Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 41

Nghe Bae Junsik nói bị "lưu ban", cả Sanghyeok và Han Wangho suýt nữa cười ra tiếng.

Nhưng mà... Dù sao thì người ta phải trả giá, mình không được cười, phải nhịn!

Sanghyeok cố ra vẻ nghiêm túc, hỏi anh ta: "Vậy... lưu ban có hậu quả gì không?"

"Cần phải học lại rất nhiều khóa học và thực nghiệm..." Bae Junsik gõ gõ bàn: "Ví dụ như lần thực nghiệm này, tôi ở đây hết bảy năm... Nhưng hai người đừng lo mấy chuyện này, trước kia là lỗi của tôi, hai người không cần suy xét này kia."

Bae Junsik không giải thích kỹ càng, từ biểu hiện của anh ta, Sanghyeok nhận ra anh ta đang trốn tránh gì đó.

Ví dụ như... chênh lệch thời gian.

Đương nhiên Sanghyeok và Jeong Jihoon không quan tâm đến những thứ này, sau khi biết rõ nhiều nhất chỉ thấy ngạc nhiên thôi, nhưng Han Wangho thì khác.

Nếu thời gian sống của hai người không giống nhau, vậy thì khác biệt của bọn họ có lẽ không chỉ là "cách li sinh sản", mà còn là... sự khác biệt giữa thần tiên và người phàm.

Han Wangho không muốn bỏ qua vấn đề này.

"Vậy." Han Wangho ngơ ngẩn hỏi: "Cậu ở đây tới giờ, ở chỗ của cậu qua bao lâu?"

Bae Junsik hơi sửng sốt, nói: "Một năm."

"Nói cách khác." Han Wangho nghĩ: "Cậu ở đây ngốc rất nhiều năm, tạo thân thể mới ở đây, nhưng sau khi trở về, thế giới của các cậu chưa qua bao lâu, thân thể gốc của cậu cũng không già đi, đúng không?"

Bae Junsik do dự một lát, gật đầu.

Han Wangho: "Nói cách khác, so với sinh mệnh của bọn tôi, sinh mệnh của các cậu dài hơn rất rất nhiều... Đúng không?"

Bae Junsik hít sâu, gật đầu.

Tuy rằng anh ta không ngờ Han Wangho kiên trì hỏi tới, nhưng sợ anh nghĩ nhiều, nhưng Bae Junsik không muốn lừa Han Wangho.

Han Wangho ngơ ngẩn chớp mắt, hỏi tiếp: "Vậy... tại sao lại yêu người trái đất?"

Vấn đề này, Bae Junsik tự hỏi một lúc rồi cẩn thận trả lời.

"Ở nền văn mình của chúng tôi, dựa trên lý thuyết, công nghệ giúp chúng tôi 'bất tử', nhưng không ai tồn tại mãi mãi, rất nhiều người sao khi sống đủ rồi sẽ chọn đến cái chết, bởi vì tinh thần không thể chịu được nhiều thứ đã qua. Trước khi công nghệ hoàn chỉnh, tuổi thọ của chúng tôi cũng có hạn, bình quân tuổi thọ không chênh lệch nhiều so với con người."

"Bước nhảy vọt của công nghệ đã đem đến những thách thức lớn cho tâm lý chúng tôi, mặc dù có vẻ như sinh mệnh của chúng tôi rất dài, nhưng thực tế, độ dài của tình yêu và nồng độ hormon không thay đổi nhiều, việc yêu một người sống lâu gần giống mình rất bình thường, là do gen kiểm soát."

"Còn bây giờ tôi đang sử dụng thân thể của con người, tôi sẽ già đi cùng cậu, sẽ 'chết' ở đây, nếu cậu bỏ qua thân phận người ngoài hành tinh của tôi, thì tôi và cậu chẳng có gì khác nhau cả."

"Nhưng..." Han Wangho nhíu mày, nói tiếp: "Nếu tuổi thọ của cậu không bị giới hạn, cậu có... quý trọng chút thời gian ở đây không?"

"Có." Bae Junsik vội nói, xưa nay chưa từng nghiêm túc thế này: "Bởi vì sinh mệnh vô hạn, nên tôi mới quý trọng hiện tại, nếu không, sống cũng không còn ý nghĩa gì nữa."

Han Wangho ngơ ngác nhìn hắn: "Vậy... Nếu tôi chết thì sao?"

"Tôi sẽ đi tìm cậu." Bae Junsik nhìn thoáng qua Sanghyeok và Jeong Jihoon, rồi nhìn Han Wangho, ánh mắt dịu dàng nói: "Trước khi khôi phục ký ức cho hai người họ, tôi từng nói, nhìn ở khía cạnh linh hồn, sẽ không có gì thật sự bị lãng quên, cho dù cậu đổi thân xác khác, tôi cũng sẽ... nghĩ cách tìm ra cậu."

Han Wangho như thể bị ánh mắt của hắn nắm giữ linh hồn, ngơ ngác nhìn Bae Junsik, hoàn toàn quên mất bản thân còn đang gắp bò viên.

Bò viên rớt khỏi đầu đũa, 'bịch' một tiếng rơi vào dĩa, giờ đây Han Wangho mới tỉnh táo lại, cuống quít nhét cả viên bò vào miệng, khó khăn nhai, hai má phồng lên y như một chú hamster đang trữ thức ăn trong má.

Nhai được một nửa, Han Wangho mới nhận ra ba người kia đang nhìn mình chằm chằm, nháy mắt cái lại đỏ mặt.

Bae Junsik cười: "Vậy... Cậu đồng ý ở bên tôi không?"

Han Wangho suýt mắc nghẹn, phồng má lắc đầu, gian nan nuốt viên bò xuống: "Tôi chỉ hỏi chút thôi!"

Bae Junsik nhìn dáng vẻ khẩn trương của Han Wangho, cười nói: "Hiện tại tôi là một trong những ứng cử viên cho vị trí bạn trai à?"

Han Wangho lắp bắp: "Làm, làm gì có... Không có ứng cử viên nào khác hết..."

"Ò..." Bae Junsik hiểu rõ gật đầu: "Vậy tôi là người duy nhất ứng cử."

Han Wangho mở to mắt: "Tôi không tuyển!"

Bae Junsik ngạc nhiên: "Vậy tôi là đối tượng duy nhất!"

"..." Han Wangho hít sâu, dưới gầm bàn, hung hăng giẫm lên chân Bae Junsik.

Bae Junsik đau đến nhe răng trợn mắt, vội vàng nhận lỗi xin tha.

Bae Junsik gửi tin tức đi cần thời gian chờ phản hồi, phải đến lúc trở về mới tiến hành chữa trị cổ chân, vì vậy tạm thời gác lại chuyện này.

Sanghyeok và Jeong Jihoon thấy không có vấn đề gì, Han Wangho lại tò mò hỏi Bae Junsik, có thể hồi phục cả hai chân cho Jeong Jihoon không, nhưng cuối cùng bọn họ quyết định chỉ chữa mắt cá chân.

Trông có vẻ cắt cụt chân nghiêm trọng hơn, nhưng trên thực tế, vết thương ở mắt cá chân khó giải quyết hơn.

Phòng thí nghiệm của Jeong Jihoon đã rất thành thục trong vấn đề nghiên cứu các chi giả, các chức năng không khác gì người thường, rắc rối trong thời gian đeo và tháo chi giả hầu như không đáng kể, mà vết thương ở mắt cá chân không thể chữa lành cũng không thể thay thế, rất ảnh hưởng đến sinh hoạt và vận động thường ngày.

Huống chi, một người bị cắt cụt chân bỗng lành lặn trở lại, thật sự quá mức kinh hãi thế tục, vết thương mắt cá chân còn dễ giải thích, nhưng nếu cái chân bị cắt kia cũng lành trở lại, e rằng tương lai sẽ gặp rất nhiều phiền phức.

Vài ngày sau, Jeong Jihoon phải trở về.

Trước khi rời khỏi chỗ Sanghyeok, công ty của Jeong Jihoon rất bận rộn, hình như đang chuẩn bị gì đó. Trợ lý năm lần bảy lượt thúc giục, nhưng Jeong Jihoon chậm chạp không muốn đi.

Một ngày trước khi đi, Jeong Jihoon nằm trên giường ôm Sanghyeok từ phía sau, vẫn im lặng lưu luyến không muốn đi.

Thời gian như quay trở lại vào đêm trước khi Sanghyeok rời nhà chuẩn bị đi quay phim.

Lần đó hai người gắn bó keo sơn, lần này cửu biệt gặp lại, càng không muốn rời đi, bọn họ ôm chặt nhau, cảm nhận ấm áp nhiều năm thiếu hụt từ người đối phương.

Nhưng vẫn phải tiếp tục công việc, cuộc sống cũng thế.

"Về đi." Sanghyeok nằm trong lòng Jeong Jihoon, xoay người lại, dùng hai tay ôm mặt anh, quyến luyến hôn anh, cười xấu xa nói: "Nếu anh không đi, sao em đeo dây cáp nổi?"

Ngọn lửa trong lòng dễ dàng bị khơi mào, Jeong Jihoon không kiềm chế được, hung hăng hôn cậu.

Trong lúc thất thần, Sanghyeok dễ dàng cảm nhận được sự chiếm hữu của anh.

"Không sao..." Xong xuôi, Sanghyeok ôm chặt lấy anh, thì thầm bên tai: "Lần này, chúng ta còn cả đời..."

...

Jeong Jihoon đi, Sanghyeok bắt đầu cống hiến hết mình cho việc quay phim.

Đời này, với nền tảng kỹ thuật diễn xuất từ đời trước, cậu hy vọng có thể hoàn thành xuất sắc mọi bộ phim, cậu hy vọng, cậu có thể kiêu ngạo đứng cạnh Jeong Jihoon.

Khoảng thời gian này, Han Wangho và Bae Junsik đã nói chi tiết về kế hoạch mới của bọn họ cho Sanghyeok nghe.

Hợp đồng của Han Wangho với công ty cũ sắp hết hạn, hiện tại cả tác phẩm và lưu lượng đều đã tích lũy đến mức độ nhất định, cậu ta không muốn bị công ty cũ chèn ép nữa nên quyết định rời khỏi công ty, tự làm một mình.

Bình thường nhìn Bae Junsik cà lơ phất phơ, thực tế anh ta rất có đầu óc kinh doanh, hơn nữa đoàn đội Han Wangho có thể dẫn theo không chỉ có một mình Bae Junsik.

Đương nhiên, nếu kéo thêm Sanghyeok, có Jeong Jihoon hộ tống phía sau, vậy càng an toàn hơn.

"Vậy, muốn đi cùng không?"

Sanghyeok suy nghĩ một lúc, nhìn Bae Junsik: "Hợp đồng của tôi còn hai năm nữa mới đến hạn."

Bae Junsik nhíu mày: "Nghĩ đến lợi ích sau này đi! Cậu không trả nổi tiền vi phạm hợp đồng à?"

Sanghyeok vỗ tay: "Anh nói rất đúng!"

Bae Junsik nhìn cậu cười, trong lòng chợt nảy sinh dự cảm xấu.

"Anh giúp tôi trả tiền vi phạm hợp đồng." Sanghyeok vỗ vai anh ta: "Dù sao năm đó anh mới là người ký hợp đồng mà."

Bae Junsik: "..."

Lúc trước anh ta không nên vì tò mò mà mượn thân thể Sanghyeok gia nhập giới giải trí!!!

Ngay từ đầu Sanghyeok không phải đối tượng đào tạo trọng điểm của công ty, mặc dù sau này Shin Jiwon cũng coi như để ý tới cậu, nhưng thời gian quá ngắn, nền tảng cũng cạn.

Khi Bae Junsik ký hợp đồng với công ty môi giới, anh ta cố ý chọn công ty không dính líu gì tới gia đình Jeong Jihoon, bởi anh ta không hy vọng sau khi Sanghyeok trở về bị Jeong Jihoon kiềm chế quá nhiều, chuyện này cũng ảnh hưởng tiêu cực đến mối quan hệ khó lường của bọn họ.

Sau khi bộ phim kia hot, Sanghyeok vẫn luôn vội vàng chuẩn bị cho bộ phim này, nhận rất nhiều chương trình giải trí và talk show, công ty coi cậu như cây rụng tiền, nhưng bản thân cây rụng tiền này không quá bằng lòng bị lợi dụng, công ty hơi không hài lòng với cậu, muốn rời đi chắc phải bồi thường tiền mới xong việc.

Bên phía Han Wangho vẫn còn một số rắc rối, công ty của cậu ta không phải dạng tốt lành gì, ban đầu vì mặt mũi của Ju Seokhoon công ty mới đối xử tốt với cậu ta, không ngờ cậu ta sẽ nổi tiếng đến mức này.

Hiện tại, cậu ta có đủ thực lực, đương nhiên công ty sẽ không muốn thả người. Kể từ khi cậu ta bày tỏ ý định chấm dứt hợp đồng, công ty đã tìm mọi cách cản trở, e rằng cậu ta phải đấu tranh một thời gian nữa.

Không ai trong số họ ngờ được là, chỉ vài ngày sau khi bọn họ thảo luận vấn đề này, công ty của Han Wangho đột nhiên đồng ý chấm dứt hợp đồng.

Rõ ràng dứt khoát, không câu nệ, nhanh gọn đến mức bọn họ nghi có phải công ty ấp ủ âm mưu nào đó hay không.

Họ nghĩ mãi không ra, nhưng vẫn mở tiệc ăn mừng, đợi sau khi quay xong bộ phim này sẽ chuẩn bị vào việc ở công ty mới.

Lúc gần đóng máy, một ngày nọ Sanghyeok đeo dây cáp chuẩn bị đáp đất, phát hiện ánh mắt của mọi người trong đoàn phim nhìn cậu rất khác thường, trong mắt họ toàn là hâm mộ và ghen tị, còn có loại phấn khích không tên.

... Xảy ra chuyện gì vậy?

Trời lạnh nên trợ lý đi tới đưa quần áo và điện thoại cho cậu, mắt lấp lánh nói: "Chủ tịch Jeong đẹp trai quá!!!"

"... Cái gì?"

Sanghyeok nghệch ra, nhận điện thoại, Bae Junsik cũng đi tới, cười nói: "Cậu ta không nói với cậu về sự kiện ra mắt sản phẩm mới của công ty khoa học kỹ thuật à?"

Công ty khoa học kỹ thuật GG? Chẳng phải là công ty của Jeong Jihoon à?"

Sanghyeok vội vàng lên mạng tìm hiểu.

Là công ty khoa học kỹ thuật tiên tiến hàng đầu trong nước, công ty khoa học kỹ thuật GG từng tổ chức hai buổi ra mắt sản phẩm mới, diễn giả là Kim Kyukkyu.

Bình thường Kim Kyukkyu trông có vẻ không bình thường, nhưng trong buổi họp báo anh ta rất tự tin, lần nào cũng thành thật nhuộm lại tóc đen, trông như mọt sách kỹ thuật rất đáng tin, nhưng những điều này không thể giấu nổi bản chất hài hước ngớ ngẩn của anh ta.

Bởi vì Kim Kyukkyu quá hài hước quá ngớ ngẩn, nên mỗi lần GG mở họp báo đều có những câu trích dẫn để đời, vậy nên ngay từ lần họp báo đầu tiên đã thu hút sự chú ý.

Buổi họp báo áp dụng phương thức phát sóng và ghi hình trực tiếp, phát sóng trực tiếp vào buổi chiều, hiện tại đã kết thúc, Sanghyeok chỉ có thể xem phát lại.

Ngay khi cuộc họp vừa bắt đầu, Kim Kyukkyu bước lên sân khấu với mái tóc dài của mình, tỏ vẻ bình thường mình trông y như này, chỉ là trước kia vì hình tượng của công ty nên mới miễn cưỡng nghiêm túc, nói mọi người không cần để ý.

Mọi người cười vang, càng chờ đợi nội dung tiếp theo của cuộc họp báo, Kim Kyukkyu nói: "Xin lỗi mọi người, tôi chỉ là người chủ trì buổi họp báo này, diễn giả là người khác."

Ngoài việc chờ đợi sản phẩm mới của GG, rất nhiều phương tiện truyền thông đang chờ mấy câu nói vàng của Kim Kyukkyu, Kim Kyukkyu nói lần này mình không phải diễn giả, mọi người đều có chút thất vọng, thậm chí là lo lắng, diễn giả hôm nay sẽ nói gì?

Kim Kyukkyu là nhà đồng sáng lập và cũng là người trực tiếp phụ trách khâu kỹ thuật, liệu có ai nói tốt hơn anh ta không?

Sự thật chứng minh, có.

Khi Jeong Jihoon xuất hiện trong tầm mắt mọi người, hầu như tất cả mọi người ở đó đều sững sờ.

Ngay sau đó, anh một mình nhàn nhã bước đi, dáng người mảnh khảnh kết hợp với khuôn mặt cực kỳ điển trai của anh đã mưu sát rất nhiều cuộn phim.

Đây là nhà sáng lập kiêm cổ đông lớn của GG? Là nhà phát minh nghiên cứu kỹ thuật cốt lõi? Là người lãnh đạo đội nghiên cứu và phát minh? Một chuyên viên kỹ thuật sao có thể trông như này?!

Bước đi trầm ổn, giọng nói trầm thấp đầy từ tính, dùng từ ngữ rất chuẩn xác và mạnh mẽ khi giới thiệu về sản phẩm mới, cộng với cách sử dụng các từ ngữ so sánh không khoa trương, từ cách giải thích nghiêm túc cẩn thận của anh, mọi người có thể thấy được sự hiểu biết sâu sắc và niềm tin mãnh liệt của anh đối với sản phẩm, so ra, biểu hiện khoa trương của Kim Kyukkyu trông có vẻ lòe thiên hạ.

Sanghyeok chỉ xem vài giây, tim đập thình thịch.

Quay lại IG, cậu phát hiện trong hotsearch #buổi họp báo của công ty khoa học kỹ thuật GG#, hầu hết đều là ảnh chụp màn hình Jeong Jihoon từ nhiều góc độ khác nhau.

"Đ*t mẹ chết tui rồi chết tao rồi! Sao đẹp trai quá vậy!"

"Tui mang thai rồi, giọng nghe êm tai quá!!!"

"Có tiền, có IQ, có nhan sắc! Bá đạo tổng tài ngoài đời thật!"

"GG có thần tiên như này mà giấu! Vậy tại sao lúc trước luôn cho cái người trông y như diễn viên kịch nói, Kim Kyukkyu lên vậy aaaa!!!"

"Aaaa tôi có thêm anh chồng mới nè!"

"Đệt, tôi dốt kỹ thuật nên nghe chả hiểu gì mà tôi cũng chả quan tâm, nhưng tôi có thể nhìn chằm chằm mặt của ảnh hết hai tiếng..."

"Gửi lầu trên, chúng ta không giống nhau, tôi đang học về trí tuệ nhân tạo, rõ ràng tôi nghe hiểu hết không sót từ nào, nhưng nghe xong hai tiếng, tôi cũng chẳng đọng được cái gì trong đầu, toàn lo liếm nhan...."

Sanghyeok: "..."

Giờ cậu chỉ có một ý nghĩ.

Không! Được! Thèm! Muốn! Chồng! Tôi!

AAA!!!

Trong lúc kích động, Sanghyeok lập tức gọi điện thoại cho Jeong Jihoon.

Sau khi cuộc gọi được kết nối, bên kia có hơi ồn, hình như Jeong Jihoon từ chối vài người, rồi đi đến chỗ yên tĩnh.

"Quay xong rồi?" Jeong Jihoon hỏi cậu.

"Ừm." Đột nhiên Sanghyeok không biết nói gì nữa.

Cậu có hơi muốn trách Jeong Jihoon, đây là lần đầu tiên anh diễn thuyết trước mặt người khác, xuất hiện trước mặt người khác, chuyện lớn như vậy, ai cũng biết, chỉ có mình cậu không biết.

Hơn nữa anh còn lộ diện trước màn ảnh, ai cũng thấy anh tốt đẹp.

Sanghyeok biết cậu nên mừng cho Jeong Jihoon, nhưng loại ghen tị kì diệu đang từ từ cẩn thận gặm cắn trái tim cậu. Của mình tôi, không ai được nhìn hết.

"Sao không nói em biết?" Cậu hỏi.

"Tối hôm qua, anh muốn nói em biết." Jeong Jihoon giải thích: "Nhưng thấy em mệt quá, nên anh không nói."

Sanghyeok nghệch ra một lúc, giờ mới nhớ, hôm qua cậu quay cả ngày, buổi tối về đến giường mệt không dậy nổi, gọi điện thoại cho Jeong Jihoon, kể anh nghe về tình hình quay gần đây, sau đó chưa kịp cúp máy cậu đã ngủ quên mất. Nên là, chuyện này không thể trách Jeong Jihoon.

Nhưng cậu không cam lòng: "Vậy sao buổi sáng anh không nói em một tiếng, buổi chiều em xin nghỉ xem anh."

Dù sao đây cũng là lần đầu, không nên bỏ lỡ.

"Không phải cảnh diễn hôm nay được chuẩn bị từ vài ngày trước rồi sao? Hơn nữa còn phải đeo dây cáp, anh sợ em phân tâm." Jeong Jihoon giải thích, khẽ thở dài, nói: "Thật ra... Anh không dám nói em biết."

Sanghyeok giật mình: "Tại sao?"

"Biết em đang chờ mong, anh hồi hộp."

Lòng cậu như bị mèo cào, vừa ngứa vừa ê ẩm mềm mại.

Chút trách móc trong lòng Sanghyeok tiêu tan, cong khóe miệng, hỏi: "Vậy lần đầu tiên anh đối mặt với nhiều người thế, anh không hồi hộp à?"

"Anh không thèm để ý tới bọn họ." Jeong Jihoon nói: "Lúc trước anh không diễn thuyết, không chỉ vì vấn đề ở chân, em biết mà, anh không thích... con người. Anh không thèm để ý đến bọn họ, nên anh không hồi hộp. Nhưng lần này, anh muốn diễn thuyết cho em nghe, nhưng nếu lúc đó em đang nghe thật, anh hồi hộp. Nên anh không nói em biết, anh xin lỗi."

Cổ họng Sanghyeok thắt chặt.

"Vậy, anh có ngại xuất hiện trước mặt người khác không? Có trở ngại gì không?" Sanghyeok vẫn hơi lo lắng, rõ là trước kia anh ghét nhất có người bàn ra tán vào về anh.

"Anh chỉ không thích người khác nhắc đến chuyện anh khuyết tật. Nhưng anh không muốn bản thân chỉ có thể đứng sau lưng em."

Jeong Jihoon không muốn bản thân luôn ẩn nấp ở chỗ tối, vì sự 'mềm yếu' của bản thân anh, Sanghyeok đã phải gánh chịu những lần công kích bất ngờ.

Anh muốn cho người khác biết anh lớn mạnh đến nhường nào, anh muốn đứng cùng Sanghyeok, trở thành niềm tự hào của cậu, chứ không phải chỉ là một người khuyết tật.

"Anh muốn đứng cùng em, muốn bọn họ thấy... anh xứng đôi với em."

... Ai nói dân công nghệ không biết nói mấy lời tình cảm?

Hiện tại Sanghyeok chỉ muốn biến thành Husky đè anh xuống, gặm đỏ mặt anh mới thôi.

"Phải là em cố gắng xứng đôi với anh mới đúng, đồ ngốc." Sanghyeok nghẹn ngào: "Anh mới là người tuyệt vời nhất."

Rất lâu sau khi cúp điện thoại Sanghyeok mới bình tĩnh lại được, sau đó cậu tiếp tục quay hết cảnh của ngày hôm nay.

Vừa kết thúc, Bae Junsik nghe điện thoại xong, cười đi về phía cậu, kéo cậu vào góc vắng: "Tôi biết tại sao công ty của Han Wangho đồng ý chấm dứt hợp đồng rồi!"

"Tại sao?" Sanghyeok mở chai nước, vừa uống vừa hỏi.

"Có phải cậu từng nhắc với Jeong Jihoon chuyện này không?"

Sanghyeok chớp chớp mắt: "Đúng vậy."

"Cậu biết cái người tên 'Park Jimin' không?"

Sanghyeok suýt phun ngụm nước vừa uống ra.

Bae Junsik nhìn vẻ mặt của Sanghyeok, lập tức biết mình đoán đúng rồi, cười nói: "Trước đây tôi không để ý lắm, hôm nay đi tìm hiểu mới biết cái người tên này là một trong những cổ đông lớn của công ty Han Wangho, nhưng chưa từng có ai nhìn thấy cậu ta."

"Tôi vừa nghe tới cái tên 'Park Jimin', tôi đã thấy thú vị rồi... sau đó tôi mới tra được, trước kia công ty này đã thu mua một số sản nghiệp của nhà họ Kim."

"Thế nên tôi lần theo cái tên 'Park Jimin' này, tra tới tra lui, tôi phát hiện người này có cổ phần trong rất nhiều công ty lớn, trùng hợp là tất cả những công ty này đều liên quan chặt chẽ tới việc nuốt chửng nhà họ Kim..." Bae Junsik vỗ tay: "Tới đây là rõ rồi! Tôi với Wangho đều là cấp dưới của chồng cậu!"

Hầu kết của Sanghyeok di chuyển lên xuống: "Tôi không biết chuyện này." Từ trước tới nay cậu chưa bao giờ hỏi Jeong Jihoon về chuyện nhà họ Kim.

"Nhưng đúng là tên Park Jimin không?"

Sanghyeok gật đầu.

"Không ngờ Jeong Jihoon lãng mạn thật đấy..." Bae Junsik thấy buồn cười, xen lẫn chút hâm mộ.

Sanghyeok bỗng thấy lo lắng.

"Lần này Jeong Jihoon ra mặt diễn thuyết, chắc chắn sẽ có người điều tra thân phận của anh ấy, lỡ có người tra ra chuyện của nhà họ Kim..."

Tên của Jeong Jihoon trong chứng minh thư là Park Jimin, chỉ cần có người điều tra tin tức về cổ đông của GG, chắc chắn sẽ tra ra. Lần theo cái tên này, rất có thể sẽ tra ra quá khứ của Jeong Jihoon và nhà họ Kim, lỡ mọi chuyện bại lộ làm tổn thương tới Jeong Jihoon thì không hay lắm.

"Chắc chắn sẽ có người tra ra, nhưng cậu đừng lo." Bae Junsik nói: "Người bình thường không quan tâm đến mấy chuyện này, còn người tra được phải cân nhắc tới hậu quả. Có vài người biết chuyện, ví dụ như những người từng tham gia hôn lễ của các cậu, mối quan hệ giữa họ với nhà họ Jeong không tồi, họ còn muốn dựa dẫm vào nhà họ Jeong, hiện tại Jeong Jihoon mạnh như thế, tất nhiên họ sẽ không nói lung tung ra vào."

"Nếu Jeong Jihoon quyết định ra mặt, chắc chắn đã suy xét đến vấn đề này, tự cậu ta sẽ khống chế dư luận, cậu đừng nghĩ nhiều, cậu ta còn lo hơn cậu."

Sanghyeok nghĩ lại thấy cũng đúng, thở phào nhẹ nhõm.

Bae Junsik buồn cười nhìn cậu, nói: "Nói đến... sao lần này không thấy cậu nhảy ra nói 'đây là chồng của tôi'?"

"Tôi nói thế lúc nào..." Nói được một nửa, cậu ngậm miệng cười khẽ, đúng là từng nói thế.

Nhưng lần này thì khác.

Vừa rồi cậu thấy rất nhiều người trên IG thích Jeong Jihoon, cậu cảm thấy không thoải mái lắm, giống như viên ngọc mình nâng niu nhiều năm, thỉnh thoảng lấy ra lau chùi bỗng bị đặt dưới ánh đèn rực rỡ, ai cũng nhìn thấy, ai cũng kinh ngạc, ai cũng muốn có.

Đây là cảm giác khó chịu khi đồ vật của mình bị người khác mơ ước.

Sanghyeok chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ có cảm xúc này.

Cậu luôn cho rằng mỗi người độc lập với nhau, cậu từng thấy bản thân không có 'ham muốn chiếm hữu' mạnh mẽ, nhưng khi người cậu yêu nói rằng anh ấy hoàn toàn thuộc về cậu, chỉ thuộc về mình cậu, ai mà chịu nổi cám dỗ này.

Tuy nhiên, cậu sẵn sàng vượt qua sự cám dỗ đó, cậu hy vọng cuộc sống của Jeong Jihoon ngày càng phong phú hơn, những lời ca ngợi đó vốn nên dành cho Jeong Jihoon.

Sự sáng chói của Jeong Jihoon không nên bị quấy rầy bởi những lời đàm tiếu về bọn họ.

"Đây là thời khắc vinh quang của anh ấy." Sanghyeok cười, nhìn Bae Junsik: "Sau này còn rất nhiều cơ hội tuyên bố chủ quyền khác."

Buổi tối lúc trở về, Sanghyeok xem từ đầu đến cuối buổi họp báo, bị hào quang lạnh lùng bình tĩnh của Jeong Jihoon làm quắn quéo lăn lộn trên giường.

Cậu giống như fan cuồng, chụp rất nhiều ảnh của Jeong Jihoon, gửi tất cả cho Jeong Jihoon, nói: "Chồng của em đẹp trai quá!" Cậu còn gửi kèm theo biểu cảm 'liếm liếm liếm'.

Jeong Jihoon trả lời rất nhanh.

"Mau về, anh cho em liếm đủ."

"..." Sanghyeok bật dậy như cá chép, toang rồi toang rồi, chồng mình học hư rồi, học được mấy lời bậy bạ rồi!!!

Cùng lúc đó, trong đầu cậu hiện ra rất nhiều hình ảnh phi hư cấu liên quan đến 'liếm'...

Chết mất thôi. Cậu không chết một mình được!

Sanghyeok lại ngã xuống giường, ôm gối đấu, gọi cho Jeong Jihoon.

Cuộc gọi được kết nối rất nhanh.

"Hyeokie?" Giọng nói của Jeong Jihoon vẫn trầm ấm dễ chịu như cũ.

Sanghyeok cảm giác bản thân ngày càng nóng.

"Chồng ơi..." Cậu mang theo ý xấu gọi, giọng nói trong trẻo, khẽ run âm cuối.

Sanghyeok cảm nhận rõ hô hấp đầu bên kia cứng lại.

"Em đang làm gì?" Jeong Jihoon dừng hai giây mới hỏi.

"Nằm trên giường nghĩ tới anh." Sanghyeok kẹp chặt gối đầu, trong lòng cười xấu xa, giọng nói trong trẻo, nhưng lúc nói ra thì không rõ ràng lắm: "Em nghĩ... 'liếm' như nào mới tốt..."

Đầu bên kia im lặng thêm mấy giây, lúc cất tiếng, giọng nói của Jeong Jihoon có hơi căng thẳng: "Hyeokie, anh đang họp."

"!!!" Sanghyeok giật mình ngồi dậy, thoáng cái đỏ mặt.

AAA sao bên kia yên lặng thế!!! Liệu điện thoại của Jeong Jihoon có rò rỉ ra tiếng nào không!!! Mười giờ rưỡi rồi còn họp cái gì nữa!!!

"Sao, sao anh còn họp? Anh không, không nghỉ ngơi hả?"

"Ừm, có chút chuyện, xong nhanh thôi." Giọng nói Jeong Jihoon mang theo chút ý cười, hài hước mà ái muội: "...Chờ anh."

Âm thanh trầm thấp run rẩy bên tai, Sanghyeok nuốt nước bọt, vô thức nói: "À, vâng."

"Anh họp trước đã."

"Được."

Jeong Jihoon cúp điện thoại.

Bên kia, sau khi cúp điện thoại, Jeong Jihoon ngẩng đầu, phát hiện mọi người trong phòng hội nghị đang nhìn anh, điều này làm anh rất khó chịu.

Ngón tay nhẹ gõ lên mặt bàn: "Tiếp tục." Anh nói.

Lòng nhớ Sanghyeok, anh dùng tốc độ nhanh nhất xử lý hết mọi việc, khi ra khỏi phòng họp mới mở điện thoại lên.

Nhìn thấy tin nhắn Sanghyeok gửi đến.

"Em không đợi anh nữa, mai em phải quay, em buồn ngủ quá buồn ngủ quá buồn ngủ quá, em đi ngủ đây."

Tin nhắn được gửi từ mười lăm phút trước.

Jeong Jihoon cười, em ấy xấu hổ rồi.

Vừa định đặt điện thoại xuống, anh lại nhận được tin nhắn: "Chờ em về."

Jeong Jihoon nhếch khóe miệng, đầu ngón tay nhẹ vuốt ve mấy chữ kia, không trả lời, cất điện thoại vào túi, trở về phòng ngủ. Giờ không thể trả lời được, nếu không Sanghyeok ngủ trễ mất.

*

Ngày hôm nay, công ty khoa học kỹ thuật GG tuyên bố sản phẩm mới vừa lên kệ đã bán hết.

Kể từ khi GG tuyên bố phát hành sản phẩm đầu tiên, liền đứng đầu đại diện cho tiêu chuẩn người máy gia dụng, dẫn đầu xu hướng thị trường.

Thế hệ Robot đầu tiên có nhiều công năng rườm rà phức tạp, từ hỗ trợ sinh hoạt cho đến vệ sinh, từ lọc không khí đến màn hình và trí tuệ nhân tạo, đầy đủ công năng, nhưng cũng làm chúng trở nên cồng kềnh, chiếm nhiều diện tích, giá cả cũng cao, cần phải có năng lực kinh tế nhất định mới mua được, tuy rằng nhận được nhiều lời khen, nhưng Jeong Jihoon không hài lòng lắm.

Bản chất của con người là thích mua rồi đổi, nên họ sẽ không hài lòng với các các sản phẩm tích hợp quá nhiều, hơn nữa, với sự phát triển của công nghệ internet bố cục các sản phẩm thông minh của GG ngày càng hoàn thiện hơn, khi trong nhà có đầy đủ các thiết bị thông minh, thứ mọi người cần là một thiết bị thông minh tổng hợp có thể làm bạn với họ.

Do đó, thế hệ người máy mới được loại bỏ các chức năng dư thừa, cơ thể ngày càng gầy đi, cũng ngày càng giống con người, trên thực thế, sau khi kiểm tra, chỉ có một số ít người thích có thêm một 'người' trong nhà, đặc biệt hơn là người này không phải người thật, đối với một số người, sự tồn tại của nó sẽ tạo cho họ cảm giác họ bị đe dọa hoặc khủng bố.

Thế hệ người máy mới tồn tại theo cách ít đe dọa nhất tới con người, cả người tròn tròn, sẽ khiến mọi người nghĩ rằng "nó dễ thương quá", từ đó cảm thấy dễ chịu hơn, các đường nét của nó cũng mềm mại hơn, kết hợp với công nghệ, nó có thể nhận biết và né tránh các vật thể xung quanh, nên có thể tự do hoạt động, rất thích hợp để trở thành trợ lý cá nhân hoặc bạn đồng hành của người mua.

Nó có thể trở thành công tắc chính điều khiến các thiết bị thông minh khác trong nhà, từ rèm cửa, đèn, người máy giúp việc, điều hòa, máy lọc không khí, nó có thể điều khiển mọi thiết bị, chỉ cần kết nối với internet. Nó cũng sẽ ghi nhớ sở thích của người mua, có thể thay thế người mua làm việc họ quên làm, ví dụ như lúc đang bận việc ở phòng sách, chợt nhớ ra bạn quên tắt đèn phòng khách, nó có thể thay bạn làm điều đấy.

Nó có thể làm một cỗ máy học tập, hỏi gì đáp nấy cũng là một trong những chức năng cơ bản của nó, nó có thể phát âm thanh, đi kèm với màn hình nhỏ, có thể phát video trong hoàn cảnh thích hợp, thậm chí có thể tùy chỉnh quá trình học tập, hỗ trợ học với hình ảnh và văn bản.

Nó có thể làm trợ lý cá nhân, nó sẽ đánh thức bạn, nhắc bạn ngủ, có thể lên kế hoạch mỗi ngày cho bạn, giúp bạn sắp xếp thời gian hợp lý, thậm chí 'trò chơi hóa' bất kể nhiệm vụ học tập hoặc công việc nào của bạn, chia nhỏ thành các mục tiêu, lập ra 'điểm kinh nghiệm' và phần thưởng, cổ vũ bạn mỗi khi bạn hoàn thành mục tiêu.

Bạn cũng có thể chọn các 'tính cách' khác nhau cho nó để có được những người bạn đồng hành khác nhau. Ví dụ như, lựa chọn chế độ 'ngốc nghếch hài hước', nó sẽ trở thành một con quỷ nghịch ngợm mồm mép, thậm chí sẽ nhảy múa cùng bạn, lựa chọn thiết lập 'quản gia', nó sẽ yên lặng để bạn yên tâm, giúp bạn xử lý mọi thứ đâu vào đấy, còn thiết lập 'nhà tâm lý', nó sẽ có các chức năng tư vấn tâm lý và an ủi cơ bản, giọng nói nhẹ nhàng đánh thẳng vào tâm hồn, nó được GG và Viện Tâm lý học Quốc gia đồng phát triển, cam kết giải quyết các vấn đề áp lực, lo âu hoặc trì hoãn ở người hiện đại, gặp khó khăn có thể tâm sự với nó, nó sẽ an ủi bạn, đồng thời sẽ dạy bạn các kỹ năng tự chữa lành tốt nhanh, làm bạn đồng hành với bạn.

Thời điểm ra mắt mọi người, nó đứng khép nép 'tay chân', nhắm 'mắt', yên lặng đứng ở góc nào đó, giống như vật trang trí hình quả ô liu lớn.

Sanghyeok tưởng rằng các sản phẩm do Jeong Jihoon nghiên cứu và phát triển sẽ mang hơi hướng máy móc và rất ngầu, cậu không ngờ nó được thiết kế theo hướng gần gũi với tính cách của con người, đánh thẳng vào tâm lý lười biếng, yếu đuối, cô đơn của con người, tồn tại như một 'bộ não bên ngoài'.

Ngoài ra, gần đây GG tuyên bố sắp ra mắt 'người máy giúp việc thông minh', có thể giải quyết mọi vấn đề dọn dẹp trong nhà. Khi Sanghyeok nghe được mấy chữ 'người máy giúp việc' này, cậu cho rằng mình sẽ nhìn thấy bản 2.0 của 023, nhưng không ngờ, người máy này không hề giống con người, nó chỉ giữ lại chức năng dọn dẹp và các chức năng cốt lõi khác của 023, đảm bảo tiết kiệm diện tích hết mức có thể.

Tất cả thiết kế được sáng tạo ra với mục đích duy nhất là phục vụ con người, và giữ lại cho con người càng nhiều không gian càng tốt.

Nhưng rõ là Jeong Jihoon không thích con người cho lắm.

Cậu hỏi Jeong Jihoon, câu trả lời của Jeong Jihoon rất đơn giản: "Anh không thích con người, nhưng anh hiểu thị trường."

Trên thực tế, anh càng không thích con người, càng biết rõ điểm yếu của họ, điểm yếu của con người, là nhu cầu của chính họ.Anh luôn có cái nhìn bi quan về nhân tính, nhưng điều này không ảnh hưởng đến việc anh khám phá ra các cơ hội kinh doanh.

Hiển nhiên Jeong Jihoon không muốn nói cái này, Sanghyeok rất yêu thế giới này, anh không muốn cho Sanghyeok thấy mặt trái ngược của mình.

Anh không hề yêu thế giới này, anh chỉ yêu Sanghyeok, nếu anh thể hiện bất kỳ tình yêu nào với thế giới này, đó cũng chỉ là nhân tiện yêu ai yêu cả đường đi lối về.

Sanghyeok không hỏi nữa, nghĩ đến câu Bae Junsik hỏi cậu.

"Thật ra Jeong Jihoon rất lợi hại." Bae Junsik cảm khái: "Nếu không có cái trao đổi kia, có lẽ Kim gia sẽ sụp đổ sớm hơn."

Bae Junsik không nói nhiều, có lẽ sợ Sanghyeok đau lòng, nhưng Sanghyeok hiểu rõ. Trong cuộc sống của Jeong Jihoon, nếu tồn tại tình yêu của người khác đối với anh, thì rất nhiều việc sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.

Trong cuộc sống của anh, không tồn tại tình cảm giữa người với người, tất cả bản chất của con người đều nằm trong tính toán của anh, nếu không, anh không thể tồn tại.

Nhưng mà, khi Jeong Jihoon ở bên cậu, anh rõ đáng yêu. Biểu hiện lạnh nhạt của anh, có lẽ xuất phát từ trái tim mềm mại và nhạy cảm của anh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro