Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 4

Sanghyeok thay quần áo rồi đi ra, bộ đầu tiên là một cái áo sơ mi màu lam có hoa văn. Nếu mặc trên người của một người bình thường sẽ thấy hoa văn và màu sắc này có vẻ quên mùa, nhưng mặc trên người cậu lại rất hợp, màu xanh nước biển này vừa sạch sẽ vừa có sức sống.

Nhưng vẻ mặt của người đang mặc nó lại không nhìn ra một chút sức sống nào, cậu ôm cánh tay nhìn Jeong Jihoon, vẻ mặt không vui.

Jeong Jihoon ngồi cách đó không xa đang ung dung đánh giá cậu, nhìn kỹ từ đầu đến chân làm Sanghyeok cảm giác không được thoải mái.

"Nhìn đủ chưa?" Sanghyeok không kiên nhẫn hỏi.

Jeong Jihoon gật gật đầu: "Bộ tiếp theo"

Khoé miệng Sanghyeok giật giật, xoay người đi về phòng thử đồ, chọn thay một bộ áo vàng nhạt và quần tây màu trắng, lần này, có vẻ nhẹ nhàng hơn. Đây đều là màu sắc khó phối, nếu phối không tốt, có thể sẽ vừa tục vừa bóng nhẫy. Nhưng khi Sanghyeok mặc lên, lại khiến người khác cảm thấy cậu thanh niên này vừa năng động vừa có tinh thần.

Jeong Jihoon nhướng mày, lại gật đầu lần nữa: "Bộ tiếp theo"

"....." Anh thật sự nghĩ rằng anh đang chơi trò thay đồ cho mỹ nam hả!!!

Sanghyeok lại một lần nữa đi vào phòng thay đồ, thay một bộ áo sơ mi màu tím than cùng quần tây đen.

Lần này cậu vốn không muốn cho Jeong Jihoon thời gian nhận để xét, vừa đi ra liền nằm lăn trên sofa, tuỳ tay mà cầm lấy ly nước chanh uống một ngụm: "Mệt rồi, không thay nữa."

Nhà tạo mẫu ôm bộ tiếp theo đang chuẩn bị đưa cho cậu có chút ngơ ngác, rồi lại đưa mắt nhìn về phía Jeong Jihoon hỏi ý anh ta.

Sanghyeok cũng không muốn cô ta khó xử, lễ phép cười với cô: "Kích cỡ rất vừa, tôi cảm thấy mình không cần thử nữa"

"Dù sao...." Cậu nhìn về phía Jeong Jihoon, trong ánh mắt mang theo chút khiêu khích: "Tôi mặc gì cũng đẹp"

Chính là sự tự tin này.

Biểu tình của những người xung quanh cực kỳ vi diệu, thậm chí có vài người đã lén trao đổi bằng mắt: Lúc hôn lễ Lee thiếu cũng không phải như vậy! Người có tiền đúng là không có tình yêu thật sự, chỉ là vợ chồng bên ngoài thôi!

Jeong Jihoon không có ý kiến, ánh mắt dừng trên phần cổ áo bị mở ra của Sanghyeok, hỏi nhà tạo mẫu: "Chọn bao nhiêu?"

"Jeong thiếu, Lee thiếu chọn tổng cộng tám bộ"

Jeong Jihoon nhìn có vẻ hài lòng, gật gật đầu.

Trợ lý lập tức đi đến dặn dò nhà tạo mẫu: "Những bộ đó để lại, những bộ khác mang đi." Vừa dứt lời liền có hai người đi đến sắp xếp lại đống hỗn loạn, lấy quần áo bỏ vào tủ.

"Các người đi ra ngoài trước đi" Jeong Jihoon nói với trợ lý.

Trợ lý cúi chào Jeong Jihoon, chỉ huy đám người kia đẩy quần áo ra ngoài, vô thanh vô tức giống hệt lúc đến. Trong phòng lúc này chỉ còn lại Jeong Jihoon và Sanghyeok.


Sau khi mọi người ra ngoài hết, ánh mắt của Jeong Jihoon luôn đặt trên người Sanghyeok.

Sanghyeok cầm ly nước chanh mà uống, ánh mắt hơi hạ xuống, tựa hồ đang nghĩ gì đó, ngón tay cậu vô thức mà cọ vào thành ly, thể hiện rõ cậu đang bất an.

Áo sơ mi màu tím than cậu mặc trên người dưới ánh đèn phản chiếu những tia sáng nhỏ, làm làn da càng thêm trắng hơn, lại cực kỳ hợp với khí chất vào lúc này của cậu.

Nếu là Sanghyeok của trước đây, mặc màu tím than này chắc chắn sẽ không hợp, nhưng bộ quần áo trên người Sanghyeok của hiện tại lại như bổ sung cho nhau, sự yếu đuối nhu nhược trước đây đã biến mất, thay vào đó là sự thâm trầm và tuỳ ý.

Nếu cậu ta muốn, cậu ta có thể trở nên quyến rũ mê người đến nỗi hoa tươi cũng kém sắc.

'Lee Sanghyeok' trước đây rất ít mặc sơ mi, nếu có mặc thì cũng quy quy củ củ mà cài đến cúc áo cuối cùng, không có chỗ nào giống với Lee Sanghyeok trước mắt. Sau khi thay áo sơ mi bình thường, cũng không cài cúc áo ở phần cổ, theo động tác dựa vào sofa của cậu ta, cổ áo càng mở rộng, càng lộ ra nhiều cảnh đẹp hơn.

Xương quai xanh kia tinh xảo đến mức làm cho người ta muốn vuốt ve.

Jeong Jihoon nghĩ đến cảnh tượng anh nhìn thấy lúc nãy khi mới đến, yết hầu không nhịn được mà có chút căng chặt, tim cũng đập nhanh hơn vài phần.

Sau khi ý thức được điều này, Jeong Jihoon nhíu mày, ánh mắt lập tức rời khỏi người Sanghyeok. Trước đây anh chưa bao giờ có biểu hiện như thế này.

Anh cảm thấy bản thân có chút không thích hợp.

"Có chuyện gì mà nhất định phải nói ở chỗ này chứ?" Sanghyeok mở lời trước.

"Vậy cậu muốn nói trên giường à?" Ngữ khí của Jeong Jihoon vẫn lạnh lùng như trước.

Sanghyeok suýt chút nữa là bị anh ta làm cho sặc nước, cậu một chút cũng không muốn! Nghĩ đến buổi tối phải ngủ cùng Jeong Jihoon, cậu đã cảm thấy muốn nhồi máu cơ tim rồi,

Jeong Jihoon lại tiếp tục nói: "Cậu đừng mơ tưởng, tôi sẽ không ngủ chung phòng với cậu."

!!!

Cái gì gọi là hạnh phúc đến quá đột ngột! Chính là đây nha!

Vấn đề lớn nhất đã được giải quyết, Sanghyeok nhẹ nhàng thở ra trong lòng, nhưng lại cảm thấy tò mò, dò hỏi: "Tôi nhớ rõ, chúng ta là vợ chồng mới cưới?"

"Bây giờ tôi sẽ nói cho cậu biết một vài quy tắc" Jeong Jihoon xoay chiếc nhẫn trên ngón áp út, ánh mắt nhìn về phía Sanghyeok không một chút cảm tình: "Hy vọng cậu có thể biết rõ vị trí của mình".

Được, được, được. Chỉ cần không lên giường, muốn nói gì cũng được! Sanghyeok chăm chú lắng nghe.


"Thứ nhất, cậu đã gả vào Jeong gia thì phải có dáng vẻ của 'thiếu phu nhân' Jeong gia nên có, bên ngoài không được làm ra việc tổn hại thanh danh của Jeong gia, đặc biệt không được phép ngoại tình, nếu để tôi phát hiện, cậu sẽ không gánh được hậu quả. Tôi hy vọng cậu có thể nhớ rõ, sau lưng cậu còn một đám người đang chờ cơm ăn."

Không hổ là mẫu tử, cách nói chuyện giống nhau như đúc. Cậu lại nhớ đến nội dung sau khi Lee Sanghyeok đào hôn thất bại trong nguyên tác, cảm thấy Jeong Jihoon nhất định nói được làm được.

Hôm nay Sanghyeok không lựa chọn đào hôn, nhưng trong lòng vẫn có lo lắng. Cho dù mình đã trở lại, nhưng tại sao Jeong Jihoon lại không hỏi đến việc này?

Anh ta càng không nói đến, trong lòng Sanghyeok càng không yên tâm. Anh ta rốt cuộc đã biết được những chuyện gì? Anh ta sẽ làm gì? Nhưng Jeong Jihoon không nói đến, Sanghyeok cũng không thể chủ động hỏi anh ta, chỉ có thể tạm thời đè nén nghi hoặc trong lòng.

"Về chuyện này thì anh yên tâm đi", Sanghyeok hứa hẹn: "Tôi sẽ luôn an phận"

Đối với những nhân tố không an phận mà 'Lee Sanghyeok' để lại, cậu cũng sẽ xử lý.

"Rất tốt" Jeong Jihoon nói, trong mắt lại có một tia mỉa mai.

Anh ta tiếp tục nói: "Thứ hai, ở trước mặt mẹ và ông ngoại, cậu và tôi sẽ giả vờ thật tình cảm. Cậu là diễn viên, nếu không làm được, tôi không ngại việc mời người về dạy cho cậu một khóa kỹ thuật diễn xuất đâu".

Sanghyeok thông qua những từ bị gằn từng chữ một ở cuối câu mà phỏng đoán, đó chắc chắn không chỉ đơn giản là một khoá kỹ thuật diễn xuất, chỉ sợ là một khoá huấn luyện ma quỷ đến độ làm người ta muốn chết. Bất quá nếu trong tương lai cậu có gặp vấn đề gì về diễn xuất, cậu cũng không ngại mà thử một chút.

Lạc đề rồi.

Sanghyeok gật gật đầu: " Show tình cảm sao, đơn giản".

Jeong Jihoon không tỏ ý kiến gì, tiếp tục nói: "Thứ ba, không được có ý đồ can thiệp vào cuộc sống của tôi, không được tìm hiểu về lịch trình của tôi, tôi ở đâu, đang làm gì. Khi cần đến sự có mặt của cậu, tôi sẽ cho người thông báo với cậu; ngoài ra vào những lúc khác tôi không hy vọng cậu xuất hiện quá nhiều trước mặt tôi."

Chính là làm một người vô hình nha. Sanghyeok không nhịn được mà trợn mắt trong lòng, đến cuối cùng cũng không biết được tại sao Jeong Jihoon lại kết hôn.

Nhưng cậu còn vài thắc mắc: "Ý anh là, cho dù anh nuôi tình nhân trong nhà, tôi cũng không thể xen vào?"

Chân mày Jeong Jihoon nhíu chặt: "Tôi sẽ không, tôi không có hứng thú với chuyện này"

"Thật sự?"

Jeong Jihoon liếc cậu một cái.

"....Ồ" Sanghyeok cúi đầu, ra vẻ ngoan ngoãn.

"Ngoài ra, tầng hầm, phòng ngủ của tôi và thư phòng không được bước vào , tốt nhất cậu nên cách xa tôi một chút. Những nơi khác đều có thể tuỳ ý"

Sanghyeok miễn cưỡng gật đầu, trong lòng lại nghĩ: Bộ anh không nghe người ta nói, những nơi càng cấm thì càng sẽ ngợi lên tính tò mò của người khác sao?.

Nhưng khi nghĩ đến 'Lee Sanghyeok' trong nguyên tác chính là chết trong phòng tối ở tầng hầm, Sanghyeok lập tức dẹp bỏ ý định thăm dò kia.

Jeong Jihoon dường như nhìn thấu được suy nghĩ trong lòng cậu: "Đừng để tôi phát hiện cậu có ý định muốn vào chỗ đó, khắp nơi đều có cameras, ngoại trừ phòng ngủ của cậu. Tôi hy vọng cậu có thể chú ý đến lời nói và hành động của mình."

Đồ cuồng theo dõi, cuồng khống chế, đồ biến thái...

Sanghyeok một bên điên cuồng mắng chửi, một bên lại bất đắc dĩ mà gật gật đầu: "Tôi sẽ chú ý"

Khi đối mặt với một tên biến thái, nhất định không được chính diện chống đối hắn ta, bởi vì một người bình thường vĩnh viễn cũng sẽ không biết được một tên biến thái đến cuối cùng có thể biến thái đến mức nào.


"Thứ tư" Ngữ khí của Jeong Jihoon càng thêm lạnh lùng: "Cậu sẽ có phòng riêng, chúng ta sẽ không ở chung một phòng, càng sẽ không có bất cứ hành động thân mật nào. Tôi không có bất cứ hứng thú gì với cậu"

".....Ừ"

Lại một lần nữa Sanghyeok nghe được lời hứa của anh ta, trong lòng không khỏi cảm thấy yên tâm hơn một chút, nhưng ánh mắt lại không kiềm được mà hướng tới chỗ nào đó của Jeong Jihoon.....

Rốt cuộc trong nguyên tác có nhắc đến chuyện này không? Tại sao boss ẩn lại lãnh đạm như vậy? Rốt cuộc là bởi vì anh ta không muốn hay là không thể?

"Lee Sanghyeok!"

Sanghyeok lập tức thu hồi ánh mắt, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim.

"Vậy......" Một lát sau, Sanghyeok lại ngẩng đầu nhìn Jeong Jihoon, ánh mắt ngập nước, vừa vô tội, vừa uỷ khuất: "Anh không ở cùng tôi, lại không cho tôi ngoại tình, vậy nhu cầu sinh lý của tôi phải làm sao đây?"

"???" Jeong Jihoon mím chặt môi, lần nữa mở miệng, trong giọng nói mang theo lạnh lùng: "Tôi sẽ cho người mang đồ chơi tình thú đến cho cậu chọn, đảm bảo cậu sẽ đủ dùng."

".???"

Biến thái là cái gì chứ!!!!!!! Đây là đồi bại mới đúng!!!!!!!

Jeong Jihoon nhìn dáng vẻ khó chịu của Sanghyeok, lại nghĩ đến mà 'Tự liếm trước gương' vừa nãy.

Tự hỏi cậu ta có hứng thú với chuyện này đến vậy sao!

Ánh mắt Jeong Jihoon không khỏi mang theo chút chán ghét, nhịn không được mà bổ sung: "Tôi tuyệt đối sẽ không chạm vào một ngón tay của cậu."

"Phải không?"

Sanghyeok nghe xong những lời này, trong lòng bỗng nhiên nổi lên một ngọn lửa không tên. Trong đời cậu ghét nhất chính là loài người luôn nhìn từ trên cao xuống như thế này, ngữ khí như cho rằng bản thân có thể điều khiển được tất cả.

Cậu cố tình không muốn Jeong Jihoon được như ý.

Suy nghĩ trong đầu Sanghyeok vừa chuyển, cậu bỗng nhiên thay đổi vẻ mặt, gương mặt nghiêng nghiêng tạo ra một độ cung xinh đẹp, nhìn Jeong Jihoon, trong ánh mắt mang theo chút hài hước, chợt đứng dậy, đi đến cái sofa bên cạnh Jeong Jihoon.

Jeong Jihoon có chút cảnh giác mà nhìn cậu.

Sanghyeok nghiêng người dựa vào tay vịn của sofa, cúi người, vươn tay đến trước mặt Jeong Jihoon, xoay xoay chiếc nhẫn ở ngón áp út, cười tủm tỉm nói: "Đây không phải là đã chạm qua sao? Hơn nữa.....còn là hai lần?"

"........"

"Anh chán ghét tôi đến như vậy sao?" Sanghyeok nghi ngờ mà nhìn bàn tay của mình, lật qua lật lại, buồn rầu nói: "Cảm giác rất tốt mà!"

Ngữ khí của cậu vô cùng ngây thơ, thanh âm trong trẻo dễ nghe, nói xong còn ngẩng đầu chớp chớp mắt nhìn về phía Jeong Jihoon, ném qua một quả bom nhan sắc.

"...."

...........Tình trạng rối loạn nhịp tim lại nghiêm trọng hơn rồi. Jeong Jihoon cảm thấy bản thân có khả năng bị dị ứng với Sanghyeok.

Anh hít một hơi thật sâu, dựa lưng vào phần đệm xe trên xe lăn, nghiến răng nghiến lợi nói: "Điều thứ năm, cách xa tôi một chút, đừng có ý đồ quyến rũ tôi!"

Sanghyeok càng bày ra vẻ vô tội mà khiếp sợ: "Cái này cũng được xem là quyến rũ hả?"

Jeong Jihoon: "........"

Anh nhìn chằm chằm từng động tác của Sanghyeok, ấn một nút nào đó trên xe lăn, giây tiếp theo, bên ngoài cánh cửa đang đóng chặt vang lên tiếng gõ cửa.

Sau ba tiếng gõ cửa, trợ lý của Jeong Jihoon và quản gia mở cửa bước vào.

"Dẫn cậu ta đến phòng ngủ của mình đi" Jeong Jihoon lạnh lùng dặn dò quản gia, không thèm liếc mắt nhìn Sanghyeok lấy một cái, điều khiển xe lăn, xoay người đi ra ngoài.

Sanghyeok nhìn bóng dáng tức giận của Jeong Jihoon, trong lòng rốt cuộc cũng cảm thấy sảng khoái, cầm lấy điện thoại, đi theo quản gia đến phòng ngủ mới của mình.


Phòng ngủ của Jeong Jihoon và Sanghyeok phân biệt mà nằm ở hai đầu của tầng hai, hai người ra khỏi phòng thay đồ, chia thành hai hướng.

Khi đi qua sảnh chính, Jeong Jihoon lại nhìn thấy bó hoa cúc Ba Tư đang được để trên bàn -- Chính là bó hoa mà Sanghyeok đã nhét cho anh trước khi hôn lễ diễn ra. Những đoá hoa kia nở rực rỡ, dường như còn mang theo ánh nắng nơi hoang dã.

Trong mắt Jeong Jihoon hiện lên vẻ chán ghét: "Vứt nó đi"

Trợ lý do dự một chút, nói: " Nhưng dù sao cũng do tự tay phu nhân hái...."

"Vứt"

Trợ lý không nói thêm gì nữa, đành phải đi đến rút bó hoa từ bình ra, chuẩn bị ném vào thùng rác sau cửa bí mật.

Nhưng khi anh ta đẩy cửa ra, bỗng nhiên nghe được thanh âm truyền đến từ phía sau: "Chờ đã"

Anh ta quay đầu lại, nhìn thấy gương mặt có vẻ bực bội của Jeong Jihoon: "....Được rồi"

Trợ lý thầm than trong lòng, ôm bó hoa quay trở lại.

Lúc chuẩn bị cắm lại vào bình, Jeong Jihoon bỗng nhiên nói: "Mang nó làm thành hoa khô, cất đi, đừng để nó xuất hiện trước mặt tôi lần nào nữa."

"Vâng ạ"

Như vậy cũng tốt, nếu sau này ông ngoại có hỏi đến, thì nói là mình rất trân trọng bó hoa đó, muốn lưu giữ lại.


Bên kia, sau khi Sanghyeok đi đến phòng của mình, dưới sự dẫn dắt của quản gia đi làm quen với căn phòng mình sắp ở lâu dài một chút.

Quản gia rất có trách nhiệm mà giới thiệu cách dùng các vật dụng trong phòng rồi mới rời đi.

Có lẽ vì muốn thuận tiện hơn cho Jeong Jihoon, các căn phòng trong Jeong gia đều thiết kế rất hiện đại, tất cả đèn, rèm cửa, tivi đều có thể điều khiển bằng giọng nói, nếu không muốn dùng giọng nói, thì có thể dùng điều khiển từ xa.

"Mở rèm cửa" Sanghyeok nói.

Rèm cửa từ từ mở ra, không một tiếng động.

Sanghyeok đi đến bên cửa sổ, lại nói: "Tắt hết đèn"

Vì thế cả căn phòng chìm vào bóng tối.

Trời cũng đã khuya, sau khi tắt hết đèn trong phòng, mọi thứ bên ngoài dần hiện lên một các mờ ảo.

Khắp nơi trong biệt thự đều điểm xuyến ánh đèn, nhưng không chói mắt, ngẩng đầu, bầu trời trên núi lại có vẻ thâm thuý và thần bí hơn.

Bầu trời trong thành phố bị bao phủ bởi những ngôi nhà cao tầng và phố xá sầm uất nên không thể nhìn thấy sao trên trời, ở nơi này lại vô cùng thoáng đãng, bầu trời không bị che khuất, trở nên mênh mông vô bờ.

Sanghyeok đi đến ban công, gió đêm thổi đến, tâm trạng cũng tốt hơn nhiều. Sau một lúc lâu, cậu cũng quay trở về phòng, mở điện thoại lên.

Hả! Sao pin điện thoại tụt nhiều vậy?

Lần đầu tiên cậu xem điện thoại của 'Lee Sanghyeok' là giữa trưa, pin là 73%, cậu lén xem cả buổi, đến khi nhìn lại lúc ở phòng thay đồ, còn 56%, lúc đó cậu còn cảm thấy điện thoại này pin trâu thật.

Vậy sao bây giờ chỉ còn 28% nhỉ? Trong lúc thay đồ hình như cậu đâu đụng đến điện thoại? Sanghyeok xem qua các phần mềm chạy ngầm, cũng không tìm được manh mối nào. Không lẽ mình nhớ nhầm?

Nhưng vấn đề nhỏ này chỉ làm cậu rối rắm trong khoảng thời gian ngắn, đã nhanh chóng bị ném ra sau đầu. Hiện tại cậu chỉ muốn tắm rửa sạch sẽ, rồi ngủ một giấc thật ngon.


"Thế nào?"

Khi Sanghyeok đang hưởng thụ sự ôm ấp dịu dàng của nước ấm trong phòng tắm, Jeong Jihoon lại đang ngồi trong thư phòng, chăm chú nghe trợ lý báo cáo.

"Tất cả dữ liệu đã được phân tích xong, bao gồm những dữ liệu đã bị xóa." Trợ lý cầm một bản báo cáo đơn giản, nhiên túc báo cáo kết quả phân tích cho Jeong Jihoon: "Sáng hôm nay Lee thiếu đã xóa một ít lịch sử trò chuyện và tin nhắn của cậu ấy và Ju Seokhoon, có một tin nhắn quan trọng đã được gửi, nội dung là: 'Em hối hận rồi, em không muốn kết hôn!!! anh Seokhoon, anh đến mang em đi được không?'".

Trợ lý cố gắng hết sức để duy trì giọng nói của mình theo khuynh hướng máy móc không cảm xúc, nhưng sau khi đọc xong, nhưng cả người vẫn nhịn không được mà nổi da gà.

Trong lòng anh ta có chút đồng tình với Jeong Jihoon: Bị bạn đời mới cưới phản bội thì thôi đi, dù sao phu nhân lạc đường cũng đã quay lại....Nhưng vấn đề lớn hơn là, tinh thần của vị phu nhân này chỉ sợ là có vấn đề, ít nhất là trong hôm nay, anh ta đã nhìn thấy vài gương mặt khác của tân phu nhân, thật đúng là làm người khác khó hiểu.

Mà khó hiểu hay không khó hiểu, thì lúc này anh ta chỉ cần làm đúng chức trách của mình.

"Dữ liệu được lưu giữ trong điện thoại của Lee thiếu trong tám tháng qua, có 13 cuộc điện thoại với Ju Seokhoon, có 377 tin nhắn qua lại, trong đó, số lần chủ động gọi Ju Seokhoon là ba lần, có một lần chủ động nhắn tin."

"Ồ?" Gương mặt luôn không có biểu tình gì của Jeong Jihoon hiện lên một chút hứng thú: "Như vậy xem ra, ngược lại là Ju Seokhoon có tình cảm sâu đậm với cậu ta hơn."

"...." Trợ lý không trả lời, mà tiếp tục đọc báo cáo: "Căn cứ theo bản phân tích này, trong phần trò chuyện của Lee thiếu, người có tình cảm ái muội hoặc yêu thích cậu ấy là....có hai mươi ba người."

"Hình thức biểu đạt chủ yếu là 'Hyeokie, tôi đang ngắm nhìn những gợn nước long lanh trên sông Seine, bỗng nhiên lại nhớ đến em', 'Hyeokie, trăng tối nay rất đẹp, em có thấy không?'' 'Em cười lên trông rất đẹp'' 'Mỗi lần tôi nhìn thấy em, những cảm xúc tiêu cực đều biến mất.', 'Tối mai, em có muốn đi dùng cơm với anh không?', 'Hyeokie, em là ngây thơ nhất mà anh từng gặp'......Còn rất nhiều người nói như thế, trong hai mươi ba người đó có mười ba người là đàn ông, mười người còn lại là phụ nữ, tất cả đều là bạn học; đồng nghiệp, bạn bè.....Nói cách khác, là những người không có quan hệ họ hàng, phạm vi độ tuổi từ 18 đến 30 tuổi."

"Nói các khác, Ju Seokhoon chỉ là một trong số họ?"

"Vâng" Trợ lý nói xong, vội vàng bổ sung: "Nhưng hắn ta là người mà Lee thiếu thường xuyên trực tiếp trả lời, những người khác đều chỉ dừng lại ở tình trạng ái muội, sau những tin nhắn lúc nãy được gửi đến, Lee thiếu đều chuyển đề tài, yên lặng hoá giải không khí ái muội kia, nhưng vẫn duy trì quan hệ tốt đẹp với những người đó."

Chỉ là thả thính khắp nơi, nhưng lại không để phát sinh quan hệ sâu hơn với bất kỳ ai, càng không lên giường với bất cứ ai, vì vậy dù có bị người khác phát giác ra không khí ái muội kia thì cũng không thể tìm được manh mối nào, chỉ có thể trách cậu ta quá đào hoa mà thôi.

Cho dù bọn họ có nắm được tất cả lịch sử trò chuyện của Sanghyeok, cũng không có cách nào đem tất cả những thứ đó đặt ra trước mặt cậu ta, nói đây là kết của 'Lả lơi ong bướm' của cậu ta, Sanghyeok chắc chắn sẽ tỏ ra tủi thân, nói cậu ta không làm gì cả.

Còn chưa kết hôn, đã phải bắt ghen rồi sao?


Ánh mắt trợ lý nhìn về phía Jeong Jihoon, không nhịn được mà có chút đồng tình.

Jeong Jihoon nghĩ đến khi Sanghyeok dựa vào người mình nói câu 'Như vậy cũng xem là quyến rũ sao?' kia, gương mặt không khỏi đen thêm một chút.

"Thiết bị nghe lén vẫn hoạt động bình thường chứ?"

"Bình thường"

"Sau đó Ju Seokhoon có liên hệ với cậu ta không?"

"Tạm thời không có." Theo cameras theo dõi thì Ju Seokhoon tỉnh lại lúc 3h, sau đó tức giận mà quay về chỗ ở của mình.

Jeong Jihoon gật gật đầu, "Tiếp tục theo dõi, có chuyện gì mới thì thông báo cho tôi."

"Vâng"


Sau đó, Sanghyeok trải qua ba ngày cô đơn như tuyết.

Mỗi sáng thức dậy, nhìn căn biệt thự trống rỗng không một bóng người, không ai quan tâm cậu thức dậy lúc nào, cũng không có người quan tâm cậu ngủ lúc mấy giờ, nhưng mà, chỉ cần cậu xuất hiện trong phòng ăn, thì đều sẽ có người giúp việc giống như hồn ma đi đến hỏi cậu có muốn dùng cơm hay không.

Ăn, vậy còn được chứ..

Tất cả các món ăn đều rất tinh xảo, chỉ mỗi bữa sáng đã có thể lên đến mười tám cái dĩa, mỗi dĩa cũng chỉ để một chút thức ăn.

Sanghyeok nhìn cái dĩa lớn kia, ở giữa chỉ có một khối bò chín năm phần nhỏ xíu, cắn hai miếng là đã ăn hết, còn không bằng ăn một khối thịt kho tàu.

Mỗi phần ăn đều không nhiều lắm, ăn thêm rất nhiều dĩa thì cũng có thể ăn no, nhưng cậu lại luôn cảm thấy thiếu mất cảm giác vui vẻ khi ăn uống, không có một tí cảm giác ấm áp.

Mặt khác, mấy món này cũng quá thanh đạm rồi!!!!!! Đời trước cậu bị bệnh lâu như vậy, mỗi ngày đều ăn đồ ăn thanh đạm đến phát ngán, tại sao đến khi xuyên qua rồi thì vẫn phải ăn mấy món thanh đạm này chứ!

Cậu muốn ăn thịt kho tàu! Thịt Đông Pha! Mai thái khâu nhục! Đậu hũ Ma Bà! Gà xào ớt! Lẩu á! Cho dù là eo mập hơn, cúc xuất huyết cũng không hối tiếc!!

Nhưng hiện thực lại không cho cậu cơ hội như vậy.

Cậu đã hỏi qua quản gia, quản gia lại nói với cậu: "Cơ thể của Jeong thiếu không được tốt, phải ăn thức ăn thanh đạm, đầu bếp trong nhà chỉ biết làm những món này thôi."

".Hôm tổ chức hôn lễ không phải là có món cánh gà cay sao?"

"Đó là do đầu bếp được thuê đến nấu"

Ý là, nếu cậu muốn ăn món khác, thì phải xây riêng cho cậu một căn bếp mới, phiền toái.

Được rồi, nhịn. Đợi đến khi ra ngoài đi làm, nhất định phải đến Hadilao ăn một bữa lớn.


Ngoài việc không thoải mái trong ăn uống, cậu còn gặp được vài bất ngờ nho nhỏ.

Ví dụ như vào một ngày nọ khoảng 10h, cậu đi dạo trên lầu ba của biệt thự, muốn đi tham quan các phòng trên lầu ba, đi tới đi lui, bỗng nhiên lại phát hiện có một người đang đi phía trước.

Vì thế cậu tò mò đi đến, lại phát hiện người đó một thân mặc đồ đen, cánh tay lại có màu bạc của kim loại, cậu nhìn về phía cây chổi lau bụi đang lau ở góc tường -- Cậu vốn nghĩ đó chỉ là một cây chổi dài thôi, nhưng lại không ngờ đó lại là một cánh tay siêu dài....

Càng đáng sợ hơn chính là, 'Người' kia dường như đã phát hiện cậu đi đến, chậm rãi dùng một góc độ quỷ dị mà quay đầu lại, đôi mắt đen lộ ra tia sáng của kim loại....

Sanghyeok:..........A a a a!!!

Vào lúc lông tơ cả người của cậu đều dựng lên suýt chút nữa là bỏ chạy, người máy kia bỗng nhiên lại lộ ra nụ cười ngốc nghếch, dùng giọng nói hoạt bát nói: "Chào ngài, tôi là người máy dọn dẹp số 023." Dứt lời, liền dùng cánh tay ngắn còn lại đang cầm giẻ lau vẫy vẫy về phía cậu.

Sanghyeok:.......

Khoa học kỹ thuật ở thế giới này đã tiến bộ đến trình độ này rồi sao?!!

Thấy được nội tâm mềm mại của người máy nhỏ, Sanghyeok dễ dàng kìm nén được cảm giác quỷ dị trong nội tâm, đi đến quan sát một phen, mà số 023 sau khi chào hỏi với cậu, liền tập trung vào công việc của mình, lau sạch góc tường không để lại một hạt bụi. Sanghyeok cố ý đứng chắn trên đường di chuyển của nó, nó sẽ đi vòng qua Sanghyeok, sau khi Sanghyeok rời khỏi chỗ đó, thì nó lại quay về chỗ cũ tiếp tục lau.

Sanghyeok quan sát nửa ngày, cuối cùng vẫn không nhịn được nữa, vươn tay sờ sờ bả vai và mặt nó. Không nghĩ đến, người máy nhỏ lập tức nói: "Đừng, đừng chạm vào tôi, tôi sẽ xấu hổ đó!"

Sanghyeok: "...."

Ha ha ha ha ha ha!

Cậu lại nhịn không được mà chọc chọc cái eo của người máy: "Vậy mày có cảm thấy nhột không?"

Người máy nhỏ vặn vặn eo, nói: "Tôi không được trang bị chức năng này."

Sanghyeok từ động tác vặn eo của nó vậy mà lại nhìn ra được cảm giác khoe khoang 'Anh chọc tôi đi nha, tôi không có nhột đâu!'

Sao Jeong Jihoon lại mua một người máy như vậy chứ! Không lẽ trong nội tâm của anh ta cũng có một mặt là 'Công chúa nhỏ' sao?

Sanghyeok tưởng tượng đến vẻ mặt đỏ mặt xấu hổ của Jeong Jihoon, nhịn không được mà nhẹ cười.


Mà ở trong một căn phòng kín nào đó, thiết bị theo dõi thực nghiệm bỗng nhiên 'Tích' một tiếng, nhắc nhở 'Người máy vệ sinh số 023' lần đầu kích hoạt hệ thống hỗ trợ sau khi bắt đầu thử nghiệm.

Jeong Jihoon ngẩng đầu lên từ công việc đang làm, vươn tay chạm vào màn hình trước mặt, mở ra cameras theo dõi ở gần vị trí của 023.

Thanh niên tóc tím nghe được động tĩnh, cũng đẩy ghế trượt lại gần.

Vì thế hai người cùng nhau nhìn quá trình Sanghyeok từ sợ hãi ban đầu đến khi bắt đầu động tay động chân với người máy.

"Xem ra ngoại hình của nó vẫn phải điều chỉnh lại, kim loại có tính công kích quá mạnh, sẽ làm người khác theo bản năng mà sợ hãi."

Jeong Jihoon nghiêm túc nói.

"Thật ra không mặc quần áo vẫn tốt hơn, toàn bộ đều là kim loại thì chỉ cần nhìn liền biết đó là người máy, như hiện tại dựa vào ấn tượng đầu tiên nhìn thấy, sau đó lại phát hiện đó là người máy.......có chút đáng sợ."

Đặc biệt là trong căn biệt thự trống trãi âm u của cậu đó.

Jeong Jihoon không có ý kiến.

Hai người tiếp tục xem, thì thấy Sanghyeok hỏi 023: "Mày là do Jeong Jihoon mua về hả?"

023 trả lời: "Không phải nha."

"Vậy là ai mua về? Hay là có người tặng cho anh ta?"

"Không phải nha."

Sanghyeok cười cười, nghĩ nghĩ, lại nói: "Vậy nếu Jeong Jihoon đến đây, mày gọi anh ta là gì? Gọi là chủ nhân sao?"

Người máy lắc đầu.

"Vậy mày gọi là gì?"

Người máy ngoan ngoãn nói: "Ba ba"

"..........Ha ha ha ha ha!!!" Trong nháy mắt Sanghyeok liền bật cười: "Không nghĩ đến anh ta còn có đam mê như vậy!"

Jeong Jihoon: "....."

Anh lạnh nhạt quay đầu lại, người về phía người trẻ tuổi bên cạnh.

"À...." Người trẻ tuổi nhịn cười, nuốt nuốt bọt: "Thiết lập bị lỗi, thiết lập bị lỗi...Dù sao thì nó cũng do cậu tạo ra......Khụ khụ"

Jeong Jihoon lạnh nhạt.

Người thanh niên kia đã quen với vẻ lạnh nhạt của anh, nhìn Sanghyeok đang tươi cười trên màn hình, can đảm hất cằm với Jeong Jihoon: "Vị bạn đời mới cưới này của cậu rất đáng yêu a, cậu thật sự không định yêu đương ngọt ngào một lần hả?"

Jeong Jihoon liếc nhìn anh ta.

"....." Người thanh niên làm động tác kéo khoá, ngồi trên ghế trượt lại chỗ cũ.

Anh ta và Jeong Jihoon đã quen biết nhiều năm, rõ ràng lớn lên vừa đẹp trai vừa giỏi như vậy, sao lại cách biệt với tình cảm như vậy chứ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro