Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 33

"Con còn rất nhiều thứ muốn hỏi đúng không?"

Thấy Sanghyeok im lặng, Jeong Seojin nói.

Bà vẫn muốn giải thích, dù sao thì bà cũng không muốn bạn đời của con mình có bất kỳ hiểu lầm kỳ quái gì về mình.

Sanghyeok gật đầu, thấy xung quanh không có người, ánh mắt Jeong Seojin hơi dịu đi, cậu suy nghĩ rồi nói: "Người tên Kim Yooncheol kia, hiện tại thế nào rồi ạ?"

"Vào tù rồi, bị kết án 5 năm." Jeong Seojin biết chắc Sanghyeok nhớ đến chuyện Kim Yooncheol chửi rủa bà lúc trước, thở dài, nói: "Cậu ta là con trai thứ của Kim Jonghoon, cũng là người vô tội nhất trong nhà Kim Jonghoon, từ đầu đến cuối cậu ta không biết gì hết, mấy năm đó cậu ta đi du học ở nước ngoài, vụ nổ súng lần này là do mẹ cậu ta cậu ta xúi giục. Trước khi vào tù, mẹ cho cậu ta xem không ít bằng chứng về vụ việc lúc trước, cậu ta chịu đả kích rất lớn."

Kim Jonghoon là kẻ giết người gây nên bi kịch cho nhà Jeong Jihoon, con trưởng Kim Seongcheol ngang nhiên khinh nhục Jeong Jihoon trong trường, nhưng con thứ Kim Yooncheol lúc đó chắc chỉ vừa lên cấp 2, hoàn toàn không biết gì về hành động của cha và anh trai mình.

Anh ta không liên quan đến những chuyện trong quá khứ, nhưng anh ta lại bị mẹ xúi giục tham gia vào. Từ trước tới nay Jeong Seojin và Jeong Jihoon chưa từng nghĩ đến việc xuống tay với anh ta, nào ngờ anh ta lại tự mình xông vào.

Cuối cùng Sanghyeok cũng làm rõ được chuyện này, cậu không có bất kỳ ấn tượng nào với Kim Seongcheol và mẹ của Kim Yooncheol, cậu chỉ từng nghe nhắc đến một lần, chính là hôm xảy ra vụ xả súng, Jeong Seojin nói "đầu óc của người phụ nữ kia chưa từng tỉnh táo."

Jeong Seojin nhìn vẻ mặt của Sanghyeok, có lẽ đoán được cậu đang nghĩ gì, bà giải thích tiếp: "Sau vụ tai nạn xe đó, cả người mẹ tựa như rơi vào địa ngục, khi đó, mẹ không muốn gặp ai hết, nhưng Kim Jonghoon lại kiên trì tới thăm mẹ, an ủi mẹ, nói rằng ông ta hy vọng có thể đưa mẹ rời khỏi sương mù."

Bà nhắm mắt lại, nói tiếp: "Trước kia mẹ có nói với con, Kim Jonghoon là bạn hồi đại học của mẹ, khi đó ông ta cũng là bạn của mẹ, còn là em trai của Dantae, nên mẹ không hề đề phòng ông ta, ngược lại còn thấy biết ơn. Cho đến khoảng một năm sau, mẹ tình cờ biết được manh mối, mới bắt đầu hoài nghi việc kia là do Kim Jonghoon làm."

"Mẹ không dám chắc, mẹ rất muốn đi tìm chứng cứ xác thật, nhưng mẹ không thể đi hỏi trực tiếp được, nên đành phải tiếp xúc với Kim Jonghoon để lấy thêm thông tin, nhưng mẹ không ngờ là... Không lâu sau, ông ta nói với mẹ..." Jeong Seojin nhìn Sanghyeok, nhỏ giọng, dường như rất khó mở lời, miễn cưỡng nói nhanh: "Ông ta nói ông ta thích mẹ."

Sanghyeok ngây người.


Jeong Seojin hít sâu một hơi, tránh ánh mắt của Sanghyeok, nói tiếp: "Khi đó để lấy chứng cứ, nên mẹ mập mờ không từ chối ông ta, cố gắng lá mặt lá trái... Đương nhiên là không vượt qua giới hạn. Sau này, mẹ tìm được không ít chứng cứ, ông ta cũng không phát hiện."

"Chứng cứ lúc đó không đủ để hạ bệ ông ta, thậm chí có thể nói là nhỏ bé không đáng kể... Cho nên mẹ chỉ có thể làm bộ bản thân không biết gì hết, nhưng mẹ không thể chịu đựng việc ông ta tiếp cận nữa, nên mẹ nhanh chóng từ chối ông ta."

"Nhưng mẹ không ngờ việc này lại đến tai vợ ông ta, người phụ nữ kia không phân biệt trắng đen, ngày nào cũng gây chuyện nhưng không chịu ly hôn, cô ta rất coi trọng thể diện trước mặt người khác, từ đầu đến cuối cô ta không trách Kim Jonghoon, ngược lại nói mẹ quyến rũ ông ta, đi bêu xấu mẹ." Jeong Seojin cười khổ: "Cô ta làm ầm cả lên."

Bà nhẹ nhàng nói ra chuyện đó, nhưng Sanghyeok nghe vào lại cảm thấy run sợ.

Khi đó bà và Jeong Jihoon cô độc không nơi nương tựa, cậu không thể tưởng tượng nổi họ phải đối mặt với ánh mắt của người đời ra sao.

Có lẽ, đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến Jeong Jihoon không muốn ra ngoài gặp người khác.

"Thời gian trôi qua, mẹ vốn tưởng rằng chuyện này sớm muộn gì cũng lắng xuống, không ngờ cô ta còn làm ra chuyện ngu xuẩn hơn. Sau vài năm, Kim Jonghoon bắt đầu ra ngoài bao nuôi người tình, mà cô ta vẫn không muốn ly hôn, một hai phải chạy đến trước mặt những người tình đó quậy một trận, mắng bọn họ không biết tự lượng sức mình, chỉ vậy thì thôi đi, cô ta nhất quyết phải lôi mẹ ra, nói người Kim Jonghoon thích là mẹ, mẹ thật sự..."

Jeong Seojin nói tới đây, vừa tức vừa buồn cười, nhắm mắt lại, lắc đầu bất lực: "Chẳng qua là những năm sau đó, mẹ với Kim Jonghoon ngày càng ít qua lại, cô ta nói nhiều, mọi người nghe cũng mệt, có lẽ bọn họ nói sau lưng mẹ nhưng trước mặt thì không ai nhắc tới nữa, mẹ cũng không sợ bị bọn họ mắng, dù sao Jihoon cũng không ra ngoài, bọn họ thích mắng sao thì mắng, mẹ cũng không quan tâm..."

Nói tới đây, mặt Jeong Seojin không còn nặng nề như ban đầu, bà cười, nhàn nhạt nói: "Mẹ chỉ muốn Kim Jonghoon chết đi."

Hiện tại, Kim Jonghoon đã chết, nhưng tổn thương trong quá khứ như bóng ma, thỉnh thoảng xuất hiện đâm bà một nhát.

Bae Rona đến giờ vẫn bình an vô sự, vì cô ta không phải nhân vật quan trọng gì, luôn tự cho mình đúng, rõ ràng không biết chuyện gì hết, nhưng vẫn cho rằng bản thân có thể dẫm đạp lên Jeong Seojin, người đang bị những lời đồn đãi quấy rầy.

Sanghyeok vỗ vai Jeong Seojin trấn an.

Vẻ mặt Jeong Seojin dịu đi, cười với cậu, nói tiếp: "Việc hôm nay đừng nói cho Jihoon, tránh để nó nghe xong lại khó chịu."

Sanghyeok có thể hiểu được, gật đầu đồng ý.

Nói xong hết mọi thứ, trong lòng Jeong Seojin vẫn mang cảm giác u sầu, bà nhìn đám người đang ăn uống linh đình dưới ánh đèn rực rỡ, kéo Sanghyeok xuống lầu: "Đi, uống với mẹ hai ly!"


Khi Jeong Jihoon trốn khỏi tay ông nội, tìm được Sanghyeok đang ở cạnh mẹ mình.

"Hoonie!" Hai mắt Sanghyeok sáng rực, vui vẻ bước về phía trước hai bước, khom người, lắc lư bắt lấy cánh tay Jeong Jihoon vươn tới.

Jeong Jihoon nhíu chặt mày, hỏi mẹ: "Có chuyện gì vậy?"

"Uống hơi nhiều." Trên mặt Jeong Seojin viết đầy lời xin lỗi, rồi lại thấy buồn cười.

Lúc bà kêu Sanghyeok uống với bà hai ly, vẻ mặt của Sanghyeok có thể nói là nghĩa khí ngút trời, như thể bà uống không đã cậu sẽ không bỏ qua vậy.

Hai người uống vài ly Brandy 50% độ cồn, Jeong Seojin nâng ly: "Cạn!"

Sanghyeok cũng không do dự: "Cạn!"

Jeong Seojin còn quan sát một lúc, thấy cậu uống xong một ly mặt không thay đổi gì, cũng không chút do dự, vừa nhìn đã biết cậu rất tự tin vào tửu lượng của bản thân.

Ai mà ngờ... Vừa mới uống tới ly thứ ba, cậu đã nằm dài dưới đất.

Jeong Seojin: "..."

Bà còn nghi ngờ nhìn cái ly trong tay mình, vì để cụng ly thỏa thích, bà còn nhờ người mang ly nhỏ tới mà? Tửu lượng không tốt sao không nói sớm! Lỡ nôn thì bà biết phải ăn nói với con trai mình thế nào đây!

Sanghyeok chỉ nằm một lát, tỉnh lại rót thêm ly nữa, muốn uống tiếp, bà vội vàng ngăn cản, may mà buổi tiệc gần kết thúc rồi, bà vội vàng giao cậu cho Jeong Jihoon.

Sau khi Sanghyeok được Jeong Jihoon đỡ, Sanghyeok lần mò nắm tay anh, ngoan ngoãn đứng thẳng dậy, lặp lại lời Jeong Seojin: "Vâng, uống hơi nhiều."

Jeong Jihoon sờ sờ khuôn mặt đỏ bừng của cậu, nhướng mày: "Sao lại uống nhiều như vậy?"

Sanghyeok vươn một ngón tay ra, nghiêm túc nhìn chằm chằm, nghiêm trang giải thích: "Thử, thử tửu lượng."

Jeong Seojin: "..."

Cảm giác trước đây cậu chưa uống rượu bao giờ!

Đâu ra phương pháp "uống uống uống" thử vậy!!!

Jeong Jihoon lắc đầu, thầm nghĩ có lẽ cậu quên đây không phải thân thể của mình. Trước kia tửu lượng của em ấy rất tốt?

Nhìn bộ dáng lắc lư của Sanghyeok, anh bất lực ôm lấy Sanghyeok, đỡ cơ thể cậu, nói với mẹ: "Con đưa em ấy về... Ông ngoại cũng chuẩn bị về rồi, mẹ có muốn đến chào một tiếng không?"

Jeong Seojin vừa gật đầu đã thấy Sanghyeok ôm eo Jeong Jihoon, lưu luyến cọ cọ đầu vào vai anh, nói: "Em, em say rồi..."

Jeong Seojin cố nhịn: "phì" cười ra tiếng, vội vàng giơ tay che miệng, ngẩng đầu lên, nhìn thấy tai của con mình có hơi hồng.

Anh cúi đầu nhìn đôi mắt đã nhắm lại của Sanghyeok, dường như không biết phải làm sao, cuối cùng vỗ nhẹ vào lưng cậu an ủi, cau mày, giọng nói lại rất dịu dàng: "Được... Về nhà ngủ, được không?"

Sanghyeok nhắm mắt gật đầu.

"Mau quay về đi." Jeong Seojin vỗ vỗ cánh tay Jeong Jihoon, trên mặt tràn đầy tươi cười.

Vẻ mặt Jeong Jihoon cứng đờ gật đầu, vỗ vỗ Sanghyeok, nói: "Đi thôi."

Sanghyeok ngheânh nói, miễn cưỡng mở mắt, chui khỏi ngực anh, chỉ nắm tay, không dựa vào ngực anh nữa.

Cậu vô thức liếc nhìn chân của Jeong Jihoon, giơ tay thề: "Em không sao hết, em... vẫn đi thẳng được này!"

Jeong Jihoon kéo Sanghyeok đi một đoạn ngắn, nhìn thấy bé nói dối này vốn chả đi thẳng được, cuối cùng không chịu được nữa, anh kéo cậu trở lại vòng tay của mình.

Jeong Seojin nhìn theo đôi chồng chồng trẻ tuổi này rời đi, nụ cười trên mặt vẫn không hề phai nhạt. Bà thầm cầu nguyện trong lòng, nguyện cho hai người trăm năm hạnh phúc.


Vốn Jeong Jihoon cho rằng Sanghyeok khi say rất ổn, trên đường về nhà, cậu dựa vào vai Jeong Jihoon ngủ rất ngoan. Đường từ trung tâm thành phố trở về nhà rất xa, Jeong Jihoon cả đoạn đường ấy chỉ nhìn cậu. Nhắc mới nhớ, bọn họ vẫn chưa ngủ chung bao giờ.

Dọc theo đường đi, anh nhìn gương mặt đỏ ửng yên tĩnh của Sanghyeok, cảm thấy trong lòng vô cùng bình yên. Nhưng ai ngờ được là, vừa về tới nhà, Sanghyeok đã hoàn toàn thay đổi.

Lúc xuống xe thì không muốn xuống, sau khi xuống xe hình như đã tỉnh hơn một chút, rất vui vẻ kéo Jeong Jihoon vào biệt thự: "Đi! Đến phòng anh!"

Jeong Jihoon: "..."

Em muốn làm gì?!

Trong nháy mắt đầu Jeong Jihoon hiện ra rất nhiều hình ảnh, ngay sau đó anh tự trách bản thân: thừa dịp em ấy uống say làm chuyện đó, có phải không tốt lắm không...

Lại nhìn người yêu trước mắt, anh lập tức gạt bỏ ý nghĩ này.


Sanghyeok đi trước anh, lảo đảo lắc lư y như ngựa hoang thoát cương, hoàn toàn không biết đi về hướng nào...

Thấy cậu sắp bước lên cầu thang, thiếu chút nữa bước hụt, Jeong Jihoon vội vàng kéo cậu lại, lần này nhất định phải ôm chặt, tránh cho cậu chạy đi đâu không biết.

Dẫn Sanghyeok vào thang máy, về tới phòng mình, Jeong Jihoon vừa định để cậu ngồi trên giường nghỉ ngơi một lát, đã thấy Sanghyeok hai mắt rực sáng nhìn xe lăn: "Tới đây! Chúng ta nghịch xe lăn đi!!!"

Jeong Jihoon: "..."

Sanghyeok vui vẻ ngồi lên xe lăn, trực tiếp lái với tốc độ cao nhất, lao ra khỏi phòng: "Aaaaaaaa!"

Jeong Jihoon hơi lảo đảo vội vàng theo sau, mới nhớ tới xe lăn có chức năng dừng tự động, đề phòng chủ nhân không cẩn thận va vào tường.

Anh chưa từng dùng đến chức năng này, vẫn luôn cảm thấy lúc trước thiết kế ra nó có phải quá dư thừa hay không, không ngờ là... còn có ngày hôm nay.

Xe lăn chở Sanghyeok lao ra, sau đó chậm rãi dừng lại ở mép lan can lầu hai, cậu lại đổi hướng: "Aaaaaaaaa!"

"..."

Jeong Jihoon đỡ trán: Bình thường ở bên cạnh anh cậu phải chịu nhiều áp lực lắm nhỉ?

Nhìn bộ dạng vừa điên cuồng vừa ngốc nghếch của Sanghyeok, Jeong Jihoon nghĩ, rốt cuộc có nên bắt cậu trở về hay không? Không ngờ là, anh còn chưa ra tay, Sanghyeok đã tự mình quay về.

Cậu chậm rì rì ngừng ở trước mặt Jeong Jihoon, Sanghyeok đưa hai tay ra: "Tới đây ~ ái phi ơi ~ nhào vào lòng ngực trẫm đi!"

Jeong Jihoon vừa mới nhấc chân, nghe xong lời này suýt nữa vấp ngã.

Nhếch nhếch khóe miệng, Jeong Jihoon không để ý đến cậu, anh cúi người nắm tay vịn của xe lăn, sau đó vươn tay nhấn một cái nút khác trên ghế dựa, trực tiếp tắt nguồn.

Để coi em chạy thế nào được!

Sanghyeok không ấn thêm bất kỳ nút nào nữa, cậu nhìn Jeong Jihoon đang gần trong gang tấc, đưa tay nắm cằm anh, vẻ mặt tà mị điên cuồng: "Ái phi, trẫm cướp xe lăng của chàng, chàng cảm thấy, trẫm đang khi dễ chàng ư?"

"..." Jeong Jihoon nhướng mày: "Nếu đúng là vậy thì sao?"

Sanghyeok cũng nhướng mày: "Thì là trẫm muốn khi dễ chàng đó!"

Jeong Jihoon: "..."

Sanghyeok nhìn khóe miệng đang co giật của anh, vừa ngây ngô cười "ha ha ha", vừa ấn nút, phát hiện xe lăn không nhúc nhích, vì vậy cậu vội vàng để chân xuống đất rồi đẩy xe lăn về sau...

Giây tiếp theo, cậu hô vang "a!" một tiếng, Jeong Jihoon trực tiếp bế cậu từ trên xe lăn lên!

"Cứu mạng a!"

Đột nhiên rời khỏi mặt đất chắc chắn, Sanghyeok có hơi hoảng, giãy giụa theo bản năng.

Dù sao thì cậu cũng cao 1m7, Jeong Jihoon bế cậu thì không vấn đề gì, nhưng mắt cá chân không ổn lắm sao có thể chịu nổi giãy dụa kịch liệt? Chỉ có thể đặt cậu xuống, sau đó ôm eo cậu, đẩy cậu vào vách tường hành lang.

"Còn muốn chạy?" Jeong Jihoon nhìn cậu, cánh tay chống cạnh tai Sanghyeok.

Hơi thở nóng như thiêu đốt của anh khiến Sanghyeok bình tĩnh lại, cậu nhìn đôi mắt đen nhánh của Jeong Jihoon, dường như sửng sốt mất một lúc, lại lắc đầu.

Nhìn bộ dạng ngốc nghếch của cậu, Jeong Jihoon rất muốn hôn, muốn nuốt cậu vào bụng.

Anh hèn hạ nghĩ: Dù gì em ấy cũng say rồi, chắc sẽ không chú ý đến vết thương trên người đâu, mình không cần lo lắng quá nhiều nữa.

Nhưng ai mà ngờ, Jeong Jihoon còn chưa động đậy gì, Sanghyeok chợt ôm lấy eo anh. Vô cùng thân mật, không có chút ý tứ tránh né nào.

"Chồng ơi..."

Giọng nói trong trẻo khe khẽ vang lên, đáy lòng Jeong Jihoon rung động, anh cảm thấy khí huyết dâng trào, ngay cả đầu ngón tay cũng tê dại.

Anh cảm nhận được Sanghyeok đang cọ cọ mũi vào tai anh, cậu thì thào: "Chúng ta đi ngắm sao nha, được không?"


Đêm hè mát mẻ, ánh sao sáng ngời. Lần trước ngồi đây cùng Sanghyeok, anh vờ hỏi cậu cách để theo đuổi người khác. Giống như đêm đó, Jeong Jihoon cho người tắt hết đèn trong sân, tránh để nó che mất ánh sao.

Điều khác biệt là, ngày này mấy tháng trước, anh ngồi trên xe lăn, còn Sanghyeok thì cuộn tròn trên chiếc ghế tựa bên cạnh. Những thứ anh tưởng tượng khi đó giờ đã trở thành hiện thực, thậm chí còn đẹp hơn so với anh tưởng tượng.

Chỉ là, anh không biết những điều tốt đẹp này có thể trường tồn như vì sao kia hay không.

Sanghyeok kéo Jeong Jihoon tới đứng trước ban công.

Có lẽ do từng được bế trước đó, nên cậu không hề lo lắng về vấn đề sức mạnh của chồng mình, cậu khoác tay lên vai Jeong Jihoon, lười biếng dựa vào người anh, một tay khác chỉ lên bầu trời đầy sao.

"Anh nhìn này, em đến từ đó đấy!"

Nói xong, tựa như phát hiện ra mình để lộ bí mật không thể nói gì đó, cậu vội vàng ghé vào tai Jeong Jihoon, thận trọng hỏi: "Em không phải 'dân bản xứ', anh biết mà đúng không?"

Jeong Jihoon xoa xoa mày, nhìn sườn mặt của cậu, nói: "Biết."

Sanghyeok gật đầu, lên tinh thần: "Vậy anh có biết quê hương của em ra sao không?"

Jeong Jihoon lắc đầu.

"Để em kể cho anh nghe." Ngón tay của Sanghyeok xẹt qua bầu trời, quơ qua quơ lại nửa ngày cũng không tìm được hướng thích hợp, cuối cùng từ bỏ, vỗ vỗ bả vai Jeong Jihoon, hoài niệm nói: "Em đến từ một nơi xa xôi, từ một hành tinh xinh đẹp, từ vũ trụ nhìn vào, có lẽ hành tinh đó có màu xanh biển."

Trong đầu Jeong Jihoon chậm rãi hiện ra dấu chấm hỏi.

"Tại sao lại là màu xanh?" Sanghyeok nắm tay lại, giả như nó là một hành tinh, khoa tay múa chân nói: "Bởi vì 70% của nó là nước, biển rất rộng, anh biết không? Anh đoán thử xem hành tinh màu xanh ấy tên gì?"

Khóe miệng Jeong Jihoon giật giật: "Trái đất."

"Thông minh!" Sanghyeok vỗ tay, hưng phấn nhìn anh: "Sao anh biết vậy?!"

Bởi vì ở đây là trái đất mà. Jeong Jihoon đỡ trán, lúc này mới nhận ra cậu say đến mức nào, say đến mức cho rằng bản thân là người ngoài hành tinh luôn rồi.

Jeong Jihoon bất lực, ôm cậu chặt hơn một chút, chỉ chỉ xuống đất, hỏi cậu: "Vậy em có biết, ở đây là đâu không?"

"Ở..." Sanghyeok say khướt, suy nghĩ một lát mới trả lời: "Thế giới ở trong truyện."

Jeong Jihoon lẳng lặng nhìn Sanghyeok, nhìn thấy sự chắc chắn trong đôi mắt cậu.

Anh hít sâu một hơi, nhắm mắt. Có đôi khi, anh hy vọng một ngày nào đó Sanghyeok sẽ nói với anh, tất cả những gì cậu nói trước đây đều là giả. Anh hy vọng Sanghyeok lừa anh, hy vọng những gì mà cậu nói là do cậu mắc chứng hoang tưởng kỳ lạ nào đó. Nhưng hy vọng chỉ là hy vọng mà thôi, anh không có cách nào tự gạt bản thân được.

Khoảng thời gian này Sanghyeok kể cho anh rất nhiều chuyện cũ của "Lee Sanghyeok" ở thế giới kia, chi tiết rõ ràng đến kinh ngạc, anh chỉ còn cách tin tưởng.

Ngay cả lúc say, Sanghyeok cũng khẳng định như vậy.

"Nhưng mà, anh không phải nhân vật trong truyện." Sanghyeok chợt nói, cậu nghiêng người, nắm cằm anh, sờ sờ bờ môi của anh, trong ánh mắt chất chứa ánh nước cùng khát vọng sâu xa: "Anh không giống anh ta, anh là người... người của em."

Đêm nay anh đã bị đùa giỡn rất nhiều lần. Anh đã chịu quá nhiều áp lực.

Jeong Jihoon thở dài, bỗng cười khẽ, anh cắn cắn đầu ngón tay Sanghyeok.

Sanghyeok ngây dại.

Tê dại nơi đầu ngón tay như truyền thẳng tới đầu tim, ánh mắt say khướt nhìn đâu cũng mờ mờ ảo ảo, nhưng chỉ có nụ cười của người trước mắt là khắc vào trong não.

Sanghyeok đã quen nhìn vẻ mặt lạnh băng của Jeong Jihoon, thỉnh thoảng cũng có thể bắt gặp ý cười dịu dàng trong mắt anh, anh chỉ cần nhếch khóe miệng một chút cũng đủ để người khác trân trọng.

Nhưng Sanghyeok chưa từng thấy anh cười như vậy, một nụ cười chân chính, anh như vừa học được cách thả lỏng, anh cười rất đẹp, nhưng... cũng khiến người khác cảm thấy đau lòng.

Nụ cười kia, mang theo cảm xúc cô đơn và buồn bã mơ hồ. Có em ở cạnh anh, sao anh vẫn cảm thấy... cô đơn?

Không rõ những ý nghĩ này từ đâu mà ra, cũng không biết từ chỗ nào rớt xuống, có lẽ đã từng tồn tại, có lẽ đã quên mất... Sanghyeok chỉ cảm thấy đầu mình "ong" một tiếng, không còn hứng thú ngắm những ngôi sao kia nữa.

Cậu rời khỏi lòng ngực của Jeong Jihoon, kéo anh tới ghế nằm cách đấy không xa, dùng sức đẩy ngực anh để anh nằm lên ghế, sau đó cậu ngồi lên người anh.

Hai tay cậu ôm lấy cổ anh, trán tựa vào trán anh, chóp mũi chạm chóp mũi, thân mật khiến lòng người ngứa ngáy.

Ngón tay cậu miêu tả lại sườn mặt tinh tế của anh, khắc sâu màu mắt anh vào đôi mắt mình, Sanghyeok chạm khẽ vào bờ môi anh như chuồn chuồn lướt nước.

Trái tim Jeong Jihoon run lên, ngón tay anh nhẹ nhàng lướt trên lưng Sanghyeok, cảm nhận được cậu đang run lên, bả vai hơi rụt lại, đến gần anh hơn một chút.

Đang định hôn cậu, lại cảm nhận được Sanghyeok hơi hơi nhích người ra, lại là một nụ hôn nhẹ nữa, lần này là mi mắt phải.

"Anh đừng đau lòng..." Sanghyeok chợt nói, giọng nói hơi khàn.

Jeong Jihoon nín thở. Đau lòng? Không phải em ấy say rồi ư ? Sao em ấy nhận ra được?

Dù sao thì, nếu Sanghyeok không nói, ngay cả Jeong Jihoon cũng không phát hiện ra bản thân đang đau lòng.

Nỗi lo lắng về xuất thân của Sanghyeok chưa từng biến mất, anh chỉ cố gắng để bản thân không thể hiện ra ngoài mặt. Có lẽ vừa rồi anh sơ suất.


Một nụ hôn nữa rơi xuống mi mắt bên kia, Sanghyeok lại trán chạm trán với anh, trong giọng nói mang theo tha thiết xưa nay chưa từng có: "Yêu anh."

Cậu nói, yêu.

Đôi mi đang nhắm của Jeong Jihoon khẽ run. Cuối cùng anh không nhịn được nữa, gần như là gấp không chờ nổi nữa hôn lên đôi môi của Sanghyeok.

Liên tục cắn lấy đôi môi mềm mại, không khí trong ngực gần như bị hút sạch, hơi thở xâm lược mãnh liệt bao phủ cả người, theo bản năng nhận ra một loại kích thích nhưng nguy hiểm đang tới gần, khiến người Sanghyeok run lên.

Cậu tựa như một con cá sắp chết nằm trong lòng Jeong Jihoon, sau đó không nhịn được nữa, thừa dịp anh hơi nhích ra, cậu nhỏ giọng xin tha: "Chồng ơi, chậm...!"

Tiếp đó nụ hôn càng thêm kịch liệt, nụ hôn này tựa như không bao giờ kết thúc, cho nên khi ngừng lại, Sanghyeok không còn biết hôm nay là hôm nào, chỉ biết tựa vào ngực Jeong Jihoon thở dốc.

Đầu óc vốn đã mờ mịt nay càng thêm mịt mờ, đủ loại cảm xúc ùa ra ngoài. Cậu ôm chặt Jeong Jihoon, chỉ muốn ngủ say ngàn năm trong vòng tay của anh.

Sanghyeok không biết tại sao mình đến đây, cũng không biết bản thân sẽ rời đi khi nào. Hơn nữa, chẳng ai biết được tại sao mình được sinh ra, khi nào sẽ chết đi, sau khi chết sẽ đi về đâu. Cuộc sống vốn là như vậy, mà cậu có thể cảm nhận mạnh mẽ tất cả những thứ này.

Tình trạng của cậu hiện tại giống như đang mắc phải một căn bệnh có thể chết bất cứ lúc nào, khiến lòng người không yên. Bản thân từ "mất" không có gì ghê gớm. Nhưng nỗi sợ mất mát cứ luẩn quẩn trong lòng cậu, chưa từng rời đi.

Rượu chính là chất xúc tác cho nỗi sợ này.

Cậu như đã mất hết sức lực, yên lặng nằm trong lòng Jeong Jihoon, nằm lâu đến mức Jeong Jihoon cho rằng cậu đã ngủ rồi.

Gió đêm càng lúc càng lạnh, Jeong Jihoon sợ cậu say rượu trúng gió sẽ bị cảm, quyết định bế cậu về phòng ngủ. Anh không ngờ mình vừa nhúc nhích, Sanghyeok lập tức ôm chặt lấy anh, chợt ngẩng đầu nhìn anh, trong mắt còn có ánh nước.

"Làm sao vậy?" Jeong Jihoon nhỏ giọng hỏi, sờ sờ khóe mắt của cậu.

Sanghyeok lại rúc vào lòng anh. Qua rất lâu, Jeong Jihoon nghe thấy một giọng nói vô cùng nhẹ nhàng, tựa như bị gió thổi tới.

"Lỡ như... Một ngày nào đó, em rời khỏi đây. Anh phải làm sao bây giờ?"

Giọng nói khàn khàn nức nở như có như không. Những lời nói này như lại được gió cuốn đi mất, không để lại chút dấu vết.

Jeong Jihoon nhìn bầu trời đầy sao, ôm người mình yêu vào lòng, gió đông lạnh thấu xương lại thổi qua.

Sanghyeok không nhận ra bản thân vừa nói cái gì, một lúc sau, trong lòng cậu dường như không còn lo lắng điều gì nữa, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Ngồi thêm một lát, cuối cùng Jeong Jihoon đứng dậy, bế Sanghyeok vào phòng.


Sau khi đặt cậu lên giường, đắp kín chăn, hôn lên trán cậu vài cái rồi mới rời đi.

Khi anh về đến cửa phòng của mình, xe lăn vẫn ở nguyên chỗ cũ, anh mở xe lăn ra, ngồi lên rồi đi vào phòng ngủ.

Bức màn không được kéo ra, ánh trăng vẫn chiếu vào phòng, chiếu lên sườn mặt của anh. Anh ngồi một mình trong bóng đêm, nhưng không hề buồn ngủ chút nào.

Không biết đã trôi qua bao lâu. Sanghyeok giật mình tỉnh khỏi giấc ngủ, cậu ngồi dậy, cả người túa đầy mồ hôi lạnh. Cậu vội vàng đứng dậy, chạy đến tủ quần áo, lấy ra một cái hộp cậu đã bỏ vào.

Mở hộp ra, là miếng ngọc ố vàng kém chất lượng. Cậu nhìn chằm chằm miếng ngọc, lồng ngực phập phồng kịch liệt. Cậu vừa mơ một giấc mơ.

Trong mơ hình như là vào một ngày mưa phùn, giọt mưa như sợi chỉ giăng kín bầu trời, cậu đứng trên đường lớn, không nhìn rõ mọi thứ xung quanh. Cậu chỉ cảm thấy ồn ào. Sau đó giấc mơ thay đổi, xuất hiện một cảnh rất rõ ràng: một đôi tay cầm miếng ngọc này đeo lên cổ người nào đó, sau đó còn cẩn thận vuốt ve, điều chỉnh vị trí.

Cảnh trong mơ không đáng sợ, thậm chí còn mang theo cảm xúc quen thuộc kỳ lạ. Nhưng những gì trong mơ lại khiến cậu sợ hãi. Chẳng lẽ đây là ký ức của nguyên thân?

Nếu là ký ức của nguyên thân, tại sao trước giờ không xuất hiện? Sanghyeok hoảng sợ, đặt mặt dây chuyền vào lại trong hộp, đi vào nhà vệ sinh tắm rửa.

Trước kia cậu luôn luôn tự do tự tại, thậm chí ở kiếp trước cho dù đã sắp chết, cậu cũng không hề cảm thấy quá sợ hãi, nhưng bây giờ, cậu có thể trải qua cảm giác lưu luyến cùng cố chấp.

Khi vừa xuyên vào thế giới này, cậu còn nghĩ bản thân đã cướp đi mạng sống của người ta, trả lại bất cứ lúc nào cũng được, nhưng bây giờ cậu không thể làm vậy được nữa.

Hiện tại cậu có Jeong Jihoon, cậu không thể vứt bỏ anh được.

Sau khi tỉnh dậy cả người cậu toàn mùi rượu, tắm xong thì tỉnh táo hơn nhiều, cuối cùng cũng từ trong hoảng loạn lấy lại bình tĩnh.

Sau khi ổn định tinh thần, cậu cũng chỉ có thể tự nói với bản thân rằng những chuyện như này chỉ đành phó mặc cho số phận, đây không phải thứ con người có thể khống chế. Bình tĩnh rồi cậu cũng nhớ lại những gì mình đã làm ngày hôm qua. Có lẽ do chưa đủ say, cũng không có chuyện gì nhỏ nhặt, nên cậu vẫn nhớ rõ mọi chuyện xảy ra sau khi say.

Lau khô người và tóc xong, Sanghyeok ngồi ở mép giường, vùi đầu vào lòng bàn tay, trong lòng ngập tràn hối hận. Sao cậu có thể nói những lời đó với Jeong Jihoon? Hiện tại anh ấy đang cảm thấy thế nào?

Mùi rượu trên người chưa biến mất hoàn toàn, Sanghyeok nhìn đồng hồ, còn chưa đến 4 giờ sáng. Cậu vẫn thấy đau đầu, nhưng hiện tại cậu không thể nào ngủ được nữa.

Sanghyeok khoác thêm áo ngủ, lười mang giày, để chân trần đi ra, không tự chủ được đi lên tầng 3, đi đến ban công nơi cậu và Jeong Jihoon vừa ngắm sao.

Tựa vào lan can, cậu nhìn những vì sao ở phương xa, cố gắng đè những lộn xộn trong lòng lại. Nhưng khi cúi đầu nhìn thoáng qua, cậu chợt thấy một ánh lửa lờ mờ, vì tối quá nên cậu không nhìn rõ.

Nhìn từ xa ngọn lửa kia chỉ là một đốm sáng, dường như nó đang chuyển động trên ban công lầu hai, còn hơi sáng lên. Có khói.

Sanghyeok nhíu mày, lấy điện thoại trong túi áo ra, gọi cho Jeong Jihoon. Cuộc gọi được nhận, quả nhiên có hai giọng nói phát ra từ loa ngoài và ban công cách đó không xa.

"Hyeokie." Giọng nói của Jeong Jihoon vẫn là giọng điệu dịu dàng mỗi khi nói chuyện với cậu: "Sao vậy?"

Sanghyeok có hơi chua xót trong lòng, hỏi: "Anh hút thuốc à?"

Ngọn lửa nhỏ dừng trong chốc lát rồi vụt tắt. Jeong Jihoon cũng nhận thấy có gì đó không ổn, anh ngẩng đầu nhìn lên.

Hai người nhìn thấy được ánh sáng màn hình di động của đối phương.

"Chờ em nha." Sanghyeok dịu giọng nói: "Em xuống ngay."

Mở cửa phòng ngủ Jeong Jihoon ra, anh vẫn đang đứng ngoài ban công. Sanghyeok nhẹ nhàng bước qua, ôm anh từ phía sau.

Jeong Jihoon xoa xoa mu bàn tay của cậu, hỏi: "Sao em thức rồi?"

"Em mơ thấy ác mộng."

Jeong Jihoon cau mày, xoay người lại ôm cậu, vuốt tóc cậu, hỏi: "Ác mộng thế nào?"

Sanghyeok ngẩn ra một lát, không trả lời.

"Là... chuyện trước kia với Ju Seokhoon?"

Sanghyeok im lặng một lúc rồi gật đầu. Cậu không muốn Jeong Jihoon biết hôm nay cậu đã mơ thấy gì. Cậu không muốn truyền nỗi bất an này qua cho anh.

Jeong Jihoon khẽ hôn cậu, trấn an: "Đừng sợ, đã qua hết rồi."

Sanghyeok lại gật đầu lần nữa. Có lẽ đêm nay Jeong Jihoon bị hai câu kia của cậu kích thích, nếu không đã không thức trắng cả đêm... còn đứng ngoài ban công hút thuốc. Cậu còn không biết Jeong Jihoon biết hút thuốc.

"Em còn buồn ngủ..." Sanghyeok ngáp một cái, có chút đau lòng ôm chặt Jeong Jihoon, hỏi anh: "Anh ngủ với em một lát, được không?"

Jeong Jihoon hơi sửng sốt, gật đầu: "Được."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro