Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 22

"Đến nơi chưa?"

Vừa xuống máy bay, mở điện thoại lên chưa được bao lâu, Sanghyeok liền nhận được một tin nhắn như vậy.

Cậu nhìn tên người gửi, đứng hình tại chỗ với cái vali - Jeong Jihoon?!

Kết hôn lâu vậy rồi, Jeong Jihoon chưa từng chủ động liên lạc với cậu, thậm chí cậu còn không biết điện thoại của mình có lưu số điện thoại của Jeong Jihoon. Cậu vẫn luôn cho rằng, người giống như Jeong Jihoon mấy chuyện đối ngoại râu ria đều giao cho trợ lý. Mà hôm nay, Jeong Jihoon chủ động gửi tin nhắn cho cậu?!

Nhưng cũng không ngạc nhiên mấy, hôm qua sau khi ăn cơm xong, Jeong Jihoon có hỏi cậu: "Làm sao để giữ liên lạc nếu hai người phải xa nhau trong thời gian dài?"

"Ở nơi khác?" Sanghyeok ngạc nhiên nghĩ: không đúng, Jeong Jihoon có ra khỏi nhà bao giờ đâu, cho dù là yêu thì xác suất lớn cũng là yêu qua mạng đi? Vậy mà không biết cách liên lạc? Lẽ nào người anh thích là quản lý cấp cao nào đó trong công ty bọn họ?

"Không, em ấy đi công tác."

Wow, thích quản lý cấp cao thật á?

"Vậy thì thỉnh thoảng quan tâm cậu ta... nói chuyện như bình thường là được, cũng đâu phải không trở về, đúng không?"

"Như thế nào mới được coi là quan tâm?" Jeong Jihoon nhíu mày.

Sanghyeok cười rộ lên: "Chính là thỉnh thoảng hỏi thăm một chút, xem đối phương đang làm cái gì, có mệt không, chia sẻ một vài chuyện thú vị trong cuộc sống, tìm kiếm đề tài chung, giống như nói chuyện với bạn bè, chỉ là thân mật hơn bạn bè một tí."

Jeong Jihoon gật đầu, như đang suy nghĩ gì đó.

Vì vậy, câu hỏi bây giờ là, tại sao Jeong Jihoon lại gửi tin nhắn cho cậu? Thử nghiệm ư?

Nhớ đến dĩa gà cay hôm qua, cậu cảm thấy Jeong Jihoon không cần thử nghiệm gì hết, chỉ cần biểu hiện như bình thường là rất hoàn mỹ rồi. Sanghyeok nhìn chằm chằm cái tin nhắn kia, vẻ mặt hết sức vi diệu.


"Anh Sanghyeok, vẫn chưa đi sao? Chúng ta tụt lại phía sau rồi." Trợ lý công ty sắp xếp cho cậu đứng bên cạnh nhắc nhở.

"À được." Sanghyeok lấy lại tin thần: "Đi thôi."

Sau đó cậu vừa đi vừa trả lời tin nhắn của Jeong Jihoon: "Em vừa xuống máy bay, sao vậy?"

Jeong Jihoon nhìn tin nhắn của cậu, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

Điện thoại dùng để theo dõi với tai nghe Bluetooth đặt trên bàn sách cách anh không xa, giơ tay là có thể lấy được, nhưng anh không đi lấy.

Mẹ đã cảnh cáo anh, không ai có thể chấp nhận bản thân bị theo dõi liên tục, anh không thể tiếp tục phạm sai lầm.

Ít nhất, anh không thể nghe lén nữa. Anh đem thiết bị theo dõi bỏ vào ngăn kéo. Vậy, kế tiếp, phải trả lời tin nhắn thế nào?

Jeong Jihoon xem tư liệu mà anh đã tự tổng hợp về "cách để theo đuổi bạn trai".

Những điều đầu tiên cho thấy, trước hết là "thể hiện ưu điểm của bản thân", ngoài ra, chắc là tới "quan tâm đối phương", giống với những gì Sanghyeok đã nói.

Đối với "Phải quan tâm bạn trai như thế nào", anh xem tư liệu, nhanh chóng tổng kết ra các điểm chính, căn cứ vào hoàn cảnh của đối phương để lựa chọn cách quan tâm phù hợp.

Anh nghĩ nghĩ, gửi thêm một tin nhắn: "Đi đường đừng xem điện động, coi chừng bị xe tông. Chú ý chống nắng, coi chừng cảm nắng, uống nhiều nước chút."

Sanghyeok ngồi trong xe bảo mẫu, điều hòa thổi phà phà, phì cười ra tiếng. Jeong Jihoon muốn cậu trả lời thế nào? Nói mình không đi bộ, cũng không phơi nắng?

Hiện tại trong đầu cậu đều là meme "anh da đen mặt đầy dấu chấm hỏi.jpg."

Suy nghĩ nửa ngày, cậu nhịn cười, trả lời: "Jeong tổng, anh có sns không?"

Jeong Jihoon: "Có."

"Tới đây tới đây kết bạn sns nha?"

Vì vậy, sau mấy tháng kết hôn, cuối cùng Sanghyeok đã thành công kết bạn sns với chồng mình.


Ảnh đại diện của Jeong Jihoon là ảnh tinh vân rực rỡ, tên tài khoản gồm ba chữ ngay ngắn "Jeong Jihoon", y như cậu nghĩ, vòng bạn bè của anh không có gì hết.

Trước đó, Sanghyeok đã cài đặt bài viết ở vòng bạn bè chỉ hiển thị trong ba ngày, cậu không xóa vòng bạn bè của nguyên chủ, cậu cảm thấy mình không nên xóa sạch tất cả dấu vết nguyên chủ để lại, nhưng cậu không hy vọng những dấu vết đó ảnh hưởng đến sự tồn tại của bản thân.

Cậu nào biết rằng, những bài viết trước đó sớm đã bị Jeong Jihoon xóa sạch.

Sau khi thêm sns, Sanghyeok gửi tin nhắn: "Xin chào ông chủ, cảm ơn ông chủ quan tâm, hiện tại em đang ở trên xe bảo mẫu thoải mái hưởng điều hòa, sẽ không bị tông cũng không bị cảm nắng, ông chủ cứ yên tâm!"

Jeong Jihoon nhìn câu trả lời của cậu, lại nhìn tin nhắn mình vừa gửi, rơi vào trầm tư. Có phải thứ anh quan tâm rất không thích hợp không?

Ngay sau đó, anh thấy Sanghyeok gửi một bức ảnh, là ảnh tự chụp, trong ảnh, cậu nở nụ cười rạng rỡ, sau lưng là cửa sổ ô tô nửa trong suốt, ngoài cửa sổ là bóng cây mơ hồ.

Nhìn nụ cười của Sanghyeok, nỗi phiền muộn trong lòng vì quyết định từ bỏ việc nghe lén lập tức trở thành hư không.

Bỗng nhớ tới Sanghyeok khiến anh muốn phơi nắng nhiều hơn, Jeong Jihoon cầm điện thoại đi đến bên cửa sổ, kéo bức màn ra.

"Nhưng mà..." Jeong Jihoon cúi đầu, liền thấy Sanghyeok nhắn: "Ông chủ, sao anh từ hình tượng băng sơn tiến hóa thành hình tượng mẹ già rồi?"

Jeong Jihoon: "..."

Sao anh lại thành mẹ già?!

"Ha ha ha anh không được nói như thế biết không? Anh đi tra 'uống nhiều nước ấm' thử xem!"

Jeong Jihoon trở về cạnh máy tính, sau khi tra xong, anh mới hiểu được, thì ra loại 'quan tâm' không đau không ngứa như vậy quá mức thấp kém, nhưng 'quan tâm' nhiều quá ngược lại sẽ khiến người ta thấy phiền.

Có vẻ tư liệu trước đây quá low, xóa.

Anh trả lời Sanghyeok: "...Hiểu rồi."

Sanghyeok: "Ha ha ha, xem ra vẫn để em hướng dẫn anh đi."

Sanghyeok: "Anh có thể tìm hiểu về PUA, chính là nội dung 'tham khảo', thứ này thoạt nhìn bất chính, nhưng lý luận của nó rất hữu dụng."

Jeong Jihoon tìm kiếm, gì mà "cách cua gái thần tốc", "một ngày ngủ với ba người", "Phá bỏ âm mưu PUA kiểu mới..."

"..." Cái quái gì đây?

"Rất nhiều tra nam và tổ chức lợi dụng một vài lý luận PUA để lừa đảo, làm ô danh cụm từ này, nhưng nếu lấy những lý luận trong này, lọc bỏ mấy cái độc hại, thì nó sẽ trở thành sách giáo khoa giúp xúc tiến mối quan hệ thân mật, nhìn thì đơn giản nhưng hiệu quả rất lớn."

"Chung quy những thứ này cũng chỉ là công cụ, nếu lạm dụng sẽ không có kết quả gì tốt, nhưng em tin anh có thể phân biệt được."

Jeong Jihoon nhíu mày nhìn trang web tìm kiếm, cuối cùng nói với trợ lý: "Chỉnh sửa lại một ít tư liệu về PUA rồi gửi cho tôi."

Sau khi gửi xong tin nhắn, anh tiếp tục xem mấy thứ vừa mới tra được.

Đang xem, âm thanh thông báo của sns vang lên, Sanghyeok hỏi: "Anh đang làm gì? Đang tìm kiếm thông tin à?"

Lúc này anh mới nhận ra đã qua rất lâu rồi anh vẫn chưa trả lời tin nhắn, trước đây anh cùng thường không trả lời tin nhắn của cấp dưới, giờ anh mới cảm thấy thói quen này không tốt chút nào.


Tuy nhiên, sao anh có thể thừa nhận bản thân đang tra tư liệu? Anh nhớ tới những lời Sanghyeok nói hôm qua, phải thể hiện ưu điểm của bản thân, vì thế hắn lấy một quyển 'Godel, Escher, Bach: An Eternal Golden Braid' từ trên kệ sách, mở trang tiêu đề, một tay cầm sách, một tay cầm điện thoại chụp ảnh gửi cho Sanghyeok: "Đang đọc sách."

Anh nghĩ, nhất định Sanghyeok sẽ khen ngợi sự uyên bác của mình.

Không ngờ tới, vài giây sau, Sanghyeok: "Wow... tay của anh đẹp quá!"

Jeong Jihoon: "..."

Đẹp? Jeong Jihoon nắm tay lại.

Nghĩ nghĩ, gõ chữ: "Quyển sách kia..."

Còn chưa gõ xong, lại thấy Sanghyeok nhắn tới: "Hôm nay anh mở rèm cửa à? Em thấy ánh nắng trên đầu ngón tay anh."

Dưới ánh nắng, ngón tay anh tựa như trong suốt.

"Ừ." Jeong Jihoon nghĩ nghĩ, chụp thêm một tấm về phòng làm việc gửi cho cậu.

Ánh mặt trời mùa hè chói chang, Jeong Jihoon không mở hết rèm cửa, để lại một lớp lụa trắng, tia nắng mờ ảo ngập tràn thư phòng.

"Đẹp quá." Sanghyeok cảm thán.

"Nếu lúc này có thể chụp một bức ảnh anh đang đọc sách trong thư phòng thì tuyệt quá, nhất định là đẹp y như tranh sơn dầu."

Jeong Jihoon nghĩ, anh có gì đẹp? Nếu Sanghyeok ở đây... vậy anh sẵn sàng chụp một tấm cho Sanghyeok, trân quý lưu trong điện thoại. Em ấy mới giống thiếu niên trong tranh.


"Còn quyển sách của anh, em vừa đi tìm xem là quyển nào, sách này rất nổi tiếng, trước đây em từng thấy bản tiếng Hàn của nó, có đọc vài trang, nhưng mà không hiểu gì hết... Khi nào về anh giải thích cho em đi, được không?"

Trong đầu Jeong Jihoon toàn là ánh mắt tươi cười của Sanghyeok đang nhìn anh, hỏi anh cái này có nghĩa gì, cái kia phải hiểu thế nào, trong lòng lập tức cảm thấy mềm mại: "Được... Chờ em trở về."

Sanghyeok gửi biểu cảm "ừm, ừm" đáng yêu.

Jeong Jihoon nhìn đoạn đối thoại vừa rồi của bọn họ, nghĩ, thật ra có Sanghyeok ở đó, anh không cần phải suy nghĩ bản thân phải nói cái gì.

Giữa bọn họ, dường như không bao giờ tồn tại sự tẻ nhạt.

Vừa nghĩ tới đây, Sanghyeok bỗng gửi tin nhắn tới: "Bây giờ anh tìm được cảm giác chưa?"

Jeong Jihoon: ?

Sanghyeok: "Nào, tranh thủ lúc rảnh rỗi, để thầy Lee đây phân tích kỹ lưỡng cuộc trò chuyện vừa rồi của chúng ta cho anh nghe."

"Anh nhất định phải hỏi đối phương đang làm gì trước, nếu đối phương không muốn nói cho anh, nghĩa là cậu ta đang đề phòng anh, anh cần phải tìm chủ đề khác. Nhưng nếu bên kia trả lời, anh có thể căn cứ vào câu trả lời của cậu ta tìm ra chủ đề tiếp theo. Ví dụ như, anh gửi ảnh cho em, từ bức ảnh này, em tìm được một số thứ, một là sách, hai là tay của anh, ba là ánh mặt trời."

"Để chiếm được trái tim của một người, cần phải khen người đó, cho nên đầu tiên em sẽ khen tay anh đẹp, anh phải bày tỏ những thứ này một cách vừa phải! Thứ hai, chính là mặt trời, em đã từng nói với anh về việc mở rèm cửa, bởi vậy, thứ này có liên quan đến hồi ức chung của chúng ta."

"Thứ ba, sách, em nói xem không hiểu, để anh giải thích cho em, đây là để tìm lý do liên lạc cho tương lai, tạo ra lần gặp mặt khác. Anh xem, có thương thức, có kỷ niệm của quá khứ, có mong đợi vào tương lai, mối liên kết tình cảm giữa hai người sẽ ngày càng bền chặt hơn. Ok, phân tích xong rồi, hôm nay anh học được không?"

Jeong Jihoon: "..."

Anh mím chặt môi nhìn "bản phân tích tuyệt vời" của Sanghyeok, trong mắt nổi bão.

"Rầm" một tiếng, điện thoại bị đặt lên bàn.

Tức giận.

Làm thế nào để giải sầu, chỉ có nghiên cứu!!!


Mười phút sau, Kim Geonwoo sững sờ đối mặt với một đống nhiệm vụ mới trong tay. Rõ ràng sếp nói chiều nay sẽ cho mình nghỉ, sao giờ lại trở về đây thế!!! Rõ ràng gần đây tâm trạng của sếp rất tốt, hôm nay bị sao vậy chứ? Chẳng lẽ vì phu nhân đi nơi khác quay phim?

Hu hu hu, phu nhân ơi, người mau trở về đi!!!


"Hả? Người đâu?"

"Đi làm rồi?"

Sanghyeok hoàn toàn không biết mình đã chọc giận người nào đó, ngồi đợi câu trả lời rất lâu. Sau khi nhìn điện thoại nhiều lần vẫn không có kết quả gì, Sanghyeok đành bỏ cuộc, chỉ là vô thức cầm điện thoại trong tay.

Nhưng trong lòng vẫn thấy bất an, biết là sẽ có nhắc nhở nếu có tin nhắn tới, nhưng cậu vẫn vừa trò chuyện với những người xung quanh, tranh thủ lúc rảnh sẽ mở khóa màn hình lên nhìn nhìn.

Thật lâu sau, điện thoại bỗng nhiên 'ting' nhắc nhở.

Sanghyeok vội vàng mở điện thoại, nhưng thấy người gửi tin nhắn không phải Jeong Jihoon, mà là một tài khoản cậu chưa từng liên lạc.

Nhưng ảnh đại diện có hơi quen mắt, ai vậy?

Vừa mở ra.

"Sanghyeokie ơi, bây giờ em đang ở Yeonju đúng không?"

"Anh cũng ở Yeonju, chúng ta gặp mặt đi."

Sanghyeok không tìm thấy lịch sử trò chuyện trước đây của hai người, vì vậy trả lời: "Anh là...? Có thể tôi không cẩn thận xóa danh bạ."

Đối phương trầm mặc rất lâu.

Nhưng vẫn trả lời: "Sanghyeokie, em chán ghét anh vậy sao?"

"Bộ dạng em từng gọi anh là "anh Seokhoon ơi", anh vẫn nhớ rõ! Sao em có thể tuyệt tình như vậy!!!"

Sanghyeok: "..." Đệt.

Block, nhắm mắt làm ngơ.


Cần phải đi thêm một ngày nữa mới đến vùng núi nơi quay phim, nên đoàn phim quyết định tập hợp ở Yeonju, tối nay nghỉ ở khách sạn, sau đó cả đoàn cùng đi.

Buổi tối mọi người tổ chức liên hoan, tầm mười giờ tối mới trở về khách sạn.

Sanghyeok cùng một diễn viên phụ khác đưa bọn Kim Jungwoo lên tầng 7, rồi đi thang máy lên tầng 8, trong đoàn phim chỉ có hai người họ ở tầng 8, phòng của Sanghyeok ở phía cuối hành lang.

Sau khi tạm biệt nam diễn viên kia, cậu để ý thấy một người đàn ông cao lớn đội mũ lưỡi trai bước ra từ lối đi, người đó vừa đi vừa nhìn điện thoại.

Sanghyeok không quan tâm tới, cậu tiếp tục đi về phòng.

Không ngờ là cậu vừa mới quẹt thẻ phòng, người đàn ông cách đó không xa đột nhiên ba bước thành một chạy tới, bịt kín miệng Sanghyeok trước khi cậu kịp gào lên, sau đó đem cậu đẩy vào phòng.

Sanghyeok giãy dụa kịch liệt, trong lúc vật lộn tháo khẩu trang của người nọ xuống.

Ju Seokhoon?!


Cửa phòng "rầm" một tiếng đóng lại.

Sanghyeok bị Ju Seokhoon bịt miệng đẩy vào tường, vẻ mặt hắn ta hung tợn: "Em thử giãy giụa nữa xem!"

Không bàn đến những chuyện khác, vóc dáng của Ju Seokhoon có thể nói là số một số hai trong giới giải trí, hắn vốn cao lớn, còn nhiều cơ bắp hơn Sanghyeok, chỉ với những thứ men lì đó, Sanghyeok đã đánh không lại hắn.

Sanghyeok không cử động.

Cuối cùng Ju Seokhoon cũng thả lỏng tay đang bịt miệng cậu.

Sanghyeok thở hổn hển, không nói gì, một lát sau, rốt cuộc Ju Seokhoon cũng buông cậu ra.

"Anh muốn gì?"

"Tôi muốn gì?" Ju Seokhoon cởi mũ lưỡi trai xuống, hung hăng nhìn cậu: "Anh chỉ muốn gặp em thôi!"

Hôm nay sau khi chặn Ju Seokhoon, cậu từng nghĩ mình làm vậy sai hay không.

Ban đầu Ju Seokhoon trong nguyên tác luôn tràn ngập mị lực, mãi tới sau này mọi người mới phát hiện hắn là một tên cố chấp đến mức biến thái.

Tác giả miêu tả sự cố chấp biến thái của hắn vô cùng nhuần nhuyễn, càng không chiếm được hắn càng muốn theo đuổi.

Ban đầu vai chính thụ ngoan ngoãn phục tùng hắn, hắn vẫn luôn dịu dàng, nhưng khi Han Wangho phát hiện ra bộ mặt thật của hắn muốn chạy trốn, hắn lập tức lộ bộ mặt thật điên cuồng, hắn muốn khống chế Han Wangho, muốn bẻ gãy cánh chim của cậu ta, biến cậu ta thành chú chim hoàng yến của riêng hắn.

Đối mặt với bạch nguyệt quang 'Lee Sanghyeok' của mình, hắn bộc lộ càng rõ hơn, hắn mang Sanghyeok đào hôn, nhốt cậu ta lại để thỏa mãn dục vọng của riêng hắn, sau khi có được rồi thì tùy ý vứt bỏ.

Sanghyeok từng nghĩ việc cậu kéo đen Ju Seokhoon có thể khơi dậy sự cố chấp của hắn hay không, nhưng cậu thật sự không thể thuyết phục bản thân tiếp tục giữ liên lạc với Ju Seokhoon, cái kiểu nói chuyện sến súa của Ju Seokhoon thật sự khiến người khác cảm thấy khó chịu.

Hơn nữa, thay vì để Ju Seokhoon nghĩ rằng cậu vẫn còn hứng thú với hắn, tốt hơn là nên trực tiếp cắt đứt đoạn nghiệt duyên này. Nhưng cậu chẳng ngờ, Ju Seokhoon không thèm để ý tới thân phận ảnh đế của hắn, nửa đêm bám đuôi theo cậu về tới phòng khách sạn!

Sanghyeok hít một hơi thật sâu, ngẩng đầu nhìn Ju Seokhoon, lạnh lùng nói: "Vậy anh gặp rồi đấy, đi được chưa?"

Hai mắt Ju Seokhoon đỏ bừng, tức giận nhìn cậu: "Sao em có thể tuyệt tình như thế!"

Sanghyeok thở dài, cảm thấy hôm nay nên giải thích hết một lượt thì tốt hơn.

"Tôi kết hôn rồi, Ju Seokhoon, tôi đã chọn chồng tôi, hiện tại tôi sống rất tốt, giữa chúng ta không còn bất cứ khả năng nào nữa, từ bỏ đi, được không?"

Ju Seokhoon không tin, nhìn cậu: "Em... Em không phải Sanghyeokie của anh."

Sanghyeok im lặng một lúc, cuối cùng mới nhớ ra chuyện trước đây cậu giải thích với Ju Seokhoon.

"Đúng vậy, tôi có nói với anh chuyện tôi đa nhân cách, người trước kia anh gặp là nhân cách khác của tôi, hiện tại người đó đã biến mất."

Hầu kết Ju Seokhoon khẽ chuyển động, không cam lòng nhìn chằm chằm vào mắt Sanghyeok, cố gắng chứng minh cậu đang nói dối.

Nhưng ánh mắt Sanghyeok vẫn luôn bình tĩnh: "Thật đấy, người đó không trở lại nữa."

"Anh không tin."

Sanghyeok thở dài: "Nhân cách của chúng tôi hòa vào nhau, người đó tự đi rồi, bởi vì cậu ta không còn lưu luyến gì cả."

Ngực Ju Seokhoon phập phồng kịch liệt: "Tôi không chấp nhận!"

"Anh không chấp nhận thì thế nào?" Ánh mắt Sanghyeok lạnh lùng: "Anh thích điểm gì của 'Lee Sanghyeok'? E là tất cả những gì anh thích ở cậu ta tôi đều không có. Chắc anh không nói anh thích mỗi vẻ ngoài của 'Lee Sanghyeok' đâu nhỉ? Trong giới giải trí có rất nhiều người xinh đẹp, anh cần gì phải chấp nhất với mỗi 'Lee Sanghyeok'?"

"Em ấy là của tôi..." Ju Seokhoon đè vai cậu, khóe mắt như muốn nứt ra: "Cậu hiểu không! Em ấy là của tôi!"

"Cậu ấy không phải của anh!" Bả vai của Sanghyeok bị hắn bóp đau, nhắm mắt nói: "Không có ai là của ai hết, tình cảm của anh đối với cậu ấy không phải yêu, chỉ là dục vọng chiếm hữu trần trụi của anh mà thôi."

"Cậu dựa vào cái gì mà nói!" Ju Seokhoon nắm cổ áo cậu, vẻ mặt dữ tợn: "Tôi yêu em ấy! Em ấy chỉ có thể là của tôi... Cậu trả em ấy cho tôi!"

"Anh dựa vào cái gì nói anh yêu cậu ta!" Sanghyeok bỗng bùng nổ, kéo tay hắn ra, lảo đảo lui về sau hai bước, lòng rất khó chịu: "Anh luôn miệng nói anh yêu cậu ta, nhưng lại đổi hết bạn giường này đến bạn giường khác? Còn Han Wangho, Han Wangho thì sao? Không phải anh cũng nói anh yêu Han Wangho ư?!"

"Sao cậu biết..." Ju Seokhoon khiếp sợ, nhưng lời vừa ra khỏi miệng lập tức dừng lại, dời mắt sang chỗ khác.

"Người sáng ba chiều bốn như anh cũng xứng đáng nói lời yêu?"

"Nếu không phải tại em không đáp lại anh, anh sẽ thành ra như vậy hả?!" Ju Seokhoon giận dữ phản bác: "Nhiều năm em gieo rắc hy vọng cho anh... Sanghyeok, em cho rằng em nói em không phải người trước kia là có thể chối bỏ trách nhiệm?!"

Bởi vì 'Lee Sanghyeok' không chịu ở cạnh hắn, nên hắn mới phải tìm bạn giường?! Loại logic gì đây!

Sanghyeok suýt nữa bị hắn chọc cười, quả thực không còn lời gì để nói.


Giây tiếp theo, giọng điệu của Ju Seokhoon bỗng dịu đi: "Sanghyeokie, Sanghyeokie của anh ơi, em ngoan nhé, được không? Ở cạnh anh đi, dù là một thời gian ngắn cũng được, dù sao em luôn quay phim bên ngoài, anh có thể tới tìm em, Jeong Jihoon không biết gì đâu."

"..." Sanghyeok cảm thấy buồn cười, không thể tưởng tượng được, nhìn hắn: "Anh muốn làm người thứ ba?"

"Hắn mới là người thứ ba!!!" Ju Seokhoon tức giận đến gần Sanghyeok, dùng hai tay nắm lấy vai cậu: "Là hắn chen chân vào tình cảm của chúng ta! Hắn dựa vào cái gì kết hôn với em?! Em dựa vào cái gì phải một lòng với hắn! Hắn chỉ là một kẻ tàn phế! Hắn có thể thỏa mãn em sao —"

Giọng nói tức giận đột ngột dừng lại.

Bởi vì hắn phát hiện, không biết từ khi nào trong tay Sanghyeok nhiều thêm một con dao. Giờ khắc này, con dao đã ở trên đũng quần của hắn.

Vẻ mặt của Sanghyeok rất bình tĩnh, tay cũng rất vững vàng.

Ju Seokhoon giật mình.

Sanghyeok hơi nhích dao về phía trước, đợi đến khi Ju Seokhoon căng thẳng thả tay ra, Sanghyeok mới nhướng mày, nhìn chằm chằm vào mắt hắn khiêu khích: "Mỗi ngày tôi đều được cho ăn rất no... không cần anh quan tâm."

"Sanghyeok!!!"

"Ảnh đế Ju." Sanghyeok liếc mắt nhìn dao nhỏ trong tay, cảnh cáo hắn: "Nếu anh còn tiếp tục dây dưa như vậy, tôi cần phải hạ dao, nếu tương lai fan của anh biết, đường đường là ảnh đế thế nhưng lại thiếu mất cơ quan nào đó..."

Ju Seokhoon vặn vẹo ngắt lời cậu: "Chỉ là dao gọt hoa quả thôi, em có thể làm gì anh?"

"Tôi không thể làm gì anh." Sanghyeok ngẩng đầu, trong mắt mang theo loại lạnh lùng hắn chưa từng thấy: "Tôi chỉ biết liều mạng thôi, dù sao tôi cũng xem như không thuộc về thế giới này."

"..."

Ánh mắt của Sanghyeok khiến hắn sợ hãi.

"Cách âm ở đây không tốt như anh nghĩ." Sanghyeok nói tiếp: "Nếu tiếp tục, tôi sẽ gọi người tới, tôi chỉ là nghệ sĩ tuyến mười tám nhỏ bé, tôi không lo bản thân xảy ra chuyện gì, dựa vào đại danh của ngài đây, nói không chừng còn có thể lên hot search, rất có lời, anh nói xem có đúng không?"

Ju Seokhoon cắn chặt răng, chỉ có thể giơ tay lên rồi cẩn thận lùi về phía sau, giải cứu cơ quan trọng yếu của mình khỏi mũi dao.

"Đi đi." Sanghyeok vẫn nắm chặt con dao: "Tôi không phải 'Lee Sanghyeok' của anh, anh nhớ thương 'Lee Sanghyeok' chỉ vì bản thân anh cầu mà không được thôi, đó không phải tình yêu, đừng vũ nhục chữ 'yêu'."

Ju Seokhoon im lặng.

"Sau này đừng liên lạc với tôi, không có ý nghĩa."

Ju Seokhoon không đáp lại, hắn chỉ nhìn cậu một cái thật sâu, đeo khẩu trang, đội mũ rồi mở cửa rời đi.


Sau Khi Ju Seokhoon đi khỏi, Sanghyeok đi khóa cửa rồi quay lại ngồi trên giường, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

"Đệt..." Cậu không nhịn được mắng. Cái mớ hỗn độn mà nguyên chủ để lại quả thực không nhỏ.

Sanghyeok nằm liệt trên giường thành hình chữ đại, tâm trạng không tốt.

Cầm điện thoại xem thời gian, gần 11 giờ, đến giờ đi ngủ rồi.

Dây dưa với Ju Seokhoon một lúc, cậu chỉ cảm thấy mệt mỏi cả thể xác và tinh thần, không muốn bò dậy tắm rửa tí nào, thầm nghĩ dứt khoát để vậy ngủ cũng được, ngày mai thức rồi tắm. Nhưng tại sao Jeong Jihoon vẫn chưa trả lời tin nhắn?!

Cậu có hơi bực bội cầm điện thoại lăn lộn trên giường, vùi đầu vào gối. Cậu cảm thấy mình cần được chữa lành.

Đúng lúc này, điện thoại đột nhiên 'ting' một tiếng, cậu không ôm chút hy vọng nào liếc mắt nhìn, ngay giây tiếp theo lập tức tỉnh táo lại.

Jeong Jihoon: "Đang làm gì?"

Sanghyeok nhìn chằm chằm ba chữ không có gì đặc sắc kia, cảm thấy tâm trạng vốn tuột dốc của mình vui vẻ hẳn lên.

Cậu lại trở mình, gõ chữ bằng cả hai tay: "Đang lăn lộn."

"Lăn lộn?"

"Đúng vậy, mệt hết một ngày, giường khách sạn này rất thoải mái!"

"Thoải mái hơn cả giường ở nhà?"

Sanghyeok phì cười, trong lòng chợt sinh ra loại cảm giác rất kỳ diệu.

Cậu nhanh chóng trả lời: "À... Có lẽ do mệt quá, cho nên tự sinh ra bộ lọc cho cái giường này."

Jeong Jihoon nhìn tin nhắn cậu gửi tới, cảm thấy trong lòng mềm mại.

Rõ ràng tâm trạng của Sanghyeok đang không tốt, nhưng làm thế nào cậu có thể khiến tâm tình người khác tốt hơn?

Jeong Jihoon lắng nghe âm thanh sột sột soạt soạt của vải cọ xát với chăn bông, trong đầu hiện ra hình ảnh cậu ở trên giường lăn qua lăn lại, ngạc nhiên phát hiện phản thân sinh ra... xúc động nào đó.

Anh vội vàng tháo tai nghe xuống, lần nữa bỏ vào ngăn kéo.

Nghe lén sinh hoạt của Sanghyeok giống như một loại độc dược khiến anh nghiện, bởi vậy sau khi quyết định buông bỏ nó, anh cảm thấy giống như có con kiến đang cắn xé trái tim mình.

Cho nên trước khi ngủ, anh lại lấy điện thoại và tai nghe ra, anh chỉ muốn trước khi ngủ nghe xem Sanghyeok bên kia đang làm gì... chỉ nghe một lát thôi.

Không ngờ anh lại nghe được giọng nói của Ju Seokhoon.

Mãi đến khi nghe xong, anh mới nhận ra mình đang nắm chặt tay vịn của xe lăn, hóa ra anh căng thẳng từ nãy đến giờ. Anh vẫn sợ 'ảo giác' của mình sẽ tan biến.

Nhưng Sanghyeok không làm anh thất vọng.


"Còn anh? Muộn vậy rồi, anh vẫn chưa ngủ?" Sanghyeok lại nhắn đến.

"Vẫn chưa."

"Anh đang làm gì vậy?"

Jeong Jihoon không lên tiếng. Anh điều khiển xe lăn của mình trở về phòng, vẫn chưa nghĩ ra nên trả lời cậu thế nào.

Buổi chiều anh đọc không ít lý luận, cảm thấy rất nhiều điều có ích, nhưng chợt phát hiện khi đối mặt với Sanghyeok, anh vẫn không biết nên nói cái gì mới tốt.

Cuộc sống của anh không có gì để nói, vô luận nói như thế nào, đều không thể hiện được những 'giá trị' giống trong lý luận.

Có lẽ trong công việc, anh vẫn có chút giá trị, nhưng nếu nói những điều đó cho Sanghyeok nghe, liệu cậu có cảm thấy nhàm chán hay không?

Anh cầm điện thoại, vẫn không biết phải làm sao.

"Tôi không làm gì hết." Nghĩ nửa ngày, anh khô khan gửi thêm một tin nhắn: "Tôi đang nhắn tin với em."

Jeong Jihoon không biết là sau khi Sanghyeok nhìn thấy tin nhắn này, cậu 'đùng' một tiếng ngồi bật dậy.

Cảm giác kỳ diệu trong lòng càng rõ ràng.

Ông chủ Jeong gần đây... thật sự rất 'dịu dàng'. Thực ra 'nội dung giảng dạy' gì đó cậu gửi cho Jeong Jihoon hôm nay toàn do cậu bịa ra. Chỉ là nhìn thấy câu 'chờ em về', lòng cậu chợt rối bời.

Kết quả sau khi nói xong 'nội dung giảng dạy', chờ cả buổi chiều Jeong Jihoon vẫn không trả lời... thật quá đáng!

Jeong Jihoon gửi xong tin nhắn khô khan kia, nhìn giao diện trò chuyện hồi lâu vẫn không có hồi âm, hít sâu một hơi. Trong lòng anh giận bản thân mình. Quả nhiên không được.

Nhưng giây tiếp theo, Sanghyeok bên kia bất ngờ gửi một loạt hình ảnh, có hồ sen, có hàng liễu xanh, có gợn sóng, có nhà cao tầng, còn có chàng trai đang mỉm cười tự nhiên dưới bóng cây, vạn vật đều rực rỡ dưới ánh mặt trời.

Sanghyeok gửi thêm tấm ảnh khác, vẫn là tấm ảnh cậu đứng dưới tán cây, khác là cậu khoanh tròn chai nước trong tay.

"Xem em nghe lời chưa nè, để tránh bị say nắng, hôm nay em uống tận ba chai nước."

Jeong Jihoon không ngờ câu quan tâm 'không đủ tiêu chuẩn' của mình sẽ được đáp lại.

Ngay sau đó, Sanghyeok lại nói: "Ở đây rất đẹp, khi nào anh có tâm trạng thì đến đây tham quan nha."

"Ừm." Jeong Jihoon vẫn khô khan như cũ.

Nghĩ nghĩ, lại hỏi thêm: "Đây cũng là nội dung bài giảng?"

Sanghyeok gửi biểu cảm hộc máu.

Jeong Jihoon nhìn chằm chằm biểu cảm kia, không rõ cậu có ý tứ gì.

Tiếp đó Sanghyeok nhắn: "Không phải, chỉ là em muốn chia sẻ với anh thôi."

...Trong lòng chợt tê tê dại dại. Nhìn lên, anh lại thấy lời đề nghị 'đến đây tham quan' của Sanghyeok.

Có hơi động lòng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro