Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 16

Đột nhiên biết được mình phải làm bài tập, cơn buồn ngủ của Sanghyeok lập tức bay sạch, cậu dứt khoát đi nghiên cứu viết luận văn.

Sau khi xem xong ba bài luận, cậu cảm thấy cậu hiểu rồi, biết nên chép cái gì rồi! không phải chỉ là một bài luận dùng lý luận và kỹ thuật đề phê bình phim thôi sao! Trước kia cậu xem rất nhiều bài phân tích phim điện ảnh, còn sợ không viết được sao? Thôi thì tự mình viết đi!

Đầu tiên, cậu tìm một bộ phim để xem rồi cảm nhận.

Lúc trước cậu đã chú ý tới, bối cảnh thế giới này rất giống với thế giới trước kia của cậu, dù sao cũng là thế giới trong sách, rất nhiều bộ phim thế giới trước kia có trong này cũng có, nhưng vẫn có những bộ không có, thay vào đó là các bộ phim hay khác.

Cậu chọn xem một bộ mà cậu chưa từng xem.

Một lúc sau, cậu thấy ngồi trên giường xem có hơi đau cổ, chợt nhớ đến trên lầu có một phòng xem phim chuyên dụng, không bằng lên đó xem. Có lẽ Jeong Jihoon đang ngủ trưa nên cậu nhẹ chân nhẹ tay đi lên lầu.

Vừa lên đến lầu 3, cậu sửng sốt một chút, giống như lần đầu tiên cậu lên đây. Vẫn là cánh tay robot quen thuộc, cánh tay hướng lên trần nhà, bàn tay đang cầm dụng cụ vệ sinh hình bọt biển để lau các ngóc ngách trên cao. Chỉ là lần này, người máy mặc áo khoác dài, thậm chí còn có tóc!!!

Sanghyeok đến gần, quan sát nó một lát, phát hiện tay và mặt của người máy đều được phủ một lớp da nhân tạo mềm mại.

Nếu không phải do cánh tay robot quá dài với động tác cứng nhắc, nhìn từ xa cậu còn tưởng đây là người thật ấy.

Cải tiến nâng cấp? Phiên bản 2.0?

Sanghyeok thử chào nó: "Hello?"

Người máy quay đầu lại, ánh mắt vẫn lạnh lùng vô hồn, nhìn có chút dọa người. Cánh tay máy móc chậm rãi thu lại, phát ra tiếng máy móc rất nhỏ, thu lại vừa với tay áo, hoàn toàn không nhìn ra cánh tay này có thể duỗi dài.

"Chào ngài." Nó nho nhã lễ độ cúi đầu chào Sanghyeok theo nghi thức quản gia tiêu chuẩn của Anh.

Sanghyeok: "..."

Không phải 023? Vậy bé 023 siêu thú vị kia đâu?

"Mày tên gì?" Sanghyeok nghĩ nghĩ, hỏi.

"Robot quét dọn 023 vì ngài phục vụ."

"Hả? Mày là 023? Tính cách..." Sanghyeok tìm từ thích hợp: "Sao tính cách của mày không giống trước đây vậy?"

023 cúi đầu: "Chủ nhân nói tính cách trước đây không ổn lắm."

Sanghyeok suýt nữa không nhịn được cười: "Không phải trước đây mày gọi người ta là 'ba ba' hả?"

023 vẫn vô cảm như cũ: "Chủ nhân nói xưng hô như vậy không đúng nên đã thay đổi thiết lập."

"...Được rồi."

Haiz, tính cách mới không vui chút nào. Nhưng mà làn da nhân tạo này... thoạt nhìn rất giống thật.

Sanghyeok tiến lại gần để nhìn rõ lớp da của nó, nhưng không ngờ cậu vừa tới gần, robot lập tức lui về sau một bước.

wow, phản ứng nhanh thế?!

Sanghyeok thử lại lần nữa, cậu tiếp tục bước tới một bước, người máy lại lui về sau một bước, gần như là cùng lúc, nó luôn giữ khoảng cách tầm một bước chân với cậu.

Sửa tính xong đùa một chút cũng không cho.

Sanghyeok thử lại vài lần nữa, tăng tốc thêm chút, cậu một bước nó một bước cực kỳ chuẩn xác, thì ra người máy được cài đặt tính năng tự động né tránh, dựa vào phản ứng của cậu rồi tính toán lùi lại.

Khoa học công nghệ ở thế giới này phát triển mạnh mẽ ghê! Nhưng hình như cậu đã từng thấy qua dạng người máy tương tự ở chỗ khác.... Có lẽ do phú ông Jeong Jihoon tùy hứng đi.

Thấy người máy như vậy khiến cho Sanghyeok nhớ lại thú vui lúc bé khi chơi dẫm lên bóng của bản thân, chợt bị khơi dậy tính hiếu thắng. Không không không, tao không tin mày nhanh hơn tao, ta đây nhất định phải dẫm được mày!!!

Vì vậy cậu im lặng ngẩng đầu nhìn người máy, người máy cũng nhìn cậu. Một người một máy "thâm tình nhìn nhau", không khí có hơi quỷ dị.

Sanghyeok đột ngột di chuyển, lấy tư thế sét đánh không kịp bưng tai bước lên.

Bước! Lên!!

Ha ha ha ha!!!

Lúc Sanghyeok đang vui vẻ, trong đầu bỗng xuất hiện ý niệm, đm nếu dẫm hỏng rồi sao đền...Suy nghĩ này vừa lóe lên, cậu nghe thấy tiếng vang đều đều, "dong dong dong dong dong" "tích tích tích tích tích".

Sanghyeok: ???

Sanghyeok kinh ngạc rùng mình, vội vàng thu chân lại, phát hiện tiếng vang kia chỉ là khúc dạo đầu của một bài hát mà thôi!!!

Còn người máy trước mắt thì đang chuyển động theo điệu nhạc!!!

'Liên minh mặt trận thất tình' ?!


Người máy lúc nãy vẫn còn dáng vẻ cấm dục, chợt như gặp gió, say sưa nhảy theo điệu nhạc, chân cọ mặt thảm phát ra tiếng "ti ti ta ta", nhạc nền đi kèm càng ngày càng lớn khiến cho căn biệt thự rộng lớn vang vọng tiếng ồn.

Sanghyeok bỗng nhớ tới Jeong Jihoon bị bệnh còn đang ngủ... Đừng thức nhaaaa!!!!

"Đm nhẹ nhẹ... ngừng ngừng ngừng!" Sanghyeok hoảng hốt ra lệnh cho người máy: "Đừng nhảy, đừng nhảy nữa!"

Người máy không hề chú ý đến câu lệnh này của cậu, tiếp tục nhảy điên cuồng.

Khúc nhạc dạo kết thúc, tiếng phổ thông hoàn toàn không tiêu chuẩn vang lên: "Anh ấy luôn chỉ để lại số điện thoại..."

Cậu thấy âm thanh này lớn đến mức bên dưới lầu cũng có thể nghe được!

A a a a a tôi muốn im lặng!

"Im! Tắt! Tắt! A a a câm miệng coi!!!" Sanghyeok tiếp tục thử mấy câu lệnh khác, nhưng hiện giờ con robot này trông không thông minh chút nào hết, có vẻ rất kiên trì muốn hát cho xong bài này.

A a a a Tại sao cái tay của cậu tiện thế chứ! Không, cái chân mới đúng! Điên mất thôi!

Nếu không phải sợ con người máy mình đồng cốt thép này xét nát cậu ra thành mấy mảnh, Sanghyeok thấy cậu nhất định sẽ ôm chặt rồi buộc tứ chi của nó! Bắt nó câm miệng lại!

Lúc Sanghyeok đang luống cuống tay chân, một màn hình có kích thước bằng một cái huy hiệu trước ngực người máy đột nhiên sáng lên, xuất hiện mặt của một người, Sanghyeok mở to hai mắt, chưa kịp phản ứng đã nghe thấy tiếng phát ra từ chiếc loa được lắp đặt ở đâu đó trên thân người máy.

"Nhảy hay ghê!!!"

Sanghyeok: "..." Thằng này có bệnh hả.

Đối phương vừa dứt lời, người máy lập tức dừng động tác, quy quy củ củ đứng trước mặt Sanghyeok.

Sanghyeok: "F*uck."

Người trên màn hình: "..."

Cảnh tượng thật xấu hổ.


"Hi ~" sau hai giây, người trên màn hình cười rạng rỡ chào Sanghyeok.

Sanghyeok nhìn qua, mái tóc màu tím sáng chói mù mắt, người này lớn lên không xấu, trông rất trẻ trung.

"Ai vậy?"

Người nọ cứng nhắc giữ nụ cười, chớp chớp mắt: "Chờ chút, tôi lên ngay."

Hai phút sau, cửa thang máy mở ra, Sanghyeok nhìn thấy một người tóc tím mặc áo thun đen, người nọ khiến cậu nhớ lại thời smart còn thịnh hành.

Tóc Tím vuốt mái ngược ra sau để lộ ra vầng trán sáng bóng... như này trông đẹp hơn nhiều.

Smart và cool boy chỉ cách nhau một cái vuốt tóc.

"Xin chào, tôi là Kim Giin." Người nọ đưa tay ra, cười thân thiện với Sanghyeok.

Sanghyeok nghi ngờ bắt tay đối phương.

"Cậu..." Sanghyeok chỉ chỉ đối phương rồi chỉ chỉ 023.

"À, tôi là cộng sự của Jeong Jihoon." Kim Giin nhìn 023, gãi gãi đầu: "023 là sản phẩm thử nghiệm của công ty chúng tôi."

Sanghyeok sửng sốt, công việc chính của Jeong Jihoon là nghiên cứu khoa học?

Sanghyeok nhìn 023, đờ đẫn gật đầu.

"Vậy thì..." Cậu lại nhìn Kim Giin, chỉ xuống đất: "Cậu đi lên..."

"À, phía dưới biệt thự này là phòng thí nghiệm của chúng tôi."

Sanghyeok: "..."

Cậu nghĩ đến một loạt phim khoa học viễn tưởng về siêu anh hùng.

"Cậu có thể tùy ý ra vào nơi này?"

"Không không không." Kim Giin vội vàng xua tay: "Tôi chỉ làm việc ở đây thôi, có đường hầm nối thẳng từ tầng hầm đến dưới chân núi, nên bình thường tôi không đi lên nhà trên, khoảng thời gian này tôi đang thực hiện dự án người máy gia đình nên mới thỉnh thoảng đưa 023 lên lầu ba thử nghiệm, vì vậy Jeong thiếu tạm thời cho phép tôi ra vào tầng ba."

"À..." Sanghyeok hơi mơ hồ: không phải trong nguyên tác nói tầng hầm của Jeong Jihoon là một gian phòng tối sao?

"Tóm lại là..." Kim Giin có hơi xấu hổ mấp máy môi: "Ngại quá, thiết lập có vấn đề, dọa cậu rồi."

"Không sao." Sanghyeok xua xua tay, có chút tò mò hỏi: "Nhưng sao các cậu lại thiết lập khả năng vũ đạo cho người máy quét dọn vậy?"

"Thì là... thuận tiện." Kim Giin nhìn 023, có chút xấu hổ: "Do sở thích cá nhân thôi, lúc nâng cấp độ nhạy của nó, tôi thuận tiện làm thêm... là tôi làm tất, không liên quan đến Jeong thiếu!"

Kim Giin vội giúp Jeong Jihoon phủi sạch quan hệ.

Sanghyeok bỗng nhớ đến cái gì, cười rộ lên: "Lần trước tôi hỏi nó gọi Jeong Jihoon là gì, nó nói gọi là 'ba ba'..."

"Tôi làm, là tôi làm." Kim Giin vội thừa nhận: "Nhưng lúc sửa tính cách đã thay đổi luôn rồi mà?"

"Cho nên lần trước tôi làm cái gì mấy người đều thấy hết?"

".Này không phải để thu thập dữ liệu sao?"

Sanghyeok: "..." Ngại quá, Jeong Jihoon không nói cho cậu vụ này.

Nhưng mà với cái tính kia của Jeong Jihoon, nghĩ thôi cũng biết anh sẽ không nói, chỉ lén chê cười cậu thôi.

"Tôi nhớ lần trước tôi tương tác với nó, nó phản ứng lại rất tốt, sao hôm nay có nói thế nào nó vẫn nhảy thế?"

"...Là như vậy." Kim Giin sờ sờ mũi: "Lúc tôi sửa hệ thống cho nó, mỗi lần khởi động lại Jeong thiếu đều cảm thấy rất khó chịu, bảo nó ngừng lại... Mà tôi thì chưa thấy nó nhảy lần nào hết á! Cho nên tôi lập trình thêm cho nó, để khi nó nhảy muốn dừng lại chỉ cần nhận một mệnh lệnh là được, chính là nói với nó 'nhảy tốt ghê' ."

Sanghyeok bật cười: "Cho nên sau này nếu Jeong Jihoon muốn nó dừng lại, anh ấy phải khen nó 'nhảy tốt ghê' hả?"

Cậu tưởng tượng ra cảnh Jeong Jihoon với vẻ mặt cáu kỉnh ca ngợi người máy nhảy tốt ghê, buồn cười thật sự.

"Aiz... không phải." Kim Giin ra vẻ khổ sở mất mát: "Sau này, mỗi lần tôi thử nghiệm 023, sếp trực tiếp đem tôi nhốt chung với nó, để 2 chúng tôi không chơi đùa trước mặt sếp."

023 đứng bên cạnh vỗ vỗ vai Kim Giin.

"Nó còn biết an ủi người khác?!" Sanghyeok kinh ngạc.

"Đơn giản mà, chỉ là nhận ra tiếng thở dài thôi." Kim Giin lập tức cao hứng: "023 còn có rất nhiều kỹ năng thú vị khác nữa, tới đây tới đây tôi nói cậu nghe..."


Vì vậy hai người một máy ở lầu ba rất lâu, Sanghyeok đã quên mất vụ mình phải đi xem phim để viết luận văn.

Sau khi thử hết các công năng của 023, Sanghyeok và Kim Giin đã quen thuộc với nó, bật lại chế độ quét dọn cho 023, còn Sanghyeok và Kim Giin thì ngồi xổm nhìn chằm chằm nó.

"Thế nào, thú vị không?" Kim Giin nói: "Tôi với nhóm của tôi thiết lập cho nó rất nhiều chức năng thú vị, nhưng các công nghệ tiên tiến thiết lập cho nó chủ yếu là công của Jeong Jihoon, cậu ta rất lợi hại, là thiên tài đấy."

Sanghyeok xúc động gật đầu. Quả nhiên, dù cho thiên tài có nằm gai nếm mật mười mấy năm, vẫn có thể áp đảo những người khác.

"Trước đây cậu có từng nghĩ tới không..." Kim Giin ngập ngừng chốc lát, tiếp tục nói: "Người kết hôn với cậu còn có một thân phận khác được ẩn dấu, cậu ta ẩn thân trong bóng tối, lại cực kỳ cường đại, còn là sứ giả của tình yêu..."

Sanghyeok một lời khó nói hết nhìn Kim Giin: "...Batman?"

Kim Giin lảo đảo: "Khụ khụ... nếu cậu muốn cũng không phải là không thể. Tóm lại, sếp có rất nhiều ưu điểm chờ cậu khám phá, cố lên, tôi xem trọng cậu lắm"

Sanghyeok nhướng mày: "Xem trọng chuyện gì?"

"Công lược sếp!" Kim Giin nói: "Sếp khá tốt, thật đấy!"

Sanghyeok thầm nghĩ, người này rất thân với Jeong Jihoon, biết rõ cậu đã kết hôn với Jeong Jihoon. Cậu lại hỏi Kim Giin: "Tốt vậy sao cậu không hạ thủ đi?"

"Ngại quá tôi thích con gái cơ, hơn nữa tôi kết hôn rồi! Nếu không tôi đã sớm xuống tay, thật đó!" Kim Giin nghĩ bản thân nên tạo một số áp lực cho Sanghyeok, thuận tiện thả rắm cầu vồng cho ông chủ luôn: "Thực ra có rất nhiều nam nữ trong công ty chúng tôi mơ mộng với sếp, chỉ là Jeong thiếu quá lãnh, hoa ở cao quá thì không dễ hái mà. Kết hôn được một ngày, rất nhiều cấp cao trong công ty đã từng gặp mặt sếp đều nói là một đêm không ngủ á. Nghĩa là bọn họ hoặc là con gái con trai cháu trai cháu gái gì đấy hết cơ hội rồi! Còn cậu thì khác, gần quan thì được ban lộc, không thể thua những người đó được!"

Sanghyeok ra vẻ cảnh giác: "Cậu vội vàng đẩy mạnh tiêu thụ anh ấy làm gì, không lẽ Jeong Jihoon là người máy do cậu tạo ra?"

"Khụ khụ... cậu không được nói bậy." Kim Giin vỗ ngực: "Thật ra tôi mới là người máy do sếp chế tạo, chuyên thổi rắm cầu vồng cho sếp."

"Thật đấy, cậu thử xem, nói không chừng còn dễ công lược hơn cậu tưởng nữa á!" Kim Giin đẩy vai của cậu, nháy mắt.

Còn Sanghyeok thì lãnh đạm: "Công lược cái gì, dưa hái sớm thì không ngọt, cậu cũng nói anh ấy là hoa nằm ở trên núi cao, sao có thể nắm chắc được? Trừ phi có ngày nào đó anh ấy vì người khác tự mình rời khỏi núi cao, người như vậy mới đáng để anh ấy hao phí thời gian, như vậy mới có ý nghĩa, cậu nói xem có đúng không?"

Kim Giin nghe cậu nói thế, chống cằm nghĩ nghĩ: "...Hình như cũng có lý."


Cách đó không xa chợt truyền đến âm thanh, cả hai cùng lúc ngẩng đầu lên.

Cửa thang máy mở ra, Jeong Jihoon điều khiển xe lăn đi tới, đôi mắt như viên đạn bắn thẳng vào Kim Giin: "Cậu rảnh quá?"

Kim Giin suýt chút nữa nhảy dựng lên, một chân đã tê rần, đỡ tường đứng lên: "Không rảnh, không rảnh chút nào, không phải lúc nãy Sanghyeok vô tình khởi động chức năng nhảy múa nên tôi tới cứu nguy sao? Tôi lăn trở về làm việc ngay!"

Nói xong lập tức đi ngang qua Jeong Jihoon, lao vào thang máy, bỏ chạy.

Sanghyeok chậm rãi đứng dậy, cười nhìn anh: "Anh thức rồi, vừa rồi quấy rầy anh hả?"

Jeong Jihoon lắc đầu: "Lầu ba không thông với lầu dưới, cách âm rất tốt."

Nhưng thực tế, anh thật sự bị đánh thức, dù cách âm rất tốt, nhưng lúc ngủ anh vẫn đang đeo tai nghe.

"Sao anh biết bọn em ở đây?"

"Quản gia nói cho tôi, thẻ quyền hạn của Kim Giin báo tin cậu ta sử dụng, ông ấy thấy thông báo nên đi xem xét."

Sanghyeok gật đầu, lần đầu tiên cậu cảm nhận được sự hiện diện của camera giám sát trong biệt thự, cậu thầm nghĩ tại sao ngày thường cậu không thấy cái camera nào hết.

023 vẫn đang tận chức tận trách lau trần nhà, đã lau tới đầu kia của hành lang.

Sanghyeok nhìn 023, tươi cười nhìn Jeong Jihoon: "Không ngờ tác phẩm của anh tuyệt đến vậy, anh có thể cho em xem phòng thí nghiệm của anh được không?"

Vốn Jeong Jihoon muốn từ chối, nhưng sau khi suy nghĩ một lát, anh gật đầu.

"Được."

Jeong Jihoon không bao giờ thừa nhận mình là "đóa hoa trên núi cao", nhưng phải thừa nhận rằng mình quá lạnh lùng.

Nếu tôi nguyện ý xuống núi như lời em nói, liệu em có còn cảm thấy tôi 'lạnh' không?


Đợi khi Jeong Jihoon đồng ý dẫn cậu đến đó, Sanghyeok mới chợt nhớ tới bài luận bị cậu lãng quên.

Thôi quên đi, trước tiên đi xem phòng thí nghiệm đã, hiện tại Jeong Jihoon tâm trạng tốt đồng ý dẫn cậu xem, bỏ qua cơ hội này thì biết phải chờ đến bao giờ?

Bài tập là gì? Có ăn được không? Dù sao ngày mai vẫn được nghỉ ở nhà mà!

Sanghyeok đi theo Jeong Jihoon vào thang máy, nhìn Jeong Jihoon ấn vào nút nhận dạng dấu vân tay, tầng -1 sáng đèn, thang máy đóng lại rồi bắt đầu đi xuống.

Cậu luôn nghĩ cái chỗ quét vân tay kia chỉ để trang trí thôi...

Sanghyeok đứng sau lưng Jeong Jihoon, thầm than thở: Còn nhắc cậu không được phép xuống tầng hầm, rõ ràng cậu muốn cũng có xuống được đâu. ... Khoan đã, vậy sao hôm nay anh ấy đồng ý dẫn cậu tới đó?

Cậu còn chưa kịp suy nghĩ xong thì đã đến tầng hầm.

Cửa thang máy mở ra, đầu tiên cậu thấy là một không gian nhỏ sáng sủa, vách tường xung quanh được làm bằng kim loại tạo cảm giác lạnh lẽo, trước mặt bọn họ còn có một cánh cửa khác.

Jeong Jihoon điều khiển xe lăn đi về phía trước, lúc đi được nửa đường, cánh cửa nặng nề trước mặt bỗng khẽ mở ra, chỉ có tiếng ma sát nhẹ.

"Cảm ứng tự động?" Sanghyeok nhướng mày.

"Ừ."

"Nhưng phải quét vân tay mới vào được đây, vậy cái cửa này để làm gì?" Sanghyeok cảm thấy kỳ quái.

Hơn nữa cái cửa này còn rất dày! Sanghyeok cảm thấy dày bằng độ dài cả cánh tay cậu ấy!

"Là nhận dạng khuôn mặt." Jeong Jihoon liếc mắt nhìn cậu: "Nếu là cậu tới thì sẽ bị nhốt ngoài cửa."

"..." Sanghyeok sờ sờ mũi.

Là tôi nghĩ quá đơn giản, thất kính thất kính.

Sau khi đi vào, Sanghyeok bắt đầu tò mò nhìn trái nhìn phải, cảm giác như cậu đã bước vào một căn cứ thí nghiệm trong một bộ phim bom tấn khoa học viễn tưởng nào đó.

Bên trong rất lớn, trần nhà rất cao, một tầng chắc cũng tầm bảy đến tám mét, tương đương với hai tầng lầu, đối diện với cánh cửa lúc nãy là một hành lang dài.

Cậu không biết hành lang này dẫn đến đâu, nhưng chỉ riêng nơi cậu đang đứng thôi đã rất lớn rồi. Có thể là do được lắp đặt hệ thống lọc khí, không khí ở đây không tệ lắm, nhưng nhiệt độ hơi thấp, bây giờ Sanghyeok đã hiểu tại sao tay của Jeong Jihoon luôn lạnh như vậy.

Trong đây được bố trí một vài bàn làm việc rất lớn, cái lớn nhất nằm ở cuối, trên bàn đặt một số máy tính, màn hình phát ra ánh sáng xanh, có vẻ đang vận hành gì đó, giấy bút và văn kiện để lung tung trên bàn.

Ngoài ra còn có một vài cái bàn thấp đặt bên cạnh bàn làm việc lớn, phía trên chất các chồng tài liệu. Có mấy cái bàn khá trống, hình như không thường dùng tới.

Ở một góc khác trong phòng, có một ít máy móc kỳ kỳ quái quái, có cái rất nhỏ, có cái rất cao rất lớn, cũng có mấy cái cậu không thể nhìn ra hình dạng hay chức năng cụ thể của nó.

"Đây là..."

"Văn phòng của tôi."

"Lớn vậy hả!" Sanghyeok kinh ngạc cảm thán, từ sau lưng anh bước ra nhìn xung quanh. Cậu chỉ vào cái bàn làm việc lớn nhất: "Đó là bàn của anh?"

Jeong Jihoon gật đầu.

"Anh thường làm việc ở đây?" Sanghyeok nhìn đống máy móc bên kia: "Đây chắc là phòng nghiên cứu đúng không?"

"Để đó cho tiện thôi, phòng nghiên cứu ở bên trong kia."

Sanghyeok liên tục gật đầu: "Vậy mấy cái bàn còn lại dùng để làm gì?"

"Đôi khi cần những người khác đến cộng tác, chuẩn bị cho bọn họ."

"Vậy à... Ngày thường có rất nhiều người cùng làm việc với anh?"

"Ừ."

Sanghyeok rõ rồi, điều này khác với những gì cậu đã nghĩ.

"Cậu ngạc nhiên sao?" Jeong Jihoon nhìn vẻ mặt của cậu, hỏi.

Sanghyeok cười cười: "Có chút, em tưởng mấy người thiên tài giống như anh sẽ tự mình nghiên cứu, không thích hợp tác với bất cứ ai."

Trong lòng cậu, Jeong Jihoon là một trạch nam chính hiệu, trừ khi bất đắc dĩ, nếu không sẽ không ra cửa, càng không thấy người. Ai ngờ đâu tầng hầm của đối phương độc đáo đến vậy?

Khóe miệng Jeong Jihoon giật giật: "Em xem nhiều phim khoa học viễn tưởng quá đấy, nghiên cứu khoa học bắt buộc phải có tinh thần đồng đội, kể cả có là thiên tài đi nữa... Nhưng mà, tôi không phải thiên tài."

Sanghyeok nhớ đến bộ dạng sùng bái của Tóc Tím: "Kim Giin nói anh là thiên tài, cậu ta còn hâm mộ anh nữa."

"Đó là bởi vì việc tôi làm được cậu ta không làm được."

Sanghyeok đi theo phía sau anh, trợn trắng mắt, câu đấy của anh không phải vẫn là nói bản thân lợi hại sao? Không biết khiêm tốn...

"Vậy những thành viên khác trong đội của anh đâu?"

Jeong Jihoon ra hiệu về phía hành lang: "Bên kia, lối ra đằng kia dẫn đến chân núi, bình thường bọn họ làm việc ở đó."

Sanghyeok tặc lưỡi nhìn hành lang dài trước mặt: "Anh có thường xuyên qua đó xem không? Thúc giục bọn họ làm việc?"

Jeong Jihoon hơi trầm mặt: "Không, tôi không thường tới đó."

"Để nhân viên có bầu không khí làm việc thoải mái?" Sanghyeok cảm khái: "Đúng là ông chủ tốt."

Jeong Jihoon nhìn cậu: "Lười quản, không hoàn thành nhiệm vụ trực tiếp đuổi việc."

"..."

Đây mới là phong cách của Jeong Jihoon.


Hai người không ở trong phòng làm việc lâu lắm, Jeong Jihoon dẫn cậu vào hành lang, hai bên sườn hành lang đều có một cái cửa không biết dẫn đi đâu.

Jeong Jihoon dẫn cậu vào một trong hai cánh cửa đó.

"Wow..."

Sau khi đi vào, Sanghyeok không khỏi kinh ngạc.

Đây hẳn là phòng trưng bày, bên trong đặt đủ loại máy móc từ lớn đến nhỏ, lớn thì tầm năm hoặc sáu mét, nhỏ thì chỉ cỡ lòng bàn tay. Ngoài ra còn có một dãy tủ kính trưng bày hàng loạt loại robot khác nhau, Sanghyeok thấy nhiều loại robot chó mèo linh tinh các thứ, tất nhiên cũng có nhiều thứ mà cậu không biết là cái gì.

"Đây đều là sản phẩm của anh?" Sanghyeok hỏi.

"Sản phẩm thí nghiệm, chưa đưa ra thị trường." Jeong Jihoon đính chính.

Vừa dứt lời, hai người liền nghe thấy tiếng mở cửa phòng, quay đầu lại, lập tức thấy Kim Giin tóc tím.

Hóa ra căn phòng này còn có một cánh cửa khác ở đầu bên kia.

Kim Giin cầm một cánh tay robot đi tới, ngạc nhiên khi nhìn thấy bọn họ ở đây, sau đó rất nhiệt tình chạy tới: "Hôm nay sếp không đi làm hả? Sao tự nhiên lại mang theo vợ đến thăm đây! Sếp coi, chúng tôi chưa kịp chuẩn bị gì hết nè!"

Sau đó cúi đầu chào Sanghyeok: "Chào phu nhân! Rất hân hạnh được gặp."

Sanghyeok ghét bỏ nói: "... hình như cậu ta có bệnh."

Kim Giin kinh ngạc: "Cái này cũng bị cậu nhìn ra!"

Sanghyeok không trả lời, ánh mắt rơi vào thứ trong tay đối phương: "Đây là..."

Cánh tay robot có màu trắng sứ, trông rất linh hoạt.

"Cánh tay sinh học." Kim Giin giải thích: "Hôm nay có ý tưởng mới nên muốn thử xem thế nào, hai người tiếp tục đi!"

Jeong Jihoon ra hiệu Kim Giin có thể đi rồi.

Sanghyeok vẫy tay với Kim Giin, ánh mắt dõi theo Kim Giin suốt cả chặng đường cho đến khi đối phương ra khỏi cửa.

"Có hứng thú với cái kia?" Jeong Jihoon hỏi.

"Ừm... anh đang nghiên cứu tay chân sinh học?"

"Đúng."

Sanghyeok nhìn thấy vẻ mặt kháng cự của Jeong Jihoon, nhưng chỉ là thoáng qua.

Cậu giật mình, chỉ vào người máy bên cạnh: "Giới thiệu cho em với?"

Giọng nói của Jeong Jihoon trầm thấp vững vàng, lời nói của anh ngắn gọn chính xác, Sanghyeok từng bước từng bước đi theo anh, giống như đang nghe hướng dẫn sử dụng của sản phẩm.

Cậu vẫn cảm thấy những thứ này rất thú vị.

Đời trước, cậu thực sự rất quan tâm đến những thứ này, chuyên ngành đại học cũng là khoa học máy tính, nhưng tình cờ có cơ hội trở thành minh tinh, gia đình lại thiếu tiền nên cậu nhanh chóng bước vào showbiz, việc học chỉ có thể nói là ở mức trung bình.

Nếu có cơ hội, cậu rất sẵn lòng va chạm với những thứ máy móc này nhiều hơn nữa.


Họ ở trong phòng trưng bày hơn một tiếng, sau khi giới thiệu xong, Sanghyeok chỉ vào căn phòng đóng kín cửa: "Phòng kia... đều là tay chân sinh học?"

Jeong Jihoon hơi sửng sốt, gật đầu.

"Em có thể vào xem không?"

Jeong Jihoon trầm mặc một lát, nhưng vẫn mở cửa ra.

Sanghyeok gần như nín thở.

Phòng này không tính là lớn, nhưng giá treo trên tường để đầy các loại tay chân giả, đủ màu sắc, chất liệu, công năng, độ dài, được sắp xếp gọn gàng, trên bàn có vài cánh tay giả.

Một số chi giả rất giống thật, cũng có một số cái để nguyên mẫu sắt thép, một số loại chi giả nằm ở cuối phòng không phải hình dạng của nhân loại, được trang bị những thứ như móc, móng vuốt, thậm chí là đao.

Ngoài ra còn có những cái chi giả phức tạp, nhìn bên ngoài rất ngầu, đến mức người ta nghĩ nó phải thuộc về Iron Man.

Sanghyeok cảm thấy, một vài cái chỗ này có thể được sử dụng làm vũ khí gây sát thương.

"Không ngờ anh còn nghiên cứu mấy cái này..." Sanghyeok kinh ngạc cảm thán, quay đầu nhìn về phía Jeong Jihoon, hơi do dự, hỏi hắn: "Thật ra em vẫn luôn muốn hỏi... tại sao anh không dùng chi giả?"

Jeong Jihoon trầm mặt hồi lâu, không trả lời.

Anh yên tĩnh ngồi trong một căn phòng chất đầy chi giả, cam tâm ngồi trên xe lăn, dường như không quan tâm đến việc bản thân có thể đứng dậy.

Tuy nhiên, chính anh lại nghiên cứu về mấy cái này. Sanghyeok đi tới sờ vào một cánh tay giả trên chiếc bàn ở giữa phòng, cánh tay được làm bằng nhựa thông nên rất nhẹ.

Cậu nhìn Jeong Jihoon, thử thăm dò: "Sau khi đeo chi giả, anh có thể đi ra ngoài như một người bình thường, chỉ cần mặc quần dài vào, chắc không ai nhận ra..."

"Tại sao tôi phải giống người bình thường?" Jeong Jihoon đột nhiên nói, giương mắt nhìn cậu, giọng nói âm lãnh, mang theo cả tính công kích không kiềm chế được.

Sanghyeok nhảy dựng trong lòng, vội nói: "Ý em không phải như vậy... ý em là, trong trường hợp đó, có lẽ anh sẽ dễ sinh hoạt hơn một chút."

Jeong Jihoon gắt gao nhìn chằm chằm vào mắt Sanghyeok, một lát sau mới hạ mi xuống.

Một sự im lặng chết chóc.

Sanghyeok có hơi hối hận, thầm nghĩ, Jeong Jihoon kiêu ngạo như vậy, tất nhiên sẽ không muốn người khác xen vào cuộc sống của anh.

Cậu nhớ đến câu nói lạnh lùng của Jeong Jihoon trước đây "cậu đi quá giới hạn rồi", không khỏi thấy đau đầu.

Ngày thường Jeong Jihoon không nói, trên thực tế lại rất mẫn cảm với việc bản thân tàn tật, cậu không nên nhắc tới mới phải.

Cổ họng cậu nghẹn lại, nói: "... Thành thật xin lỗi."

"Thành thật xin lỗi."

Cùng lúc có một giọng nói khác vang lên, tương tự như lời cậu nói.

Sanghyeok ngạc nhiên nhìn qua, lập tức nhìn thấy vẻ khó xử của Jeong Jihoon.

Sanghyeok sửng sốt hai giây, sau đó chợt thả lỏng rồi khẽ cười: "Là em xin lỗi mới đúng, là em đi quá giới hạn, anh tự nhiên sẽ có suy xét của riêng anh, em không nên nhắc tới."

Jeong Jihoon vốn muốn nói gì đó, sau khi nghe cậu nói xong lời này, sắc mặt lại trầm xuống.

A a a a a! Sanghyeok ảo não trong lòng: Sao người này khó đối phó vậy! Rốt cuộc phải nói cái gì mới đúng đây!

Tuy nhiên, cậu cũng có thể hiểu được tại sao Jeong Jihoon lại nhạy cảm như vậy, dù sao thì đời trước, lúc cậu sinh bệnh cũng bị nhiều lời nói vô ý của người khác làm cho đau đớn.

Phải thông cảm, phải thông cảm. 

Hai người lại im lặng.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro