Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 2

Đây là lần đầu tiên Jihoon nhìn vào căn phòng của mình với nhiều cảm xúc lẫn lộn, dường như không có gì thay đổi, nhưng nó thực sự có một chút khác biệt so với trước khi anh ấy rời đi vào buổi sáng, có một chiếc gối lạ trên chiếc giường quen thuộc, và bức ảnh khung hình trên chiếc bàn cạnh giường thật xa lạ.

Ách, chuyện gì đã xảy ra?

Jeong Jihoon tự véo mình hai cái, hơi đau, đây không phải là mơ.

Ông trời ơi, cho dù là con nhân vật chính trong tiểu thuyết xuyên không, ít nhất cũng nói cho con biết kịch bản đi...

Tiếng Lee Sang Hyeok mở tủ làm phân tán suy nghĩ của Jeong Jihoon .

Lee Sang Hyeok một tay cầm bộ đồ ngủ,còn tay kia chỉnh kính, hoảng sợ nhìn Jeong Jihoon.

“Có chuyện gì sao?” Buổi tối nghe điện thoại của Jihoon có vẻ không đúng lắm, Lee Sang Hyeok có chút lo lắng, có lẽ gần đây anh ấy quá mệt mỏi, lúc lên xe chia tay sáng nay rõ ràng vẫn tràn đầy năng lượng.

Jeong Jihoon nhìn Lee Sang Hyuk đảo mắt tròn xoe nhìn mình, có phần mất tự nhiên nói: “Không sao, khụ khụ, anh, anh tắm rửa trước đi.”

"Ừm."

Lee Sang Hyeok ôm quần áo bước ra khỏi phòng ngủ, khi đóng cửa lại, anh vẫn đang suy nghĩ xem mình có nên nghỉ ngơi hai ngày trước khi thực hiện những kế hoạch khác hay không.

Jeong Jihoon thở phào nhẹ nhõm khi nghe thấy tiếng cửa phòng tắm đóng lại.

Rõ ràng, đã là vợ chồng hợp pháp thì phải ngủ chung giường. Nghĩ đến đêm nay ngủ chung giường với Lee Sang Hyeok, Jeong Jihoon nhắm chặt mắt, từ độc thân thành chồng người khác chỉ trong vài giờ, đột ngột đến mức nghẹt thở, anh nhớ mình đã ăn tối với Choi Hyun Joon tuần trước và còn phàn nàn chuyện cưới xin ở nhà, không ngờ sau 1 tuần tôi anh đã bước ra khỏi hàng ngũ bị giục cưới, và đối tượng kết hôn của mình chính là thần tượng Lee Sang Hyeok của Choi Hyun Joon!

Vâng, Choi Hyun Joon!

Jeong Jihoon vỗ đầu và lấy điện thoại di động ra, Hyun Joon nhất định phải biết điều gì đó, bây giờ anh ta không có bất kì manh mối nào, và xem ra bây giờ giống như anh đã lạc vào một thế giới khác, Jihoon chỉ có thể bước từng bước một.

"Alo?"

Jeong Jihoon hắng giọng khi một giọng nói quen thuộc phát ra từ ống nghe.

"Hyun Joon, anh ở đâu?"

"Anh đang ở nhà, làm sao vậy? Không phải  buổi trưa hôm nay chúng ta vừa mới hoàn thành hết công việc, công ty có thêm dự án mới sao?".

“A, không có, em chỉ muốn hỏi anh một chuyện.” Jeong Jihoon dừng một chút, suy nghĩ như thế nào để mở lời.

“Ồ, cứ hỏi đi.” Thôi Huyền Trang tiếp tục ngả lưng trên ghế sô pha, thở phào nhẹ nhõm, may mà không phải chuyện của công ty.

"À, em..." Jihoon không thể mở miệng khi những lời đó đến với môi anh.

Ah shibal, làm thế nào để bạn hỏi một chủ đề như vậy!

Choi Hyunjoon có chút khó hiểu khi  không có âm thanh phát ra từ đầu bên kia, "Làm sao vậy?"

Jeong Jihoon siết chặt điện thoại, lắc đầu nguầy nguậy, thở dài: "Không sao, em chỉ muốn nói, ừm, hôm khác chúng ta cùng ăn tối nhé."

"Ồ, cái này, được thôi! Có một nhà hàng lẩu mới mở gần đây!"

Jeong Jihoon do dự rồi cúp điện thoại, yếu ớt nằm trên giường nhìn chằm chằm đèn chùm trên trần nhà, quên đi, hôm khác hỏi...

Sau khi tắm xong, Lee Sang Hyeok cùng mẹ Jihoon xem TV trong phòng khách và trò chuyện một lúc, nhìn thời gian thì cũng đã muộn, Jihoon vẫn chưa ra khỏi phòng. Sau khi chúc mẹ ngủ ngon, anh tắt đèn ở hành lang và đi vào phòng ngủ.

Jeong Jihoon nhìn Lee Sang Hyeok bước vào, giả vờ bình tĩnh và ôm bộ đồ ngủ, như thể anh ấy chuẩn bị tắm rửa.

"Anh đi ngủ trước đi, em đi tắm." Khi đi ngang qua Lee Sang Hyeok, Jeong Jihoon ngửi thấy mùi sữa tắm hương trái cây quen thuộc. Lee Sang Hyeok trông ướt sũng, và thân hình vốn đã gầy gò của anh hiện ra dưới bộ đồ ngủ càng nhìn mỏng manh hơn .

Lee Sang Hyeok không nhận ra bất kỳ điểm lạ thường nào, anh gật đầu, nhìn Jeong Jihoon đi ra khỏi phòng, đi đến bên kia giường, vén chăn lên, cầm cuốn sách trên tủ đầu giường, dựa vào gối để đọc.

Jeong Jihoon nấn ná trong phòng tắm một lúc lâu, nhìn đồng hồ, đáng lẽ Lee Sang Hyeok đã đi ngủ rồi, anh nhẹ nhàng mở cửa phòng ngủ.

Đèn chùm trong phòng ngủ đã tắt, hai ngọn đèn đầu giường tỏa ra ánh sáng yếu ớt.

“Sao em tắm lâu thế?” Lee Sang Hyeok tháo kính ra và nheo mi mắt.

Jeong Jihoon không ngờ rằng Lee Sang Hyeok vẫn chưa ngủ, vốn định lấy chăn từ tủ quần áo ra ghế sofa để ngủ tạm qua đêm, ngủ chung giường với Lee Sang Hyeok, trái tim bé nhỏ của Jihoon  có thể không chấp nhận được.

Hết rồi... Không chấp nhận thì cũng phải chấp nhận thôi...

Lee Sang Hyeok sững sờ nhìn Jeong Jihoon đang đứng cạnh giường, “Còn thứ gì mà em chưa lấy không?”

“Không, không.” Jeong Jihoon đi đến bên kia, trong lòng giãy giụa, vén góc chăn bên kia lên, lặng lẽ dùng ngón tay dời hai cái gối đang dính vào nhau đến bên cạnh mình.

Lee Sang Hyeok với tay tắt đèn ngủ rồi chui vào trong giường.

Jeong Jihoon tắt đèn đầu giường bên phải, cố gắng hết sức để nằm xuống một cách bình tĩnh, sau đó đắp chăn lên người.

Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng có một ngày, tôi sẽ bị dày vò như vậy trên chiếc giường của chính mình, nằm chung chăn với Lee Sang Hyeok, cơ thể anh ấy có chút căng thẳng và anh ấy cố gắng hết sức để nằm nghiêng thay vì nằm giữa.

Lee Sang Hyeok nhìn Jeong Jihoon quay lưng về phía mình, và anh ấy đã hành xử rất lạ kể từ khi anh gặp anh ấy vào buổi chiều, Jihoon cố tình hay vô ý tránh mặt anh ấy. Sau khi cắn ngón tay và suy nghĩ trong một phút, Lee Sang Hyeok đã chủ động dán ngực lên người Jeong Jihoon.

Cảm nhân được hơi ấm thuộc về người khác sau lưng, Jeong Jihoon rùng mình , quay lưng về phía Lee Sang Hyeok, mất tự nhiên nói: "Sao, sao vậy anh?"

Lee Sang Hyeok đặt tay lên vai Jeong Jihoon và dừng lại: "Anh thấy hôm nay em rất lạ."

Jeong Jihoon căng thẳng, thân thể không nhúc nhích, thanh âm nghẹn ngào: "Không có gì, có lẽ là do em hơi mệt."

Nhiệt độ hơi thở của Lee Sang Hyeok bao trùm tai Jeong Jihoon, nhất thời khiến người ta cảm thấy hơi nóng.

Jeong Jihoon không chịu xoay người, hai người duy trì một động tác, một lúc sau, Jihoon cho rằng người phía sau đã ngủ say, muốn điều chỉnh tư thế một chút, nằm trên quả thực không thoải mái.

Vừa nằm xuống, tay anh đã bị một bàn tay khác nắm lấy, bàn tay hơi lạnh khác hẳn với nhiệt độ cơ thể Lee Sang Hyeok.

Jeong Jihoon đã không di chuyển trong một thời gian và cả hai đều không thể nhìn thấy biểu cảm của nhau trong bóng tối.

Khu phố nơi cha mẹ Jihoon ở có vị trí rất tốt, ánh đèn của vô số tòa nhà trong thành phố bao trùm cả khu vực, đèn trong phòng đều tắt hết, ánh sáng ngoài cửa sổ phản chiếu lên trần nhà, mờ nhạt ánh sáng, Lee Sang Hyeok nhìn thấy hình bóng của Jeong Jihoon,

Dường như nhận ra ánh mắt của Lee Sang Hyeok, Jeong Jihoon đột nhiên cảm thấy hơi khát nước, và vô thức nuốt nước bọt.

Lee Sang Hyeok cử động tay, kéo những ngón tay cứng đờ của Jeong Jihoon, xòe lòng bàn tay của Jihoon ra, lại véo vào lòng bàn tay anh ta, sau đó đan chéo tay vào ngón tay của đối phương, áp hai lòng bàn tay vào nhau, rồi áp các đầu ngón tay vào nhau.

Nếu Lee Sang Hyeok giơ tay lên một chút vào lúc này, anh sẽ phát hiện ra một con chim đang vỗ cánh trong lồng ngực của Jeong Jihoon.

Jeong Jihoon không chỉ cảm nhận được nhịp tim của mình, mà khoảnh khắc ngón tay họ chạm vào nhau, nhiệt độ cơ thể tăng lên.

Lee Sang Hyeok nhìn Jeong Jihoon không trả lời, trong lòng thầm nghĩ, chẳng lẽ Jihoon đã quên rồi sao?

Thói quen là một điều khủng khiếp?

Nhưng Lee Sang Hyeok đã quen với điều đó.

Lee Sang Hyeok không cần suy nghĩ nhiều, vẫn luôn làm theo ý mình, một chút nằm thẳng người, nghiêng đầu hôn lên môi đối phương, sau đó mới thu người lại, "Ngủ ngon."

Chúc ngủ ngon! Toàn thân Jeong Jihoon như bị sét đánh.

Phải biết rằng khoảnh khắc Lee Sang Hyeok chạm môi vừa rồi, cả người anh như bị đóng đinh xuống giường, ngạt thở.

Đêm nay, Jeong Jihoon dường như sẽ mất ngủ ...

Cho đến ba hoặc bốn giờ sáng, hàng ngàn lý do có thể xảy ra cho những tình huống này xuất hiện trong đầu và kết quả hợp lí nhất vẫn là anh ấy và Lee Sang Hyeok thực sự đã kết hôn. Sau khi suy nghĩ về thế giới bị cắt đứt, Jeong Jihoon dùng chút lý trí cuối cùng để nghĩ về đêm nay, và quyết định sống cho hiện tại trước tiên, và bước từng bước một. Hiện tại, không có giải pháp cho những ký ức không thể tìm thấy này, Jeong Jihoon không còn cách nào khác ngoài việc chấp nhận.

Cuối cùng, dường như anh ấy đã hiểu ra, Jihoon rốt cuộc không chịu nổi sự mệt mỏi và ngủ thiếp đi.

Lee Sang Hyeok có một đồng hồ sinh học cố định mỗi ngày, khi anh tỉnh dậy thì mọi người xung quanh vẫn đang say giấc, bầu trời bên ngoài tối đen, ánh sáng lờ mờ xuyên qua cửa sổ chiếu vào trong phòng, Lee Sang Hyeok dụi mắt trong vô thức, Lee Sanghyeok nghĩ rằng vẫn còn sớm, đặt một tay lên gối, nhìn Jeong Jihoon đang nằm nhắm mắt đối diện với mình. Lee Sang Hyuk rất nhẹ nhõm. Kể từ khi họ kết hôn và ngủ cùng nhau, Lee Sang Hyeok cảm thấy việc ngắm nhìn Jeong Jihoon  ngủ cũng là một cách chữa lành vết thương.

Jeong Jihoon cảm thấy mình đang ở trong một giấc mơ, và có một bàn tay chạm vào mặt anh, khi anh mở mắt ra thì thấy một người đột nhiên xuất hiện trước mặt mình và anh giật mình. Lee Sang Hyeok dường như cũng bị sốc và những ngón tay của anh ấy dừng lại.  Jeong Jihoon với đồng tử đột nhiên mở to vì kinh ngạc.

Jeong Jihoon đợi vài giây trước khi nhớ ra rằng anh và Lee Sang Hyeok không còn là đối thủ bình thường trong ngành.

“Em gặp ác mộng à?” Lee Sang Hyeok thấy Jeong Jihoon đã tỉnh lại, liền dùng ngón tay sờ vào tai của Jihoon.

Jeong Jihoon có chút choáng ngợp trước cử chỉ thân mật như vậy, trong không gian chật chội giữa hai người, anh không thể rời mắt, chỉ có thể giả vờ bình tĩnh nhìn nhau.

"Không, anh ngủ ngon không?"

“Rất ngon.” Lee Sang Hyeok đưa ngón tay trở lại cạnh khóe miệng Jeong Jihoon vừa đáp, nhìn dáng vẻ vừa mới ngủ dậy của Jihoon, anh cũng cười, đặt hai ngón tay lên hai bên miệng, sau đó khẽ giơ ngón tay lên đẩy nhẹ.

Vì vậy, Jeong Jihoon, trong tay của Lee Sang Hyeok, nở nụ cười đầu tiên trong ngày.

Nhìn thấy dáng vẻ thất thần và có chút mệt mỏi của Jeong Jihoon, định để anh ngủ một giấc, Lee Sang Hyeok rút tay lại, vén chăn định đứng dậy. Jeong Jihoon thấy đối phương xuống giường, cũng định đi theo nhưng bị Lee Sang Hyeok ngăn lại, bảo anh nghỉ ngơi thật tốt, nhìn quầng thâm dưới mắt anh, trông anh có giống một chú gấu trúc, Lee Sang Hyeok nói đùa.

Jeong Jihoon thường đọc một số cuộc phỏng vấn trên phương tiện truyền thông và biết rằng người này rất thích kể chuyện cười ông chú, nhưng anh ta không biết rằng Lee Sang Hyeok cũng có mặt này. Anh nhìn đồng hồ, đúng là tôi đã không ngủ từ lâu, nhưng lúc này nằm trên giường, anh không cảm thấy buồn ngủ.

Dường như mọi chuyện diễn ra vừa đúng lúc, Jeong Jihoon có chút bất đắc dĩ, trước khi đi ngủ, anh ôm lấy một tia hy vọng cuối cùng, hy vọng sau khi tỉnh dậy, mọi thứ sẽ trở lại như trong ký ức. Tuy nhiên, Jeong Jihoon không ôm nhiều hy vọng nên Jeong Jihoon không hề thất vọng.

Xét cho cùng, cưới Lee Sang Hyeok cũng đủ làm anh sốc rồi, trừ khi có thêm một đứa con...

! ! !

Nghĩ đến đây, Jihoon đột nhiên từ trên giường ngồi dậy, không, anh ấy và Lee Sang Hyeok đã kết hôn rồi, điều đó có nghĩa là họ nhất định đã làm chuyện như vậy, và Lee Sang Hyeok cũng không giống như đang giả vờ kết hôn với mình. , Jeong Jihoon đột nhiên suy sụp, A shibal , anh ấy sẽ không phải là người nằm dưới, phải không? !

Jeong Jihoon bước ra khỏi phòng với mái tóc bù xù. Lee Sang Hyeok đang cùng mẹ của Jihoon chuẩn bị bữa sáng, vừa nói vừa cười, thấy con trai đi ra liền giục cậu tắm rửa chuẩn bị cho bữa sáng. Sau khi Jihoon liếc nhìn Lee Sang Hyeok đang đeo tạp dề bên cạnh mẹ mình, anh quay đầu bước vào phòng tắm.

Khi Jihoon chải chuốt xong, bữa sáng đã được dọn sẵn trên bàn, Jeong Jihoon ngồi xuống bên cạnh Lee Sang Hyeok, sẵn sàng dùng bữa sáng.

“Nhân tiện, hôm nay con về nhớ mang theo hồng sâm mẹ mua lần trước.” Mẹ Jihoon chỉ vào hộp quà trên bàn cà phê.

Jihoon liếc nhìn, quay trở lại? Nhà của anh ấy và Lee Sang Hyeok?

Điều khiến Jihoon ngạc nhiên là Lee Sang Hyeok là người nói nhiều, anh và mẹ Jihoon trò chuyện với nhau rất hòa hợp . Trong bữa ăn, họ nói về việc trồng hoa từ những tin tức trên mạng xã hội, có thể thấy mẹ anh khá hài lòng với "con rể" Lee Sang Hyeok. Bản thân Lee Sang Hyeok cũng có danh tiếng nhất định, năng lực cá nhân rất mạnh, trong mắt người ngoài anh có vẻ lạnh lùng khó gần với người lạ nhưng bên trong lại khiến người ta cảm thấy rất thoải mái, bất kể anh nói chuyện hay làm gì. rất khó để mọi người khó chịu.

Sau khi ăn xong, Jihoon chủ động đảm nhận công việc rửa bát, tiến độ quá nhanh, không đến một ngày đã xảy ra tất cả những chuyện này, Jeong Jihoon hi vọng trái tim nhỏ bé của mình có thể chống đỡ.

Jeong Jihoon định đợi cho đến khi anh trở về một ngôi nhà khác để tìm kiếm dấu vết của kiếp trước, có lẽ anh sẽ hiểu rõ hơn về mối quan hệ giữa anh và Lee Sang Hyeok.

Khi quay trở lại phòng khách, Lee Sang Hyeok đang xem qua những cuốn album thời thơ ấu của Jeong Ji Hoon và anh trai cùng với mẹ anh, vừa nói vừa cười.

À, đó là cảnh mẹ chồng nàng dâu thường xuất hiện trong các bộ phim truyền hình

Jeong Jihoon vuốt lông mày, cũng không lựa chọn trở về phòng ngủ, trực tiếp ngồi ở trên ghế sô pha, nhìn Lee Sang Hyeok cùng mẹ thích thú khi nhìn hắn lúc còn bé, luôn trốn tránh cũng không phải là lựa chọn.

Lee Sang Hyeok quay lại và cho Jeong Jihoon xem một bức ảnh, Jihoon nhìn theo đầu ngón tay của anh ấy và nhìn thấy anh ấy lúc mười tuổi, anh ấy cười và nói, bức ảnh được chụp khi Jihoon và anh trai đang đánh bóng tuyết trong công viên.

Lee Sang Hyeok chăm chú lắng nghe, khóe mắt không giấu được nụ cười, Ji Hoon khi còn bé thực sự hoạt bát và đáng yêu.

Jeong Jihoon đẩy cửa phòng ngủ ra, Lee Sang Hyeok đang thay quần áo, nói là một chuyện nhưng khi thực sự nhìn thấy cơ thể của Sanghyeok thì lại là một chuyện khác. Jeong Jihoon hơi xấu hổ, mặc dù Lee Sang Hyeok vừa thay áo.

Jeong Jihoon bước đến bên cạnh bàn máy tính và hỏi Lee Sang Hyeok rằng anh ấy còn mang theo thứ gì nữa không. Lee Sang Hyeok đảo mắt suy nghĩ một lúc, anh ấy sẽ chỉ mang hồng sâm mà mẹ anh ấy mua, còn lại thì không mang theo bất cứ thứ gì khác.

“Nhân tiện, chúng ta hãy về nhà sau khi đi xem phim.” Lee Sang Hyeok xắn tay áo và đưa ra đề nghị của riêng mình.

Xem một bộ phim?

Jeong Jihoon gật đầu, nghĩ rằng nó khả thi.

Khi rời đi, mẹ của Jihoon đã chuẩn bị rất nhiều món ăn kèm, nhất định phải mang về nhà, ăn với cháo sẽ rất ngon.

Lee Sang Hyeok và Jeong Jihoon, một người mang hồng sâm và người kia mang đồ ăn kèm, vẫy tay và bước vào thang máy.

Jeong Jihoon thực sự không biết "nhà" của mình ở đâu nên đã chủ động nhường tay lái, nói rằng anh ấy đang mang đồ ăn kèm và ngăn súp tràn vào xe. Lee Sang Hyeok đã lấy chìa khóa xe từ anh ấy, và sau đó đi theo hướng dẫn đến nơi mà họ vừa đặt mua vé xem phim, rạp chiếu phim. Lái xe rất nhanh. Jeong Jihoon và Lee Sang Hyeok đỗ xe và cùng nhau đi vào trung tâm mua sắm. Vẫn còn một lúc mới tới giờ xem phim. Jihoon đến quán trà sữa và mua hai cốc trà sữa. Không chắc lắm về khẩu vị của Lee Sang Hyeok, anh ấy đã gọi hai món do nhân viên bán hàng giới thiệu. Nhân tiện, Jihoon đã chuẩn bị một số món tráng miệng phòng trường hợp Lee Sang Hyeok đói.

Lee Sang Hyeok đang ngắm mèo ở cửa hàng thú cưng cách đó không xa.

Jeong Jihoon đẩy cửa tiệm thú cưng ra, nhìn thấy Lee Sang Hyeok đang ngồi xổm xuống, nghiêng đầu qua cửa kính chăm chú nhìn một con mèo, Jeong Jihoon tiến lại gần, đó là một chú mèo Maine Coon đang say ngủ.

"Nếu anh thích, hay là mua một con đi
..."

Lời vừa ra khỏi miệng, Jeong Jihoon liền cảm thấy có chút hối hận, làm sao hắn biết Lee Sang Hyeok có dị ứng lông mèo không! Thực sự đã đẩy bản thân  vào hố lửa.

Lee Sang Hyeok đứng thẳng dậy, chớp mắt khi nghe những lời của Jeong Jihoon, suy nghĩ một lúc rồi nói:

"Phải suy nghĩ lại đã, bình thường chúng ta không có nhiều thời gian chăm sóc."

Hai người nhìn những con mèo khác trong cửa hàng thú cưng, Jeong Jihoon thấy rằng thời gian đã gần tới giờ và ra hiệu cho Lee Sang Hyeok rằng họ có thể vào rạp phim ngay bây giờ.

Phim họ xem là một bộ phim khoa học viễn tưởng mới phát hành. Khi Lee Sang Hyeok mua vé, anh ấy quay sang Jeong Jihoon và hỏi anh ấy muốn xem thể loại phim gì. Jihoon hắng giọng và nói, phim nào em cũng coi được.

Lee Sang Hyeok nói đồng ý, sau đó cúi đầu tiếp tục xem qua đánh giá của các bộ phim khác nhau, cuối cùng chọn một bộ phim khoa học viễn tưởng.

Họ đã nghỉ ngơi ở nhà trong hai ngày cuối tuần vừa qua. Lee Sang Hyeok đang ngồi trên ghế sofa xem qua một cuốn sách mới mua, Jeong Jihoon bước ra khỏi phòng làm việc sau trận đấu, vươn vai, cởi dép và đổ gục xuống ghế sofa giống như một con mèo dài , tựa đầu vào lòng Lee Sang Hyeok và úp mặt vào bụng dưới của anh.

Lee Sang Hyeok tiếp tục lật cuốn sách trên tay, đọc nó một cách vô cùng thích thú.

Sau khi im lặng một lúc, bàn tay của Jeong Jihoon trở nên không đáng tin cậy, chạy từ gấu áo len của Lee Sang Hyeok đến eo của Lee Sang Hyeok. Anh không còn cách nào khác ngoài việc đánh dấu trang, đặt cuốn sách sang một bên và dùng một tay để chặn hướng đi của Jeong Jihoon. Lee Sanghyeok đã bị quấy rầy một lần khi thức dậy vào buổi sáng, và mới có qua vài giờ, anh không thể nằm cả ngày trên giường khi có một ngày cuối tuần hoàn hảo.

Jeong Jihoon bĩu môi, để Lee Sang Hyeok vuốt tóc, đột nhiên mắt anh sáng lên,

"Anh à, chúng ta còn chưa xem phim tình cảm với nhau mà."

Trong khi nói, anh ấy cầm điều khiển từ xa trên bàn cà phê và bật TV.

Lee Sang Hyeok gật đầu và nói phải, có vẻ như họ chưa xem những bộ phim mà những người yêu nhau thường xem cùng nhau. Lúc trước khi tan sở, trợ lý của anh vui vẻ chào tạm biệt, chắc là chuẩn bị cùng bạn trai đi xem phim.

Jeong Jihoon tìm kiếm một hồi, cuối cùng chốt được một bộ phim nổi tiếng, anh đẩy điều khiển từ xa trở lại bàn cà phê, tiếp tục khôi phục tư thế ban đầu,nằm trên đùi Lee Sang Hyeok xem phim, quả là một trải nghiệm xem phim mới.

So với sự nghiêm túc của Lee Sang Hyeok, Jeong Jihoon thoạt nhìn rất có sức sống, có lẽ là do nằm xuống, cơn buồn ngủ dần dần ập đến, Jeong Jihoon từ từ nhắm mắt lại.

Thời gian chậm rãi trôi qua, ánh nắng xuyên qua cửa sổ sát đất chiếu vào sofa, Jeong Jihoon đang nằm gối đầu lên chân, Lee Sang Hyeok không kéo được rèm che bớt ánh nắng  nên đưa tay nhẹ nhàng che bớt ánh sáng cho Jeong Jihoon.

Lee Sang Hyeo cúi đầu, nhìn Jeong Jihoon đang say ngủ, chậm rãi nhếch môi, không biết đang suy nghĩ gì.

May mắn thay, Jihoon đã tỉnh dậy sau khi nheo mắt hơn mười phút, nhìn thấy bàn tay của Lee Sang Hyuk đang che mắt mình.

Lee Sang Hyuk cảm thấy chân mình có động đậy, vừa định rút tay lại đã bị con mèo lớn chân dài quần kẻ caro tóm lấy, không kìm được kéo xuống hôn vài cái. .

Dường như không có phản ứng gì, Jeong Jihoon trực tiếp ngồi dậy, chống tay lên ghế sofa vòng qua Lee Sang Hyeok, Lee Sang Hyeok còn chưa kịp phản ứng đã bị con mèo trước mặt cắn nhẹ vào môi, Lee Sang Hyeok liền rời mắt khỏi bộ phim đang chiếu, đặt tay lên lưng người trước mặt, anh hôn Jeong Jihoon một cách nghiêm túc.

Dường như giờ này bọn họ mới nhận ra được sức hấp dẫn của phim tình cảm.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro