Chương 62-1: Vấn đề kết hôn (1)
"Yi Hyang nhà cô? Thật buồn cười, Hyang Hyang biến thành người nhà cô từ khi nào hả?" Jungkook mím môi.
"Không phải của nhà tôi, chẳng lẽ của nhà anh!" Hai tay Lee Woon chống nạnh, định cứng rắn một chút, cuối cùng phát hiện tạo hình giống như một người đàn bà chanh chua, cô yên lặng rũ mi mắt xuống, "Gọi Hyang Hyang cái gì, gọi cô ấy buồn nôn như vậy, anh cho rằng anh có thể thay đổi sự thật anh lừa gạt người chưa thành niên sao?"
"Buồn cười." Môi mỏng lạnh lùng phun ra hai chữ, trong mắt Jungkook tràn đầy nụ cười nhìn về phía Yi Hyang nói, "Hyang Hyang, bữa ăn sáng đã chuẩn bị xong, đi ăn điểm tâm thôi."
Lee Woon cúi đầu nhìn nụ cười trên mặt Yi Hyang, thoáng chốc, cảm thấy cực kỳ chướng mắt, trong lòng thầm mắng, đồ không có lương tâm này, mình ra mặt cho cô ấy, cô ấy tốt rồi, còn cười, không hề tự biết bị thua thiệt, đứa nhỏ không có tâm nhãn, "Yi Hyang, nói đi, anh ta là ai của em? Có phải anh ta đang lừa gạt em không? Đừng sợ, có chị ra mặt cho em."
"Tôi là bạn trai của cô ấy, cô là gì của cô ấy?" Thấy Hyang Hyang thật lâu không nói lời nào, Jungkook nói thay cô.
"Tôi là bạn tốt của cô ấy, Yi Hyang cũng không nói anh là bạn trai của cô ấy, anh nói cái gì tôi đều sẽ không tin." Lee Woon kiên quyết che chở cho Yi Hyang, "Yi Hyang, đừng sợ, nói ra sự thật, chị đây ra mặt cho em."
Yi Hyang chậm rãi đứng lên, trên mặt hiện nụ cười nhàn nhạt, đảm đương người hòa giải nói: "Hai người cũng đừng náo loạn nữa, ăn điểm tâm thôi."
"Trước tiên nói anh ta là gì của em, em ngàn vạn lần đừng để cho người ta lừa, đừng tưởng rằng em còn nhỏ tuổi thì có thể." Ánh mắt sắc bén của Lee Woon nhìn chằm chằm Jungkook, kiêu ngạo mím cái miệng nhỏ nhắn, giống như tuyên chiến với anh, cô không sợ anh. Sự thật gì, trong lòng cô sợ đến muốn chết, động tác hiện giờ chỉ để che giấu sợ hãi trong lòng, ai bảo cô là cô gái yếu đuổi, cô đánh không lại đàn ông.
"Lee Woon, rất cám ơn chị quan tâm em, nhưng anh ấy không phải là người xấu gì, em đã biết anh ấy từ trước đây rồi, chị cũng đừng khẩn trương, chỉ có chuyện em lừa anh ấy, anh ấy không lừa được em." Yi Hyang cảm giác không giải thích, cô đừng nghĩ tới ăn điểm tâm.
"Nhưng nhìn qua anh ta không giống như người tốt!" Lee Woon kiên trì coi Jungkook là người xấu, cho dù không phải là người xấu cũng không phải là người tốt lành gì, nào có người đàn ông nghiêm chỉnh nào lừa gạt cô gái tuổi vị thành niên lên giường, làm không tốt, dưới túi da xinh đẹp này có dấu lòng dạ hiểm ác.
"Tôi tên Jeon Jungkook, năm nay hai mươi bảy tuổi, hiện đảm nhiệm chức vụ tổng giám đốc tập đoàn Lĩnh Lâm, hoan nghênh cô tới kiểm chứng." Hành động che chở Yi Hyang của Lee Woon, nhìn ở trong mắt anh, nghĩ đến cô ta là bạn rất tốt với Yi Hyang, anh miễn cưỡng đè không vui trong lòng xuống.
"Yi Hyang, em còn nói anh ta không phải người xấu, người đàn ông già lớn hơn em mười tuổi, cũng không biết có kết hôn không, để gạt em cô gái nhỏ, quá ghê tởm." Công lực tự động che chắn của Lee Woon quá mạnh mẽ, hoàn toàn không nghe thấy nửa câu nói phía sau.
Jungkook vẫn để ý tới chuyện hơn Yi Hyang mười tuổi, nghe được Lee Woon nói như vậy, mày rậm nhíu lại.
"Lee Woon, không ngờ công lực tự động che chắn của chị mạnh như vậy." Yi Hyang như có điều suy nghĩ sờ cằm, "Anh ấy không phải là người xấu gì, chị cũng không cần như vậy, cùng ăn sáng đi."
"Không được, em phải thành thật khai báo, em và anh ta biết nhau như thế nào?"
"Chị cũng đừng dùng ấn tượng đầu tiên của chị đi phán đoán một người tốt hay xấu, nói cho chị rất nhiều lần rồi, đây là thói quen xấu. Em đói rồi, ăn điểm tâm thôi."
"Chị nói, chúng ta không phải là bạn tốt sao?" Lee Woon nghiêm túc sưng mặt lên.
"Ừ."
"Vậy em nói cho chị biết, Jeon Jungkook này là chuyện gì? Một người đàn ông hơn em mười tuổi, em để ý như thế nào?" Không nhìn sắc mặt Jeon Jungkook đã đen thui, Lee Woon cả gan một lần nữa nhắc tới sự thật Jeon Jungkook lớn hơn Yi Hyang mười tuổi.
Yi Hyang vốn không muốn cười, không chịu nổi khi nhìn thấy khuôn mặt không rõ vui buồn của Jeon Jungkook, cô mím môi cười, "Lee Woon, nói chuyện cẩn thận một chút, cẩn thận anh ấy tức giận sẽ tiêu diệt chị." Dừng lại một chút, cô nói tiếp, "Chuyện của em và anh ấy, chút nữa sẽ nói với chị, hiện giờ, ăn điểm tâm quan trọng hơn."
Lee Woon vụng trộm liếc mắt nhìn sắc mặt Jeon Jungkook trước mắt, vì mình mới vừa rồi không biết chết sống mà đổ mồ hôi một trận, Yi Hyang cho bậc thang này, cô tự nhiên cũng theo xuống dưới, "Chị lấy bánh rán cho em."
"Cám ơn." Nhận lấy bánh rán Lee Woon mang tới, Yi Hyang liếc nhìn Jeon Jungkook, "Ăn điểm tâm thôi."
Không khí trên bàn ăn rất quỷ dị, Lee Woon ăn gì đó đồng thời len lén quan sát Jungkook.
Một thiếu nữ thanh xuân mười bảy tuổi, một trai đẹp thành thục hai mươi bảy tuổi, thấy thế nào đều cảm thấy không xứng, sao Yi Hyang nhìn trúng Jeon Jungkook lạnh lẽo này? Trừ vóc người rất tuấn tú ra, còn có ưu điểm gì sao?
"Lee Woon, ăn gì thì làm phiền chị không cần hết nhìn đông lại ngó tây được không, muốn làm trộm sao?" Ánh mắt quan sát Jungkook quá mức rõ ràng của Lee Woon
ở đối diện, Yi Hyang muốn không nhìn thấy cũng khó khăn.
"Ăn em ấy." Lee Woon buông cái muỗng trong tay xuống, bất mãn nói.
Sau khi ăn xong bữa sáng tản ra không khí quỷ dị, Lee Woon định rời đi, nhưng nghĩ đến chuyện giữa Yi Hyang và Jungkook, cô lại không bỏ đi được.
Thừa dịp Jungkook rửa chén, Lee Woon lôi kéo Yi Hyang tiến vào phòng ngủ, "Yi Hyang, thành thật khai báo nhanh một chút, em và Quyền Hạo là chuyện như thế nào? Sao anh ta đột nhiên xuất hiện?"
"Tóm lại anh ấy không phải là bạn trai của em, chị cũng không cần hoài nghi anh ấy là người xấu." Chuyện giữa cô và Jungkook sao chỉ trong lúc nhất thời đã nói xong, suy nghĩ một chút, cô vẫn trả lời đơn giản. Trong quan hệ của bọn họ, cô xác định vị trí là người xa lạ trong quen thuộc, về phần chuyện xảy ra tối hôm qua, xin lỗi, cô không phải cực kỳ quan tâm, đây cũng không phải là thời đại phong kiến gì, trinh tiết không quan trọng như vậy.
"Cái gì?" Trong mắt Lee Woon lộ vẻ khiếp sợ nhìn Yi Hyang chằm chằm, "Em điên rồi sao? Không phải là bạn trai em, em và anh ta xảy ra quan hệ là thế nào! Lỡ như mang thai, phải làm sao? Em muốn làm mẹ khi chưa cưới chồng? Hay muốn đi bệnh viện giải quyết?"
"Ôi giời, chuyện như vậy trong lúc nhất thời nói cho chị cũng không rõ ràng được. Em sẽ khiến anh ấy nhanh chóng trở về đế đô, trong thời gian này, chị không cần nói anh ấy giống như mới vừa rồi, chị phải nhớ kỹ một điểm, anh ấy không phải là người chị có thể chọc nổi." Cô đột nhiên nhớ tới thân thể trước kia, không giống thân phận vị thành niên hiện tại, thật đủ phiền toái.
"Chị thật sự không biết nên nói em thông minh, hay nói em ngu chết rồi, một cô gái, tùy tùy tiện tiện xảy ra quan hệ với người khác." Lee Woon bắt đầu lảm nhảm dạy dỗ, "Em mưu đồ cái gì của người ta? Lớn lên đẹp trai, còn có gì tốt..."
Nghe một đống lớn các thứ giống như mụ già nói, Yi Hyang cảm thấy phiền chết rồi, "Ok, ok, van chị đừng nói nữa, lỡ như bị anh ấy nghe thấy, chị xác định phải chết." Cô không phải đe dọa Lee Woon, từ khi ra đời Jeon Jungkook chính là con cưng của trời, nào bị người nói như vậy, Lee Woon còn tùy tiện phỏng đoán còn nói ra như vậy trước mặt anh, nếu sau lưng làm chút động tác với anh, đủ để nửa đời sau của Lee Woon sống trong hối hận.
"Anh ta rốt cuộc có thân phận gì?" Lee Woon bị giọng điệu của Yi Hyang hù sợ, yếu ớt hỏi.
"Con cái cán bộ."
"Con cái cán bộ như thế nào?" Con cái cán bộ cũng chỉ ba sáu chín cấp.
"Nhà họ Jeon là một thế gia, tồn tại cũng mấy ngàn năm."
Lee Woon vừa nghe đến thế gia có mấy ngàn năm lịch sử, trong nháy mắt trợn trừng mắt, lộ ra ánh sao, "Mẹ nó, Yi Hyang, làm sao em biết con cái cán bộ như vậy, nếu không giới thiệu cho chị một người."
"Có thể, chỉ có điều chị phải có thủ đoạn thuần phục những con cái cán bộ kia, gia đình cán bộ không dễ tiến vào như vậy, cho dù chị tiến vào, chị cũng phải có năng lực bảo vệ địa vị của chính chị."
"Điều này cũng đúng." Lee Woon tự nhận thủ đoạn không đủ cao minh.
Hai người còn muốn nói chuyện tiếp, vào giờ phút này cửa mở ra, Jungkook tỏ vẻ dịu dàng mỉm cười, "Hyang Hyang."
"Có chuyện gì sao?"
"Chúng ta trở về đế đô thôi."
"Lee Woon, chị đi về trước đi." Yi Hyang suy nghĩ một chút, vẫn nên để Lee Woon rời đi lúc này thôi.
Liếc mắt nhìn Yi Hyang một cái, lại nhìn Jungkook đứng ngoài cửa, Lee Woon không hiểu ra sao, yên lặng gật đầu một cái, theo đó cất bước chân rời đi.
"Tôi nói rồi, tôi không trở về đế đô, anh đều nghe không hiểu sao? Điếc à?" Cô không trở về đế đô, kiên quyết không trở về. Đế đô không chỉ có Jungkook, còn có Sim Cha Keuk bệnh thần kinh này, trở về thì có gì tốt?
Jungkook nắm bàn tay mềm mại ấm áp của cô, "Vậy Hyang Hyang muốn ở đây bao lâu?"
"Đã nói về vấn đề này rồi, tôi không muốn nói tiếp với anh, tôi không trở về đế đô."
"Tại sao?"
"Bởi vì tôi thích nơi này, tôi muốn ở chỗ này." Điều này miễn cưỡng được coi là lý do chứ!
"Chúng ta trở về đế đô kết hôn, rồi chúng ta định cư ở đây, được không?" Jungkook cẩn thận nhìn sắc mặt cô, đưa ra đề nghị này. Cô không thích đế đô cũng không sao, chỉ cần bọn họ kết hôn, liền định cư ở đây.
_______
Happy RM Day🌟🎂
12/09/1994-12/09/2022
Leader nhà BTS mãi đỉnk💜
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro