Chương 56-1: Cha mẹ trở về nước
Cuộc sống bình thản trôi qua vài ngày nữa, Yi Hyang đang nhàm chán đọc tạp chí thời trang, chuông điện thoại di động vang lên rồi. Ánh mắt lơ đãng đảo qua, cô nhìn thấy con số xa lạ liên tiếp, lúc này trong lòng có dự cảm không lành, "A lô, ai vậy?"
Giọng nói thanh thúy động lòng người truyền ra từ trong điện thoại, nước mắt trong hốc mắt mẹ Jeong lập tức chảy ra, cả người kích động đến phát run, "Hyang Hyang, là mẹ." Ba năm qua, bọn họ chưa từng gặp con bé, cũng không biết con bé sống như thế nào, hôm nay được Jeon thiếu cho phép trở về nước gặp con bé, bọn họ cũng vui mừng như điên rồi.
"Mẹ!" Yi Hyang cau mày, ở trong từ điển của cuộc đời cô, mẹ là một từ không thể chạm, bây giờ nghe, cô ngây ngẩn trong nháy mắt, ngay sau đó nhớ tới xảy ra chuyện gì.
"Hyang Hyang, mẹ trở về nước." Tay phải của mẹ Jeong cầm điện thoại di động run rẩy, nước mắt rơi xuống càng lúc càng nhiều.
Thật sự trở lại! Yi Hyang không hề nghĩ đến bọn họ trở lại, hiện giờ mẹ của thân thể này đã gọi điện thoại hỏi tới rồi, cô tự nhiên phải giả bộ, ngọt ngào gọi một tiếng, "Mẹ."
"Hyang Hyang nhà chúng ta thật ngoan, ba năm nay có nhớ chúng ta không?" Giọng con gái vừa quen thuộc vừa xa lạ, bọn họ không ở đây ba năm, giọng con gái cũng thay đổi, nếu không phải Jeon thiếu nói cho bọn họ biết số điện thoại của con gái là bao nhiêu, bọn họ nghe được giọng nói này, nhất định không nhận ra.
"Có." Yi Hyang trái lương tâm nói, thật ra cô hơi không nhịn được, trên trán đều là phiền não không tan đi.
Con gái nhớ bọn họ! Mẹ Jeong khóc không thành tiếng, lau nước mắt trên mặt.
Cha Jeong và Joo Kang
ở bên cạnh, trong hốc mắt cũng chứa đầy nước mắt.
Cú điện thoại này hơi dài, khiến Yi Hyang gần như không kiên nhẫn.
Sau khi cúp điện thoại, Yi Hyang khép tạp chí lại, trong đầu đều là cảnh tượng về nhà họ Jeong.
"Hyang Hyang, chúng ta nên lên đường." Jungkook mở cửa đi vào, thấy sắc mặt cô nặng nề, cảm thấy kỳ quái. Lúc này vợ chồng nhà họ Jeong nên gọi điện thoại cho Hyang Hyang rồi, nhận được điện thoại của cha mẹ ruột ba năm không gặp, nên vui mừng mới đúng, sao sắc mặt Yi Hyang không được tốt lắm.
"Đi đâu?"
"Cha mẹ em về nước, đương nhiên phải đi gặp bọn họ."
"Anh chờ một chút." Yi Hyang định giả bộ vui vẻ, nhưng thật sự không giả bộ ra, lạnh nhạt nói.
"Không vội, em muốn làm cái gì thì làm cái đó đi, anh chờ em."
Một lát sau, cô thay bộ quần áo, soi gương thật lâu, xác định ăn mặc không có vấn đề gì mới ra cửa.
"Sắp nhìn thấy cha mẹ em, Hyang Hyang, nhìn em như thế nào cũng không thấy vẻ cao hứng."
Đây không phải là cha mẹ ruột của cô, cô cao hứng làm cái quái gì! Cô bĩu bĩu môi, không mặn không nhạt đáp, "Tôi vui mừng trong lòng."
"Vậy thì tốt."
Dọc theo đường đi, bọn họ cũng không trao đổi quá nhiều, Yi Hyang lẳng lặng nhìn phong cảnh lóe lên ngoài cửa sổ, trong lòng không ngừng nghĩ đến, rời khỏi nhà họ Jeon như thế nào.
"Hyang Hyang, đến rồi." Jungkook săn sóc mở cửa xe cho cô.
Ngẩng đầu nhìn biển hiệu khách sạn ánh vàng lấp lánh, Yi Hyang không để lại dấu vết khẽ nhíu chân mày.
"Bọn họ ở phòng 8888." Jungkook đi sóng vai với cô.
Mở cửa phòng, Yi Hyang thấy được vợ chồng nhà họ Jeong và Joo Kang
, khoảnh khắc khi ba người nhìn thấy cô, nước mắt không ngừng đảo quanh trong hốc mắt.
"Hyang Hyang." Mẹ nhớ con muốn chết." Mẹ Jeong hành động nhanh nhất, ôm Yi Hyang vào trong lòng, nước mắt nước mũi đều chảy ra.
Toàn thân Yi Hyang cứng ngắc, dù sao người xa lạ ba năm gặp lại ôm cô, cô rất không quen. Nhưng nghĩ đến mẹ Jeong là mẹ của thân thể này, cô nhếch môi cười thản nhiên, giống như đứa bé vỗ nhè nhẹ lưng mẹ Jeong, "Mẹ, con cũng rất nhớ mẹ."
Tiếp đó, Yi Hyang bị ba người thay phiên nhau ôm một lần, mặc dù trong lòng không vui tới cực điểm, nhưng cô vấn cố nén. Ai bảo bọn họ là người thân của thân thể này chứ, để đề phòng Jungkook nhìn ra cái gì, cô còn phải nặn ra chút nước mắt.
Ước chừng sau nửa giờ, đại hội ôm này mới tính là kết thúc.
"Hyang Hyang, ba năm không gặp, con trở nên rất đẹp, mẹ thấy rất vui mừng." Mẹ Jeong cầm khăn giấy không ngừng lau nước mắt trên mặt, thấy con gái lớn lên duyên dáng yêu kiều, cảm giác vui mừng sâu sắc, xem ra Jeon thiếu không bạc đãi con gái.
"Con gái mười tám chuyển biến lớn, càng chuyển biến càng xinh đẹp." Joo Kang
cười híp mắt khen ngợi em gái mình. Cho dù là ai bây giờ nhìn dáng vẻ này của em gái mình, đều không thể tưởng tượng đến dáng vẻ gầy yếu không đầy đủ dinh dưỡng ba năm trước đây của em gái mình.
"Hyang Hyang lớn lên giống cha." Cha Jeong da mặt dày nói một câu.
Yi Hyang không có nhiều cảm giác lắm, lời của bọn họ, cô chỉ cười mà không nói.
Ba người nhà họ Jeong kích động xong, mới rảnh rỗi quan sát Jeon Jungkook đứng bên cạnh nhìn thật lâu, bọn họ nghĩ thầm, đây là ai, dáng dấp thật đẹp trai. Không phải là bạn trai của Hyang Hyang chứ?
"Hyang Hyang, đây là ai vậy?" Mẹ Jeong thầm nghĩ đến Jungkook, trong lòng cảm thấy kỳ quái.
"Hyang Hyang, đây không phải là bạn trai của em chứ?" Joo Kang
trêu ghẹo nói. Mặt ngoài làm như nhạo báng, nhưng thật ra anh nghĩ thầm, người đàn ông này rất không có khả năng là bạn trai của em gái mình. Bởi vì thân hình người đàn ông này cao lớn, khuôn mặt cực kỳ đẹp trai hơi tinh xảo quá đáng, trên người tản ra hơi thở trầm ổn và tôn quý, nhìn khuôn mặt anh ta có thể ước chừng người đàn ông này khoảng hai mươi bốn tuổi, mà em gái mới mười lăm tuổi, cho dù tìm bạn trai cũng sẽ không tìm người lớn tuổi như vậy đâu!
Jungkook cũng bị hai từ bạn trai theo lời Joo Kang
nói mà mở cờ trong bụng, anh thích xưng hô này.
Yi Hyang không biến sắc liếc xéo Jungkook, hơi mím môi, lạnh lùng giới thiệu, "Mọi người suy nghĩ nhiều quá, anh ta tên Jeon Jungkook, là đại thiếu gia nhà họ Jeon, mọi người cũng có thể gọi anh ta là Jeon thiếu."
Ba người nhà họ Jeong vừa nghe người đàn ông trước mắt chính là Jeon thiếu, tròng mắt gần như muốn rớt ra rồi.
Năm đó, có một người đàn ông tên Jung Hoseok tìm tới cửa, muốn bọn họ tự chủ buông tha quyền nuôi dưỡng Hyang Hyang, Jeon thiếu sẽ nuôi dưỡng tốt Hyang Hyang, bọn họ không chịu, Hoseok đã nói một đống lớn đạo lý và lời uy hiếp, bọn họ hết cách rồi, cầm tiền của Jeon thiếu đi Singapore sinh sống.
Xưng hô Jeon thiếu này là cách gọi riêng dành cho người nhà họ Jeon, ba người nhà họ Jeong sinh ra và lớn lên ở đế đô, làm sao không biết Jeon thiếu đại biểu cho cái gì.
Bọn họ sợ đến trắng bệch cả mặt, lo lắng nhìn Yi Hyang.
"Hyang Hyang, sao con không nói sớm?" Mẹ Jeong mới vừa rồi còn đánh giá Jungkook, sau khi biết được thân phận của cậu ta, lại không dám.
"Bây giờ không phải đã nói sao."
"Bác trai, bác gái, xin chào." Jungkook lễ phép cười nhẹ, khẽ gật đầu.
"Không dám nhận, không dám nhận." Cha Jeong và mẹ Jeong đã khi nào từng gặp nhân vật quyền quý bậc này như Jeon Jungkook, bọn họ thấy Jungkook xưng hô như thế, bọn họ tự nhận là nhân vật nhỏ bị sợ đến vội vàng nghiêng đầu.
Sau đó, mẹ Jeong đột nhiên nghĩ đến một chuyện, ban đầu bà cũng không hiểu vì sao Jeon thiếu lấy quyền nuôi dưỡng Hyang Hyang, còn đón cô vào nhà họ Jeon cùng sống. Hiện giờ thấy cậu ta và Hyanh Hyang đi cùng gặp bọn họ, cậu ta đây là đánh chủ ý gì?
"Cha, mẹ, không cần khách khí với anh ta." Yi Hyang lườm Jungkook.
"Hai người không cần tùy ý, cháu chỉ đến cùng Hyang Hyang, mọi người tùy ý là được rồi." Đây là lần đầu tiên anh tỏ vẻ ôn hòa như vậy nói chuyện với người xa lạ.
Ba người nhà họ Jeong thấy Jeon thiếu dễ nói chuyện như thế, trong lòng rất sợ hãi.
Sau đó là quá trình đi ăn cơm, Yi Hyang rõ ràng cảm thấy bởi vì sự tồn tại của Jungkook mà ba người nhà họ Jeong rất không tự tại, cảm giác rất câu nệ, hiện giờ đang phải diễn vai tuồng con gái nên cô không thể nói gì, chỉ có thể cắn răng nghiến lợi từ trong đáy lòng mà diễn tốt vai diễn con gái này.
Bữa cơm này, trừ Jeon Jungkook ăn được vui vẻ, bốn người còn lại đều không vui vẻ.
"Hyang Hyang, lần này chúng ta trở về nước, định ở lại một tuần rồi trở về Singapore, com xem, con có thể ở cùng một chỗ với chúng ta không?" Ngại vì Jeon Jungkook ở đây, những lời này mẹ Jeong nhịn trong lòng thật lâu rồi mới nói ra, bây giờ Hyang Hyang là nhị tiểu thư nhà họ Jeon, bọn họ cũng không dám tùy ý để con gái cùng ở với bọn họ.
Ở cùng với bọn họ, Yi Hyang không sao cả.
Còn không đợi cô trả lời, Jungkook biến sắc, trả lời thay cô, "Hyang Hyang quen giường, đến chỗ xa lạ cô ấy không ngủ được." Ý tứ trong giọng nói chính là, Hyang Hyang không có khả năng ở cùng với bọn họ.
Ba người nhà họ Jeong cũng không ngốc, nghe hiểu ý tứ ẩn sâu trong giọng nói của Jungkook, bọn họ rất thất vọng, nhưng lại không dám phản kháng, đành phải cười cười.
"Mọi người rất nhanh trở về Singapore rồi, con và mọi người ở cùng nhau thôi." Ở cùng người nhà họ Jeong, còn tốt hơn ở cùng Jeon Jungkook, cô chính là không ưa dáng vẻ Jeon Jungkook quản cô khắp nơi, lần này cô chính là muốn làm trái lại lời anh, ai bảo anh nửa đêm không có việc gì chạy đến giường cô, ép cô ngủ cùng một chỗ với anh! Hơn nữa, cô có thể nhân cơ hội này rời đi, rời khỏi nhà họ Jeon, không cần gặp lại Jeon Jungkook.
_______
20/3/2022
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro