Chương 48: Cô chăm sóc anh
Ăn xong lẩu, hai người đi khắp nơi, đại khái sáu giờ tối mới trở về.
Vừa bước chân vào cửa nhà họ Jeon, Yi Hyang liền chú ý đến Jeon Jungkook không thích hợp, thấy bước chân của anh không ổn định, mày nhíu lại, giống như nhẫn nhịn đau đớn khổng lồ.
"Anh làm sao vậy?"
Trong xương cũng đau mờ mờ ảo ảo, mười ngón tay lộ rõ khớp xương của Jungkook nắm thật chặt, trên trán lăn ra mồ hôi lạnh, "Hyang Hyang, em đi vào trước, anh còn có việc ra ngoài một chuyến."
Hình ảnh một năm trước hiện lên trước mắt, một tay Yi Hyang nắm lấy cổ tay Jungkook, "Anh bị bệnh gì sao?" Một khi phát tác, có phải giống như một năm trước điên cuồng tự làm khổ không?
Cô chạm tới, đau đớn của anh giảm bớt một chút, tuy nhiên vẫn rất đau.
Hầu kết dao động, anh khó khăn nó, "Anh không có bệnh."
"Quản gia." Dáng vẻ khổ sở mồ hôi đầm đìa của anh, khiến cho cô sinh nghi.
Jung Hoseok đã sớm chờ đợi ở bên cạnh, nghe vậy, lập tức xuất hiện trước mặt hai người, "Tiểu thư, xin hỏi có dặn dò gì?"
"Kêu bác sỹ tới đây." Yi Hyang nắm chặt cổ tay Jeon Jungkook, không để cho anh rời đi.
Hoseok tỏ vẻ cứng ngắc, gần như hóa đá. Vấn đều của thiếu gia không phải cứ gọi bác sỹ tới là có thể giải quyết, nếu như cố gắng phải tìm bác sỹ, vậy tiểu thư chính là người tốt nhất làm bác sỹ.
Jungkook đã đau đến cực hạn, muốn nhanh chóng rời đi, không muốn để cho một mặt nhếch nhác của mình hiện ra trước mặt cô, nhưng cô giữ cổ tay của anh, anh không nỡ làm tổn thương cô, chỉ đành phải cố nén cảm giác đau đớn.
"Không cần gọi bác sỹ tới đây." Môi mỏng bị anh cắn đến lộ ra tia máu, Jungkook khổ sở nói.
"Anh có bệnh gì khó mở miệng sao?" Đại thiếu gia nhà họ Jeon luôn luôn kiêu căng, chẳng lẽ thật sự có bệnh gì? Trong lòng Yi Hyang len lén nghĩ bát quái.
"Không có." Về điểm này, Jungkook kiên quyết phủ nhận.
"Tiểu thư, làm sao bây giờ?" Hoseok thận trọng mở miệng.
"Đi tìm thuốc giảm đau thôi."
"Dạ, tiểu thư." Trước khi Jung Hoseok đi tìm thuốc, ánh mắt tràn đầy đồng tình liếc nhìn thiếu gia nhà mình. Xem ra tối nay thiếu gia không thể rời đi rồi, trong ba năm qua, vào mỗi đêm trăng tròn, thiếu gia phải đi nơi khác vượt qua nỗi khổ sở không chỗ nào phát tiết, thiếu gia làm như vậy, vì chính là không muốn để cho tiểu thư biết.
"Tôi đỡ anh lên lầu thôi." Lời không cho từ chối vừa dứt, Yi Hyang liền đỡ Jungkook lên lầu.
Chóp mũi truyền đến hương vị ngọt ngào của cô, ý chí của anh dần dần tan ra sụp đổ, món tay hung hăng cắm vào trong lòng bàn tay, máu tươi chảy ra ngoài, đau đớn kích thích thần kinh của anh.
Đỡ Jungkook lên lầu, cô vén chăn trên giường lên, để cho anh ngồi xuống.
Yi Hyang nhận lấy thuốc trong tay Hoseok, "Uống vào sẽ khá hơn một chút."
Thuốc giảm đau chỉ có thể hóa giải một chút đau đớn, không cách nào giải quyết tận gốc cơn đau của anh.
Jungkook ngước mắt nhìn cô, cơ thể hơi run rẩy, đôi tay giống như co rút nhận lấy ly nước.
Yi Hyang vén tóc dài, đi ra ngoài cửa, sau khi đóng cửa, cằm khẽ nâng lên ý bảo Hoseok có thể nói.
Hoseok tăng thêm can đảm, để tránh sẽ có cảnh tượng như mấy ngày trước, anh sớm chuẩn bị tư thế chạy trốn, "Tiểu thư, tối nay ngài có thể ở bên cạnh thiếu gia một đêm không?"
"Cái gì? Bên cạnh một đêm? Có ý tứ gì?" Yi Hyang lộ vẻ không hiểu, "Nói rõ một chút."
"Tiểu thư, ngài xem thiếu gia đã khó chịu đựng như vậy rồi, chẳng lẽ ngài không thể chăm sóc thiếu gia một đêm sao?" Hoseok lấy dũng khí, bước chân ra, chuẩn bị chạy trốn bất cứ lúc nào.
Suy tính hồi lâu, Yi Hyang rất khó hiểu nhíu mày một cái, "Anh ta rốt cuộc bị bệnh gì vậy?"
"Ngài coi như thiếu gia bị bệnh thôi." Dứt lời, Hoseok chuẩn bị chuồn mất.
Quay đầu lại nhìn cửa, cô không muốn tiến vào nữa, có thể do nghĩ đến dù sao Jeon Jungkook cũng là cái máy rút tiền của cô, dáng vẻ khó chịu của anh lắc lư trước mặt cô, cộng thêm cảnh tượng kinh khủng đã thấy vào một năm trước đó, mím môi đẩy cửa vào.
Chỉ trong mấy phút ngắn ngủi, phòng ngủ gọn gàng sạch sẽ trở nên hỗn độn, Jungkook ngồi xổm trên mặt đất khổ sở thở hổn hển, nhìn anh trở nên giống như một đầu thú bị thương, chính vào lúc này gầm nhẹ đã tiêu hao hết hơi sức anh có, đau đớn hành hạ trời sinh khiến cho mặt mũi anh trở nên dữ tợn.
Đây là bệnh gì? Yi Hyang rất buồn bực nghĩ.
Cô đi tới trước mặt anh, học anh ngồi xổm xuống, "Anh còn tốt chứ?"
Không tốt, không tốt chút nào.
Jungkook duỗi hai tay ra, hung hăng ôm lấy cô.
Tiếng thở dốc của anh thật dồn dập, Yi Hyang bị ôm chặt ngồi sững trên đất, "Rất khó chịu sao?"
"Hyang Hyang, anh rất khó chịu." Anh như đứa con nít đang làm nũng, trong tiếng nói ẩn chứa đau đớn nồng đậm, anh như không muốn xa rời cọ cọ trên cổ cô. Ở bên cạnh cô ba năm, đau đớn đêm trăng tròn dần giảm bớt, nhưng đau này vẫn có thể đoạt mất tâm trí người.
Ấn tượng đầu tiên anh cho cô, là lạnh lùng, cao quý, chung sống ba năm, cô cảm thấy anh và người bình thường không có gì khác biệt, dĩ nhiên vẫn có sự khác biệt về chất với người bình thường. Trong ba năm này, cô chỉ nhìn thấy dáng vẻ anh mất khống chế tự làm khổ mình một lần, mà đêm nay là lần thứ hai cô nhìn thấy dáng vẻ y hệt đứa nhỏ của anh.
Nhiệt độ nóng bỏng tuy làm cho cô khó chịu, đối mặt với Jeon Jungkook yếu ớt như thế, cô cũng không tuyệt tình đến đẩy anh ra, đôi tay vòng ra sau lưng anh, vỗ nhè nhẹ lên lưng anh.
Anh si mê ấm áp trong ngực cô, còn cô thì tràn đầy lòng nghi vấn.
Hai người không biết duy trì tư thế này bao lâu, đôi tay của cô đã sắp tê dại rồi.
Ánh trăng xuyên qua cửa sổ chiếu vào, vầng hào quang nhu hòa sáng rọi làm đẹp phòng ngủ, cảnh hai người ấm áp lại tươi đẹp đang ôm nhau, cái gọi là ngày tốt cảnh đẹp chính là hình dung cảnh hiện tại, đột nhiên Yi Hyang phá phong cảnh nói một câu, "Anh đây rốt cuộc là bị bệnh gì?"
Khi Jungkook đang mê muội trong cái ôm ấm áp trong ngực này thì giọng nói thanh thúy của cô vang lên bên tai anh. Thân thể tuy đau đớn, nhưng trong lòng trống không và trống rỗng sớm được nhiệt độ của cô lấp đầy, khóe môi anh hơi vểnh lên, "Anh không có bệnh." Cho dù anh có bệnh, có thể điều trị cho anh, chỉ có một mình cô.
"Anh chắc chắn chứ?" Nói xong, Yi Hyang nới lỏng tay, định đẩy anh ra.
Jungkook vòng tay thật chặt quanh eo cô, không cho cô có bất cứ cơ hội nào đẩy anh ra, tham lam hít lấy hương vị ngọt ngào trên người cô.
Ôm cũng đã ôm lâu như vậy, nhìn anh xem ra không có chuyện gì rồi, cô cũng mệt mỏi.
Cho dù cô đẩy anh như thế nào, anh chính là không nhúc nhích, giống như bạch tuộc dính vào trên người cô.
"Anh đã không sao rồi, buông tôi ra." Cô mặt đối mặt với anh, thở ra khí nóng phun lên mặt anh. Tròng mắt thâm thúy như biển rộng vô tận, giờ phút này tập trung nhìn cô, có một sức quyến rũ khó tả.
"Em tức giận sao?' Nghe được không kiên nhẫn trong giọng nói của cô.
"Nếu không buông ra thật sự sẽ tức giận."
"Được, anh thả em ra." Anh nói được làm được, đôi tay ngay sau đó rời khỏi người cô.
Rốt cuộc đã có thể đứng lên, xương cốt của cô đều đã tê dại chết được, đập đập bả vai eo đau nhức, một giây kế tiếp, cô đã thấy hai mắt Jeon Jungkook đỏ ngầu, dáng vẻ này của anh giống như triệu chứng trước khi điên cuồng.
Không suy nghĩ nhiều, cô vội vàng đè anh trên giường, "Không phải anh mới vừa rất tốt sao?" Sao cô vừa mới buông anh ra trong nháy mắt, anh lại như vậy?
Trên người Jungkook đắp chăn, nhưng đau đớn vẫn khiến cho anh muốn lăn lộn, anh cắn chặt môi.
Yi Hyang vừa nhìn như vậy, cũng biết tối nay cô nhất định phải chăm sóc Jeon Jungkook rồi, cô nản lòng như trái khinh khí cầu hết khí thở ra một hơi. Không hề để ý cùng ngủ trên một cái giường với anh, mặc cho anh ôm cô.
Người nào đó thành công, mới vừa rồi còn khổ sở không chịu nổi, lúc này sắc mặt lập tức chuyển thành vui mừng.
Đã không phải là lần đầu tiên chung giường chung gối rồi, Yi Hyang cũng không thấy kỳ cục, chủ yếu là cô không muốn nghĩ sai.
Cô đây như xem theo ngủ sao?
Trước khi ngủ, cô cuối cùng nghĩ sai rồi.
Trăng tròn treo trên bầu trời, ánh sáng nhu họa chiếu rọi khắp mặt đất.
Giờ phút này trong nhà họ Jeon, một đôi nam nữ đang ôm nhau ngủ, khóe môi người đàn ông tươi cười, ôm trong ngực như ôm báu vật, không nỡ buông tay, cũng sẽ không buông tay. Còn cô gái thì trong mộng cũng mang theo vẻ không bình tĩnh, rất muốn giãy giụa, nhưng người đàn ông trong mộng sao lại cho cô có cơ hội này, hai tay vòng quanh eo cô dùng sức thêm.
_______
13/10/1995-13/10/2021
Happy Jimin Day💜🎉
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro