Chương 37: Xúi giục rời đi
Một năm sau, Yi Hyang đã mười lăm tuổi rồi.
Trong một năm không có chuyện gì đặc biệt xảy ra, thời gian trôi qua như thế nào thì sống như thế ấy.
Thời gian này có thể thay đổi rất nhiều, dĩ nhiên bao gồm dáng ngoài của Yi Hyang, so sánh với ba năm trước đây, Yi Hyang có thể nói đã xảy ra biến hóa về chất, thân thể nhỏ bé gầy đét hiện giờ đã biến thành vóc người cao gầy 1m65, ngũ quan cũng càng lúc càng tinh xảo, hình dáng cũng càng ngày càng có dáng, mắt to linh khí bức người hàm chứa u tối người xem không hiểu.
Đứng ở bên hồ, cô rũ mí mắt xuống, hết sức chăm chú nhìn mặt hồ trong suốt.
Một cơn gió mát nổi lên, mặt hồ yên ả nổi lên gợn sóng. Cánh hoa anh đào bay bay rơi trên mặt đất, cỏ xanh biếc và hoa đào đẹp đẽ tạo thành một bức vẽ xinh đẹp.
Nhìn chung quanh yên tĩnh, bóng lưng cao gầy lại lộ vẻ cô đơn, trên mặt cô hiện lên nụ cười như có như không, say mê thoáng qua trong mắt rồi biến mất.
"Yi Hyang, em đang nhìn cái gì?" Ryeo Lee thấy Yi Hyang nhìn mặt hồ yên ả, cảm thấy tò mò.
Nghe được lời của Ryeo Lee, Yi Hyang không xoay người, vẫn nhìn chăm chú vào cánh hoa anh đào đang bay xuống đối diện mặt hồ, khóe môi khẽ nhếch, "Ryeo Lee, chị về đi, em ở đây một mình một lúc." Một năm trước đây bởi vì do Ryeo Chil, nhà họ Ryeo bị nhà họ Jeon chèn ép không thở nổi, cô nói Jeon Jungkook không cần làm quá phận, cho nên nhà họ Ryeo mới không biến mất ở đế đô, chỉ có điều nhà họ Ryeo không còn là thế gia tầng thứ hai nữa, mà biến thành gia tộc quan lại bình thường.
Ryeo Lee dừng bước, cắn môi nói: "Vậy chị về trước, tự em cẩn thận một chút."
Nghe tiếng bước chân xa dần, Yi Hyang liếc nhìn chung quanh một vòng, nhíu mày, nói với ám vệ đang núp chung quanh: "Các anh cũng trở về đi, tôi đi một mình một lúc." Hiện giờ ám vệ bên cạnh cô chỉ có tăng không giảm, ngày ngày đi theo cô, cực kỳ chán ghét.
Không nghe thấy động tĩnh chung quanh, Yi Hyang ngồi trên ghế bên bờ hồ, hai chân thon dài vắt chéo, đầu khẽ ngửa ra sau, cả người hiện ra tư thế nữ vương.
Ba phút trôi qua, Yi Hyang hơi không nhịn được, mắt lạnh nhìn Lee Seung núp sau thân cây, "Lee Seung, anh thật sự xuất thân từ lính đặc biệt sao? Năng lực ẩn núp quá kém, tôi có thể nhìn ra quần áo của anh rồi."
Lee Seung trốn sau cây run rẩy khóe môi, một năm trước anh không bảo vệ tốt cho tiểu thư, khiến cho bị phạt, hiện giờ một khi tiểu thư ở bên ngoài, anh đều không dám phớt lờ, cẩn thận bảo vệ tiểu thư nhà mình, bây giờ bị tiểu thư phát hiện chỗ núp, quá mất mặt.
"Thôi, các anh thích đi theo thì đi theo đi." Vô cùng soái gạt tóc trước trán, Yi Hyang mím môi cười một tiếng.
Ba năm, cô sống dưới sự bảo vệ của Jeon Jungkook ba năm, cuộc sống quá mức yên tĩnh, cô đã quên mất mình đã từng là một thần trộm năng lực cao cường.
Khẽ quay đầu liếc mắt nhìn ám vệ đi theo cô, nụ cười như tia sáng mặt trời tràn ra trên mặt cô, tròng mắt sáng ngời chuyển nhanh như chớp, hình như đang nghĩ mưu ma chước quỷ gì đó.
Ngồi lên xe, đeo kính mắt thật lớn, che khuôn mặt nhỏ nhắn tinh tế và hoàn mỹ, bẻ tay lái, dẫm chân ga, chiếc Ferrari lấy tốc độ của gió chạy đi, nhìn qua kính chiếu hậu, cô thấy Lee Seung đang ra sức định đuổi kịp cô.
Trên khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy nụ cười, cô gia tăng tốc độ, linh hoạt tránh né xe xung quanh, Ferrari giống như một con cá trạch trượt qua, mười phút sau, cô nhìn sau kính chiếu hậu phản chiếu một chiếc xe xa lạ, cô rất dễ dàng khiến Lee Seung không theo kịp cô.
Đi tới trước cửa một quán bar, Yi Hyang tháo kính mát xuống, nhìn chăm chú vào quán bar nổi tiếng đế đô này.
Ngoẹo đầu trầm tư một chút, cô quyết định đi vào bên trong chơi một lúc.
Giả bộ đứa trẻ trưởng thành sớm ba năm, thật mệt mỏi, hiện giờ vào bên trong thả lỏng một chút thôi.
Động tâm không bằng hành động, cô đi vào bên trong quán bar, thấy nhiều kiểu trai đẹp gái xinh.
Tùy tiện tìm một chỗ ngồi xuống, nhìn cũng không nhìn cô đưa tay gõ quầy bar, môi khẽ cười.
"Yi Hyang, sao em ở đây?" Beom Myung vốn định đến quán bar chơi một chút, không nghĩ tới lại gặp Yi Hyang ở đây. Ở trong ấn tượng của anh, Jeong Yi Hyang là nhị tiểu thư nhà họ Jeon cao không thể với tới, trong ngày thường được Jeon Jungkook bảo vệ rất tốt, không đùa giỡn với con các cán bộ khác.
Quay đầu nhìn Beom Myung có vẻ mặt kinh ngạc, Yi Hyang uống nửa ly Long Island Iced Tea *, không nhanh không chậm nói: "Không nên hỏi em vấn đề ngu xuẩn như vậy." Cô mới biết Beom Myung một năm trước, hiện giờ anh là bạn học đại học của cô, quan hệ của hai người cũng vô cùng tốt.
(*) Long Island Iced Tea: Một thức uống mùa hè, lần đầu tiên được pha chế bởi Robert Butts, tại quán Oak Inn, ở Long Island, NewYork vào giữa năm 1970. Long Island Iced Tea được pha chế từ năm thứ rượu là vodka, tequila, gin, rum, triple cộng với cola thêm những viên đá trong veo và một lát chanh vàng. Món cocktail này có tên như vậy vì nó có màu hổ phách giống như tên gọi.
Beom Myung cười cười bất đắc dĩ, sờ gương mặt đẹp trai của mình, "Một cô gái đến đây chơi, cẩn thận bị người chiếm tiện nghi."
"Vậy còn anh, ở đây tìm con mồi?" Giọng Yi Hyang châm chọc, trong giọng nói rất xem thường tác phong lăng nhăng này của Beom Myung, cũng chỉ mới mười tám tuổi, nhưng từng có không ít phụ nữ.
Quả nhiên là giọng nói sắc bén này, Beom Myung ngượng ngùng cười một tiếng, sờ sờ chóp mũi, "Yi Hyang, bây giờ đã tám giờ tối, em còn không vê, cẩn thận Jeon thiếu phái người tìm em cả thành đó." Đây không phải đùa giỡn, có một lần đám người bọn họ chơi ở trong nhà Ryeo Lee đến nửa đêm, kết quả là gì, Jeon thiếu đợi không thấy Yi Hyang về nhà, không chỉ phái ám vệ tìm Yi Hyang cả thành, anh còn đích thân đến nhà họ Ryeo đón Yi Hyang về.
"Anh thật phiền đó, Jeon Jungkook cho anh bao nhiêu tiền, để cho anh thay thế anh ấy canh chừng em." Nói đến ba năm nay không lúc nào không bị người canh chừng, Yi Hyang tức giận ngầm trào phúng Beom Myung.
"Jeong đại tiểu thư, tôi nào dám chứ." Beom Myung giả bộ đầu hàng, đáng thương nói.
"Nếu không dám, vậy nhanh chóng đi qua một bên, đừng quấy rầy tâm tình tốt đẹp đêm nay của tôi." Yi Hyang ghét bỏ xua xua tay, trên khuôn mặt nhỏ nhắn viết đầy không nhịn được.
Nhìn các cô gái đi tới đi lui chung quanh, Beom Myung cảm thấy hơi thất vọng, tối nay ở đây không có con mồi hợp với khẩu vị của anh. Giống như nghe hiểu được không nhịn được trong giọng nói của Yi Hyang, Beom Myung da mặt dày ngồi bên cạnh cô.
"Cách xa em một chút." Uống xong chỗ Long Island Iced Tea còn lại, mắt lườm Beom Myung, Yi Hyang ghét bỏ nói. Thật lâu không đến chỗ quán bar như này chơi, rất hoài niệm cuộc sống tự do tự tại trước kia khi cô là Jeong Yi Hyang, dáng vẻ bây giờ, bất cứ lúc nào cũng bị một đống lớn canh chừng.
"Yi Hyang, không phải anh nói em, em thân con gái, uống rượu mạnh cái gì, chờ đến khi em say, bị người chiếm tiện nghi chính là được không bù nổi mất." Beom Myung cũng gọi một ly Long Island Iced Tea giống vậy, giọng mang ý tứ giáo dục Yi Hyang.
Hai lỗ tai giống như không nghe thấy lời Beom Myung nói, Yi Hyang nhìn người đang chơi xúc xắc ở một bàn cách đó không xa, trí nhớ trước kia hiện lên từng chút từng chút một trong đầu.
"Yi Hyang, em xem người khác đổ xúc xắc làm gì?" Thấy Yi Hyang nhìn không dời mắt người khác đổ xúc xắc, Beom Myung trêu ghẹo nói, "Chẳng lẽ em cũng muốn chơi một ván?" Biết Yi Hyang một năm, ấn tượng cô cho anh chính là không quan tâm cái gì, thỉnh thoảng quan tâm chút tiền tài, bây giờ nhìn thấy hứng thú trong mắt cô, anh cũng cảm thấy rất hứng thú.
Năm ngón tay phải vẫy vẫy, Yi Hyang cười đến rất lẳng lơ, mắt lóe ra ánh sáng khiến cho người ta chói mắt, "Rất lâu không chơi, muốn chơi vài ván."
Beom Myung rõ ràng bị lời của Yi Hyang làm kinh ngạc, bình thường Yi Hyang nhìn giống như đứa trẻ ngoan lại thích trò đánh bạc gì đó, "Có thể, đến Úc Thành chơi là được."
"Úc Thành?!"
"Nếu muốn chơi trò này, đi Úc Thành chơi là được." Thân là con cán bộ tinh thông lối sống phóng túng, Beom Myung vô cùng hiểu loại hình này.
"Được, cùng đi chơi vài ván."
"Em đi thật à?" Beom Myung hơi do dự.
"Nói nhảm, nhất định là thật. Em đã rất lâu không chơi, hôm nay khó có được cắt đuôi những người đó, đương nhiên muốn chơi một chút rồi về."
"Nhưng Jeon thiếu?" Anh lo lắng Jeon thiếu sẽ tức giận.
Liếc nhìn thấu lo lắng của Beom Myung, Yi Hyang cười nhạo một tiếng, "Làm ơn, không phải anh lo lắng Jeon Jungkook sẽ tức giận đấy chứ? Có em ở đây, anh lo lắng cái gì, đi thôi, chơi một lúc rồi trở lại."
Trong lòng Beom Myung cũng đang dao động, anh cũng đã rất lâu không tới Úc Thành chơi vài ván rồi, nếu tối nay Yi Hyang tâm huyết dâng trào, vậy anh theo cô vui đùa một chút thôi.
"Yi Hyang, anh nói rõ trước, bây giờ đã tám giờ tối, nếu chúng ta đi Úc Thành chơi, vậy khẳng định ngày mai mới trở về, em nên nói một tiếng với Jeon thiếu trước, tránh cho anh ta..." Lời nói tiếp theo, Beom Myung không nói tiếp, nhưng anh thật sự có lo lắng này.
"Không cần lo lắng, Ok." Cô cũng lo lắng Jeon Jungkook sẽ có kinh động khắp thành như lần trước, suy nghĩ chủ ý.
_______
17/08/2021
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro