Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

round 0

hôm nay là ngày 5 tháng 9 năm xxxx, lại là một năm quái gỡ cho những chuỗi ngày tồn tại cho cái xã hội đầy sự oán trách.

tôi là học sinh năm hai của một ngôi trường nhỏ bé nằm ở daegu.

bầu trời tối đen khiến cho không khí càng lúc càng mù mịt. tôi đứng ở lan can tầng 7 nhìn xuống dưới. năm nay đến lượt rồi.

1

2

3

ngay giây đếm cuối cùng thì tiếng loa trường dội đến âm thanh to. cả dãy tầng lầu như nín thở, ai nấy đều tái xanh mặt lại. có người còn không nhịn được mà ngất đi.

giây phút tiếng nói phát ra từng cái tên như bóp nghẹn.

bạn đang hỏi chuyện gì đang xảy ra sao?

đừng bất ngờ, đây chỉ là trò chơi cứ cách bốn năm là tổ chức một lần.

bạn nghĩ trò chơi thì sẽ vui sao ?

đúng rồi, vui chứ, chỉ vui với những kẻ lấy trò chơi này làm trò tiêu khiển còn người chơi thì không hề.

dưới cái thống trị xã hội lúc bấy giờ, người có tiền có quyền chính là kẻ thắng cuộc. chúng chẳng quan tâm đến cái cách kẻ dưới mình sống thế nào, chúng chỉ cần bản thân thõa mãn là đủ. và trò chơi này cũng được lập ra với những tư tưởng đó. đánh, đấm thậm chí là giết nhau của kẻ không quyền hành , của kẻ thấp bé chính là niềm vui của chúng.

sau khi đọc hai cái tên. tôi vô hồn nhìn hư không. cái tên thứ ba, nghe thật quen. người đó chính là tôi, kim siyeon,học sinh năm 2, cư trú ở quận 7, hẻm phố daegu.

đúng vậy, chúng tôi chính là những con cờ trên bàn cờ của đám người kia.

tôi nghe được mọi người xung quanh thở phào, nghe được người đang khóc vì mừng rỡ, nghe được tiếng xì xào bàn tán về những người mà họ cho là sẽ không thể trụ nổi trong cái trò điên khùng kia.

mọi người chăm chú nhìn tôi, nhưng tôi lạnh nhạt từ ban công về chỗ. muốn tôi khóc sao? cũng chẳng thay đổi được gì.

cô giáo đi xuống bàn tôi, vuốt lên mái tóc đen còn xơ ở đuôi tóc.

- cô mong em bình an.

tôi không trả lời. chỉ nhìn ra cửa.

" đến bao giờ chúng tôi có thể kết thúc cái chế độ này?"

tôi về nhà. mẹ tôi không nhịn được mà ôm chầm lấy tôi. có lẽ bà đã nhận được tin tôi chính là một trong những người phải tham gia trò chơi của năm nay. tôi không giỏi để an ủi ai đó. chỉ có thể ôm lấy mẹ, có thể tôi sẽ khóc. mong đây không phải là lần cuối cùng tôi có thể khóc dù trước đó tôi xem việc khóc lóc thật dư thừa.

ai đó hỏi tôi " bộ cậu không sợ chết sao ?". tôi phải trả lời sao nhỉ?

tôi cũng là con người, tôi chưa bao giờ mong muốn mình sẽ biến mất trên cõi trần này, dĩ nhiên tôi sợ chết. tôi sợ lắm, giây phút tên tôi thốt lên trong bảng kêu gọi, có trời mới biết tâm tư tôi lúc đó hỗn loạn ra sao. nhưng rồi làm được gì, ra đi trước khi tôi tham gia sao? đó là con đường cuối cùng tôi để tôi thoát khỏi cái trò chơi đó. vậy tại sao tôi không thể chiến đấu tới cùng hoặc tử trận trong oanh liệt còn hơn hèn nhát mà rút lui khi còn chưa tiến.

giấc ngủ đêm nay thật dài. dài đến nổi tôi có thể thức mà nhìn chăm chăm lên trần nhà để đếm từng giấy trôi qua.

vào sáng sớm, quân lính đến đưa tôi đi. mẹ nắm chặt lấy tay tôi.

- con sẽ trở về .

một tên lính cợt nhã ngay khi tôi thốt ra câu đó. cũng thường thôi, dường như những trận sống sót trước đây chưa có một ai là nữ nên hi vọng là con số 0. tôi vung tay đưa vào túi quần rút ra một cây súng dí vào đầu tên kia.

- có lẽ mày muốn cười trước khi chết nhỉ?

tên còn lại lập tức chĩa súng vào đầu tôi. tôi nhanh tay đưa dao kề sát cổ hắn.

- mày cũng muốn chết ?

- mày đừng manh động nếu không tao sẽ giết bà ta.

vừa nói hắn vừa chỉ hướng mẹ tôi đang đứng ở cửa run rẩy vì sợ hãi.

- mày thử động tới bà ấy đi, xem mày còn đường để thở không ?

từ xa có tiếng vỗ tay đi lại. một người đàn ông trung niên bước đến.

- khẩu khí lớn, tay chân nhanh nhẹn đấy.

tôi liếc hắn. nhưng hắn chỉ cười nhếch mép trông thật đáng ghét. hắn kéo một tên lính rồi kéo tay tôi bóp còi. trong phút chốc tôi trở nên hoảng loạn. tôi chỉ định răn đe chúng chứ không phải giết chúng như những gì tôi hô hào nhưng người đàn ông này đã khiến tay tôi nhem nhúm máu.

hắn thổi khói trên đầu súng. tát vào má tên còn lại hai cái.

- chỉ là một đứa con gái mà chúng mày còn không làm được gì. lũ vô dụng.

tên kia cúi đầu miệng liên tục xin lỗi.

- xin lỗi thống lĩnh. là chúng tôi sai, chúng tôi sẽ giết nó ngay.

tiếp tục một bạt tai giáng xuống má hắn. tôi ngỡ ngàng nhìn.

- giết nó đi rồi tao sẽ giết mày. một quân cờ tốt như vậy , mày nghĩ mày tham gia sẽ thú vị hơn nó sao ? cút.

tên kia co giò chạy vào đội ngũ.

quân cờ ? hắn đang nói tôi đấy à. chó chết.

hắn liếm ngón tay dính máu của tên lính khi nãy sau đó phun ra đất.

- rác rưởi.

hắn lại chỗ tôi. đôi bàn tay thô ráp vuốt lên cằm tôi, mùi máu tanh khiến tôi khó chịu nhăn mặt.

- sắp tới tao rất mong chờ vào quý cô đây. thử hỏi máu của cô sẽ có vị như thế nào nhỉ ?

tôi hất mặt khỏi tay hắn. hai tay nắm chặt lại vung tới trước mặt hắn. nhưng nhanh chóng bị nắm lại.

- mong là mày có thể duy trì được đến round 2. nếu không thì cũng chả có gì là thú vị cả.

tôi nghiến răng trừng hắn rồi bị vài tên lính đẩy lên xe .

_____________________________

nơi tổ chức vẫn như mọi năm, seoul.

trong lúc ở phòng đợi. chúng tôi được phân làm 15 đội, một đội 8 người. và được chia phòng sinh hoạt trước một tuần thi đấu.

đội của tôi gồm ba nữ, năm nam.không khí đương nhiên không hề vui vẻ, ai mà biết mình sẽ chết lúc nào thì lấy tâm sức ra mà vui với chả vẻ.

tôi bất mãn ngồi trên thành ban công của phòng, hai chân lắc lư giữa 8 tầng lầu.

một người đi đến từ đằng sau tôi.

- có vẻ cậu muốn đi sớm ?

tôi quay đầu nhìn người kia. trong tia mắt hiện lên một sự ngạc nhiên nho nhỏ sau đó vụt tắt.

- đằng nào cũng đi, mạo hiểm một chút có gì đâu.

người nọ chống tay nhìn tôi.

- trông cậu bên ngoài mạnh mẽ nhỉ, nhưng thật ra cậu cũng đang sợ sẽ không thể sống tiếp đúng không?

tôi lần nữa nhìn cậu ấy.

- đúng vậy, jungkook.

cậu ấy tỏ vẻ bất ngờ.

- cậu biết tên tôi?

- chẳng phải cậu là học sinh nổi trội nhất seoul sao ?

sau đó cậu ta gật gù.

- ừ, đúng nhỉ? xem ra tôi rất nổi tiếng nha.

- tự phụ.

tôi thì thầm.

cậu ta phì cười.

- lần đầu tiên có người nói tôi như vậy ngay khi mới gặp nhau đấy.

- ấn tượng à?

tôi hỏi.

- ừ, rất ấn tượng.

- trông cậu có vẻ không lo lắng gì về việc sắp và sẽ xảy ra nhỉ ?

- vậy sao ? thật may mắn vì người khác không nhìn ra tâm tư mình.

- lập dị.

tôi lần nữa lẩm bẩm.

- này, tôi nghe được đấy.

tôi nhún vai.

- tôi mong mình có thể sống sót.

tôi nhìn câu ấy, người đang nhắm mắt ngửa mặt lên trời.

- ừ, tôi cũng vậy.

tôi lí nhí.

- nói to lên nào .

cậu ấy đặt tay lên bả vai tôi. giọng trầm đi hẳn.

- vậy tôi và cậu cùng nhau chiến thắng.

______________________________

_realdjack

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro