22
Thanh âm Kang Daesung trầm thấp mà hùng hậu vang vọng khắp phòng, khiến cho ba người đứng đó không rét mà run.
"Tướng quân, thành thật xin lỗi, tôi..." Hoyeon không biết nói sao, dẫu sao cô quả thật có làm.
"Hoyeon, cô làm thuộc hạ cho tôi cộng thêm trong bộ đội đặc chủng lúc trước tổng cộng cũng đã tám năm rồi chứ?" Kang Daesung đi trước một bước ngắt lời Hoyeon.
Hoyeon trầm mặc, cô thực đã phản bội Kang tướng quân, nhưng cô không hối hận...
"Tôi thật sự không ngờ cô đã tham gia cản trở trong chuyện Jennie bỏ trốn, nhưng mà ccoo trăm nên ngàn nên cũng không nên chạm vào nghịch lân(*) của Jisoo..." Thanh âm Kang Daesung mang theo tiếc nuối.
(*) Tử huyệt, điểm chí mạng.
"Thành thật xin lỗi, tướng quân, tôi có lỗi với ngài và đại tiểu thư! Nhưng tôi không hối hận, xin hãy xử tôi theo quân chế!" Hoyeon nói xong, xấu hổ cuối thấp đầu xuống đất. Phàm là bộ đội đặc chủng có năng lực vượt trội, sau khi giải ngũ sẽ được Kang Daesung âm thầm thu nhận làm thuộc hạ, Hoyeon chính là một trong số đó.
"Có thể nói cho tôi nguyên nhân không?" Kang Daesung nhàn nhạt mở miệng, nhưng ánh mắt lóe lên sát ý vẫn bị Hoyeon phát hiện.
"Ba năm trước, tôi với Jinu, Hoony ba người dựa theo chỉ thị của ngài truy tìm..." Hoyeon một mình phụ trách liên lạc kẻ chỉ điểm, không ngờ kẻ chỉ điểm lại bán đứng khiến cô lâm vào cảnh khốn cùng. May lúc ấy công tước Jung Chan ra mặt, cô mới có thể thoát, cho nên Hoyeon đã hứa với công tước Jung Chan, hắn có thể giúp ông ấy làm một chuyện để báo đáp...
"À~ ra đây là nguyên nhân cô phản bội tôi?".
"Không phải đâu! Hai tháng trước, công tước Jung Chan đột nhiên liên lạc, ông ta muốn tôi bảo vệ chặt chẽ Chaeyoung nhưng không quấy nhiễu bất cứ hành động nào của cô ta, cho đến khi Chaeyoung bình an sang Pháp! Nhưng lúc Chaeyoung qua cửa an ninh, tôi đã truy đuổi dựa theo con đường trốn thoát tra được vài ngày trước, nhưng thế nào cũng không ngờ được con đường đó của Jennie tiểu thư cũng là giả..." Hoyeon dùng giọng lãnh đạm luôn không đổi nói chuyện, hắn không hy vọng phản bội Kang Daesung , nhưng kế hoạch bỏ trốn của Jennie đã vượt quá dự liệu của hắn.
"Đem hết những chuyện cô biết nói không sót một chữ cho tôi, có lẽ tôi sẽ cân nhắc không đày cô ra đảo..." Kang Daesung châm một điếu xì gà, không nhanh không chậm nói.
Hoyeon kể không sót một chữ với Kang Daesung kế hoạch cô đã sớm tra được từ Chaeyoung. Hoyeon biết hòn đảo nhỏ đó, là nơi tụ tập động vật có độc nhiều nhất thế giới. Lần trước mười lăm người lên đảo chưa đầy bốn mươi tám giờ, đã chết hết gần một nửa. Hơn nữa thi thể đến nay vẫn chưa tìm được, làm sao hắn không kinh đảm cho được, hơn nữa vừa rồi hắn còn nhận thấy một tia sát ý trong ánh mắt Kang Daesung .
"Candy không có tên thật Hàn Quốc sao?" Kang Daesung nghe Hoyeon kể xong, suy tư một lúc mới đưa ra câu hỏi.
"La Lisa, đây là cái tên tôi tra được ở câu lạc bộ đua xe, bây giờ không sai biệt lắm có lẽ cô ta đã trở về quê!" Hoyeon suy nghĩ một lúc, liền nói hết với Kang Daesung. Sao cũng được, chỉ cần đừng đày cô ra hòn đảo hoang đó.
"Lão gia, không hay rồi, đại tiểu thư tỉnh lại!" Kang Daesung vừa chuẩn bị nói, liền nghe thấy tiếng gõ cửa, ông phân phó một trong hai tên áp giải ra mở, liền nghe thấy những lời này.
Kang Daesung vừa nghe Jisoo tỉnh liền biết đại biểu cho điều gì! Ba ngày này, trừ ngày ngủ suốt một ngày một đêm, thời gian còn lại cô đều là uống thuốc an thần mà ngủ. Bởi ông biết Jisoo mà hoàn toàn tỉnh lại thì sẽ gây rối ầm ĩ ra sao, giữ được ngày nào hay ngày đó, tận lực để con bé bình tĩnh lại, cho đến khi tìm được Jennie mới thôi.
"Jennie đâu rồi? Tôi không muốn thấy mặt mấy người, cút hết cho tôi, cút!!!" Kang Daesung bên ngoài phòng Jisoo, liền nghe tiếng cô cuồng loạn gào thét.
"Đại tiểu thư, cô đừng kích động, buông đồ trên tay xuống trước đi..." Mấy tên vệ sĩ đứng đó, đang cố gắng khuyên can Jisoo, bọn họ cũng hết cách, Kang tướng quân đã phân phó bọn họ trông chừng tốt đại tiểu thư.
Kang Daesung vào cửa, vừa nhìn liền bị bộ dạng Jisoo làm cho hoảng sợ. Toàn thân cô đẫm máu, đầu nhọn mảnh gốm vỡ trong tay đang nhắm thẳng động mạch cổ, chiếc cổ thon dài vốn trắng nõn đã đầm đìa máu tươi, như một đóa hồng nhuộm đầy huyết, yêu dị, tà mị.
"Cháu làm cái gì vậy? Jisoo, nghe lời cậu, mau buông mảnh vỡ xuống..." Kang Daesung bất chấp ông phải chống quải trượng, chuẩn bị lao đến đoạt mảnh vỡ trong tay Jisoo.
Nhưng làm sao qua được cô từ nhỏ lớn lên bên ông, đã học cách đánh cận chiến trong quân đội, đã nắm cử động của ông trong lòng bàn tay, cô lanh lẹ tránh khỏi.
Đây chính là lý do Kang Daesung không muốn Jisoo hoàn toàn thanh tỉnh, sau khi có được Jennie, được rồi lại mất, loại thống khổ đó như đày Jisoo vào thiên đao vạn quả(*), có lẽ chỉ có thể dựa vào việc hành hạ thân thể mới có thể giảm bớt đau khổ trong lòng, mới có thể bình phục...
(*) Giày vò đau đớn không thể luân hồi.
"Cửu cửu, không ngờ cậu lại bỏ thuốc cháu? Cậu khiến cháu quá thất vọng! Hôm nay ngày thứ mấy? Còn chưa tìm thấy Jennie cho cháu sao?" Đôi chân trần của Jisoo giẫm đầy mảnh vụn thủy tinh trên sàn, cô lại một chút đau đớn cũng không cảm thấy.
"Cậu, cậu cũng đâu muốn. Jisoo, cháu nhìn lại mình bây giờ đi, giống cái gì? Jennie trở về thấy cháu như vậy, sẽ còn muốn cháu sao? Còn muốn kết hôn sao?" Kang Daesung mặc dù khẩn trương, nhưng dù sao đời người của ông đã từng trải những việc này, một lời nói điểm trúng yếu huyệt Jisoo.
Jisoo sau khi nghe Kang Daesung , đờ đẫn nhìn nền đất gần sát cửa sổ loáng thoáng phản chiếu ảnh ngược của bản thân, tóc tai bù xù, mình mẩy đầy máu, người không ra người quỷ không ra quỷ, khiến cô kinh hãi không thôi. Mình thế này, Jennie còn muốn mình không? Jennie vốn không thích mình, mình còn khó coi như vậy, em ấy nhất định sẽ không muốn bên cạnh mình nữa...
"Nhanh lên! Áp chế con bé!!!" Kang Daesung thấy Jisoo nhìn cửa sổ xuất thần, kêu vệ sĩ đoạt lại mảnh vỡ, áp chế cô xuống giường.
"Cửu cửu, bệnh viện có thể phục hồi vết thương không?" Bị áp chế nhưng Jisoo không hề có một tia xao động, mà là ngẩng đầu ngơ ngác hỏi lời này. Cũng giống năm ngoái, muốn lần nữa phục hồi tất cả vết thương về lại ban đầu.
"Ngẩn ra đó làm gì, gọi bác sĩ đến nhanh lên!!!" Kang Daesung không trả lời Jisoo, mà kêu bọn họ đi gọi quân y đến.
"Sẽ bình phục như cũ không?" Kang Daesung phân phó bọn họ buông Jisoo, cô ngồi dậy, hỏi lại lần nữa.
"Sẽ mà, sẽ!..." Kang Daesung vừa trấn an vừa nói.
"Tướng quân, rất may đại tiểu thư không tổn thương vào động mạch, chẳng qua chỉ rách lớp da trên cổ, vết thương hơi sâu, nhưng không nguy hiểm tính mạng. Còn vết thương trên tay và chân..." Nữ quân y dè dặt nói, nàng đã không còn quái dị với loại chuyện này.
Kang Daesung có một đội ngũ y tế chuyên nghiệp, cũng có cả một phòng giải phẫu, thậm chí điều kiện dụng cụ hoàn thiện hơn so với một số bệnh viện.
"Cửu cửu, cháu không làm chuyện điên rồ nữa, cháu đã nghĩ thông suốt!" Kang Daesung vào lại phòng, mà thuốc tê của Jisoo cũng vừa vặn tan hết, cô dần dần tỉnh lại.
"Cháu nghĩ thông suốt thật sao?" Kang Daesung hơi không tin Jisoo, dẫu sao bộ dạng vừa rồi của cô quả thật đã dọa ông kinh hồn bạt vía.
"Vâng! Cửu cửu hãy kể cháu toàn bộ chi tiết liên quan chuyện Jennie bỏ trốn được không? Cháu muốn tự mình truy đuổi!!!" Jisoo nói với ánh mắt kiên định, cô không thể ngồi đây chờ chết, cô phải tỉnh táo lại. Không thể chỉ dựa hết vào cửu cửu, cô cũng phải tự giúp chính mình. Hơn nữa sau khi tỉnh táo lại, nhìn sắc mặt Kang Daesung cô cũng hiểu ông ấy cũng không có đầu mối, nếu không đã không để mình ngủ say. Nếu như ngoài sáng không được, vậy thì trong tối, người kia có lẽ sẽ giúp được cô.
"Cửu cửu bảo Hoyeon phản bội cháu?" Sau khi cô nghe Kang Daesung xong, mặt không đổi nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro