Chap 4: Muốn tôi hay muốn mạng(4)
Cô nhìn thấy đầu tiên chính là gò má của chị, quen thuộc mà khắc sâu.
Chị vẫn có được da thịt làm người ta giận sôi, bộ đang vẫn trong sạch như cũ, anh tuấn bất phàm, khí độ hiên ngang.
Arman cắt may thích hợp với dáng người cao lớn của chị, toàn thân lộ ra nhất quán tự tin ổn trọng, lại nhiều hơn mấy phần lăng nhân khi thịnh.
Kim Jisoo
Tiểu thư của gia tộc Kim gia đệ nhất thành phố Seoul.
Jennie nhếch môi, lộ ra nụ cười vô cùng yêu diễm, nhìn chằm chằm Jisoo, đáy lòng sóng trào mãnh liệt. Soo, từ biệt bảy năm, cuối cùng chị cũng biết trở về rồi. Vương tử của em, tướng mạo khí độ max điểm, phong độ thân sĩ max điểm.
Jennie vươn tay, lấy một ly rượu trong tay một phục vụ, đi về phía Jisoo đứng.
Cô không phải là không uống rượu, mà chính là phải xem người kia có xứng đáng được uống cùng với cô không.
Giống như cô không phải lên mặt nạt người như vậy, mà chính là ở trước mặt một người, mới có thể dịu dàng dây dưa.
***************************
Jennie còn chưa đi đến trước mặt Jisoo, đám người đã bắt đầu nổi loạn.
Sau đó, liền nghe được có tiếng súng nổ, sau đó nhìn thấy một người từ cửa "Hoàng Cung" xong vào, bên hông buộc đầy thuốc nổ.
Ngay sau đó , liền có cảnh sát xông vào.
Tiếng thét chói tai, tiếng hô kêu gọi liên tiếp ở trong buổi tiệc, loạn thành một đoàn.
Lisa nhìn thấy một cảnh như vậy, nhanh chóng từ trong đám người đẩy Jennie ra, nắm lấy tay cô chạy ra phía ngoài.
"Tranh thủ thời gian đi thôi, trên người tên đó có mang theo bom, bây giờ bị người đuổi bắt..."
Jennie sững sờ, theo bản năng liền hô lớn một câu:"Chị không đi, Jisoo còn ở bên trong"
"Chị tỉnh một chút đi, lúc nào rồi mà còn nghỉ đến chị ta, trước theo Lisa rời đi hẵng nói, đợi chút nữa nổ tung, xem chị có nổ tới phanh thây hay không!" Sức lực Lisa tự nhiên mạnh hơn Jennie không nói lời gì mà ôm cô chạy ra ngoài cửa.
Jennie nghe xong như vậy càng không đi, cô nghĩ cũng không có nghĩ vươn tay đập mạnh về phía hạ thể Lisa.
Lisa bị đau, lập tức ngồi xổm xuống đất, bưng lấy hạ thể của mình, đáy lòng mắng, có thể đoạn tử tuyệt tôn hay không , trong miệng hô hào:"Chị đúng là bà điên!".
Jennie đang rời đi nghe được lời này, vẫn không quên hung hăng đạp Lisa một cái, hừ lạnh một tiếng, đi vào bên trong.
Lại nhìn thấy Jisoo một bộ hồn nhiên không biết gì, đứng ở nơi đó, mang theo tai nghe, giống như là đang nói chuyện điện thoại.
Cô và chị, cách gần như vậy, vỏn vẹn chỉ có hai mét, biểu cảm của chị hơi nhỏ, cô lại có thể trông thấy, ở trong mắt cô lúc này trong suốt thấy đáy, lóe ra một cổ tình cảm chảy xuôi.
Thời gian qua đi lâu như vậy, cô gặp lại Jisoo, thế mà tim còn đập rộn lên, đáy lòng mềm mại, thất hồn lạc phách.
"Toàn bộ lùi xuống cho tôi nếu không tôi sẽ kéo tất cả mọi người ở đây đồng quy vu tận!"
Tên lưu manh như Lisa nói, thật sự bị ép, lớn tiếng uy hiếp cảnh sát tiến vào.
"AAAAAAAAAAAAAAA"
Lại là một tiếng hét chói tay vang lên, mọi người rối rít muốn chạy về phía ngoài cửa.
"Tất cả không được nhúc nhích, người nào động tôi sẽ cho nổ!"
Tên lưu manh lên tiếng, tất cả mọi người thật không dám động
Có người đã bắt đầu khóc thút thít, sợ hãi run lẫy bẫy.
Jisoo một bên nghe điện thoại, một bên lướt qua tình huống nơi này, tiếp tục nói chuyện điện thoại.
Bầu không khí, trong nháy mắt giằng co.
Thời gian trôi qua từng chút từng chút.
Đột nhiên, cũng không biết là cảnh sát nào cầm súng ống lên, nhăm ngay tên lưu manh, vừa lúc bị tên lưu manh nhìn thấy, ngón tay liền sờ vào nút nổ.
Tiếng thét chói tai càng vang lên, đám người càng bạo động, tiếng khóc càng nhiều.
Đến Lisa cùng Jennie cũng bị một màn làm cho trợn mắt há hốc mồm, trong thời khắc nguy cấp như vậy, cảnh sát còn định nổ súng?
Chẳng lẽ anh ta không biết làm như thế, sẽ chỉ làm tên lưu manh quyết đánh đến cùng sao?
Mắt thấy tên lưu manh đã chạm vào nút nổ, ngay lúc một giây sau Hoàng Cung sắp bị nổ tung, tất vả mọi người quên đi suy nghĩ, lại nghe được một tiếng súng nổ, kéo dài mà dứt khoát.
Tốc độ ánh sáng!
Thời gian đình chỉ!
Thi thể lưu manh ngã ầm xuống đất!
Tất cả mọi người sửng sốt tại chỗ.
Chỉ thấy Jisoo chậm rãi thu súng lục dắt vào hông của mình, lạnh nhạt đứng đó, quần áo chỉnh tề nói vào điện thoại:"Thật xin lỗi, vừa nãy xử lí một chút chuyện, hiện tại anh nói tiếp đi!"
____________________________
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro