Chương 3: Dám đụng vào người của Jennie Kim này!?
Mấy thằng nhóc hỉ mũi chưa sạch bị Jennie đánh ngã lăn ra đường, có người còn sợ đến xém tè ra quần, cả đám đỡ nhau dậy chạy mất xác không dám quay đầu nhìn lại.
Chaeyoung như đứng hình đến nơi, trời ạ, thần linh ơi, sao có thể ngầu được như vậy chứ.
Jennie bồng Jisoo trên tay không có ý định thả trở xuống vì người trong lòng lúc này chính là không những chui mặt vào trong người cô mà tay còn rất thuận tiện ôm chặt eo cô không muốn dứt ra.
"Tôi có lái xe, mọi người có vẻ đều say hết rồi, không bằng tôi chở về." – Jennie nhìn trái nhìn phải tuy thấy Chaeyoung chưa có vẻ gì là say nhưng cũng lịch sự muốn chở mọi người về, dù sao trời tối, con gái với tình trạng say xỉn như này về một mình cũng không ổn lắm.
Chaeyoung đỡ Lisa dậy, nhìn Jisoo vô cùng không có liêm sỉ ôm chặt luật sư Kim không buông tay, đúng là muốn nhịn cười cũng không được, cô thầm nghĩ có nên lấy điện thoại ra quay lại không nhỉ, à mà không được, luật sư Kim còn ở đây, vậy thì kì cục lắm.
"A, cái kia...em cùng bạn gái em bắt taxi về ạ, không ấy luật sư Kim giúp em chở Jisoo unnie về đi. Đây là địa chỉ nhà và mật khẩu nhà chị ấy đây ạ." – Chaeyoung mượn tờ giấy của chủ quán xong nhanh tay ghi địa chỉ và mật khẩu nhà Jisoo rồi nhét vào tay Jennie. Không nói không rằng bồng Lisa lên chạy ra ngoài đường lớn bắt taxi để lại mình Jennie và Jisoo ở đó.
"Luật sư Kim, em phải kiện bọn chúng, chết tiệt, làm sao có thể nói mấy lời không có tính người như vậy chứ, chết tiệt!?"
Jisoo vùng vằng, thoát khỏi cái ôm trên người Jennie, hai tay vung tới vung lui môi còn phối hợp bĩu lại vô cùng uỷ khuất, xem ra là chị rất bức xúc.
Jennie cười nhẹ một cái, tay bồng Jisoo đi đến bãi đỗ xe gần đó chuẩn bị chở Jisoo về nhà.
"Chị ghét mấy đứa nhóc đó đến vậy à?" – Jennie vừa đi vừa nói, Jisoo từ nãy tới giờ nằm trên tay cô giống như đã dùng 7 thứ tiếng liên tục chửi rủa mấy thằng nhãi đó vậy.
Mở cửa xe ra, Jennie đặt Jisoo vào ghế ngồi bên cạnh, đóng cửa lại sau đó vòng qua đầu xe mở cửa phải ngồi vào vị trí lái xe của mình.
"Aishhh...đáng lẽ chị phải đập chết từng đứa một rồi, cảnh sát đúng là vô dụng, chẳng làm được cái này chẳng làm được cái kia, tức chết đi được!!!!"
Khuôn mặt Jisoo đỏ ửng vì nồng độ cồn của bia, cộng thêm tay chân đánh đá loạn xạ, bộ dạng này cũng quá đáng yêu rồi phải không. Chắc là Jisoo sau khi tỉnh rượu sẽ phải tự mặc niệm hình tượng đội trưởng Kim lạnh lùng của mình đã bay đi lúc nào không hay rồi đây.
Jennie vươn người tới gần Jisoo giúp chị thắt dây an toàn, giọng điệu vô cùng ôn nhu kiên nhẫn nói qua tai Jisoo như một lời an ủi
"Được rồi, em sẽ kiện từng đứa một, chị đừng tức giận nữa, đá tùm lum coi chừng bị thương bây giờ."
Jisoo lại bĩu môi, nước mắt bỗng nhiên thi nhau mà rơi lả tả, trong lúc Jennie ân cần giúp chị thắt lại dây an toàn thì hai tay Jisoo nâng lên thuần thục ôm chầm lấy người Jennie, đầu tựa lên vai trái Jennie dụi dụi.
"Đúng là chỉ có luật sư Kim là tốt nhất, vừa giỏi giang lại chính nghĩa, hic...em nhất định phải kiện bọn nó đó, bọn nó còn đánh chị nữa." – Giọng Jisoo như nhũn ra, đây là đang làm nũng à?
Jennie rất kiên nhẫn không ghét bỏ mùi bia trên người Jisoo mà tay phải sau khi thắt xong dây an toàn liền đặt lên sau đầu Jisoo, ôn nhu dịu dàng xoa tới xoa lui.
"Ngoan, sao lại khóc rồi, vừa nãy có phải đánh trúng miệng hay không?" – Lúc này nghe Jisoo nói bị đánh mới nhớ lại vừa nãy hình như thấy trên miệng chị bị chảy máu thì phải.
Jennie gỡ tay Jisoo ra nhấn nhẹ người chị dựa vào ghế ngồi, mắt nhìn chằm chằm vết thương trên môi chị.
Thở dài, Jennie ôm mặt Jisoo vuốt nhẹ bên môi chị.
"Lát về nhà bôi thuốc ha, có phải đau lắm không?"
Jisoo nấc cụt sau khi khóc một trận không đầu không đuôi cũng chẳng biết nguyên do là gì. Đôi mắt long lanh nhìn Jennie
"Đau lắm ~"
Jennie cười nhìn Jisoo, cũng không biết tối nay cô đã cười bao nhiêu lần, phải nói là luật sư Kim có tiếng không mấy thân thiện, nói đến thấy được cô mỉm cười một cách không liên quan đến công việc thì đúng là chưa từng có ai chứng kiến được. Vậy mà tối nay lại bị con sâu rượu này chọc cho cười không biết bao nhiêu lần.
"Ngoan, ngủ một giấc đi, em chở về nhà rồi dán lại sẽ không đau nữa."
Nói xong, Jennie vội nhích người trở về chỗ ngồi của mình, chân đạp ga di chuyển xe khỏi khu đỗ xe rồi chạy với tốc độ vừa phải đến nhà Jisoo. Trên đường chạy về nhà, Jisoo quả nhiên nghe lời ngủ thiếp đi trên ghế ngồi, Jennie thấy vậy liền mở một bài nhạc không lời tương đối trầm lắng cho Jisoo nghe lúc ngủ sẽ cảm thấy dễ chịu hơn.
Không nhanh không chậm, xe dừng lại trước cửa nhà Jisoo, Jennie trước bước ra khỏi xe rồi nhấn mật khẩu mở cửa, sau đó đi lại bên cửa trái của xe mở ra giúp Jisoo tháo dây an toàn rồi ôm chị lên tay bồng vào trong nhà.
Thật ra nhà Jisoo và Jennie chỉ cách nhau có một con phố, trước giờ sống gần nhau như vậy mà Jennie cũng không thấy qua mặt Jisoo, kể ra cũng kì lạ.
Bật đèn trong nhà lên hết, Jennie không hề tỏ ra khó khăn khi bồng Jisoo đi từ phòng khách đến phòng ngủ, tay vặn nắm cửa chân đạp cửa đi vào, nhẹ nhàng thả Jisoo lên giường.
Nhà Jisoo không lớn lắm, kiến trúc đơn giản nhưng không qua loa, Jennie vào phòng tắm mở hộp y tế lấy thuốc đỏ và băng cá nhân ra, đem hộp dẹp lại rồi xoay người trở về phòng ngủ giúp Jisoo xử lý vết thương.
Làm xong rồi mới âm thầm thở dài một hơi, lúc này đương nhiên là phải đóng cửa rồi lái xe trở về nhà mình rồi nhưng Jisoo chính là bỗng nhiên tỉnh dậy, hình như độ cồn trong người vẫn chưa tan hẳn nên nói năng có chút không giữ được chừng mực.
Đôi mắt nheo lại mở lờ mờ cũng chẳng biết có thấy rõ người trước mặt là ai không, hai tay Jisoo bỗng nhiên nắm chặt lấy tay Jennie trong lúc em đang quay người muốn rời đi thì kéo mạnh một cái khiến Jennie lảo đảo hoàn hảo rơi lên giường Jisoo, còn là nằm trong vòng tay chị vừa đúng.
Jennie có hơi bất ngờ nhưng vẫn im lặng không nói gì để xem Jisoo đang muốn bày trò gì nữa đây. Đội trưởng Kim say rồi quả nhiên sẽ làm nhiều chuyện người ta không tưởng được.
"Jennie, có phải chị lại nằm mơ thấy em không?"
Jisoo vừa nói tay vừa ôm chặt lấy Jennie giống như sợ em chạy đi đâu.
Jennie im lặng đợi Jisoo tiếp tục nói, 'lại mơ thấy', chị ấy chẳng lẽ ngày nào cũng mơ thấy mình? Còn gọi thẳng tên cô nữa, lúc trước chẳng phải một tiếng gọi luật sư Kim hai tiếng gọi luật sư Kim à.
"Mấy lần trước mơ đều không nắm được tay em, lần này chị không nhát gan nữa, nhất định phải ôm được Jennie, Soo thật sự thật sự thích em lắm, hâm mộ nữa."
"Em không biết, luật sư Kim đã hứa sẽ kiện mấy người đó, luật sư Kim ngầu lắm luôn, giống em vậy á...à mà Jennie là luật sư Kim mà, xin lỗi...chị quên mất, nhưng mà tới khi nào chị mới thân với em ở ngoài đời được đây, chị muốn gọi tên luật sư Kim lắm...nhưng mà...có kì quá không."
Jennie cố gắng không cười thành tiếng, còn nói như kiểu cô có hai thân phận nữa à? Gì mà Jennie với luật sư Kim, thật tình, Jisoo chị có phải đội trưởng Kim mà mọi người thường nhắc đến không vậy.
"Không kì đâu, muốn gọi sao cũng được, em cho phép chị gọi tên em mà. Còn bây giờ thì em phải về nhà đây, chị ngủ ngoan đi nha." – Jennie hơi động, chuẩn bị thoát khỏi vòng tay Jisoo thì bị Jisoo ôm ngược trở về.
"Không được, em không được đi đâu hết, chị muốn ôm em, ôm em mới yên tâm được ~" – Jisoo chui đầu vào cổ Jennie sau đó một lần nữa bỗng nhiên khóc nức nở lên.
Jennie không đành lòng, tay vuốt lưng Jisoo rồi vỗ nhẹ lên lưng chị
"Sao lại khóc nữa rồi?" – Đúng là có nhiều kiểu người sau khi say, Jisoo chính là kiểu làm loạn hết cả lên, vừa khóc một cách vô căn cứ vừa không chịu ngủ yên kiểu đó.
"Bọn nó ác quá, sao có thể trù mẹ mình chết được, hic...cha mẹ chị mất lâu rồi, chị nhớ họ lắm, vậy mà mấy đứa kia nó trù mẹ mình chết, còn dám đánh chị nữa, ngoài cha mẹ chị ra, không ai được đánh chị hết, hic..."
Chỉ có một vấn đề đó thôi mà khiến chị khóc hết lần này đến lần khác à, xem ra chúng nó thật sự khiến chị để tâm đến nhỉ, còn làm Jisoo uỷ khuất đến mức này nữa.
Jennie bên ngoài xoa lưng an ủi Jisoo, trong lòng liền tức giận, đôi mắt dịu dàng từ lúc nào đanh lại có cảm giác như lưỡi dao sắc bén có thể đâm chết bất kì ai, lông mày kéo căng ra, môi khẽ cười nhưng nụ cười không còn vui vẻ như trước đó mà lại ẩn chứa khá nhiều ý nghĩa đằng sau.
"Người của Jennie Kim này cũng dám đụng đến, vụ này không thể dừng lại ở kiện tụng được, cái giá phải trả nên là cái giá xứng đáng hơn. Một cái chết? Không, vậy thì quá dễ dãi rồi, 4 cái xác cũng không bằng một giọt nước mắt của Kim Jisoo, phải là hơn thế nữa."
Đương nhiên những lời này chỉ chạy trong đầu Jennie chứ cô không hề nói ra, nhất là khi Jisoo ở bên cạnh lúc này.
Jennie ôm Jisoo vào lòng, không ngừng dỗ chị nín khóc rồi từ lúc nào cả hai dần chìm vào giấc ngủ sâu trong khi hai tay Jisoo vẫn ôm khư khư Jennie, dù có ngủ cũng không muốn rời xa em.
----------------------
Sáng hôm sau, Jisoo đôi mắt chớp chớp nhìn lên trần nhà trong phòng ngủ của mình, tay phải đặt lên trán cảm nhận từng cơn đau đầu kéo đến, người nào nói uống bia vào sẽ tốt hơn chứ, chỉ cảm thấy nhức đầu muốn chết thôi.
Nằm trên giường lấy lại tinh thần một hồi, Jisoo chợt nhớ lại chuyện tối hôm qua, hình như trước khi thiếp đi cô đã thấy luật sư Kim xuất hiện, hình như em ấy còn giúp cô đánh đi mấy thằng nhãi ranh kia nữa.
Từ từ đã nào, vậy sau đó ai đưa cô về nhà nhỉ? Chaeyoung? Phải không nhỉ? Chắc là vậy rồi, ngoài Chaeyoung, Lisa ra thì không ai biết nhà cô ở đâu hết, cả mật khẩu mở cửa nhà nữa, chắc là vậy rồi.
Cho là mình đã nghĩ thông hết mọi chuyện, Jisoo mới từ từ ngồi dậy bước khỏi giường chuẩn bị ra phòng bếp pha một tách trà giải rượu uống. Từ hôm nay chắc phải bỏ bia rượu quá, thật sự rất nhức đầu, khó chịu quá đi mức.
Jisoo đem khuôn mặt ngơ ngác bơ phờ đi tới phòng bếp, ngay lúc vừa bước vào xém chút nữa là giật mình ngã ra sau, may là tay đỡ lại cạnh tủ kịp lúc.
Trước mặt Jisoo xuất hiện một bóng lưng người con gái, tóc đen thả dài qua vai, trên người cô gái khoác một chiếc áo sơ mi dài và một chiếc quần ngắn chạm đầu gối.
Jisoo há hốc mồm, dù có vừa tỉnh dậy nhưng cô vẫn nhớ được là Chaeyoung không bao giờ mặc như vậy, kể cả chiều cao cũng không giống em ấy, vậy người trước mặt trong căn bếp của cô là ai đây!
Đúng lúc Jisoo đang đứng ngốc ra ở trước cửa nhà bếp thì cô gái mặc áo sơ mi quay người lại vừa đủ lọt vào tầm mắt Jisoo khiến cô trợn tròn mắt, chân xém nữa liền nhũn ra.
"Luật...luật sư Kim!?"
Jennie nhìn khuôn mặt bất ngờ của Jisoo, rồi lại nhìn ngược trở về đồ mình mặc, giọng điệu hơi áy náy nói
"Thật xin lỗi, sáng nay em định làm chút trà giải rượu cho chị nhưng vô tình đổ lên người nên phải mượn quần áo chị thay."
Nói xong, Jennie như chợt nhớ ra cái gì đó, tay cầm lên ly trà trên bàn đi tới trước mặt Jisoo đặt lên tay chị
"À đây này, em làm xong rồi, chị uống đi."
Jisoo từ nãy giờ như bị điểm huyệt, chẳng...chẳng lẽ người đưa cô về ngày hôm qua là luật sư Kim chứ không phải Chaeyoung. Nhưng mà sao em ấy lại ở đến sáng tại nhà cô thay vì về nhà mình.
À...đúng rồi, hình như chính mình đã bắt em ấy ở lại thì phải, ui trời ơi Kim Jisoo, mày sao lại có thể mất hình tượng như vậy, chết rồi, làm sao bây giờ.
Jennie đi lướt qua người Jisoo không quên để lại một câu khiến Jisoo đỏ cả mặt
"À, chị có thể gọi thẳng tên em, không có vấn đề gì hết, em thích nghe đội trưởng Kim nói chuyện thoải mái một chút, như tối hôm qua vậy."
Sau đó bỏ lại Jisoo trong phòng bếp đẩy nhanh bước chân đi ra ngoài phòng khách.
Jisoo nuốt nước bọt, cô cảm giác như trong lòng mình đang khóc đến nơi vậy. Thật tình, Chaeyoung, Park Chaeyoung, sao em lại đối xử với tôi như vậy.
Chaeyoung rõ ràng biết Jisoo chính là hâm mộ Jennie đến điên cuồng, thử tưởng tượng đột nhiên một buổi sáng tỉnh giấc thấy thần tượng đứng trong căn bếp nhà bạn, mặc một chiếc áo sơ mi trắng cùng quần ngắn, rồi bảo bạn hãy nói chuyện thoải mái và được phép gọi thẳng tên thần tượng xem có bao nhiêu sốc chứ.
Jisoo cầm ly trà giải rượu trên tay, lúc này đây cô còn không cần đến nó để tỉnh rượu nữa mà, nếu đây là một giấc mơ thì xin đừng ai khiến cô phải tỉnh giấc. Nhưng mà đây còn là ly trà mà chính tay Jennie pha cho, có nên uống không đây, hay là cứ đổ vào chai rồi cho vào tủ lạnh giữ từ tháng này sang tháng nọ nhỉ.
Jisoo gần như mất nửa tiếng trong phòng bếp để sắp xếp lại cảm xúc của mình sau khi nhớ rõ hết mọi thứ tối hôm qua bản thân nói và làm với Jennie.
Quá mức nhục rồi, Jisoo cúi đầu đi ra ngoài phòng khách, lúc này thấy Jennie ngồi trên ghế sofa, trước mặt là laptop, tay em không ngừng di chuột qua lại hình như là đang làm việc.
Jennie ánh mắt vô cùng tập trung và nghiêm túc nhìn vào màn hình laptop của mình, cô vừa lấy nó từ trong xe ra và hiện tại chính là đang tìm một chút thông tin liên quan đến bọn nít ranh hôm qua.
Thấy Jisoo cúi đầu đi ra ngồi đối diện mình, Jennie cười thầm trong lòng, cô còn tưởng đây là nhà cô còn Jisoo mới là khách tới nhà ngồi chơi ấy, sao tự nhiên tỏ ra rụt rè như vậy, không giống Jisoo lúc say chút nào.
"Jisoo, em gọi tên chị được chứ?" – Jennie ngẩng đầu, rời tầm mắt khỏi màn hình laptop mà nhìn chằm chằm Jisoo trước mặt cô.
Jisoo giật mình, đầu bắt đầu ngẩng lên nhưng mắt lại nhìn sang hướng khác, không dám nhìn thẳng Jennie. Trời ạ, Jennie bằng da bằng thịt đang ngồi đối diện cô, thật sự là quá mức xinh đẹp, cô chết mất thôi.
"Đương nhiên được, luật sư Kim cứ gọi tự nhiên." – Tình huống kì quái gì đây nhỉ?
Jennie gật đầu, nở một nụ cười ngọt ngào tiếp tục nói, mắt không rời khỏi mặt Jisoo
"Đã bảo chị có thể gọi tên em mà, trước qua đây ngồi lại cạnh em một chút, em có cái này cùng chị bàn qua."
Jisoo gãi đầu ngu ngơ rất nghe lời nhanh chân di chuyển sang ghế đối diện ngồi bên cạnh Jennie cùng lúc giữ một khoảng cách nhất định, không ngồi quá sát.
Jennie hướng tầm mắt trở về màn hình laptop, tay chỉ lên màn hình nói
"Thật ra hôm qua em đến quán là để tìm mấy tên nhóc đó nói về chuyện này nhưng mà không ngờ đúng lúc thấy chị cùng bọn nó đánh nhau nên em đành phải đánh ngược lại, cuối cùng cũng không hỏi được gì."
Jisoo nhìn mấy hàng chữ hiển thị trên màn hình laptop, đây là một bài báo, bài báo này nhắc đến chuyện một nữ sinh lớp 9 bị tập thể 4 nam sinh cưỡng hiếp và sau khi gia đình nạn nhân phát hiện đã đến nói chuyện cùng với nhà trường.
Nhưng cô hiệu trưởng nhà trường lại bảo rằng vì những đứa nhóc kia còn nhỏ nên vẫn chưa hiểu chuyện, sẽ cố gắng dạy lại và mong phía bên nhà nạn nhân cho qua, hứa sẽ bồi thường tiền đầy đủ.
Bên cạnh đó, bài báo còn đính kèm thêm những hình ảnh trên SNS rằng thủ phạm, những tên đã lập kế hoạch cưỡng hiếp em X không ngừng đăng những bài khiêu khích cộng đồng mạng chẳng làm gì được bọn chúng lên.
Mỗi bài viết về vụ việc này trên các trang SNS đều đạt được hơn 10 ngàn lượt quan tâm và ngàn lượt bình luận tỏ ý phẫn nộ về phía nhà trường và các thủ phạm gây ra chuyện đồi bại này.
Nữ sinh X gia cảnh không được tốt, nhà không có ba mẹ, ông bà thì tuổi già sức yếu nên càng không thể làm được gì bọn này. Gia cảnh của thủ phạm thì hoàn toàn trái ngược, giàu có nức vách và có vẻ nhà trường đã có một cuộc giao dịch phía sau để sự việc này đi vào ổn thoả.
Và những tên thủ phạm này chính là mấy thằng nít ranh mà tối hôm qua Jisoo gặp được tại quán rượu.
Thật sự quá là kinh tởm, Jisoo nghiến răng tức giận, tay bóp chặt lại sau khi đọc hết bài báo.
Jennie cũng chỉ biết thở dài
"Đây là vụ việc xảy ra vào nửa năm trước và đúng như những gì chúng muốn, vụ việc này đã rơi vào dĩ vãng, chẳng ai còn nhớ đến nó cả. Điều quan trọng ở đây là nạn nhân không muốn ra mặt nói hết mọi việc trước sự đàn áp của nhà trường. Hung thủ thì chưa đủ tuổi nhận lấy án tù."
Jisoo ngoài tức giận ra cũng không biết phải làm thế nào, cô chung quy là cảnh sát, mọi thứ đương nhiên phải tuân theo pháp luật, hôm qua còn đánh lộn với người dân, may là được Jennie kéo đi không cần phải chịu trách nhiệm. Nói chi đến hôm nay là tinh thần tỉnh táo, càng không thể đến nhà mấy tên này đánh cho bọn hắn nhừ tử được.
Nhưng mà công bằng ở đâu chứ, bọn kinh tởm này nếu còn ở ngoài xã hội thì chắc chắn trong tương lai sẽ có thêm nạn nhân tiếp theo phải chịu sự giày vò từ tâm lý đến thể xác suốt cả quãng đời còn lại.
Jennie di chuột đổi sang một tab khác trên máy tính, giọng nói mang chút do dự cất lên, tay cũng theo đó chỉ về phía thông tin mà Jennie muốn Jisoo chú ý đến.
"Chị nhìn đi, em có xin được địa chỉ của em nữ sinh đó, em nghĩ mình sẽ thử một lần đến thuyết phục em ấy xem sao. Mặc dù nhắc lại điều đó là vô cùng tàn nhẫn với em ấy, chị thấy sao, em có nên tới đó không? Hay là cứ bỏ qua?"
Jennie quay mặt muốn nhận được câu trả lời từ Jisoo thì đúng lúc này Jisoo cũng vừa nhìn vào máy tính sau đó đồng dạng muốn quay mặt trả lời Jennie. Ngay khoảnh khắc đó, cả hai vô tình mặt đối mặt, hai chóp mũi chỉ cách nhau chưa đến 5cm, là một khoảng cách vô cùng gần, thiếu chút nữa thôi là cả hai đã chạm môi nhau rồi.
Khuôn mặt tinh xảo của Jennie và Jisoo hiện rõ trước mặt đối phương khiến hai người không biết nên phản ứng làm sao.
Mắt mũi miệng Jisoo đều vô cùng hài hoà, phải nói là sự kết hợp đầy tinh tế, khiến người ta cảm thấy có chút lạnh lùng nhưng cũng có chút thanh thuần khó tả.
Jennie thì trái ngược hoàn toàn, mắt mũi miệng hợp lại chính là dạng sắc sảo mà nói, mang đến cảm giác có thể nhìn thấu mọi thứ, vừa có sức quyến rũ vừa có chút đáng yêu nhưng đi song song với tính cách thì lại toát ra vẻ khó gần và băng lãnh.
Trong lúc Jennie và Jisoo âm thầm đánh giá ngũ quan của đối phương thì điện thoại Jisoo bỗng reo lên không hề đúng lúc chút nào khiến cô giật mình đem mặt xoay sang trái 90 độ, đôi mắt lúng túng nhìn lên trần nhà, tay phải lôi chiếc điện thoại từ trong túi quần ra vội bấm nút nghe máy.
Jennie thì tương đối bình tĩnh quay mặt trở về màn hình máy tính.
"Yah, Park Chaeyoung, em còn dám gọi cho tôi, em có biết là..."
Vừa nghe giọng Chaeyoung, Jisoo liền muốn ngay lập tức đến trước mặt em ấy rồi bóp cổ cho em chết mới thôi, không ngờ em ấy lại trọng tình hơn bạn, dám bỏ rơi cô mà đưa mình Lisa về nhà, tức chết đi được.
Chaeyoung bên đầu dây kia nhanh chóng cắt ngang lời Jisoo
"Ây ây, bình tĩnh Jisoo unnie, em biết chị thích mà ngại thôi. Mà trước bỏ qua vụ đó đi, em báo vụ này còn sốc hơn nè. Chị nhớ đám nhóc hôm qua đánh lộn với chị không? Bây giờ tin của nó là nổi nhất trên tất cả các mặt báo luôn đấy, hèn chi em thấy chúng nó quen quen mà không nhớ là ai, ra là mấy thằng đồi bại cưỡng hiếp bạn cùng lớp. Chị mau lên báo xem đi, bảo đảm chị sẽ thích thú với tin nóng hổi đó thôi. Vậy nha, bái bai chị yêu."
Tự nhiên gọi qua rồi nói một mạch như vậy xong cúp máy, Jisoo thở dài nhìn tên danh bạ của Chaeyoung, sao cô có thể làm bạn với con bé này nhỉ.
Jennie vừa làm mới trang chủ xong liền thấy top search trên thanh tìm kiếm thay đổi, chủ đề đứng đầu được tìm kiếm nhiều nhất là tên được xem là "thủ lĩnh" trong nhóm cưỡng hiếp tập thể em nữ sinh kia, Lee Jung Ah. Bấm vào tìm kiếm thì hiện ngay trên đầu trang bài báo mới nhất, Jennie vội gọi Jisoo quay mặt lại cùng đọc qua tin mới nhất này.
"Jisoo, chị xem."
Jisoo nghe Jennie gọi mình cũng nhanh chóng nhìn vào màn hình máy tính.
Cả hai cùng lúc không tin vào mắt mình, bài báo nói về việc tên Lee Jung Ah cưỡng hiếp một người phụ nữ lớn tuổi và bất ngờ thay người phụ nữ lớn tuổi đó chính là hiệu trưởng trường mà Jung Ah đang theo học. Cũng chính là cô hiệu trưởng mà nửa năm trước đã đứng ra làm người giảng hoà giữa gia đình nạn nhân nữ sinh và 4 tên thủ phạm.
Ở cuối bài báo còn đính kèm đoạn clip Lee Jung Ah đang cưỡng hiếp cô hiệu trưởng trên giường, ghê tởm hơn chính là cô ta được đặt trong một cái thùng giấy lớn, thùng giấy có vẻ được dán chặt bằng băng keo, đằng sau chỉ khoét một cái lỗ tròn nhỏ cho thứ kinh tởm của Jung Ah đưa lọt qua và thực hiện hành vi đồi truỵ của hắn lên người cô ta.
Sau đó hắn đã chính tay xé nát thùng giấy rồi đè cô ta lên giường tiếp tục hành vi đồi truỵ của mình. Mặt cô hiệu trưởng được che lại bằng vải, cho đến khi thoả mãn thú tính của mình rồi Jung Ah mới dừng lại, sau đó đem quần mặc trở về và đi khỏi phòng để lại cô ta nằm trên giường khóc thét.
Đoạn clip tới đó là hết, có vẻ cho đến sáng hôm sau, sau khi nhân viên khách sạn lên phòng dọn dẹp mới phát hiện ra chuyện này và khi mở trói cho người phụ nữ nằm trên giường và mở khăn che mặt ra mới phát hiện đó chính là cô hiệu trưởng.
Đoạn clip quay lén nhưng chất lượng lại vô cùng sắc nét và khi đăng lên đi kèm bài báo đã được làm mờ đi những nơi cần làm mờ. Điều đó càng chứng tỏ sự kinh tởm tột độ mà hành động cử chỉ cũng như tâm lý của Jung Ah đem lại cho người xem.
Ở cuối bài báo có kết lại bằng câu "Cám ơn người ẩn danh đã gửi đoạn clip cho chúng tôi, chúng tôi sẽ đem nó ra ánh sáng đúng như mong muốn của anh/chị"
Jisoo như bị kinh sợ đến, giết người thấy nhiều rồi nhưng trực tiếp xem một sự việc tởm lợm như vậy xảy ra như thế nào thật khiến người ta muốn ói đến nơi.
Jennie nhanh chóng đóng trang lại, cô cũng cảm thấy kinh tởm không kém gì.
"Đúng là cặn bã của xã hội."
Vừa nãy còn bảo thiếu chứng cứ để bắt hắn đền tội, chỉ cách có vài phút thôi mà bằng chứng vững chắc nhất đã xuất hiện rồi.
Jisoo nhăn mày không ngờ luật nhân quả thật sự ứng nghiệm, cô hiệu trưởng này chẳng phải trước đó còn nói là do chúng còn nhỏ chưa hiểu chuyện à, bây giờ thì hay rồi, chính mình trải nghiệm một chút cảm giác của nạn nhân, liệu có còn thuận miệng nói được câu đó không nhỉ. Jisoo đột nhiên thấy thoả mãn trong lòng, gần như việc này khiến tâm trạng cô vui vẻ hẳn lên dù cô biết là không nên và không thể vì đó là tội ác và cô không thể vì nó mà vui vẻ được.
Trong lúc đó, điện thoại Jennie reo lên, nhìn vào số điện thoại gọi đến là số từ văn phòng luật của mình, Jennie bắt máy, trong lòng sớm đã biết họ sẽ gọi đến dù nhanh hay chậm, chắc chắn là vậy.
Sếp cô bảo muốn cô nhận vụ án lần này, thân chủ là cô hiệu trưởng và muốn kiện bên hung thủ phải ngồi tù và đền bù tiền bạc. Jennie không có lí do gì từ chối liền đồng ý ngay lập tức, sau đó cúp máy nói lại cho Jisoo biết.
"Em sẽ nhận vụ lần này, thân chủ là nạn nhân, cô hiệu trưởng trường. Mặc dù cô ấy đáng nhận lấy những thứ này nhưng mà chúng ta phải luôn công bằng trên mặt luật pháp, chị hiểu ý em chứ."
Jisoo bị Jennie nhìn thấu tâm tư nên có chút chột dạ, Jisoo chính là không muốn Jennie nhận vụ này, căn bản cô hiệu trưởng đó cũng chẳng tốt đẹp gì cả nhưng mà Jennie nói đúng, cô ấy cũng là nạn nhân, cô làm sao lại quên mất việc này, đúng là chỉ có luật sư Kim mới là công minh nhất.
"Chị hiểu, là chị suy nghĩ không đúng đắn thôi. Em tới công ty đi, chị chở em được không?" – Jisoo biết Jennie nhận vụ này sẽ mất một khoảng thời gian dài cho xem, nhiều chuyện phải theo với cả cô cũng muốn cám ơn Jennie tối qua đã chở cô về nhà nên bây giờ muốn chở lại em một chuyến.
Jennie đứng dậy lắc đầu từ chối ý tốt của Jisoo.
"Không cần đâu, em phải về nhà thay đồ sau đó mới chạy tới công ty, xe em cũng để trước cửa nhà chị thôi, không cần phiền phức như vậy. Lần sau Jisoo chở em đi ăn lại là được."
Nói xong, Jennie cầm laptop lên sau đó đi khỏi nhà Jisoo lên xe lái về nhà mình. Jisoo đứng trong nhà chào tạm biệt Jennie, miệng cười không dứt, vừa nãy Jennie vừa gọi tên cô, sao em ấy có thể gọi tên cô một cách ngọt ngào như vậy chứ. Chỉ qua một đêm thôi mà quan hệ của hai người bỗng nhiên trở nên gần gũi như vậy, có chút khiến Jisoo không tưởng nổi, thì ra luật sư Kim lại thân thiện và dễ gần đến thế, không hề giống mấy lời đồn bên ngoài chút nào.
Thay một bộ vest đen lên người, Jennie lái xe đến công ty, trên đường đến đó, cô mở đài tin tức nghe, vẫn là tin của Lee Jung Ah, Jennie vặn mở lớn tiếng hơn, miệng kéo lên một nụ cười mãn nguyện.
"Đây mới chỉ là khởi đầu mà thôi, lần này là trả giá cho vết thương trên miệng Jisoo, lần sau chính là trả giá cho nước mắt của chị ấy. Cân lượng của một giọt máu là bao nhiêu nhỉ, mấy giọt mới bằng một giọt nước mắt của Jisoo đây, 1000 giọt? KHÔNG, phải nhuốm đầy một mảnh đất rộng mới miễn cưỡng xem là đủ."
_______________
Sao ít cmt vậy ạ? Mọi người không thích thể loại này hả? :(( cmt nhiều nhiều cho mình vui nè ~ Đừng quên bình chọn nữa nha, yêu mọi người nè.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro