Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 19: Biến thật thành giả - Đằng sau một vở kịch thú vị

*Biến thật thành giả: Đảo từ câu "Biến giả thành thật"

----------------=---------------

Jisoo khó khăn lật người nằm trở ngược về vị trí cũ như ban đầu, cô không muốn có thêm một ai khác phát hiện dấu hiệu kia, nhất là hiện tại cô cũng không chắc rằng liệu có phải là Jennie đang cầu cứu mình hay không, hay chỉ là em muốn đùa giỡn với cô thêm lần nữa. Cho nên là bằng cách nào đó, cô vừa phải liều mình điều tra ra sự thật, vừa phải giả vờ như không có chuyện gì khác thường đang xảy ra.

Mà dù Jennie có thật sự cầu cứu đi chăng nữa, em cũng đã làm nó trong âm thầm và dường như là phụ thuộc vào tính may rủi khi em đã cột thắt sợi chỉ đỏ nằm sâu trong đống gỗ mục kia, thì liệu không phải trùng hợp đến mức này, Jisoo có đi nhìn thấy nó hay không mà giúp em tìm ra ẩn số đằng sau. Cho nên nếu vậy thì hẳn là người đứng phía sau là người có khả năng kiểm soát cả những hoạt động xung quanh của Jennie, vậy thì cô càng phải phối hợp âm thầm với em ấy như cái cách mà khi cô còn làm nội gián và em còn làm người liên lạc vậy.

Nằm hoài ở đây cũng không phải cách, nói gì đến còn vài ngày nữa là cô được em cho thoát khỏi nơi này mà chuyển sang một cái ngục tù tối tăm hơn khác, lúc đó mọi tội lỗi của em sẽ đổ lên đầu cô không thương tiếc. Nhưng thứ khiến Jisoo không tài nào dứt khỏi cơn khó chịu chính là cứ cảm giác như mọi chuyện vẫn còn ẩn hiện liên tục những bí mật mà chính cô chưa thể khám phá ra hết. Điều đó rất dễ khiến một người thiên về lĩnh vực phá án như Jisoo cảm thấy khó chịu.

Bên tai đột nhiên truyền đến tiếng bước chân của Jennie, Jisoo nhăn mày vì cứ nghĩ rằng em đã đi về nhà rồi, hôm nay em ấy làm sao nhỉ? Vừa nãy cô còn nghe được tiếng va chạm vào mấy thanh gỗ ngoài kia, chẳng lẽ là xảy ra chuyện gì rồi.

Trước bỏ qua sự việc không rõ đầu đuôi này thì hiện tại Jisoo phải tìm cách lên cái tầng lầu bên ngoài kia, hình như ngay cả Jennie cũng rất kiêng dè khi nhìn về khu vực cầu thang bên đó, liệu em ấy sẽ dễ dàng cho cô chuyển lên trên được hay không đây?

Jisoo thở ra từng hơi nặng nề và nóng rát, hết cách rồi, nếu Jennie đã là một diễn viên tài giỏi có thể khiến người xem lún sâu vào vở kịch của em, thì cô cũng chỉ đành ra mắt với một vai diễn nghiệp dư nhưng lại cố hết sức để có thể nhập vai với khuôn mặt yếu đuối và đáng thương của mình để lấy lòng khán giả thôi.

Jisoo cố gắng nhích người ngồi dậy, hơi lắc đầu mình vài cái để tỉnh táo trở lại rồi bất chợt dùng hết sức lực của mình để hét càng to càng tốt, cả người cô quay lưng đối mặt với bức tường phía sau rồi không ngừng lùi ra sau hướng về phía cửa phòng mà di chuyển. Jisoo thay bằng một đôi mắt sợ hãi tột cùng, xen lẫn còn là nhiều chút hoang mang cùng nhút nhát. Hai tay cô đặt lên hai bên tai mình kẹp chặt đầu mình ở giữa chúng rồi không ngừng la hét kinh hãi thu hút sự chú ý của người đang bước từng bước hướng về phòng cô, Jennie Kim.

"AAAAAAAAA! Đừng, đừng bước đến đây, đừng mà!!!! Làm ơn, tôi xin lỗi, là lỗi của tôi!!!! Đừng! Đừng qua đây! Đừng, xin anh!!!!! Aaaa!!!!!" – Jisoo không ngừng la hét rồi quỳ lạy đập đầu xuống đất liên tục với tông giọng cao hơn bao giờ hết để thể hiện rằng hiện tại cô đang rất sợ rất sợ một thứ vô hình nào đó đang đe doạ lấy tinh thần và mạng sống của cô.

Jennie vừa bước tới cửa đã nghe thấy tiếng Jisoo la lên khiến cô cũng giật mình theo chạy vào, vừa chạy vào bên trong đã thấy một Jisoo không hề bình thường chút nào đang làm đủ động tác từ tự đánh bản thân cho đến quỳ rạp xuống đất không ngừng xin ai đó bỏ qua cho chị.

Jennie không hiểu chuyện gì đang xảy ra, cô đi tới bên cạnh Jisoo kéo chị ngồi thẳng dậy sau vài cái vái lạy mà chị vừa thực hiện trong hoảng hốt.

"Jisoo, chị làm sao vậy, chị đang nói chuyện với ai thế?" – Jennie giữ lấy hai tay đang không ngừng tự cào cấu lên người mình của Jisoo, nhìn vào đôi mắt chỉ toàn là kinh hãi với một nỗi sợ đang chiếm lấy toàn bộ biểu cảm trên khuôn mặt gầy gò của chị. Giờ đây trông Jisoo có phần tiều tuỵ và thất thần hơn rất nhiều, cả người chị cũng nóng hừng hực nữa, chẳng lẽ là bệnh đến sinh ra ảo giác rồi.

Jisoo đem nước mắt cá sấu của mình tuôn trào ra không ngừng nghỉ để lấy thêm lòng thương hại của Jennie, cô vừa khóc vừa nói với chất giọng khàn đục của mình.

"Là Hyun K, hắn trở lại rồi, vừa nãy hắn còn xuất hiện ở góc kia, hắn nói hắn về để giết chị. Là chị đã giết hắn, là chị đã giết hắn!!! Hyun K trở về rồi, hắn sẽ giết chết chị ngay thôi!" – Jisoo hướng ngón tay đang run bần bật của mình chỉ về một góc vô định nào đó hiển nhiên là bỏ qua hướng phải phòng mà chỉ ngược lại vì hướng phải còn dính phải sợi chỉ đỏ bên trong đống gỗ kia. Hẳn là cô không muốn Jennie phát hiện ra nên mới dời sự chú ý của em sang bên trái rồi.

Sau khi đem tình hình giải thích trong gấp gáp cùng tiếng thở đứt quãng thể hiện nỗi sợ cực đại của mình xong, Jisoo tiếp tục thực hiện động tác vái lạy để vờ như cầu mong Hyun K đừng trở lại thêm một lần nào nữa.

Xem ra tên Hyun K này đúng là chết rồi vẫn còn bị lợi dụng tên tuổi nhỉ, sống cũng bị Jennie lợi dụng mà chết rồi cũng bị Jisoo đem ra làm cái cớ.

Jennie trông thấy Jisoo không giống như đang diễn trò hề mà chị hình như thật sự bị ám ảnh bởi cái chết của Hyun K khi mà đầu chị vẫn liên tục đập xuống sàn nhà, hiện tại đều đã biến thành tụ máu trên trán rồi.

Dù sao thì Hyun K đúng thật là người đầu tiên mà Jisoo dùng chính tay chị cầm dao đâm từng nhát một đến khi hắn chết mới thôi, có lẽ sẽ đặc biệt ám ảnh hơn vụ lần trước khi chị ấy chỉ dùng một nhát đâm chết cô gái kia.

"Dừng lại đi Jisoo, hắn không có ở đây, chị chỉ tự hù mình mà thôi." – Jennie nhanh chóng đỡ lấy đầu Jisoo, cô thật không muốn chị vì đập đầu mà chết mất, thêm nữa là cô đang rất xót lấy thân thể gầy yếu của chị.

Jisoo hốt hoảng nói, không chịu từ bỏ việc vái lạy mà gạt tay Jennie sang một bên.

"Không phải, chị không ảo tưởng, hắn thật sự đã ở ngay đó, bây giờ hắn đang đứng trước mặt chị đây này, chị sẽ xin hắn tha lỗi cho đến khi hắn bỏ qua mới thôi. Tất cả là tại chị! Chị đã giết người!!!! Tất cả là tại chị hết!!!!" – Jisoo đã đổi cách xưng hô từ nãy đến giờ với Jennie, nếu là thường ngày, cô đã không ngại mà xưng tôi – em với Jennie nhưng mà hiện tại lại xưng chị - em. Hiển nhiên là càng tăng thêm cho vai diễn của cô nhiều chút tính thần hồn hoảng loạn khi mà đột nhiên quên mất luôn cả việc vạch ranh giới khoảng cách rõ ràng với Jennie.

Jennie đương nhiên không tin vào mấy chuyện vô lý như thế, chỉ là thấy Jisoo sợ hãi đến như vậy cũng khiến lòng cô sinh ra đau nhói. Một lần nữa đỡ lấy đầu chị không cho phép chị tự làm tổn thương mình, Jennie gằn giọng ra lệnh cho Jisoo.

"Dừng lại ngay cho em! Nếu không thì em sẽ giết luôn bạn chị đấy, có nghe hay không hả!?" – Jennie đanh mắt lại đe doạ Jisoo để khiến chị ấy mau chóng quên mất con ma Hyun K vốn không tồn tại kia.

Jisoo thật sự dừng lại nhưng không phải vì sợ Jennie sẽ giết chết Lisa mà là cô đã hoàn thành phân cảnh đầu tiên trong vai diễn của mình, giờ chính là bước tiếp theo.

Jisoo xoay người nhào vào lòng Jennie, hai tay quàng qua cổ em, đầu tựa lên vai trái em rồi cả người lại như siết chặt dán sát vào người Jennie. Tiếp theo đó vì thêm tính chân thực hơn mà Jisoo còn vờ như run rẩy liên hồi khi nằm trong lòng em, tiếng nấc cụt vì khóc quá nhiều truyền qua tai Jennie đặc biệt yếu ớt đến đáng thương.

"Jennie, xin em, cho chị thoát khỏi căn phòng này được hay không, chị sợ lắm, hắn thật sự đã xuất hiện, hắn muốn giết chết chị. Chị rất sợ, làm ơn...xin em ~"

Jisoo hiện tại chẳng khác nào một cô bạn gái đáng yêu đang làm nũng với người yêu của mình khi vừa xem xong một bộ phim ma khiến cô không thể nào hết sợ được. Giọng nói xin xỏ kia quá mức mềm mại và yếu đuối khiến Jennie nuốt từng ngụm nước bọt một, trong lòng cũng dần bị giọng nói đáng yêu của Jisoo vuốt cho mềm đi ít nhiều.

Jennie nâng tay nhẹ nhàng chạm vào an ủi lấy tấm lưng đang run lên không ngừng của chị, chẳng thể ngờ được một đội trưởng Kim anh dũng phá án lại đi sợ ma. Jennie hơi cười rồi ôm chặt lấy thân người nhỏ bé của chị đang vùi trong lòng mình vừa khóc vừa nấc cụt kia.

Người ta nói đời đời mỹ nhân kế chưa bao giờ thất thủ, quan trọng là áp dụng có đúng đối tượng hay không. Mà hiển nhiên là Jisoo áp dụng đúng đối tượng rồi, thử hỏi một Jennie luôn cao cao tại thượng, luôn xem Jisoo là vật sở hữu phải ngoan ngoãn nghe lời mình kia, một khi nhận thấy Jisoo đang hạ mình cầu xin cùng dính ở trên người cô khóc một trận thảm thương thì sao mà không động lòng thương xót được.

"Được rồi được rồi, em sẽ để chị xuống tầng hầm được không? Phòng tắm rất ẩm ướt không thể ở được mà ngoài hành lang lại rất lạnh, hiện tại chị bệnh rồi không thể ở nơi có gió quá nhiều." – Jennie cảm nhận được trên người Jisoo truyền đến từng cơn nhiệt nóng rực một, hẳn lại tại cô thường ngày hành hạ chị ấy quá tay nên mới dẫn đến cơ thể yếu như thế, người thường sao lại đi bệnh hết lần này đến lần khác được. Đúng là cô quá vô tâm rồi.

Jisoo đương nhiên không chịu, cô lại tiếp tục được một thước đòi thêm một trượng

"Chị đã giết hắn ở dưới đó, chắc chắn hắn sẽ tìm đến sớm thôi, không được, xin em, cho chị đi nơi khác có được hay không!? Chị hứa sẽ không chạy trốn nữa, chị hứa sẽ nghe lời em nên là xin em, đừng đẩy chị xuống đó, hắn sẽ giết chị bằng mọi cách mất ~" – Jisoo nằm xụi lơ trong vòng tay Jennie, mà động thái này cũng không hẳn là diễn gì, đúng hơn là cơn sốt đã lên hơi cao rồi nên cô bắt đầu không còn nhiều sức lực để thêm thắt vài động tác nhỏ nào nữa mà trực tiếp thả lỏng người mình cứ thế nằm vô lực trên người Jennie để em đỡ lấy cơ thể nóng rực của mình.

Jennie cảm nhận được hơi thở cực nóng của Jisoo phả vào tai cô, ngay lập tức khiến tai cô ngứa ngáy không chịu được nhưng lòng thì hẳn là xót đến có chút nhói lên, chắc là bây giờ Jisoo chị ấy phải mệt mỏi lắm, còn bị con ma vô hình kia hù một phen nữa mà.

"Được rồi, vậy liền chuyển lên lầu có được hay không, hẳn là cái linh hồn chết tiệt của tên kia không biết được chị ở trên đó đâu. Được chứ, đừng khóc nữa." – Jennie kéo giữ người Jisoo giúp chị cố gắng ngồi thẳng lại để mặt đối mặt với cô thay vì cứ chui vào trong người Jennie khiến em cảm thấy hơi bất tiện một chút, dù chẳng hiểu sao lại bất tiện khi mà cô đã mong chờ thời khắc này đến sớm hơn rất nhiều lần.

Ôm lấy khuôn mặt xinh đẹp nhưng có phần xanh xao của Jisoo, Jennie giúp chị lau đi nước mắt còn lem trên má chị rồi ôn nhu vuốt ve một hồi để chị bình tĩnh lại rồi mới nói tiếp.

"Bây giờ chúng ta lên liền được không? Đừng khóc nữa." – Jennie cũng chẳng thể hiểu được bản thân mình bị làm sao nữa, chỉ cần Jisoo làm nũng một chút, cô tự nhiên sẽ làm theo lời chị không cần suy nghĩ quá nhiều.

Mà âu cũng vì Jisoo thật sự có chút chật vật trong bộ dáng hiện tại nên càng làm cho Jennie cảm thấy đau lòng mà thuận theo lời chị hơn. Nếu là người khác dùng bộ dáng khóc lóc này nói chuyện với cô, Jennie sớm đã cho hắn hoặc cô ta chầu trời chỉ trong vòng một nốt nhạc rồi. Người được xem là ngoại lệ nên hẳn là phải đối xử khác thôi.

Jisoo gật đầu ngoan ngoãn ngồi yên ở đấy đợi Jennie giúp cô tháo hết mấy thứ còng tay còng chân gì đó khỏi người rồi thuận theo phối hợp khi em vươn tay muốn bồng cô lên.

Trên đường lên tầng lầu trên kia, Jisoo hai mắt nhắm hờ vờ như mệt mỏi ngã người trên tay em nhưng thực tế lại là âm thầm quan sát tình hình xung quanh ở bên ngoài hành lang là như thế nào.

Kì lạ, ở bên ngoài đây không thấy có gì thay đổi cả, mấy tấm gỗ cũ nát vẫn cứ nằm chồng chất lên nhau như thường ngày, không có gì bất thường và thể hiện rằng khi nãy vừa có một vụ mâu thuẫn nhẹ xảy ra bên ngoài này.

Jisoo được Jennie bồng lên trên lầu, bước chân em thế nhưng lại vững hơn bao giờ hết, một nhịp cũng không chậm đi hay nhanh hơn bình thường chút nào.

Kì quái, hôm qua rõ ràng Jisoo cảm giác được Jennie khi nhìn về hướng cầu thang kia đã bất chợt khựng lại trong nửa giây hơn một chút. Hiện tại vì sao lại giống như em ấy không hề kiêng dè nơi này cho lắm nhỉ.

Jisoo quan sát và nhớ kĩ tổng số phòng có trên tầng lầu để chắc rằng cô có thể nắm được lượng thời gian nhất định để đem tất cả các phòng trên đây khám phá một lượt.

Jennie thì chẳng mảy may nghĩ quá nhiều, chỉ có một ý nghĩ đang chạy trong đầu cô lúc này chính là chuyện Jisoo bị sốt, sau khi sắp xếp cho chị ở trên đây xong, cô nhất định phải chạy ra ngoài mua thuốc hạ sốt ngay thôi.

Dù sao thì vài ngày nữa Jisoo sẽ phải xuất hiện trước đồn cảnh sát, cô không muốn trông chị còn tệ hại hơn người được xem là "nạn nhân" khi đó như cô.

Đặt Jisoo vào một cái phòng nhỏ cũng bám đầy bụi bặm như những phòng trước kia, Jennie dùng tay quét cho sạch đi một phần lớp bụi rồi thả Jisoo từ từ nằm xuống sàn nhà. Trước đem còng tay cùng còng chân khoá lại người chị đã, sau đó trực tiếp bỏ qua dây xích ở cổ vì hiện tại Jisoo đang bệnh, thở lên thở xuống đã giống như lấy đi không biết bao nhiêu sức lực của chị ấy rồi, cho nên không cần dùng nó để khiến chị càng thêm khó thở nữa.

Jisoo nằm trên sàn nhà cả người thả lỏng ra như đem mình cùng cái sàn dơ bẩn dưới lưng hoà làm một. Một cái đầu thiếu đi tỉnh táo rất dễ khiến người ta cảm thấy mệt mỏi và đặc biệt mơ hồ.

"Nằm nghỉ một chút đi, em đi mua thuốc cho chị." – Jennie khuỵu một chân xuống nhìn ngắm khuôn mặt tái nhợt của Jisoo, chắc là chị phải sợ lắm mới để mình biến thành dạng như hiện tại. Jennie chưa từng thấy Jisoo hoảng hồn như vừa nãy bao giờ, đêm nay là lần đầu tiên đi.

Jisoo khẽ gật đầu, đôi mắt từ từ nhắm lại chìm vào giấc ngủ một lần nữa, tay cô thế nhưng vẫn níu lấy góc áo Jennie như sợ em chạy đi đâu mất vậy.

Jennie cong miệng nhẹ nhàng cười cưng chiều trong âm thầm, cô sợ cười ra tiếng sẽ khiến Jisoo tỉnh giấc, khẽ di chuyển tay mình nắm lấy tay Jisoo gỡ tay chị khỏi góc áo mình.

"Đợi em một chút, Jennie sẽ về với chị ngay."

Lúc thốt ra câu nói này với một tâm trạng vui vẻ chưa từng có, Jennie bỗng nhiên vì chính mình mà hốt hoảng một phen. Sao tự nhiên cô lại cảm thấy hạnh phúc như thế này, rồi cũng quên mất rằng bản thân đây chính là kẻ giết người máu lạnh đến mức nào, thật sự trong khoảnh khắc Jisoo ngã vào lòng cô, cô lại như mơ hồ và trong chớp mắt đã thấy được một tương lai tươi sáng chỉ có chị và cô ở cạnh nhau.

Vì sao đột nhiên Jennie lại nghĩ đến cái tương lai huyền ảo đó chứ? Mà nó cũng chẳng thực tế chút nào. Jisoo hận cô đến bao nhiêu chẳng lẽ chính Jennie còn không rõ sao, chị ấy lại còn căm ghét một kẻ giết người đến tận xương tuỷ như thế, hỏi sao có thể chấp nhận được con người cô đây. Có lẽ là vì một chút yếu đuối khi không còn thanh tỉnh của Jisoo đã khiến Jennie mềm lòng, chị quả nhiên là một điểm yếu không thể khắc phục của cô mà.

Jennie lắc đầu đi khỏi phòng rồi nhanh chân chạy ra ngoài mua thuốc về cho chị.

Ở bên này đây, Jisoo cũng vô tình lún một chân mình vào khoảnh khắc mơ mộng về một hạnh phúc giản đơn kia khi bị ánh mắt ôn nhu của Jennie len lỏi vào trong tim cô. Nếu như Jennie không phải kẻ giết người, liệu rằng tương lai của cả hai sẽ có thể đẹp đẽ đến như thế hay không?

Đúng là nực cười, hiện thực vẫn ở ngay trước mặt còn gì, làm gì có thể kéo dài được sự ôn nhu của em đối với tôi khi mà chính em chỉ xem tôi như một thú vui và kẻ thế thân cho em được chứ.

Jisoo tự cười mình là một diễn viên hoàn thành xuất sắc vai diễn nhưng lại bị vai diễn nghiệp dư này nhốt lấy cảm xúc mình bên trong không thể thoát ra ngay được. Đúng là mọi thứ đều có hai mặt của nó.

Hiện tại vì Jennie chỉ ra ngoài trong một khoảng thời gian rất ngắn nên không tiện cho cô hành động, Jisoo cần một lượng thời gian dài hơn để chắc rằng mọi thứ đều dẫn đến kết quả mà cô muốn khám phá ra được. Mặc dù có phải một cái bẫy khác do Jennie tạo ra hay không, thì cô vẫn muốn biết kết quả cuối cùng của nó là gì.

Vì vậy tối nay không phải thời cơ thích hợp để hành động, Jisoo bây giờ nên tập trung vào việc dưỡng lại sức khoẻ mình tốt hơn đôi chút thì còn có lý hơn.

Sau khi Jennie mua thuốc trở về cho chị uống, mà ngay khi Jisoo đem thuốc và nước cùng nhau cho vào miệng nuốt từng ngụm một xuống thì đôi môi bĩu lại của chị vì thuốc bột quá đắng làm cho Jennie không kiềm được muốn hôn lên nó một lần nữa, thật sự là vô cùng đáng yêu và câu dẫn.

Jennie nhích người tới không do dự hôn lên môi Jisoo ngay lúc chị không để ý thấy biểu cảm tươi cười và xen lẫn chút chiếm hữu bày ra trên khuôn mặt cô.

"Ưm ~~~" – Jisoo vừa đang khó chịu vì phải uống loại thuốc đắng cực mạnh kia lại bị Jennie áp đến trên người đang nóng ran lên của mình hôn tới khiến cô vì bất ngờ mà rên thành tiếng.

Jennie nghe được tiếng rên khẽ của Jisoo càng khiến cô thêm phần phấn khích, tay giữ sau đầu Jisoo đẩy chị về phía trước bắt ép chị phối hợp với thứ dục vọng đang cuồn cuộn trong người cô. Jennie tự hỏi loại thuốc kích dục gì có thể so sánh với chính những biểu cảm cùng mỗi một bộ phận hấp dẫn trên người Jisoo chứ, rõ ràng là không thể và không cần thiết.

Đêm nay cô làm sao thế này, cứ rất dễ dàng bị Jisoo câu đi cảm xúc trên người mình. Có thể là vì nhiều lí do tích tụ lại chăng, như cái cách mà Jisoo dùng cả mạng sống để giữ lấy thân mình không cho cô đụng vào, điều đó chứng minh rằng chị từng rất yêu cô, trực tiếp đánh động vào trong trái tim Jennie.

Mà lí do thứ hai hẳn là khi chị biết được cái bí mật kia, trong thoáng chốc cô đã suy nghĩ liệu chị sẽ thương hại cô khi cô từng bị bạo hành không. Nhưng rồi cô tự cười bản thân mình vì Jisoo sẽ chẳng rủ lòng thương hại cho một kẻ đã và đang bạo hành chị. Thế nhưng điều đó vẫn khiến Jennie ấp ủ một chút lòng chờ mong trong khoảnh khắc ngắn ngủi nào đó.

Lí do tiếp theo chính là lúc Jisoo khóc và chui hẳn vào trong lòng cô, vậy mà nó lại khiến cô mềm lòng đấy.

Jennie một tay giữ đầu chị một tay vòng qua chiếc eo nhỏ gọn của Jisoo mà kéo sát vào trong người mình, cô chỉ cần dùng chút sức lực liền cậy mở được hai cánh môi mỏng của Jisoo, đẩy chiếc lưỡi ma quái của mình vào trong khoang miệng nóng bỏng của chị rồi dò tìm xung quanh khi hơi thở mập mờ của Jisoo không ngừng ma sát với đầu và thân lưỡi của cô. Jennie thích thú chạm vào chiếc lưỡi của Jisoo đang rụt rè rút lại sâu bên trong miệng chị để tránh né tiếp xúc với chiếc lưỡi ranh mãnh đến từ cô.

"Ưmm ~~~ Jennie ~~~ không được ~ chị ~~ chị đang bị bệnh ~ ưm ~" – Jisoo bị Jennie kích thích đủ đường, nào là những ngón tay lành lạnh của em đang lướt trên lưng cô và chạm khẽ vào da thịt dần trở nên nóng rực trên người cô xuyên qua bên trong chiếc áo mỏng manh kia.

Nào là cái hôn bá đạo mạnh mẽ chiếm lấy từng hơi thở yếu ớt của chính mình. Jisoo chẳng biết bản thân bị sao nữa, rõ ràng loại thuốc chết tiệt kia cũng đã được giải trừ rồi, vì sao cơ thể cô vẫn là phản ứng kì lạ như vậy với tác động của Jennie, chẳng lẽ là vì đôi mắt ôn nhu vừa nãy của em còn đang quấn quanh trong lòng cô hay sao?

Jisoo cố gắng đẩy người Jennie ra nhưng tay cô vừa chạm được vào trước người em liền như mất sức mà thả rơi sang hai bên không có một chút sức lực nào. Đây là loại phản ứng xấu hổ gì đây chứ, Jisoo khó chịu muốn tránh xa Jennie càng nhanh càng tốt, nhất là khi cô còn giữ được chút lý trí cùng tỉnh táo trong đầu mình.

Jennie biết Jisoo vừa rồi muốn phản kháng nhưng khi cả người chị đột nhiên mất sức mặc cho cô tấn công thật khiến Jennie sinh ra quá nhiều sửng sốt, đây hoàn toàn là phản ứng tự nhiên từ cơ thể truyền đến nếu như đối phương cảm thấy kích thích và nhất là chấp nhận được sự xâm nhập bất hợp pháp của cô thì mới cho ra loại phản ứng như vậy.

Hiển nhiên Jennie vẫn biết được là Jisoo cố tình dùng lí do bị bệnh để tránh né cô, Jennie vội dứt nụ hôn triền miên này ra, thả tay mình khỏi đầu cùng eo chị, Jennie muốn nhìn thấy biểu cảm trên khuôn mặt Jisoo lúc này là gì.

Mà Jisoo đương nhiên cho ra đầy dạng biểu cảm trộn lẫn với nhau. Trước là xấu hổ, hai là mơ màng, ba là chán ghét.

Jennie hài lòng khi thấy Jisoo còn chán ghét cô, phải là như vậy mới hợp lý. Nếu như dựa theo tính cách của chị, chị sẽ chẳng bao giờ chỉ trong vòng chưa tới một ngày mà có thể mất đi hết lòng căm hận đối với cô mà thay vào đó là thuận theo yêu thích cô được.

Nếu như Jisoo mà trực tiếp bày tỏ rằng chị thích cảm giác vừa nãy thì hẳn là chị ấy đang định giấu cô làm chuyện gì đó mà cô tạm thời không thể đoán ra được. Còn hiện tại trong mắt chị còn xen vào trong rất nhiều sự khó chịu cùng ghét cay ghét đắng, ừ, hiện tại đây vậy mới là bình thường.

Khỏi nói cũng biết Jisoo không cần phải diễn khi cho ra loạt biểu cảm kia rồi phải không? Mà hơn hết bên trong cái ghét cay ghét đắng đó chính là cô ghét bản thân nhiều hơn là ghét Jennie. Cô ghét bản thân sao đột nhiên lại trở nên kì lạ như vậy, đột nhiên lại sinh ra ý nghĩ yêu thích trong đó. Rốt cuộc có phải là vì cô bị bắt cóc quá lâu rồi nên quên mất bản thân đây vừa cùng một kẻ giết người không chớp mắt triền miên với nhau hay không.

Vậy mà bên dưới Jisoo đã ướt đi một mảnh, chẳng lẽ khi ta mất đi lần đầu thì những lần sau sẽ dễ dàng bị kích thích hơn à? Jisoo nhục nhã ngã người nằm xuống sàn nhà, khó khăn xoay lưng về phía Jennie không nói thêm lời nào mà cô cũng chẳng dám nhìn thẳng vào mắt em, cô sợ bản thân để lộ sơ hở.

Jennie chính thức bật cười nhưng sau đó cũng không lên tiếng hay làm ra hành động muốn đụng chạm với Jisoo nữa. Mặc dù có thể câu nói kia của Jisoo chỉ là muốn dùng lí do để tránh xa cô nhưng mà chị cũng nói đúng, Jisoo đang bị sốt và chị sẽ lây cho cô bất cứ lúc nào. Vì nghĩ như vậy nên Jennie cả đêm đều trực bên cạnh Jisoo còn đắp lên người chị rất nhiều chăn ấm để chị mau khoẻ lại sau khi Jisoo lần nữa thật sự đi vào giấc ngủ sâu.

Khoảng chừng hai hôm sau, Jisoo đã khoẻ hẳn rồi, Jennie cũng phải trở về phòng luật sư để giải quyết một vấn đề khá nghiêm trọng vừa xảy ra chính là chuyện của tên Hyun K kia.

Vốn dĩ nghĩ rằng hắn ta chỉ sống một thân một mình, không biết từ đâu lại lòi ra một cô bé xưng là nạn nhân bị hắn bắt cóc nhốt trong nhà, khi thoát được khỏi nhà hắn rồi thì âm thầm chạy trở về nhà mình nhưng lại không báo cảnh sát đầu tiên vì quá sợ hãi và ám ảnh bởi khuôn mặt biến thái của hắn ta và cả khi bị hắn cưỡng hiếp nữa.

Người nhà nhìn thấy cũng chẳng biết phải làm sao đành để cô bé bình tĩnh lại trước rồi sau đó mới báo cảnh sát, nếu bây giờ loạn báo cảnh sát, con bé sẽ tự tử vì xấu hổ về cơ thể bị làm nhục của bản thân mất.

Không ngờ bẵng đi một thời gian, cuối cùng tình trạng cô bé tiến triển khá lên rất nhiều, người nhà cô bé ngay lập tức gọi báo công an, công an bắt tay vào làm việc truy tìm danh tính Hyun K. Lục soát trong nhà không thấy hắn ta mà chỉ thấy đầy hình dâm dục dán đầy xung quanh tường nhà, tiếp đó tất nhiên là tìm đến nơi làm việc cũ của hắn để tìm thêm manh mối rồi. Jennie mà không có mặt để xử lý kịp thời đem mình ra khỏi vòng nghi phạm thì hậu quả sẽ rất phiền phức nên hôm nay cô cực kì bận và đặc biệt mệt mỏi.

Còn Jisoo bên này dù không biết vì sao gần đây Jennie ít lui tới đây nhưng vẫn trước bỏ qua nghi vấn đó mà chuẩn bị bước tiếp theo của mình, chính là lục lọi và khám phá từng căn phòng một trên tầng lầu để tìm ra được bí ẩn về người ba của Jennie. Hẳn là khi ngôi nhà rộng lớn này chưa cháy, trên tầng lầu chính là các phòng ngủ của mỗi một người, theo Jisoo đoán là vậy, còn thực tế ra sao thì cô không rõ mà nó cũng chẳng mấy quan trọng cả.

Tối đó Jisoo lấy cây kim may vá làm bằng inox từ sau đùi mình ra, còn vì sao trong người Jisoo lại xuất hiện một cây kim thì lại phải nói ngược về lúc cô vừa phát hiện được lời cầu cứu từ sợi chỉ đỏ kia.

Khi đó Jisoo đầu óc có chút rối loạn vì nghĩ đến chuyện Jennie bị một người nào khác kiểm soát lấy em. Mà chính vào khoảnh khắc đó, Jisoo cũng vô tình phát hiện được cây kim may vá này được đặt trên sàn nhà nằm ở khoảng cách không quá gần với chỗ cô nhưng vẫn có khả năng với tới được, nó đồng dạng nằm cùng hướng với sợi chỉ đỏ.

Mà thứ giúp cô nhìn ra được trên sàn nhà có thêm cây kim lại chính là loài sinh vật mà cô đã bảo rằng ghét cay ghét đắng, loài kiến đen.

Thường ngày nếu như cây kim chỉ nằm yên trên sàn nhà một thân một mình với cái độ sáng phản chiếu không mấy khả quan của mình thì Jisoo hay bất kì ai cũng không thể trông thấy được nó vốn vẫn luôn nằm ở đấy.

Nhưng mà lúc này kiến đen ùa vào trong nhà lại khác, chúng tạo thành từng hàng từng hàng mà đi dọc vào trong phòng Jisoo, vô tình lại chọn đúng con đường mà trên đó có chứa vật cản và cũng là mùi mà chúng ghét không nhất cũng là nhì chính là mùi inox.

Kiến đen cực kì không thích loại mùi mà inox toả ra, nó sẽ luôn tránh xa những thứ này, như khi chúng ta luôn đặt một cây dao vào trong hủ đường để đuổi kiến vậy, chúng sẽ chạy khỏi hủ đường như một bản năng của mình. Thì hiện tại, bọn kiến đen đột nhiên đang đi một hàng dọc lại bị rẽ thành hai đường vì tránh chạm vào cái thứ inox kia.

Quá rõ ràng là nó thu hút ngay vào tầm nhìn của Jisoo và cô phải mất vài giây mới nghiệm ra được thứ chúng đang né như né tà kia chính là cây kim may vá.

Jisoo thò tay cùng kéo người căng hết cỡ mới có thể miễn cưỡng với tới và lấy được nó. Một cây kim không mới không cũ, cũng không có dấu hiệu bị cháy đen thì hẳn là có ai đó đã cố tình đặt nó ở đây cho cô dùng chứ không phải tự nhiên mà nó nằm ở đây được.

Jisoo nghĩ đến vấn đề từ mấy chiếc còng của mình, khi đó mới hiểu sự hiện diện của cây kim mỏng nhưng chắc chắn này là để làm gì. Cô nhanh chóng giấu nó vào trong lòng bàn tay của mình rồi lăn trở ngược về vị trí cũ, một lúc sau liền quay lưng chọn một góc khuất vờ như mình bị kiến cắn mà giật mình ngồi dậy dùng lưng che mất tầm nhìn của camera.

Sau đó Jisoo nhanh tay kéo ống quần mình lên cắm cây kim xuyên qua lớp da dày trên đùi mình giữ nó dính chặt trên đó. Tiếp sau liền thuận theo kéo ống quần xuống và bắt đầu la hét như những gì xảy ra trước đó như chúng ta biết để dồn sự chú ý của Jennie về phía con ma tên Hyun K kia.

Quay trở ngược về hiện tại, đó là lí do vì sao Jisoo bây giờ lại cầm trên tay một cây kim may vá mà bắt đầu công cuộc mở khoá mấy chiếc còng sắt đang còng chặt tay chân cô lại.

Những năm Jisoo làm nội gián xem như không bỏ phí, Jisoo đã bắt đầu làm nội gián từ khi còn rất nhỏ, đó là khi cô sắp chết vì thiếu thức ăn cùng thức uống đến nơi, một người đàn ông đã bí mật cứu lấy Jisoo, cho cô đi học đến cấp hai và giao nhiệm vụ cho Jisoo rằng cô phải vờ như đi học nhưng thực tế buổi tối đến phải đi giao du với mấy thằng nhóc ăn trộm mà trước đó Jisoo gặp phải ở trong hẻm.

Ban đầu cô không hiểu ông ta có mưu đồ gì và cũng chẳng hiểu nội gián có nghĩa là sao nhưng khi nhìn thấy những tấm hình ông ta mặc đồng phục cảnh sát uy nghiêm đứng chào trước cờ tổ quốc, Jisoo liền biết ông ta là cảnh sát và chắc hẳn là đang giao cho cô một nhiệm vụ quan trọng nào đó, bảo cô trà trộn vào đám nhóc kia có thể là bước đầu để giúp ông hoàn thành nhiệm vụ.

Jisoo bé nhỏ rất dễ dàng liền tin lời người khác nói, cũng may ông ta thật là cảnh sát nếu không phải cô vậy mà lại từ một người chính nghĩa trong sạch liền trở thành kẻ hèn hạ dơ bẩn chỉ với một sai lầm ngu ngốc rồi.

Đó giải thích cho việc vì sao Jisoo đã trở về cùng đám nhóc kia bắt tay làm đủ mọi thứ tệ hại trên đời như ăn trộm ăn cướp để có thể hoà vào cuộc sống tàn tạ của xã hội ngầm lúc bấy giờ. Mà khi đi học cô lại quen được Chaeyoung cùng Lisa. Sau đó lên cấp ba Jisoo không còn đi học nữa mà trực tiếp bỏ học đem thân mình ngâm hẳn vào bùn đất. Cô chỉ lừa Chaeyoung và Lisa rằng cô chuyển thành phố và chuyển trường đi nơi khác học, họ khóc lóc một trận rồi cũng tiễn cô đi nhưng lại không biết rằng nơi cô nhập học đây lại chính là trường đời chứ không phải trường học.

Bỏ qua những quá khứ không mấy vẻ vang kia, Jisoo đã luyện sẵn cho mình những kĩ năng cơ bản như tháo còng tay số 8 này, cô làm du côn nên phải biết vài thứ rất hiển nhiên như thế để còn tự bảo vệ mình được chứ.

Tháo xong tất cả còng tay rồi, Jisoo nhanh chân đứng dậy hơi lảo đảo một chút vì lâu rồi chưa đi bằng chính đôi chân của mình. Sau đó chạy ra ngoài hành lang tìm kiếm lục lọi trong từng phòng một. Jisoo cũng biết Jennie đã đặt sẵn camera trong phòng trước đó để quan sát cô nhưng mà mặc kệ em có phát hiện hay không, quan trọng là tính từ khoảng thời gian em phát hiện cô có ý định bỏ trốn đến lúc em trở về đến đây, bao nhiêu đó miễn đủ để Jisoo dùng cho việc lục tung mọi ngóc ngách ở từng căn phòng là được. Còn không chạy thoát cũng không sao, được ăn cả, ngã về không.

Jisoo bắt đầu từ phòng nằm phía bên trong cho đến phòng bên ngoài nằm đối diện cầu thang đi ra.

Phòng nằm phía bên trong chẳng có gì ngoài đống gỗ chất chồng lên nhau, vụ cháy lớn như vậy, làm sao còn để dư lại thứ gì không đốt cháy đi chứ. Jisoo thất vọng chạy sang căn phòng thứ hai, ở đây giống hệt bên phòng trước đó, cũng chỉ là mấy thanh gỗ vụn còn sót lại, bên cạnh đó còn thêm được vài con mối đang gặm nhấm gỗ mục xung quanh nữa, trông có chút ghê tởm khiến những người sợ lỗ sinh ra cảm giác muốn ói.

Thất vọng chồng thất vọng, Jisoo tiếp tục đi sang phòng bên cạnh, vẫn là một căn phòng trống không, làm sao mà một manh mối hữu ích có thể xuất hiện trong đây được chứ. Jisoo thở dài sợ rằng bản thân cô lại tự cho mình thông minh rồi.

Nhưng Jisoo lại lần nữa nghĩ đến sự do dự trong ánh mắt Jennie, không thể nào, chắc chắn phía trên đây phải có thứ gì đó mà cô cần phải khám phá ra. Nhưng mà lỡ như nó không tồn tại và thể hiện bằng vật chất thì sao? Chỉ là một nỗi ám ảnh đơn thuần thì sao cô có thể tìm ra được điểm mấu chốt chứ.

Jisoo đẩy bước chân đi đến phòng cuối cùng, là căn phòng đối diện cầu thang, cô mang theo một nỗi tuyệt vọng đang nhen nhóm trong lòng mình mà tìm tòi cái bí ẩn đang được chôn vùi tận sâu trong kí ức của Jennie dưới căn nhà tồi tàn này.

"Em lại bẫy tôi sao Jennie!?" – Jisoo tuyệt vọng thốt ra một câu hỏi không đầu đuôi vì căn phòng này chả khác gì mấy căn trước đó, đều là một đống gỗ vụn hỗn độn nằm đè lên nhau.

Thế nhưng bất chợt từ đâu đó một con chuột hoang chạy vào phòng không báo trước làm cho Jisoo giật cả mình ngã người ra sau mà đụng mạnh vào đống gỗ đang chất đống lên ở sau lưng mình. Một thanh gỗ rơi xuống với tốc độ vô cùng nhanh và kéo theo nữa là sức nặng của mình đập lên sàn nhà, tác động không hề nhỏ đến những miếng lát gạch trên đó.

"Khoan đã...vì sao tiếng vang có chút không đúng lắm nhỉ?" – Jisoo khó hiểu khi tiếng va chạm rơi vào tai cô từ những tiếng trầm đục bình thường lại xen vào trong rất nhỏ một tiếng vang nhẹ và thanh.

Điều này không đúng, nhìn cỡ nào cũng biết là căn nhà tựa lâu đài này được xây dựng vô cùng kiên cố cùng vững chắc, không thể là một tầng lầu đúc kết giả cho qua loa được, chắc chắn là làm từ một lớp bê tông dày cộm trang trí lên trên với thật nhiều miếng gạch hoa cương lát đến sang chảnh và đẹp mắt. Dù cho nó có cháy đen thui đi chăng nữa, Jisoo cũng đoán được sẽ là vậy bởi vì cô đã thấy không ít phú hộ đem nhà mình làm thành cái dạng giống như vậy rồi.

Vậy thì thử hỏi thứ tiếng vang nhẹ và thanh vừa nãy không phải rất kì lạ sao? Chỉ khi dưới miếng gạch là rỗng mới cho ra tiếng như thế, còn nếu đặc sệt từ bê tông sẽ là tiếng đục như khi nãy mới đúng.

Tim Jisoo nhảy nhanh lên một nhịp như báo hiệu cho cô rằng đó có thể là điểm mấu chốt mà cô đang tìm kiếm từ đầu đến giờ, cô xoay người dùng sức đẩy cây gỗ vừa nãy sang một bên, xung quanh nó có vài miếng gạch bị va chạm đến nhưng ở trung tâm chính là miếng gạch bị nứt ở một góc khá kì lạ.

Thì ra là vậy, vì nó vẫn luôn nằm trong góc tối, cùng với đó là phía trên bị mấy thanh gỗ kia chồng chéo bảo vệ bên trên nên Jisoo không để ý đến. Nhưng mà trong hàng chục miếng gạch mà cô thấy trong phòng này, hay thậm chí là các phòng trước đó, không có phòng nào lại có một lát gạch bị nứt như vậy. Chỉ là bị lửa làm cho cháy đen thôi chứ nứt thành một góc không lớn không nhỏ như thế thì cô chưa thấy qua bao giờ.

Jisoo cảm thấy kì lạ liền đẩy hai ngón tay của mình xuống khe nứt đó, dùng sức nâng lên, thế nhưng lát gạch ngay tức khắc bật lên cao vì bị tác động lực từ tay Jisoo như ý cô mà chuyển động theo.

Jisoo giật mình mở to hai mắt, không thể tin được ngôi nhà này ngoài căn hầm ra còn có thêm một khu vực kì quái đến như thế.

Không còn nhiều thời gian để Jisoo suy nghĩ vu vơ, cô nhanh tay giật tung luôn miếng gạch sang một bên, phía dưới hiện ra một cái hộp bằng vàng nhỏ đủ để đựng khá nhiều thứ bên trong.

Jisoo nín thở quỳ trước lỗ hổng phía dưới miếng gạch, tay mở nắp hộp ra, cô sợ khi mình phát hiện ra một bí mật lớn đằng sau tất cả rồi, cô sẽ không thể thở thêm một hơi nào đều đặn như lúc trước nữa.

Chậm rãi và miễn cưỡng mở nắp hộp ra để nó sang một bên, thứ Jisoo trông thấy đầu tiên chính là tấm hình của một người đàn ông trung niên và hình ảnh Jennie lúc nhỏ được ông ta bồng bế trên vai. Đây chắc là ba Jennie không sai vào đâu được.

Jisoo cầm tấm ảnh nhìn sơ qua, lúc này Jennie còn rất nhỏ, trên môi em nở một nụ cười tươi tắn gần như còn sáng hơn cả bầu trời đang chiếu rọi sau lưng hai người, cả ba Jennie cũng vậy, người ba lớn tuổi với một nụ cười khoẻ khoắn và hiền từ. Khung cảnh lúc đó hẳn là rất ấm cúng và hạnh phúc đi, ngay cả Jisoo chỉ cần nhìn sơ qua cũng có thể liên tưởng được niềm vui đến từ tấm ảnh cha con này.

Bỏ tấm ảnh sang một góc, thứ Jisoo thấy tiếp theo là những lá thư nằm đè lên nhau chồng thành một mớ. Cô lật mở lá thư đầu tiên nằm gọn gàng trong bao bì màu trắng vàng đặc trưng của những bìa thư thời xưa.

"Jennie, con gái yêu của ba, ba xin lỗi vì đã khiến hình tượng của người ba này trong mắt con dần sụp đổ đi. Ba rất yêu con nhưng chẳng hiểu sao lại không thể kiềm chế được mà trút mọi sự phẫn nộ lên người con gái bé bỏng của ba và cả người mẹ đáng thương của con nữa. Ba thật sự rất mệt mỏi, khi nhỏ ba cũng từng bị ông nội con không thương tiếc mà đánh đập mà hành hạ, bởi lẽ từ sau khi ba bị thương ở tay, ông nội con đã xác định rằng ba không thể nối nghiệp dòng tộc, không thể trở thành một cảnh sát như ông nội mong muốn nên ông nội vẫn thường không tiếc tay mà đánh đập ba mỗi ngày. Cho đến khi gặp được mẹ con và khi ông nội qua đời, ba mới có thể thoát khỏi cái bóng ám ảnh ba suốt những năm tháng đó. Ba thật sự rất yêu mẹ con hai người nhưng mà...ba...ba không thể...kiềm được chính mình."

Lá thư đầu tiên chỉ kết thúc vỏn vẹn với những dòng chữ tưởng chừng như hời hợt nhưng đã chứa đựng cả một nỗi lòng chất chứa bấy lâu nay của ba Jennie.

Jisoo vẫn chưa hiểu rõ lắm về những gì ba Jennie đang nói đến, cô tiếp tục lật mở lá thư thứ hai.

"Jennie, con gái yêu của ba, ba xin lỗi. Con biết gì không? Hôm nay khi ba dọn dẹp phòng ông nội con sau khi căn phòng đó được bỏ trống suốt nhiều năm trời chẳng ai dám đụng đến vì ba không cho phép và ba cũng chẳng dám bước vào nơi đã hành hạ mình từng giây từng phút kia với những đau đớn dồn nén thành nỗi sợ hãi tột độ. Thì nay, ba đã dũng cảm bước vào và dọn dẹp mọi thứ nhưng rồi thứ ba phát hiện lại chính là bức thư cuối cùng mà ông nội con để lại. Trên bức thư đó bị lem đi vài chỗ chẳng rõ chữ nghĩa nhưng đại ý chính là ông nội bày tỏ nỗi lòng cực kì hối hận khi đã đánh đập ba trong quá khứ, ông nội bảo rằng vì ông sinh ra trong một gia tộc đời đời tòng quân đánh giặc, từ nhỏ ông cũng vì bị ba mẹ đánh đập mà lớn lên nên ông chỉ biết dùng cách đó để dạy dỗ ba. Ông nội sợ rằng ba mẹ ở chính suối sẽ trách mắng và đánh đập ông khi ông để cho ba không trở thành cảnh sát được cho nên ông chỉ đành trút hết nỗi sợ lên người ba. Ở dòng cuối cùng của lá thư, ông nội bảo rằng thật xin lỗi ba và mong rằng ba hãy đối xử tốt với con của mình. Ba không giống ông nội, ba không hèn nhát đến phải đánh chính đứa con của mình vì sợ bị trách phạt sau khi chết. Nhưng mà thứ ba không ngờ đến nhất chính là bản thân mình thật đã trở thành một kẻ điên rồ khi tiếp nối sự việc này lên con gái yêu của mình. Ba xin lỗi con, Jennie."

Jisoo cũng xem như hiểu được một phần lí do trong đó mà em bị bạo hành, cô nhăn mày mở tiếp lá thư thứ ba.

"Jennie, con gái yêu của ba, ba xin lỗi con. Thật sự là một người vô dụng như ba với cái tay bị tàn tật như hiện tại chỉ có thể đi xin vài công việc cực nhọc mà làm để kiếm ra tiền. Ba biết rằng mình không thể chỉ vì áp lực nhẫn nhịn ngoài xã hội kia mà đem về tra tấn lên cơ thể gầy nhỏ của con. Nhưng mà ba xin lỗi, ba không thể kiểm soát được nó. Bởi lẽ khối u đã dần lớn lên và chèn đi một phần thần kinh của ba rồi. Ba không muốn biến thành quái vật đâu nhưng cứ mỗi lần như thế, ba lại không thể ngừng được tay và rồi sau đó lại hối hận tột cùng. Khối u đó không thể phẫu thuật được bởi vì nó đã quá lớn rồi con ạ. Nó khiến cho tâm trạng ba trở nên cáu gắt rất nhiều, nó khiến ba không thể nào điều khiển được hành động của mình. Ba đã hỏi vì sao bản thân lại phải chịu cái căn bệnh quái ác đó, thế mà bác sĩ lại bảo rằng nó sinh ra từ tâm lý bị tổn thương của ba từ khi còn nhỏ và cũng từ những vết thương thể xác mà ông nội của con để lại cho ba. Ba ước gì mình đủ dũng cảm để tự tử và trả cho cả hai mẹ con một sự tự do đúng đắn nhưng mà ba lại quá sợ sệt vì điều đó. Vì vậy cứ thế mỗi ngày lại đánh đập và làm tổn thương con. Lúc viết những hàng chữ này, ba tự hỏi mình có thể sẽ còn bình tĩnh như hiện tại được bao lâu đây? Ba sợ lắm, sợ mình sẽ biến thành quái vật và nuốt lấy tâm hồn ngây ngô của con, ba xin lỗi Jennie à."

Jisoo sững người lại khi đọc đến những dòng chữ đầy cảm xúc ngổn ngang trên tờ giấy ngã vàng này. Có thể câu từ rất đơn giản bình thường nhưng mà sâu bên trong dường như lại ẩn hiện rất nhiều sự bất đắc dĩ cùng nỗi sợ và nỗi tuyệt vọng với chính mình của ba Jennie.

Jisoo đã từng nghe về khối u mọc trên não, nó sẽ đè lấy dây thần kinh và khiến bản thân bệnh nhân khó lòng kiềm chế cảm xúc khi bộc phát hơn. Và loại phẫu thuật đó gần như chiếm mất 99% tỉ lệ là không thành công...

Jisoo đè nén lại cảm xúc cá nhân của mình, sau lại mở tiếp lá thư cuối cùng có trong chiếc hộp làm từ vàng này.

"Đây là lá thư cuối cùng ba viết cho con rồi Jennie à bởi vì ba hiện tại đang nằm giữa một đống lửa lan dần vào trong căn phòng đầy tội lỗi này. Tối nay là ngày sinh nhật của con, ba đã đến cửa tiệm để đặt cho con thật nhiều bánh sinh nhật cho mỗi một năm về sau. Ba đã nghĩ rằng mỗi năm nếu như đến sinh nhật của con ba sẽ ra ngoài ngủ một đêm và nhờ người ở cửa tiệm gửi bánh sinh nhật cho con. Ba không muốn ngay cả ngày sinh nhật con gái cũng vì tính tình thay đổi đột ngột của ba mà chịu trận. Vì vậy ba đã đặt 20 chiếc bánh sinh thật lớn cho 20 năm sinh nhật tiếp theo của con. Tối nay ba cũng đã chính tay mua nó về định là cho con một bất ngờ cũng như thay đổi cái nhìn từ người ba kinh tởm này nhưng mà ba lại một lần nữa không thể kiềm chế được mà ra tay bạo lực với con. Ba biết con đã hết chịu đựng được người ba tồi tệ này rồi nên mới đem ngôi nhà từng chứa đựng những hạnh phúc giản đơn trong quá khứ một lần đốt sạch tất cả, ba biết con đã quá mệt mỏi và phẫn uất mới phản kháng lại người ba đáng khinh này bằng tất cả sức lực nhỏ bé của mình. Ba xin lỗi Jennie, có phải con tổn thương lắm hay không, cuối cùng khi nhìn thấy đôi mắt con như trở thành một người khác, đầy vẻ căm ghét mà trừng lấy ba rồi chạy khỏi ngôi nhà đang cháy bừng lên hiện tại. Ba cuối cùng đã có dũng cảm để từ bỏ tất cả, có dũng cảm để giết chết chính mình trong ngọn lửa cháy hừng hực này. Ba không chạy đi đâu nữa đâu, ba sẽ chết ở đây như một kết thúc cho những tấn bi kịch mà con đã từng phải chịu đựng. Cho nên là, ba mong rằng con sẽ không biến thành ba, đừng như vậy được không Jennie? Ba đã đấu tranh với bản thân rất nhiều, thế nhưng lại bị cái bóng của ông nội con nuốt chửng đi cái bản tính chất phác của mình. Vậy thì xin con đấy Jennie, con đừng vì ba mà trở thành chính ba được không? Ánh mắt vừa nãy của con khiến ba nhận ra, thì ra đó chính là ánh mắt của ba nhiều năm trước khi chính tay giết chết ông nội con. Mà dường như con còn đáng sợ hơn thế nữa. Ba xin lỗi Jennie, đây là những gì ba có thể để lại cho con. Mong rằng những tháng năm sau đó con chỉ có hạnh phúc chứ không bí bách như người ba này. Còn mẹ của con, hãy cứ để mẹ con rời khỏi ba đi, tờ giấy ly hôn đó sẽ giúp cho mẹ con thoát khỏi căn tù và hiện tại cả con cũng có thể thoát khỏi nơi quỷ quái này. Ba yêu con, Jennie, nếu có kiếp sau, ba ước gì mình không phải là ba của con bởi vì con xứng đáng có được sự yêu thương từ một người ba tốt hơn. Nhưng mà, ba yêu con lắm, con gái bé bỏng của ba."

Đó là tất cả những gì được ghi trên lá thứ cuối cùng trong chiếc hộp bên dưới lát gạch dày đó. Bên dưới lá thư còn có vài bức ảnh chụp cả gia đình Jennie đang đứng cười trước máy ảnh, còn có vài tấm lúc nhỏ của Jennie nữa. Ở đáy hộp là một tờ hoá đơn cho việc đặt mua 20 chiếc bánh với lời ghi chú của nhân viên là giao vào mỗi ngày 16 tháng 1 mỗi năm.

Thì ra chiếc bánh kem mà được giao đến từ vài ngày trước không phải là ba Jennie còn sống đặt mua, là vì ông ấy đã đặt từ nhiều năm về trước. Cũng chẳng rõ lí do vì sao mà những năm trước họ không giao đến nhưng chỉ năm nay lại giao đến nhỉ?

Lí do thật ra không quá phức tạp, chỉ là nhân viên lúc bấy giờ đã lỡ tay đem hoá đơn đặt hàng của ba Jennie làm rơi mất vào trong thùng không dưới quầy tính tiền. Cho nên liền đem chuyện đó lãng quên đi mà ba Jennie sau đó lại mất rồi nên không thể đến cửa hàng và nói về chuyện không có bánh sinh nhật vào năm tiếp theo được. Cuối cùng thùng giấy trống không kia được đặt ở cửa hàng nhỏ tận mười mấy năm không ai để ý đến, lúc dọn dẹp cửa hàng nhân viên lại lười đụng vào sắp xếp thùng giấy nên cũng mặc cho qua luôn mà chủ quán cũng là người qua loa cho có lệ nên càng không quan tâm.

Ai dè nhiều năm sau đúng vào năm này đây, cửa hàng đổi chủ, một người chủ kĩ tính nên vừa vào đã bắt mọi người dọn dẹp sạch sẽ một lượt, mấy cái thùng không gì đó đem sắp xếp lại hết, cái nào cũ quá không dùng được thì mở ra xem có gì không rồi bỏ hết đi.

Vì vậy mà phát hiện ra tờ hoá đơn của nhiều năm về trước, cho nên càng phải đem bánh kem đến vào ngày sinh nhật xem như tạ lỗi với người đã đặt nó. Không ngờ đến địa chỉ hiện tại đã trở thành một căn nhà được đồn thổi là bị ám rồi.

Jisoo chỉ biết cầm trên tay lá thư cuối cùng này mà ngẩn người một hồi lâu, thông qua bức thư cô có thể nắm được một lượng thông tin lớn rằng ba mẹ Jennie đã ly hôn sau đó và để Jennie cho ba cô nuôi.

Sau nhiều lần bị đánh đập từ ba mình, ba Jennie sinh ra bệnh tâm lý rồi hình thành khối u trên đại não và vô tình lại trở thành chính ông nội của con mình đi đối xử với Jennie y hệt cái cách ông bị đối xử năm xưa.

Nhưng ba Jennie đã đấu tranh, đã cố gắng thay đổi, đã hối hận hơn rất nhiều so với ông nội của em. Đó gần như là tất cả những gì mà ông có thể làm được lúc đó để khiến bản thân trông tốt hơn từng ngày.

Vậy mà lại không thể đợi đến ngày kia được nữa bởi vì trái tim của Jennie đã tan nát, đã đến giới hạn cuối cùng rồi nên cái ngày mà xảy ra hoả hoạn đó, không phải một vụ tai nạn, nó là từ chính tay Jennie mà ra. Em đã dùng đến cách cuối cùng là phản kháng và đốt cháy căn nhà nhằm giết chết ba mình. Còn ba Jennie lại chọn cách mặc cho chính mình chôn trong đống lửa để giải thoát cho con gái của ông. Thứ mà ông có thể làm lúc bấy giờ chính là viết một lá thư cuối cùng và cho vào chiếc hộp nhỏ này đem nó giấu dưới lát gạch dày để tránh lửa lan đến. Đây là một góc bí mật trong phòng ông và cũng là một góc bí mật trong lòng ông.

Jisoo không biết nên phản ứng làm sao nữa, thương xót cho một bi kịch nối dài chăng? Bạo lực gia đình thật sự đã khiến con người ta huỷ hoại đến mức nào chứ, có thể khiến cho những nụ cười hạnh phúc trên bức ảnh vặn vẹo thành một nỗi kinh hoàng về sau ư?

Nhưng lại có một điểm mà Jisoo vẫn chưa lí giải được chính là vì sao Jennie không những đánh đập tra tấn cô mà em còn thẳng tay giết chết rất nhiều kẻ ác khác. Chẳng lẽ khi đến lượt em, nỗi phẫn uất đó là quá lớn để em chỉ trút giận lên một người chăng? Mà chờ đã, hình như cô đã bỏ lỡ một chi tiết quan trọng trong những dòng chữ cuối ở bức thư này rồi. Jisoo cố gắng đem chúng đọc kĩ thêm một lần nữa.

"Ánh mắt vừa nãy của con khiến ba nhận ra, thì ra đó chính là ánh mắt của ba nhiều năm trước khi chính tay giết chết ông nội con. Mà dường như con còn đáng sợ hơn thế nữa."

Chính là hai câu này, không phải nó có vẻ ẩn chứa một ý nghĩa gì đó khác hay sao? Vì sao ba Jennie lại nhấn mạnh rằng ánh mắt của em còn đáng sợ hơn thế nữa? Nghĩa là nó phải khác xa so với thường ngày, hay nói cách khác...nó đã trở thành một người hoàn toàn khác so với Jennie.

Rốt cuộc câu nói này có nghĩa là gì đây, hay chỉ đơn giản là vẻ mặt của Jennie lúc đó với biểu cảm quá mức hỗn loạn mà khiến cho ba em nhầm lẫn sang một người khác.

Khoan đã...một người khác?

Không thể nào. Nếu không phải Jennie bị kiểm soát bởi một ai đó thì sao em lại thắt sợi chỉ đỏ cầu cứu cô? Nhưng hiện tại biết được chuyện ba em thật sự đã chết rồi, còn người mẹ thì có vẻ ly hôn đã lâu và cũng ít nghe em nói về mẹ mình. Nhưng khi nói về mẹ em lại rất bình thường không giống như có gì đó che giấu phía sau.

Có lẽ nào...người mà đang kiểm soát lấy em...không phải một ai khác...

Mà chính là em hay không?

Jisoo ngồi huỵt xuống dưới sàn nhà, cũng chẳng biết từ đâu mà cô lại có suy nghĩ bất khả thi như vậy? Ý cô là cái trường hợp đa nhân cách đó đã bị chính cô bác bỏ vì Jennie chính miệng nói rằng em đã dựng nên màn kịch để lừa dối cô mà? Vậy thì sao có thể được chứ?

Nhưng mà hiện tại nhớ lại, hình như cô đã bỏ qua một số chi tiết nào đó trong suốt quá trình từ khi chưa bị bắt đến giờ. Đó có thể là gì nhỉ?

Là khi Jennie gặp cô tại buổi tiệc xa hoa kia, đúng rồi, lúc đó em hẳn là chưa diễn kịch nhanh đến như vậy phải không? Chẳng phải khi ở buổi tiệc em đã từng ngất đi một lần sao? Ngay sau đó, Jisoo còn gấp gáp muốn mang em đến bệnh viện nhưng Jennie lại một mực từ chối và đòi về nhà. Rốt cuộc về nhà còn nghĩ rằng đã không sao rồi, không ngờ về đến nhà em lại ngất đi một lần nữa trong nhà vệ sinh. Mà ở trong nhà vệ sinh lúc bấy giờ có gì nhỉ? Vì sao em lại cảm thấy không khoẻ khi vào trong đó?

Jisoo vò đầu cố gắng nhớ lại từng hình ảnh một dù nhỏ nhất hay dễ dàng để ý đến nhất, cô phải vận dụng toàn bộ trí nhớ của mình để vẽ lại khung cảnh lúc bấy giờ. Khi mà cô vừa chạy vào trong đỡ lấy em, xung quanh có gì nhỉ, có một tấm gương, có bồn tắm, bồn rửa tay, phía trên là đèn led nhỏ đang mở, bên cạnh bồn rửa tay có cái gì đó, là gì nhỉ, là một khung hình dựng đứng đặt bên cạnh...trong hình chính là hình ảnh...hình ảnh của Jennie...và ba em.

Một lần nữa trở ngược về hình ảnh của ba Jennie, người đã đánh đập hành hạ em. Thế nhưng lúc đó trong nhà Jennie không hề treo quá nhiều ảnh của ba em mà chỉ có một khung hình đặt trong phòng vệ sinh. Hình ảnh đó khiến người em không khoẻ đến ngất đi sao?

Khoan đã, đúng rồi, cái hôm mà cô mơ về quá khứ của mình, khi lờ mờ mở mắt ra, cô nhớ là đã nghe Jennie nói rằng

"Vừa nãy chị bị mộng du đấy Jisoo à."

Chết tiệt, lúc đó cô quá mệt mỏi và kiệt sức thế nên chẳng thể để ý đến câu nói kì quái này của em. Vì sao Jisoo lại nói nó kì quái bởi lẽ Jisoo chưa từng bị mộng du qua, trước nay vẫn chưa bao giờ bị thì sao hôm đó đột nhiên lại mộng du được?

Xem nào, cô cần nhớ lúc đó mình có cảm nhận hay thấy được gì hay không. Hình như là cô đã cảm giác như có ai bồng lấy mình, sau đó miệng không ngừng nói

"Jisoo, em sẽ cứu chị, em xin lỗi."

Lúc đó mắt Jisoo không thể mở được vì cô còn đang lưng chừng giữa đời thực và giấc mộng. Cô chỉ có thể cảm nhận thật là có ai đó đã bồng lấy cô rồi sau đó không ngừng xin lỗi cô bảo rằng muốn cứu Jisoo khỏi nơi này, sau đó lại cảm giác được mình bị thả trở về xuống dưới sàn, bên cạnh có vẻ đang vang lên tiếng ai đó giằng co nhưng bước chân lại chỉ vang lên từ một người.

Mà khi cô tỉnh lại lại thấy mình nằm trong vòng tay Jennie, Jisoo nhớ rằng mình đã nhìn thẳng lên trần nhà nhỉ, mà cũng là lúc cô đảo mắt qua khuôn mặt từ dưới lên của em. Phải rồi, ở dưới cổ em có một vết xước, một vết xước nhỏ nhưng có vẻ còn rất mới, như vừa mới xảy ra vậy chứ không phải đã bị trước đó.

Tất cả những điểm đó chứng minh rằng không phải cô bị mộng du mà là có ai khác đã di chuyển cô từ dưới tầng hầm đến phía trước cửa chính của ngôi nhà.

Chết tiệt, Jisoo không nhận ra mình đã bỏ qua nhiều nghi điểm đến thế nhất là vào hôm cô bị Hyun K đâm vào bụng mình. Chẳng phải cô đã từng ngẫm trong đầu rằng lúc đó đã nghe tiếng Jennie gọi réo tên mình không ngừng và nói rằng

"Jisoo, chị làm ơn tỉnh lại đi, em xin lỗi, bởi vì người đó quá mạnh nên em không thể làm gì được. Em sẽ mang chị đến bệnh viện ngay."

Tuy rằng khi đó Jennie đang lên kế hoạch lừa gạt cô nhưng mà chẳng lẽ khi thấy cô bất tỉnh và đang chảy đầy máu thế kia vẫn còn có thể diễn đến cùng như thế à? Có cần thiết không? Và nhất là khi Jisoo còn bảo rằng sau đó có cảm giác như bị xóc nẩy lên một vài lần, đường ở đây tuy không mới nhưng cũng không đến nỗi có ổ gà ổ vịt để mà xảy ra tình trạng xóc nẩy như thế, chẳng lẽ là có ai đó đang trong xe và xảy ra mâu thuẫn với Jennie khi đó, và cũng từ việc như lời em nói đưa đến bệnh viện thì cô tự nhiên lại xuất hiện trong nhà em với một bác sĩ tư chữa trị tất cả.

Đúng vậy, gọi một bác sĩ tư là hợp lý với trường hợp một kẻ bắt cóc như em và để không tiết lộ thông tin thì hẳn là vô cùng phù hợp nhưng mà nếu vậy thì vì sao trước đó em ấy lại nói rằng chở cô đến bệnh viện, chẳng lẽ Jennie hoảng đến mức quên mất điều mình là kẻ bắt cóc trong vài giây à? Khỏi nói tìm đâu ra một người trên xe để mà giằng co xong tạo ra cái hiệu ứng xóc nẩy kia chứ. Chỉ có thể là tự bản thân em làm ra mà thôi.

Thêm nữa chẳng phải vừa nãy cô đã nói với em về quá khứ trước kia khi em còn bé có gặp qua cô hay sao, mà Jennie lúc đó chẳng giống là người đã từng trải qua phần kí ức thuở nhỏ kia. Trùng hợp bệnh đa nhân cách lại có thể giải thích điều này một cách khá rõ ràng, nhân cách sau khi được sinh ra có thể sẽ không nắm rõ được quá khứ của nhân cách gốc khi mà nhân cách gốc không có ý định tiết lộ nó.

Chỉ khi nghĩ theo hướng này Jisoo mới cảm thấy mọi thứ nghe có vẻ đúng hơn. Nhưng mà nó vẫn rất khó tin dù trông có vẻ hợp lý, dù sao nếu đúng như cô suy luận thì Jennie chính là bị đa nhân cách. Thế nhưng chẳng phải mấy hôm trước em mới giải thích rõ ràng rằng nó chỉ là một vở kịch hay ho và quá mức hoàn hảo hay sao. Chỉ là khi kĩ lại, nó đã tồn đọng những nghi điểm nhỏ nhặt như thế mà chính Jisoo cũng quên béng đi vì bị Jennie hôm đó chọc đến phát điên mà mất kiểm soát muốn chính tay giết chết em ngay tại chỗ.

Dừng lại ở đây một chút nào, phải rồi, chính là tình tiết "phát điên" vô cùng quan trọng này, Jennie có thể lợi dụng điều đó để cô tin rằng em đã tạo ra một vở kịch tuyệt vời. Nhưng liệu đây có phải là một vở kịch sinh ra chỉ để che đậy lấy sự thật đằng sau hay không? Mà cái sự thật đó chính là em bị đa nhân cách không sai.

Một vở kịch được dựng nên từ sự thật để phủ định cho sự thật vốn đang tồn tại chăng?

Rốt cuộc Jisoo cũng chẳng biết phải tin vào điều gì nữa, cô chỉ là quá bối rối, lỡ đâu tất cả nghi điểm mà cô nhớ đến hiện tại cũng thuộc trong kế hoạch trước đó để em dẫn cô nghi ngờ về hướng đa nhân cách thì sao, có thể là em không muốn dài dòng đem tất cả mọi thứ giải thích cặn kẽ thôi. Nhưng mà quay trở ngược lại mà nói đi, ai là người đã thắt sợi chỉ đỏ kia, chỉ có thể là Jennie mà thôi, vậy thì vì sao em lại phải cầu cứu cô khi mà cô mới là nạn nhân đây? Lại là một trò đùa nữa sao?

Jisoo ôm đầu nghiến răng vì những suy nghĩ quá mức xáo trộn của mình, cứ như bản thân cô mới là người bị xoay vòng vòng với những manh mối mình mới tìm được vậy. Cô chẳng hiểu và chẳng thể tin vào thứ gì cả, chỉ là đột nhiên cái ý nghĩ Jennie bị đa nhân cách một lần nữa như cơn sóng mà vỗ vào đầu cô, bắt cô phải thuận theo hướng đi của nó mà suy luận ra tất cả. Cho đến khi nhớ kĩ lại mọi thứ rồi, mới phát hiện trường hợp hiếm hoi kia lại quá mức trùng khớp với kí ức trong đầu cô.

Bây giờ có lẽ người có thể đem mọi chuyện giải thích rõ ràng một lượt chỉ có Jennie Kim mà thôi. Jisoo muốn biết sự thật, dù cho kết quả cuối cùng có thể là cô lại bị em cho vào một cái bẫy khôn ngoan nào đó khác mà cả bản thân cô cũng chẳng biết mình có mặt nào để em lợi dụng được nữa.

Không cần phải để Jisoo đoán mò quá lâu, lúc này đây tiếng bước chân của Jennie đã ngày một lớn dần và chắc hẳn là em đang tiến gần đến trước cửa phòng, nơi mà cô đang ngồi thẫn thờ và kinh hãi với đống suy nghĩ vượt quá sức tưởng tượng của mình.

Jennie vừa để cảnh sát lấy lời khai xong liền nhanh chóng lên xe lái về đây, mà trên đường trở về cô xem qua camera lại thấy hết tất cả hành động gỡ còng muốn trốn thoát của Jisoo nên Jennie gần như phóng xe mà trở về.

Về đến nơi rồi lại nhận ra cửa vẫn đóng như lúc cô đi, không giống bị cậy qua, nếu tính thời gian một chút thì đáng lẽ Jisoo đã đi khỏi căn nhà này được hơn 10 phút gì đó rồi. Sao có thể không đụng qua cánh cửa chính ở đây được? Vậy chẳng lẽ Jisoo còn ở trên lầu?

Jennie đẩy nhanh bước chân hướng trên tầng lầu đi lên vì cô đã quan sát qua phía dưới tầng trệt, không có dấu hiệu có người đang trốn dưới này, cả tầng hầm cũng không thấy ai mà hiển nhiên là không có vì bên dưới là không gian kín, không có lối thoát để Jisoo phải tốn công di chuyển xuống làm gì.

Vừa chạy trở vào phòng Jisoo trước đó, quả nhiên là không còn thấy chị đâu, Jennie vừa nhìn đã chọn ngay căn phòng đối diện cầu thang mà đi vào tìm chị, cũng chỉ là theo trực giác mà làm, không hề có dấu hiệu gì thể hiện rằng Jisoo đang trong căn phòng này cả.

Jennie đá tung cửa phòng ra, ánh mắt đầu tiên quét qua ngay lập tức nhìn thấy Jisoo đang ngồi thờ người dưới đất, trên tay chị còn cầm lấy những tấm ảnh trắng đen không rõ là của ai.

"Jisoo, chị đang làm gì ở đây vậy? Chị có biết chị vừa thách thức giới hạn của Jennie Kim này hay không? Tôi tự hỏi sao chị lại đột nhiên muốn chuyển lên tầng lầu này, đây là lí do à?" - Jennie đi tới nắm lấy cổ áo Jisoo giật chị đứng lên theo ý cô rồi đẩy mạnh Jisoo va vào đống gỗ vụn sau lưng chị một cái mạnh.

Jisoo vô lực đứng dậy theo ý Jennie, tiếp đó không đợi cô kịp lên tiếng, cơn giận của Jennie ngay tức khắc bùng phát lên người cô khiến sau lưng Jisoo truyền đến một cơn đau xé ruột gan khi một trong những mảnh gỗ vụn bị lưng Jisoo làm cho gãy thành hai khúc cũng là lúc Jisoo cảm nhận được cơn đau truyền đến sau lưng mình.

Jennie thả cổ áo chị ra mặc cho Jisoo cả người ngã xuống dưới đất với cái trán đầy mồ hôi và tiếng hét đau đớn cất lên không ngừng. Hình trên tay Jisoo trong lúc đó cũng bị làm cho rơi cả xuống sàn nhà.

"Những thứ này là gì đây?" - Jennie trông thấy Jisoo không hề có một chút sức lực phản kháng nào cũng biết rằng hiện tại chị dù có ý định muốn chạy thoát cũng không thể đấu lại được cô nên Jennie yên tâm khuỵu một chân xuống sàn nhà nhặt đống ảnh dưới đó lên nhìn qua một lượt.

Vừa cầm lên lướt đôi mắt phẫn nộ của mình qua chúng, Jennie giật mình ngã người ra sau cùng lúc trợn tròn hai mắt mình thả chúng trở về sàn nhà, đúng hơn là quăng xuống mới phải. Hai tay Jennie run lên lẩy bẩy khi phát hiện ra đây là tấm ảnh mà cô cùng ba cô chụp khi còn nhỏ. Đây là lúc mà gia đình cô vẫn còn rất hạnh phúc, ba mẹ yêu thương cô và như thể chẳng ai trên thế giới có thể đối tốt với cô như cách ba cô đã làm. Thế nhưng tất cả chỉ là quá khứ mà thôi, đằng sau tấm ảnh này rốt cuộc chính là tấn bi kịch không ngừng ập đến gia đình cô.

Jennie quay mặt sang trừng mắt nhìn Jisoo mong chị có thể cho cô một lời giải thích rõ ràng, nếu không thì đừng trách cô nặng tay với chị.

Jisoo khó khăn nhích người ngồi dậy, hơi thở hỗn loạn khi vừa trải qua thêm một lần chịu cái đau thấu xương như vừa nãy.

"Có vẻ như ba em đã để lại vài thứ cho em trong chiếc hộp đó, tôi tình cờ tìm thấy được nó dưới lớp gạch bông. Tôi nghĩ em sẽ muốn xem qua nó." - Jisoo lúc này không còn rụt rè sợ hãi rằng Jennie sẽ có thể làm gì cô nữa, bởi vì dù cô có sợ hãi, chẳng phải điều đó vẫn xảy ra hay sao, vậy thì hà cớ gì tự khiến bản thân trông thảm thương hơn.

Jennie nhăn mày cực đậm, cô biết Jisoo không nói dối cô và chị không có lý gì phải đi nói dối cô cả. Nhất là khi Jisoo đã chọn cách không bỏ trốn mà lại đi liều cả mạng sống để tìm kiếm cái thứ nằm trong chiếc hộp bằng vàng kia.

Jennie biết mình vừa nãy hẳn là phản ứng quá lố, có thể sẽ khiến Jisoo nhìn ra được sơ hở gì đằng sau nên ngay lập tức điều chỉnh cảm xúc của mình, giữ cho khuôn mặt lạnh xuống và tiếp tục nhìn xem trong hộp còn thứ gì nữa, là thư sao?

Jennie đồng dạng giống như Jisoo mở ra từng lá thư đọc, mỗi khi đọc xong một bức, tay Jennie không tự chủ được mà run lên, hình như đến bức thứ hai, ngay cả tấm lưng đã từng rất kiên cường kia của em cũng đột nhiên có dấu hiệu run lên rất nhiều.

Jisoo chỉ thấy được lưng của Jennie bởi vì em đang ngồi xoay lưng với cô, thậm chí Jennie còn hiểu rằng cô không thể lén lút đánh sau lưng em được nên mới yên tâm ngồi với tư thế này.

Jisoo thu trọn từng cử động nhỏ nhất của Jennie vào trong mắt mình, khi em đọc hết tất cả thư trong chiếc hộp kia, hình như bên dưới sàn nhà đã có thêm vài giọt nước mắt làm ướt xung quanh.

Jisoo trong lòng sinh ra lo lắng, hoảng hốt cùng kinh ngạc khi càng ngày cô càng khẳng định cái ý nghĩ Jennie thật sự bị đa nhân cách là thật.

Ngay khi Jennie cầm tờ hoá đơn lên, em nhìn chằm chằm vào nó một lúc lâu rồi đột nhiên xé nát tờ hoá đơn thành từng mảnh nhỏ một trong cơn tức giận và nhiều hơn là phẫn nộ.

Jennie cầm chiếc hộp làm từ vàng trên tay không thương tiếc trực tiếp quăng nó dội vào trong tường, đương nhiên chiếc hộp không làm sao cả, bê tông tạm thời vẫn là chưa làm gì được nhiều đồ làm từ vàng đi.

"Chiếc bánh sinh nhật hôm nay là bánh sinh nhật gửi đến cho em."

Jisoo nhẹ giọng nói để chắc rằng Jennie hiểu được lai lịch của chiếc bánh kem mà ban đầu Jisoo dùng một chút lí do sơ sài để biện hộ cho qua.

Jennie vẫn ngồi xoay lưng với Jisoo, tay em cầm lấy những lá thư ngã vàng bóp chặt rồi như muốn chúng biến mất ngay lúc này đây bởi một lí do nào đó.

Dường như em đã giằng co với chính những luồng suy nghĩ chảy trong đầu mình, cho đến khi Jennie quay lưng lại, mặt đối mặt với Jisoo.

Cơ thể Jennie run lên không ngừng, hai đôi vai như muốn tan thành từng mảnh một, thế nhưng trên khuôn mặt em còn biến hoá khôn lường hơn nhiều và đó chính là dấu hiệu khiến Jisoo hoang mang hơn bao giờ hết.

Trong ánh mắt đầy vẻ tàn ác trước mặt, vẫn là giống như thường ngày khi em tra tấn và giết người không chớp mắt, đó chính là ánh mắt kinh tởm của một con ác quỷ. Thế nhưng hiện tại lại xen lẫn vào trong sự yếu đuối cùng bất lực, còn có thêm một chút đáng thương hoà trộn vào trong, tiếp theo đó là những giọt nước mắt chứa đầy trên khoé mắt em đang tuôn trào thành từng hàng một.

Giờ đây quá là khó để có thể miêu tả ra được biểu cảm trên khuôn mặt em bởi vì nó dường như mang đến cảm giác đối lập đến khó tin. Lúc thì như Jennie đã từng tàn nhẫn tổn thương thân xác và lòng tin của cô, lúc thì như Jennie đã từng khiến cô ngưỡng mộ và yêu thương thật nhiều.

Bỗng nhiên tim Jisoo gần như ngừng đập trong nửa giây tích tắc, cô nhìn chằm chằm vào bộ dáng thảm hại của Jennie, hai mắt mở càng thêm to và rõ khi Jennie chợt thốt ra hai từ bằng chính đôi môi đang chảy ra máu của em...

"Soo Ahn..."

-----------------=-----------------

Hãy để chúng ta cùng nhớ lại một chút về quá khứ, khi mà Jennie vừa đặt bút viết xong quyển nhật ký với những giọt nước mắt làm lem đi vài dòng chữ trên tờ giấy trắng của mình. Jennie đã đem nó đóng lại và sau đó cô rời khỏi ghế ngồi, rút người vào trong một góc, ngẩng mặt lên nhìn với một trái tim vỡ tan thành từng mảnh nhỏ.

Người...à không phải, "Thứ" mà Jennie thấy được khi ngẩng đầu lên chính là chính cô, đúng hơn là hình ảnh của cô phản chiếu qua chiếc gương được gắn trước cửa tủ.

Một hình ảnh phản chiếu nhưng lại chẳng đem bề ngoài của Jennie lột tả rõ ràng, thứ mà nó nhắm đến lại chính là tâm hồn sâu bên trong Jennie, nó đã phản chiếu một Jennie hoàn toàn khác, một Jennie tích tụ tất cả những nỗi căm hận và ám ảnh bấy lâu trong quá khứ của cô. Chiếc gương đã phản chiếu ra một Jennie tàn ác bởi vì nó đã thức tỉnh sau một thời gian ngủ sâu trong một góc dưới cơ thể Jennie, hiện tại chính là lúc nó nổi dậy và chiếm lấy tất cả mọi thứ mà Jennie đang có, thứ ác quỷ đó còn được gọi là Soo Ahn, một nhân cách thứ hai của Jennie Kim.

_____________________________

Một vở kịch được dựng nên từ sự thật để phủ định cho sự thật vốn đang tồn tại mới là một vở kịch hoàn hảo và thú vị hơn bao giờ hết.

Chúc mừng Kim Jisoo đã trang bị mũ bảo hiểm, còn những game thủ khác liệu có trang bị mũ bảo hiểm khi đọc chương này hay chưa nhỉ?

Mọi người đừng quên để lại cmt cùng bình chọn nha. 30cmt sương sương được không ạ? Chương sau có thể là chương cuối rồi nè.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro