Chap 29
___
"Jisoo không thấy em phiền sao?"
"Em khó chịu hay không khỏe chổ nào, sao lại hỏi như thế" Jisoo dịu dàng ngồi dưới chân nàng. Cô không nỡ thấy nàng ấy trong bộ dạng này một chút nào. Tại sao lúc mới đây đang vui vẻ mà giờ lại tâm trạng nữa rồi.
"Nói Soo nghe, có chuyện gì khiến em không vui. Tại sao lại không nói, không phải Jisoo đã từng nói Jisoo sẽ luôn ở bên em, luôn ủng hộ tất cả những gì em làm sao. Em đừng như thế được không. Nơi đây nhìn em như thế, nó lại nhói lên rồi" Cô cầm tay nàng đặt lên nơi ngực trái của mình. Nó đập nhanh quá.
Em thật không muốn Jisoo phải khổ vì em, em chỉ muốn Jisoo mãi hạnh phúc trên chính cuộc đời này thôi. Nhưng em phải nói ra lời nói đó ra làm sao đây. Suy nghĩ thôi cũng đã đủ để khiến tim em như nghẹn ắng hẳng lại. Nói ra lời này, quá khó khăn rồi.
"Em đừng khóc, xin em. Nước mắt của em rất quý giá, đừng để nó rơi vì một lời nói hay một thứ không đáng giá, nhất là với tên Kim Jisoo này"
"Jisoo không biết mình có làm điều gì khiến em buồn không. Nhưng chị chỉ muốn xin lỗi em, xin lỗi vì đã không quan tâm, yêu thương, để ý em nhiều hơn, xin lỗi vì đã để em rơi nước mắt. Đừng khóc nữa"
Chị ấy đứng lên ôm nàng vào lòng, lại còn nức nở hơn. Phải làm sao đây hả Kim Jisoo. Tại sao lúc này lại yêu em đậm sâu đến thế. Tại sao lúc này lại hứa hẹn nhiều thứ vì em như vậy. Em thật sự không xứng đáng mà.
"Dù có chuyện gì xảy ra, Kim Jisoo này xin thề với trời đất. Nhất định sẽ bảo vệ em từ đây đến suốt cuộc đời. Cho dù có chết, Jisoo cũng dùng hơi thở cuối cùng mà bảo vệ em..."
_____________
"Jisoo! Chị làm gì thế. Sao mà la lối ôm sòm vậy" Giọng nói của nàng ấy sát lên tai. Là giọng nói này, giọng nói của Kim Jennie.
"Nini là em? Là em thật sao?" Jisoo không ngừng mơ hồ, ngồi bật dậy nhìn ra phía cửa. Là nàng ấy, là Kim Jennie bằng xương bằng thịt.
"Chị bị sao thế, sao hôm nay gọi em là Nini, chị say rồi à" Jennie đi lại giường dìu Jisoo ngồi xuống rồi quay lại chổ bàn cầm bút viết gì đó.
"Hứa với chị đi" Jisoo đi lại phía sau lưng mà ôm chặc lấy nàng ấy. Cứ như là sợ, nhỡ buông ra là bị vụt mất người con gái này. Một lần đã đủ rồi, Kim Jisoo không muốn việc này lặp lại một lần nào nữa cả.
"Chuyện gì mà trông chị nghiêm trọng thế, còn khóc lóc nữa" Nàng xoay người lại, đối mặt với Jisoo, đưa cặp mắt trong veo mà nhìn lấy. Đôi mắt không bị vấy bẩn tạp nham của cuộc đời khiến cô cảm thấy vô cùng có lỗi.
"Em hứa với chị được không?"
"Hứa chuyện gì, chị phải nói thì em mới biết được chứ" Jennie đẩy cô ra khỏi người, choàng tay qua eo mà ôm lấy cái người to xác nhưng lại đang khóc nhè.
"Đừng rời xa chị được không? Chị hứa sẽ không làm em buồn nữa, chị sẽ chăm sóc cho em và con. Đừng bỏ chị được không?"
"Nếu em không thể hứa với chị được thì sao?" Đôi mắt tràn đầy sự thất vọng, Jennie lại thở dài nữa rồi.
"Đừng mà! Hứa đi, chị xin em đấy" Jisoo khóc nấc lên khi nghe nàng trả lời như vậy, vừa khóc mà vừa siết chặc lấy eo nàng ấy khiến Jennie phải lên tiếng.
"Đau em! Em hứa với chị. Giờ thì ngồi ở đây đi, đợi em một lát, không được đi đâu nhá" Jennie đẩy nhẹ người cô ra, lập tức đứng lên hôn vào bờ môi nhỏ ấy. Nhưng mà...cái lá thư trên bàn, sao lại nhìn quen đến thế.
Jisoo lắc đầu không muốn suy nghĩ tiếp, dù gì nàng ấy cũng đã hứa với cô rồi. Jennie đã hứa thì sẽ không nuốt lời đâu. Jisoo thấy vậy cũng ngoan ngoãn lau nước mắt.
"Em đi đâu?"
"Em sang phòng của mình một lát. Jisoo ngoan, ngồi đây đợi em nha"
Nàng ấy đưa tay vuốt nhẹ lên gương mặt của cô rồi bước chân đi ra bên ngoài. Jisoo không thể trái lời, nhất định phải ngoan ngoãn ngồi ở đây để đợi em ấy trở lại. Nhưng mà, cô đã nghe lời nàng ngồi một chỗ ở đây đợi. Đã hơn một tiếng đồng hồ rồi, Jennie tìm kiếm cái gì mà lại lâu đến thế chứ. Cô không thể chờ đợi thêm được nữa,
"Nini ơi!"
"Em đâu rồi, Nini ơi"
"Em đang ở đâu vậy"
Jisoo chạy vòng quanh cả nhà nhưng chẳng thấy hình bóng của vợ mình đâu. Cô đã tìm phòng kế bên rồi, không thấy là không thấy. Jisoo bắt đầu hoang mang và lo sợ, vớ lấy chiếc điện thoại trên bàn, gọi điện cho mẹ.
"Mẹ! Nini em ấy...có ở nhà bển không"
"Không, con bé không qua đây. Nói mẹ nghe xem nào, con dâu ta bị làm sao"
"Mẹ! Nini...không thấy ở nhà...con đi tìm rồi mà không thấy..."
"Này Kim Jisoo, cô lớn rồi. Sao còn khóc nhè nữa, chắc con bé đi mua đồ rồi chứ gì. Mệt ghê, tôi đang bận mà gặp cô nữa. Thôi nha, mẹ đang bận"
Chị không nói gì mà tắt máy, mặc kệ mẹ mình. Giờ thì đang khóc nấc lên vì không tìm ra vợ. Có khác gì đứa con nít bị bỏ rơi đâu cơ chứ. Vừa mau nước mắt, vừa nhõng nhẽo. Đây là Kim chủ tịch của Kim gia ư. Nói ra sợ không ai thèm tin.
"Em ấy! Chắc là đang...ngoài vườn, đúng rồi ngoài vườn. Mình chưa tìm ngoài vườn" Vừa nghĩ tới thì Jisoo đã ba chân bốn cẳng chạy vụt ra ngoài vườn tìm nhưng kết vẫn là con số không tròn trĩnh.
"Kim Jennie! Em đang ở đâu. Đừng chơi trốn tìm nữa...chị sợ lắm rồi....em đang ở đâu vậy" Jisoo đứng giữa khu vườn rộng mà quát lớn lên, nước mắt càng ngày càng thi nhau chảy xuống.
Nhưng ở nơi căn phòng bên cạnh, căn phòng mà Jisoo đã sang lục tìm ấy. Không biết vì lí do gì, Kim Jennie cầm trên tay bức thư, cứ khóc mãi không ngừng. Trên tay nàng ấy chảy toàn là máu, đôi mắt đã từ từ nhắm nghiềm, không thể mở lên được. Một cảm giác lãnh lẽo bao trùm lên cơ thể yếu ớt. Khung cảnh này, quả thật quá giống... giống đến đau lòng.
Jisoo gào khóc phía vườn nhưng bên ngoài cổng. Mẹ và anh Taehyung chạy nhanh vào nhà. Jisoo choàng tỉnh, liền cất bước đi theo. Chạy lên tận căn phòng lúc nãy. Phòng của em...
"Kim Jennie! Kim...Jennie"
Cô như chết lặng, xung quanh người con gái này toàn là máu, ướt đẫm máu tươi. Tay em ấy, rách đến mức có thể nhìn thấy được mạch máu bên trong. Sự thật gì vậy, cái gì đang hiện ở trước mặt Kim Jisoo vậy.
/Kim Jisoo không dám. Cô sợ, rất sợ sẽ thấy hình ảnh Kim Jennie nằm cô quạnh trên vũng máu đỏ tươi ấy. Sợ người mình thương sẽ hiện ra ngay trước mắt, vào thời khắc bây giờ. Sợ hình ảnh đáng thương, nằm một mình trên chiếc giường rộng lớn, chẳng có ai kề cập cạnh bên/
Ha! Hay thật. Cái hình ảnh cả cuộc đời Kim Jisoo không muốn nhìn thấy, lại đang hiện hữu trước mặt cô. Là Kim Jennie, là người con gái tên Kim Jennie đang nằm mỏi mệt trên vũng máu.
"Đừng đùa nữa...Kim Jennie, tỉnh lại đi, sao em lại ngủ vào lúc này"
"Jennie! Em mới vừa hứa, sẽ bên cạnh chị mà...Nini, mau mở mắt ra đi"
Jisoo ôm chầm lấy cơ thể không còn vương tí sức lực nào của em, gào lên trong vô vọng. Mùi máu tanh bốc lên như thế nào cũng không thể khiến cô buông cơ thể bé nhỏ này xuống phía giường. Mặc cho chiếc áo của mình cũng bị vấy bẩn bởi chi chít máu tươi. Kim Jisoo không muốn buông em ấy ra khỏi vòng tay này.
Em ấy không thể như thế, tất cả đều là diễn kịch thôi, là diễn kịch hết cả mà. Nếu là kịch thì đừng đối xử với Kim Jisoo tàn nhẫn như vậy. Trái tim này, không thể chịu một cái cảnh đau thương lặp lại đến hai lần như này.
"Chị ôm em rồi...em mau đánh đập, trách mắng chị đi. Jisoo ôm em rồi đây, em cảm nhận được mà phải không?"
Jisoo vì em rồi, Jisoo ôm chầm lấy cả cơ thể của em rồi. Hơi ấm này, em có thể cảm nhận được đúng không, nhưng...em không thể bên cạnh chị được nữa. Xin lỗi vì đã thất hứa...
_____
"KIM JENNIE!"
Một chiếc fic xoa dịu tâm hồn sau những ngày ngược mọi người vật vã :((
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro