Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

7

Ngã ra sân rồi mà con Ki vẫn không chịu tha tôi. Tôi yếu quá không chống lại được nó. Việc duy nhất tôi còn có thể cố gắng khi sắp lịm đi vì đau quá là gọi tên nhỏ Ni. Bỗng nhận thấy một cảm xúc mới lạ len lỏi chảy trong tim tôi. Tôi cần nhỏ biết bao, không chỉ đơn giản là cần nhỏ ra cứu tôi thoát khỏi con chó. Mà là cần một bờ vai hay một điểm tựa những lúc vấp ngã, chênh vênh, hay đau đớn như thế này

Nhỏ chạy ra sân đỡ tôi với khuôn mặt hốt hoảng và sợ hãi. Tay nhỏ vẫn cầm quyển sổ Nhật ký. Thực sự tôi không muốn nhỏ đọc nó. Tôi đã viết vào đó quá nhiều kí ức buồn khi bố bỏ mẹ con mình mà đi. Tôi không muốn nhỏ thấy mình là một đứa con gái yếu đuối và bệnh hoạn.

Trán nhỏ mướt mồ hôi, nhỏ quát con Ki rồi cúi xuống nâng tôi dậy, mắng tôi một hồi, nhưng tôi chẳng còn nghe được gì nữa. Chân tôi bị con Ki nghiến nát một mảng, đau tê tái, máu chảy đỏ hết ống quần. Tôi với tay túm quyển sổ nhật ký trên tay nhỏ. Tôi biết nhỏ Ni không ưa nặng lời, phải có cách đối phó với nhỏ, nên xuống nước.

"Ni ơi, đừng đọc của Tú, nhật ký là thế giới riêng tư, Ni đừng bước vào khi Tú không cho phép."

Nói là đối phó, nhưng những lời ấy tôi thốt ra với nhỏ, thật lòng chưa từng có. Nhỏ Ni hơi sững người, rồi nhỏ cũng buông cuốn nhật ký ra cho tôi. Tôi chẳng còn biết trời đất gì nữa, ôm khư khư cuốn nhật ký, mắt tôi hiện lên toàn hoa với sao. Tôi lịm đi trong khi nhỏ Ni vẫn ôm tôi trong lòng.

...

Tỉnh dậy trên chiếc giường quen thuộc. Người tôi chỗ nào cũng đau. Chân tay mặt mũi, vết thương này chèn lên vết thương kia, nhức buốt. Chợt thấy buồn buồn phía tay, quay sang thấy hai con mèo đang rúc vào người tôi ngủ. Ngồi hẳn dậy ngó nghiêng thì thấy nhỏ Ni đang nằm dưới sàn với ba con mèo còn lại. Nhỏ mất dậy, tôi đau thế mà chẳng đắp gì cho tôi, còn lấy chăn tôi trải xuống nền nhà rồi nằm ôm mèo ngủ. Tính đứng dậy mới nhớ ra cái chân bị chó cắn đau quá. Ai đã băng bó cẩn thận giúp tôi. Không đứng dậy được, đành ngồi dựa vào tường ngắm nhỏ Ni.

Nhỏ nằm khum người, trong lòng ôm trọn ba con mèo con. Nhìn dễ thương kinh khủng. Lúc này nhìn nhỏ hiền lành cực kì. Nhỏ Ni không xinh nhưng ưa nhìn, da trắng nữa – nhưng không trắng bằng tôi. Nhìn mặt nhỏ lúc ngủ chỉ muốn xuống cắn cho phát. Chỉ ước một ngày nhỏ ngủ khoảng 20 tiếng, 4 tiếng dậy ăn uống rồi lại đi ngủ thì bầu trời này bình yên biết bao.

Mới ước tí thôi mà nhỏ đã tỉnh dậy. Nhìn thấy tôi ngồi đó, nhỏ đứng dậy dụi mắt, trèo lên giường nghía tôi. Tôi chợt nhớ ra, vội cầm vai nhỏ lắc lắc.

"Nhật ký của tui đâu?"

Nhỏ Ni nhăn mũi lườm tôi.

"Có cuốn nhật ký đòi hoài, ở đầu giường kìa!"

Tôi lết ra đầu giường cầm cuốn sổ rồi nhét dưới chiếu. Tôi ngủ phải đến mấy tiếng rồi, liệu nhỏ Ni đọc chưa nhỉ? Thấy thái độ nhỏ cũng không khác gì lúc trước mấy. Yên tâm!

"Tui đọc hết rồi, khỏi giấu!"

Khóc thét! Con quỷ dạ soa, đã nói là đừng xâm phạm vào đời tư người ta còn cố. Sao lại có con nhỏ đáng ghét và quá quắt vậy trời. Đang tính chửi um lên thì nhỏ đã biến xuống nhà.

Lết xuống bếp, nhỏ đang chuẩn bị nấu cơm. Ức quá, nhưng chẳng thèm chấp con gái. Thôi đọc rồi thì kệ mẹ nhỏ. Nhỏ muốn làm gì thì làm, troll tôi nữa thì tôi chịu, cho troll chán thì thôi. Mà sao nhìn nhỏ vừa huýt sáo vừa nấu cơm ghét thế không biết.

"Thích ăn gì tui nấu."

"Khỏi, ăn đồ nhỏ nấu tui ngộ độc chết mất."

"Thế tối nay không ăn nữa nhá."

"Mà nhỏ kia, về nhà nhỏ mà nấu, cớ sao nấu nhà tui?"

"Thích thế! Được không?"

Thích cái phích. Chỉ muốn vả cho phát. Lết vào nhà vệ sinh, nhòm cái mặt vẫn thấy hơi sưng, lại bực. Ra chỗ nhỏ Ni, tôi đứng chắn bếp nhìn thẳng vô cái bản mặt đáng ghét của nhỏ.

"Tính sao đi, tui bị chó nhà đằng ấy cắn què chân, đằng ấy đền đi chứ!"

"Đền gì? Tôi đá cho què nốt chân kia bây giờ."

Nhỏ này vô lý quá trời. Muốn tôi ức đến chết luôn thì phải. Tôi giật cái nồi cơm, nhỏ lại giật lại, giơ lên tính phang tôi thì tôi lùi ra đằng sau. Nhỏ nạt:

"Đằng ấy liệu hồn đi nha, không tui mách mẹ đằng ấy nhặt mèo ở bãi rác về nuôi."

Trời ơi, nhắc đến lũ mèo mới nhớ đến bao nhiêu rắc rối. Tối về nhà mẹ tôi thấy mèo thì sao? Lại còn cái chân chó cắn của tôi thế này. Tôi vội nhắc nhỏ Ni:

"Nè, đừng bảo mẹ tui bị chó cắn nha."

"Không bảo lấy đâu ra tiền? Con Ki không bị dại nhưng vẫn phải đi tiêm. Mà sao lại không cho mẹ biết."

"Tui có tiền, tui khắc tự đi. Mẹ tui hay sát muối vào vết thương lắm. Cho mẹ biết không được ích gì đâu."

"Tiền trộm của mẹ chứ gì!"

Nhỏ lè lưỡi trêu ngươi tôi, phát ghét.

"Thế thì tối nay chở tui tới trường nha."

"Làm gì?"

"Tui phải diễn văn nghệ."

Quỷ sứ! Nhỏ thì văn nghệ văn gừng gì chứ? Múa võ chắc? Mà đi một mình đi còn lôi đứa què như tôi theo làm gì không biết. Nhỏ này lôi tôi vào đủ thứ rắc rối, gỡ mãi không hết, càng ngày càng rối thêm. Tôi sợ nhất là chỗ đông người. Nhỏ đưa tôi đến trường, có quen ai đâu mà nói chuyện. Lại thêm đi cùng nhỏ, nhỡ đâu đứa nào thích nhỏ ghen rồi tụ lại oánh tôi như chơi. Sợ nhất mấy trò đánh ghen. Kinh bỏ xừ. Tôi đã nhỏ con sẵn, lại gầy như nghiện, chỉ cần du một phát là gục.

Bữa tối tôi cứ lầm lì ăn, trong khi nhỏ với mẹ nói đủ thứ truyện. Đàn bà có khác. Không biết cô Ngọc đi công tác ở đâu mà bỏ của nợ này ở nhà tôi. Giờ chỉ ước mẹ sai tôi việc gì đó để ăn xong được ở nhà không phải đưa nhỏ Ni đi diễn. Đang tính cách chuồn thì mẹ hạ lệnh:

"Con kia ăn nhanh lên còn đưa em tới trường!"

Thôi xong, đời tôi xuống dốc không phanh rồi. Phụng phịu đi thay quần áo rồi tập tễnh xuống nhà. Ngồi hiên đợi nhỏ Ni mà thấy uất ức thần chưởng. Tôi như ô sin cao cấp. Sáng sang nhà tôi ăn cơm rồi bắt tôi đi giặt sịp với tất, bắt đi mua nước rửa nhà rồi về bắt lau bếp luôn. Giờ lại phải đưa nhỏ đến trường diễn văn nghệ. Thật không gì rắc rối bằng.

"Làm cái quái gì lâu thế? Có đi không thì bảo tui còn biết."

"Im mồm đi, tui đi giấu mèo. Để mẹ biết thì chết à?"

Lũn cũn bước theo nhỏ, nhỏ về nhà dắt xe đạp ra ngõ.

"Hả? Đi xe đạp hả?"

"Tui đâu có biết đi xe máy. Lên đi tui đèo."

"Thôi, ba đánh không đau bằng ngồi sau con gái."

"Lên đi, què chân còn sĩ diện."

Ngồi sau xe nhỏ, nhỏ vừa đèo tôi vừa hát, hát cái bài tiếng anh khỉ gió gì. Tôi dốt nên chẳng nghe được câu nào. Thỉnh thoảng nhỏ lại nhắc:

"Đừng có ôm tui đó nha."

"Ai thèm! Tập trung đi đi. Bày đặt!"

Nhỏ lại cười. Tiếng cười như chuông gió. Vang vang khắp đoạn đường.

Đến trường, lo chỗ ngồi cho tôi xong là nhỏ tót đi luôn. Thôi biến đi cho rảnh cũng được. Tôi lôi điện thoại ra chơi game giết thời gian. Đang chơi có thằng đập bộp vai mình rú lên:

"Tú! Mày tới làm gì đó?"

Ngoảnh ra mới thấy con Lệ Sa lớp tôi. Con lẻo mép hay hóng hớt, phát ngán khi thấy nó.

"Đi chơi, không được hả? Mày thì sao?"

"Ghê nha, tao đưa gấu đi diễn văn nghệ. Mày đưa em Nhíp đi đúng không? Tao vừa nhìn thấy nhỏ xong."

Tôi ừ hữ cho qua chuyện. Nói chuyện với con này chỉ tổ mỏi mồm với đau tai. Muốn về nhà quá đi. Đám đông ồn ào đông đúc thấy mệt.

Nhỏ hát thứ năm. Tôi chỉ hóng mỗi tiết mục của nhỏ thôi, còn lại chẳng quan tâm ai hết. Nhỏ mặc váy ren đen, nhìn khác bình thường thế, tóc lại tết lệch sang một lên và chải vài lọn tóc nhỏ xoăn xoăn hai bên tai. Nhỏ mà thế này, đi với nhỏ cũng tự hào ghê. Có gấu xinh xắn, được dịp vênh mặt.

Nhỏ hát bài tiếng anh gì đó. Tôi ngu tiếng anh nên chẳng hiểu lời. Chỉ nghe giai điệu, cũng thấy hay hay. Thỉnh thoảng nhỏ lại nhìn về phía tôi và hát. Mỗi lần như thế tôi lại nóng ran và đỏ bừng mặt. Phản ứng gì mà lạ!

Xong buổi văn nghệ, tôi đứng ngoài sân trường chờ nhỏ. Nhỏ này làm gì cũng lâu. Đợi mãi không thấy ra, trong khi mọi người về hết rồi. Trường sắp tắt đèn sân rồi, nhỏ không ra thì thấy gì mà đi? Thấy hơi lo, tôi đi vào phía nhà vệ sinh, vừa đi vừa gọi nhỏ. Chẳng thấy ai cả. Sân trường thì rộng với tùm lum bụi cây tre cây trúc, trông phát khiếp. Nhỏ mà không ra là tôi về trước nha. Hay lại định troll tôi nữa đây!

"Ni ơi! Ni..."

"Tú ơi, tui nè..."

Nhỏ đang trong nhà vệ sinh nữ, chẳng hiểu làm gì mà không ra. Không có ai ở đó nữa nên mình đi vào, thấy nhỏ thập thò trong cửa phòng vệ sinh.

"Làm gì trong đó mà không về? Tính làm ma nhà xí hả?"

"Không biết lúc thay đồ tui đi vệ sinh ai cầm nhầm quần tui rồi. Giờ còn mỗi áo thôi à. Váy thì chị cho thuê tới lấy rồi."

"Thế giờ sao? Không có quần mặc à?"

"Tú có mặc quần đùi không? Cởi cho tui mượn quần jean đi."

Lại còn thế nữa ? Thật không còn trò nào nhỏ không nghĩ ra nữa rồi. Giờ bắt tôi mặc quần đùi hoa đi từ trường về, nhỡ gặp ai thì biết dấu mặt vào đâu ?

"Hay thôi, Tú vào phòng bên cởi cho tui mượn quần đùi, còn Tú mặc quần dài đi. Vết thương chưa lành, không nên phơi ra gió bụi."

Đứng nghĩ một hồi. Đành phải thế chứ biết làm sao? Thiệt là chỉ muốn ném nhỏ sang châu Phi, ném đi đâu đó thật xa tôi thôi. Phiền phức!

"Này ! Mặc vào rồi đi về nhanh hộ tui cái. Bảo vệ tắt hết đèn giờ."

Nhỏ Ni bước ra, tôi tí ngã ngửa vì cười. Nhìn ngộ khiếp. Cũng may mà người tôi nhỏ nên quần đùi nhỏ, chứ không nhỏ Ni bơi trong quần. Nhỏ cứ khúm núm ngượng ngịu thấy tội. Ra lấy xe bị bác bảo vệ quát :

"Hai đứa làm gì trong ấy bây giờ mới về ? Hả ? Hay là .. ?"

Bác này nghĩ bậy bạ !

"Không ạ ! Con thay đồ bị lạc mất quần, nên bạn con phải cởi quần đùi cho mượn giờ mới ra được."

Bác bảo vệ nhìn tôi cười ầm lên. Bác này bị sao vậy. Nhỏ bị mất quần thì cười nhỏ chứ sao cười tôi? Bực mình!

Nhỏ lại đèo tôi và hát. Cái quần đùi phấp phới trước mặt làm tôi thỉnh thoảng lại phì cười. Trông nhỏ ngộ ngộ.

"Lạnh không?"

"Ờ cũng hơi hơi, tại quần đùi ấy rộng quá nên gió tạt vào tận trong."

Nhỏ này thiệt chẳng biết ngại gì.

"Mà mặc quần đùi người khác thế này có bầu không nhỉ?"

"Thôi đê, đừng giả ngu troll tui nha."

"Ha ha..."

Nhỏ cứ cười mãi thôi. Người đâu cười khỏe dữ. Nhỏ đèo tui đi dưới bao nhiêu là lá rụng. Sắp đông rồi !

———————————————————————————

Đang đi êm ru, về đến đầu ngõ tự nhiên nhỏ Ni phanh kít lại, làm mặt tôi đập vào lưng nhỏ, răng cắn vào lưỡi đau điếng. Nhỏ hoảng hốt nhảy xuống xe, chạy sang núp vào ngách ngay cạnh tôi. Nhìn về phía nhà thấy chú Tùng đang đứng bấm chuông. Nhìn bộ dạng lảo đảo chắc lại say rồi. Cô Ngọc mới thay chìa khóa cổng nên chú không vào được. Không biết có bức quá trèo cổng vào không nữa.

Nhỏ Ni lúc này nhìn tội quá. Nhỏ khúm núm đứng trong ngách, thỉnh thoảng thò đầu ra ngóng về phía cổng nhà. Cứ thế này đợi đến hết đêm. Ông Tùng say rượu ông ngủ ngoài cổng luôn mất. Tôi kéo kéo nhỏ Ni về phía mình, lúc này chỉ muốn tôi cao thêm cái đầu, để nhỏ đứng đến ngực tôi, tôi che chở cho nhỏ, tôi sẽ đánh ông Tùng bầm rập cho ông ý sợ không bao giờ về làm khổ nhỏ nữa.

"Mặc áo khoác rồi vén tóc lên, đội mũ tui vào nữa. Nhìn nhỏ thế này không nhận ra đâu."

"Thui đừng, tui sợ lắm, bố Tùng nhìn thấy tôi là lao ra đánh chết đó."

"Bậy, con chú sao chú đánh chết được."

"Thôi Tú về mình đi, để tui đến nhà bạn ngủ nhờ."

"Không ! Lên xe ngay, đêm lạnh mặc quần đùi đi lanh thang sao được."

"Tui nói thật đó, bố Tùng đánh chết tui đó."

"Tui bảo không là không, hổ dữ không ăn thịt con mà."

"Nhưng... tui không phải con của bố Tùng..."

Nhỏ Ni khóc. Tôi thì choáng váng muốn ngã, không phải con của chú Tùng thì con của ai ? Chẳng dám hỏi nhỏ tiếp, vì nhỏ khóc quá trời. Mà khổ quá, một con đứng đường, bên cạnh còn có một con nhỏ ngồi ôm mặt khóc. Ai đi qua nhìn thấy tưởng tôi vừa hấp nhỏ mất. Dựng xe rồi ngồi xuống với nhỏ. Nhỏ không chịu thì tôi tự làm. Cởi áo khoác trùm cho nhỏ, vén tóc nhỏ lên rồi đội mũ lên đầu. Đợi nhỏ nín khóc hơn chút, tôi dỗ:

"Thui lên xe tui đèo. Tui gọi điện bảo mẹ mở cổng sẵn rồi mình lao vút về nha. Nhìn nhỏ lúc này giống thằng bạn tui, không nhận ra đâu."

Nhỏ vẫn lừng khừng vì sợ. Nhìn tội dã man.

"Tui hứa với Ni đó, tui sẽ bảo vệ Ni mà. Về nha!"

Hứa thì hứa thế, chứ tôi còn sợ hơn nhỏ. Một đằng là chú Tùng vốn đã bạo lực, lại say khướt. Thêm nữa là cái tin nhỏ vừa nói với tôi làm tôi càng thêm hãi. Cảm giác như chú Tùng suốt ngày chỉ biết đi tìm đứa con hoang này để đập chết. Phi chưa về nhà chú đứng chặn lại, rồi lôi nhỏ Ni đi thì tôi biết bảo vệ kiểu gì? Biết thế này ngày xưa lúc mới dậy thì tôi chịu khó ăn uống với tập thể thao có phải bây giờ to con, giải quyết êm thấm vụ này không.

Hít sâu một cái, nhìn thấy mẹ ra mở cổng, tôi bảo nhỏ Ni ngồi lên. Cứ chiến thôi. Cùng lắm nếu bị bắt thì tôi tri hô cả ngõ ra trói ông Tùng lại. Xe chạy, tôi cứ từ từ đi thôi. Nhỏ Ni núp mặt vào lưng tôi, tay bám chặt áo tôi, như bé con bám vào lưng bố. Cảm giác thích thích. Giá cứ đi một đoạn dài mãi thế này cũng được. Hi Hi

Phi được vào đến sân, hú hồn. Mẹ tôi đóng ngay cửa lại. Nhỏ Ni chạy tót vào nhà từ bao giờ. Khiếp! Sợ bố như sợ cọp. Đang cất xe thì nhỏ dò dẫm đi ra, đưa cho tôi chùm chìa khóa.

"Tú ra đưa giúp bố tui nha, để bố vào nhà ngủ không nằm ngoài cổng bị cảm mất."

"Cái gì? Tui ra đó để bố Ni đập phát chết queo à?"

"Không, bố tui chỉ đánh tui thôi, không đánh Tú đâu, tui thề."

"Thề gì mà thề? Tui chết ai đền tui cho mẹ tui ?"

Cãi nhỏ thế, nhưng tôi vẫn hậm hực cầm chìa khóa đi sang nhà nhỏ. Tôi biết nhỏ sẽ tìm mọi cách đưa chìa khóa cho bố vào nhà. Tôi không giúp thì còn ai giúp nữa. Mở cổng nhà nhỏ ra, chú Tùng vừa nằm vật ở đường vừa lảm nhảm thứ gì không nghe rõ. Lôi chú lên sân mà mệt thở không kịp.

"Chú Tùng, vào nhà ngủ đi. Con không mang chú vào nhà được đâu. Chiều nay con mới bị chó nhà chú cắn rách chân xong."

Ông này coi bộ vẫn tỉnh tỉnh, nghe tôi gọi cũng dậy lảo đảo vào nhà. Khổ. Đàn ông trai tráng, chả hiểu dính vào rượu làm gì rồi khổ mình khổ cả vợ con.

Đóng cổng vào nhà, mẹ tôi tự nhiên hằm hằm đến, cầm cái ví đập vào vai tôi mấy phát. Chẳng hiểu mẹ sinh giờ chém giết hay sao, mà ngày nào về đến nhà cũng thấy mẹ kiếm cớ đánh tôi một trận. Hay là mẹ phát hiện ra lũ mèo?

"Mày đem bộ tóc giả với thỏi son của mẹ đi đâu rồi?"

Thôi tiêu đời rồi, hic. Biết nói với mẹ thế nào bây giờ? Thỏi son tôi bẻ ra pha nước làm máu giả để dọa ma nhỏ Ni, tóc giả hôm qua sau khi bị nhỏ tát xong tôi vứt bên nhà nhỏ luôn. Sáng dậy đi tìm thì không thấy nữa. Nhìn tướng mẹ tôi thì tôi biết sẽ bị đánh tuốt xác mà. Hu hu. Biết làm thế nào giờ.

"Bác Hồng ơi! Tóc của bác đây!"

Ôi, cứu tinh của đời tôi! Hóa ra nhỏ Ni cất đi cho tôi. Đỡ hơn rồi. Có thỏi son thì mai sẽ đi mua đền cho mẹ.

"Hôm qua chị Tú giả ma nhát bố cháu để cứu cháu nên..."

"Không sao đâu con, đưa đây cho bác. Con Tú nhà này chỉ giỏi phá thôi. Con không phải bênh nó."

Đang nhẹ nhàng tình cảm, mẹ quay ngoắt sang bên tôi.

"Mày liệu hồn mai mang trả mẹ thỏi son không thì đừng trách."

Lạ thật. Có thỏi son mà mẹ đòi hoài. Mẹ thiếu gì son chứ có phải chỉ có nó đâu. Quay ra nhỏ Ni. Tự nhiên tâm trạng khó tả. Chẳng biết phải nói gì với nhỏ. Lúc nãy nhìn thương nhỏ thật đấy, giờ lại thấy bình thường, chẳng muốn quan tâm. Dù gì nhỏ trong nhà tôi cũng là an toàn rồi. Cũng không có gì để nói với nhau. Tôi lách nhỏ đi lên phòng. Ủa, nhỏ đi theo. Không vào ngủ với mẹ tôi đi còn theo tôi chi? Lên ngủ với tôi hả?

"Muốn thăm mèo không?"

Ừ, quên xừ mất lũ mèo. Nhỏ dẫn tôi lên tầng thượng, hai đứa chui vào góc nhà kho. Nhỏ để thùng mèo trong góc ấy, bên cạnh có đĩa thức ăn khô, nước uống và chậu sỉ cho lũ mèo đi ị. Bọn mèo cuộn vào nhau ngủ ngon lành. Nhỏ Ni chọc chọc lũ mèo rồi ngồi cười khúc khích. Tôi cảm giác như cái góc nhà kho đầy bụi bặm này là nơi ấm áp và bình yên nhất trên đời.

Xuống phòng, nhỏ Ni leo lên giường ngồi bó gối. Nhỏ này tính không đi ngủ à? Để tôi nghỉ ngơi mai còn đi học chứ.

"Lại đây tui thay băng cho."

"Khỏi, đây tự thay được."

"Lại đây ngay không, tui tát cho phát giờ."

Thì lại, đời thủa gì chỉ biết vả với tát. Nhỏ cắt lớp băng cũ, tra thuốc rồi băng mới cho tôi. Nhỏ vừa làm vừa thổi phù phù. Nhìn ngộ ngộ.

"Xong chưa? Xuống ngủ với mẹ đi. Muộn rồi."

"Tui không ngủ với bác đâu."

"Cái gì? Thế ngủ với ai? Với tui chắc."

Nhỏ cười, lúc nào cũng cười.

"Tui bảo bác là tui trèo về nhà ngủ rồi. Đóng chắc cửa là bố không vào được đâu."

"Thôi, đừng có dại, hôm nay tui không có tóc giả với áo khoác mà dọa chú nữa đâu."

"Mà tui cũng không muốn ngủ."

"Không ngủ thì làm gì?"

"Thì thức, đằng ấy thức nói chuyện với tui đi."

"Không, muốn thức thì cút về đi, tui ngủ mai còn đi học."

"Không đánh răng, thay sịp à?"

"Mặc kệ tui, tui có hôn hay... nói chung là mặc kệ tui."

Nhỏ ngồi im, ngồi chếch sang cho tôi nằm. Nhỏ này kì cục, ngồi ở phòng người khác không biết ngượng à. Mà hơn nữa, không biết sợ à? Tôi quay mặt vào tường, mặc kệ nhỏ. Thấy im im một lúc, không biết sau lưng tôi nhỏ đang làm gì nữa.

"Khi bố Tú bỏ đi, Tú buồn lắm à?"

Tôi ngồi phắt dậy.

"Này nhỏ kia. Tui không muốn tính sổ vụ nhỏ đọc nhật ký của tui nha. Đừng có hỏi lằng nhằng. Tui cáu!"

"Tui mới đọc một đoạn thôi, rồi Tú bị chó cắn là tui trả Tú luôn mà."

Mặc kệ nhỏ, không quan tâm. Muốn lảm nhảm gì thì lảm nhảm. Tôi nằm một lúc, giả vờ ngủ say, ngáy khò khò. Được một hồi, nhỏ rướn người vào xem tôi ngủ chưa. Thừa biết. Tôi nằm im xem nhỏ làm gì.

"Mẹ tui cũng sắp bỏ tui mà đi rồi..."

Nhỏ nói cái gì vậy trời?

"Mẹ tui đã có người mới. Bố Tùng thì chẳng phải bố tui. Tui cũng chẳng biết bố tui là ai nữa... Sẽ chẳng còn ai bên tui nữa Tú ạ..."

Nhỏ nín thinh. Tôi nghe thấy tiếng nhỏ khóc. Tôi biết nhỏ sẽ lại gục mặt vô gối. Tôi nằm cứng đơ mà không biết làm gì. Hay là ngồi dậy ôm nhỏ? Thôi, nhỏ này dễ bị kích động, cứ im re thế này còn không sao. Đụng vào nhỏ là ăn tát như chơi. Nhưng tôi muốn nói gì đó với nhỏ quá. Sao nhỏ lại tội quá trời. Giờ mới nhớ mẹ tôi hay nhắc tôi về gia đình hàng xóm. Cô Ngọc thì đi công tác suốt ngày, chẳng thèm lo con gái ăn ở học hành thế nào. Ông Tùng thì lần nào về là đánh đập nhỏ lần đấy. Sắp tới thì mỗi người một ngả, nhỏ đứng giữa, chới với chẳng biết đi về đâu.

Tôi nhắm mắt lại cố ngủ. Thôi thì đêm nay cho nhỏ ở đây vậy. Ít ra vẫn có tôi nằm bên cạnh, dù tôi có ngủ say như một con lợn. Nhưng chắc cũng giúp nhỏ bớt cô đơn hơn. Sao có cái cảm xúc gì đó len lỏi trong tôi, từng phút một nó lại nhích lên một ít. Tự nhiên tôi muốn đưa nhỏ đến một nơi thật xa, chỉ có tôi và nhỏ cùng với lũ mèo. Cả ngày chúng tôi đánh nhau loạn xạ, đánh nhau chán rồi quay ra chăm mèo. Chăm mèo chán rồi lại lăn ra giường, có khóc lóc kể khổ lúc thì lại lăn ra ngủ. Nghe hơi điên nhưng tôi cảm thấy như thế là hạnh phúc.

Thôi ngủ đi nhỏ. Ngày mai sẽ tươi sáng hơn. Ít ra là nhỏ còn có tui và lũ mèo.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro