Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 4: Cô ấy hôm nay ngủ ở nhà tôi

.
.
.

Jennie mang hộp quà trong tay chuyển đến trước mặt Rosé tặng cho cô ta.

Trước nay chỉ có thể nhìn thấy người này trên tivi, lúc này đứng trước mặt cô ta, nhưng Jennie không hề muốn ở lại thêm, cô nhanh chóng muốn rời khỏi nơi này.

Không chỉ vì đường nét khuôn mặt Chaeyoung và chiếc miệng giống với Nari, càng vì buổi sáng, chiếc quần lót bị xé rách trong phòng làm việc của Jisoo, cô lúc này nửa người như hở hang, chỉ mặc một chiếc váy bên ngoài...

Cô ngẩng đầu liếc nhìn Rosé, lông mày khẽ nhếch lên, nhìn cô ta cũng khiến mình thêm mặc cảm tự ti.

Hơn nữa lúc này đến bản thân cũng không chịu nổi mình.

Rosé càng cười càng khiến người ta phải chói mắt, Jennie trong lòng trào dâng cảm giác khinh ghét mình. Cô chỉ muốn rời khỏi đây thật nhanh, rời khỏi nơi này mới khiến cô không khỏi tự ti với Rosé.

"Thư ký Kim*, thay tôi gửi lời cảm ơn đến Kim Tổng. Chiếc vòng cổ kim cương này, tôi rất thích. Cảm ơn chị ấy đã xem trọng." Rosé mở miệng lịch sự nói. Hiện rõ con người có giáo dục, nhưng ánh mắt cô ta nhìn Jennie, nói không rõ đó là ý gì.

Jennie chỉ mong có thể nhanh chân rời đi, ở đây có ánh mắt của Rosé nhìn cô, có ý đồ khó hiểu.

"Lời của cô Rosé, tôi sẽ chuyển đến Kim Tổng." Jennie nói, "Tôi đi trước đây." Nói xong, quay người vội vàng rời đi.

"Thư ký Kim*..."

Giọng nói nhẹ bẫng ở đằng sau làm Jennie khựng lại, cô quay đầu nhìn về phía âm thanh phát ra kia.

Rosé đứng ở bên cửa sổ, mái tóc vàng bạch kim dài uốn xoăn, ánh nắng bên ngoài cửa sổ chiếu vào càng toát lên vẻ đẹp như tranh, Rosé mỉm cười nói: "Thư ký Kim*, lần sau ra ngoài nhớ mặc quần trong vào, người có mắt, liếc nhìn cũng có thể thấy."

Thôi xong!

Sắc máu trên mặt Jennie ngay lập tức biến mất. Rosé vẫn đang nhìn cô, ý cười vẫn hiện lên trong mắt.

Jennie nhấc chân bỏ chạy. Hồi còn đi học, môn thể dục của cô thi đi thi lại mới qua, nhưng bây giờ, cô chạy với tốc độ phá vỡ kỷ lục.

Ánh mắt chế giễu và khóe miệng mỉm cười của Rosé luôn hiện lên trước mặt cô.

Jennie như gà lạc mẹ, chạy loạn cả lên.

'Két~' Một tiếng phanh xe chói tai vang lên, sau đó là những lời chửi mắng: "Mẹ kiếp, cô bị bệnh thần kinh à! Cô muốn chết thì đi nhảy lầu ấy, chạy loạn ra đường làm gì? Mẹ kiếp, hôm nay đúng là đen đủi!"

Jennie lập tức định thần, không biết từ bao giờ, cô lại chạy như mất phương hướng, hoảng loạn chạy ra ngoài đường lớn.

"Xin lỗi xin lỗi, tôi... xin lỗi!" Cô không biết nên nói gì với lái xe. Ánh mắt, nụ cười của Rosé, luôn lơ lửng không ngừng trước mắt cô.
Nhưng cô biết, cô suýt nữa bị xe đâm chết rồi.

Trong lòng cô rối như tơ vò, ra sức khom lưng xin lỗi, giống như ngoài việc cúi người xin lỗi, cô không còn biết làm gì khác.

Chủ nhân chiếc xe suýt nữa đâm vào cô sắc mặt lạnh như tiền: "Cút đi, đừng chắn đường nữa. Xin lỗi thì nên tránh sang một bên xin lỗi!"

Jennie vẫn khom người, liên tiếp lẩm bẩm trong miệng câu 'xin lỗi', ngoài ra không còn câu thứ hai nữa. Chủ nhân chiếc xe đó có chút bực bội: "Hừ, tôi bảo cô tránh đường!" Nói rồi nổi giận lôi đình đi đến trước mặt Jennie, đưa tay đẩy cô sang bên đường, "rốt cuộc cô có tránh hay không..." Lời còn chưa dứt, chủ nhân của chiếc xe đó đột nhiên 'hử?' lên một tiếng, nhìn người phụ nữ nằm trong lòng mình, nét mặt lập tức như biến xanh.

Kwon Jiyoung tái xanh mặt, nhìn người phụ nữ trong lòng, sắc mặt thay đổi liên tục... "Hừ! Hôm nay ra cửa không xem ngày, gặp phải người đàn bà điên này lao vào xe của mình, lão tử còn chưa đâm người, người đã ngất trong lòng lão tử rồi!"

Jiyoung sắc mặt khó coi... chẳng nhẽ lại giống như trong truyền thuyết nói 'va phải ăn vạ' sao?

"Này? Này! Tỉnh lại, tôi không có thời gian chơi với cô, muốn bao nhiêu tiền, cứ nói thẳng. Hôm nay tôi giải quyết!" Jiyoung thấy tình hình không khả quan, người phụ nữ trong lòng vẫn không có phản ứng gì, đưa tay vỗ vỗ vào mặt người phụ nữ, "Tỉnh lại, đừng giả bộ nữa, không phải muốn tiền sao? Nói đi, bao nhiêu tôi cũng đáp ứng, coi như hôm nay gặp đen đủi! Được chưa?"

Vẫn không phản ứng...

"Này! Cô không tỉnh lại, cùng lắm tôi chuẩn bị 200 triệu, đâm chết cô cho xong!" Không tin, như thế còn có thể tiếp tục giả bộ.

Qua đi một lúc.

Jiyoung bỏ cuộc.

Nghiến răng nhìn người phụ nữ trong lòng... chuyện gì xảy ra thế này?

Trong lòng anh ta hoảng loạn, bế người đặt vào ghế ngồi sau xe, còn mình vòng qua chỗ ghế lái, khởi động xe, đạp chân ga, chiếc xe lao vụt đi.

Jiyoung đưa người về nhà chung cư của mình, mở cửa ném cô lên ghế sofa trong phòng khách.

Lấy điện thoại ra gọi: "Đến đây đi, chỗ mình có phụ nữ ngất, cậu đến xem có phải sắp chết rồi không?"

Người ở đầu dây bên kia giọng nói hoảng hốt: "Kwon Jiyoung! Mình nghe nhầm sao? phụ nữ? Ở chỗ cậu có phụ nữ sao? Mình còn nhớ cậu có bệnh sợ phụ nữ mà... Cậu có thể chạm vào phụ nữ rồi sao? Jiyoung! Cậu đang đùa với mình phải không?"

Bàn tay mở cánh cửa tủ lạnh của Jiyoung khựng lại, biểu cảm trên mặt không tự nhiên nữa... Xong rồi! chứng bệnh sợ phụ nữ của anh ta khỏi rồi sao?

Chầm chậm quay đầu lại, nhìn người phụ nữ trên sofa, Jiyoung cau mày lại. Lạnh lùng nói: "Bảo cậu đến thì cậu đến, nói nhiều thế làm gì!"

Nói xong 'bụp' một tiếng, cũng chẳng quan tâm đối phương léo nhéo gì ở đầu bên kia, tắt điện thoại đi luôn.

Từ trong tủ lạnh lấy ra một lon bia, anh ta bật nắp, tu thẳng 'ực ực' mấy ngụm, uống được một nửa mới nghi ngờ bước đến trước ghế sofa, cụp mắt nhìn người phụ nữ nằm trên sofa.

Jiyoung mang theo nghi ngờ, chạy xuống đại sảnh khu trung cư, chọn bừa một cô gái, ngỏ ý muốn bắt tay làm quen, cô gái thấy trai đẹp cũng hớn hở bắt lại... 'sẹt' như có một luồng điện, chạy từ nơi tiếp xúc, truyền thẳng vào trong người làm anh ta giật nảy mình.

Jiyoung rút tay về, bỏ mặc cô gái ngơ ngác, chạy mất dạng về phía thang máy, trở về căn hộ của mình, đóng sập cửa lại.

Bệnh sợ phụ nữ vẫn chưa khỏi, thế thì tại sao? Ánh mắt của Jiyoung ngừng lại trên mặt người phụ nữ nằm trên ghế sofa.

Anh ta giơ một ngón tay ra, cẩn thận dè dặt chạm vào mặt người phụ nữ trên ghế, không có cảm giác giật điện cũng như khinh ghét như những người phụ nữ khác.

Lần này, Jiyoung đưa cả bàn tay ra, chạm lên mặt người phụ nữ... ồ, thì ra đây chính là cảm giác khi chạm vào khuôn mặt của người phụ nữ.

Đó...

Ánh mắt Jiyoung dừng lại trên bờ môi nhợt nhạt của Jennie, yết hầu khẽ động, sống gần 30 cái xuân xanh, lần đầu tiên anh ta có cảm giác ham muốn dục vong.

Chầm chậm tiến lại gần, Jiyoung có chút sợ hãi, dè dặt chạm môi mình lên đôi môi nhợt nhạt đó... uhm... thì ra đây chính là cảm giác được hôn, đôi môi mềm mại non nớt của người phụ nữ... uhm, thật mềm mại.

"Kwon, Kwon Jiyoung! Mình không nhìn nhầm chứ??? Cậu, cậu, cậu... cô ấy, cô ấy, cô ấy..." Đột nhiên có giọng nói vang lên, khiến Jiyoung ngoảnh đầu lại, vẻ mặt anh ta không vui vì bị phiền đúng lúc đang hào hứng: "Sớm không đến muộn không đến, cậu thật biết chọn thời gian!"

"Mình làm sao biết được Kwon Jiyoung có bệnh sợ phụ nữ, lại ở đây hôn trộm người phụ nữ đang hôn mê?" Người đó vẻ mặt dở khóc dở cười nói.

"Taeyang, mau đến xem, rốt cuộc cô ta làm sao thế?" Jiyoung đứng sang bên cạnh, nhường lại vị trí cho người đàn ông vừa đến: "Người phụ nữ này cũng thật quái lạ, cô ta định lao về phía xe của mình, sau khi bị mình mắng cho một trận, lại rối rít xin lỗi mình... Hình như ngoài ba chữ 'tôi xin lỗi' ra, không biết nói gì khác. Đây có phải là kẻ điên không?"

Có điều dù cho là điên, anh ta cũng muốn có.

Trong lòng Jiyoung bồi thêm một câu... cảm giác hôn lên môi người phụ nữ này rất tuyệt. Để bên cạnh anh ta, muốn hôn lúc nào thì hôn... uh, nghĩ như thế, dường như ý định này cũng không tồi.

Bên đó Taeyang đã kiểm tra cho Jennie.

Taeyang không chỉ học Tây y, nguồn gốc di truyền, từ nhỏ anh ta còn học Trung y với ông của mình. Cái này gọi là trung tây kết hợp.

Sau khi bắt mạch cho Jennie, thần sắc Taeyang không tốt lắm: "Ngất thì không có gì to tát. Có khả năng chịu cú sốc tâm lí rất mạnh, hơn nữa, mình cảm thấy người phụ nữ này trong một thời gian dài đã phải chịu trạng thái thần kinh căng thẳng."

"Ồ... nói như thế, có lẽ là phát hiện suýt nữa bị xe đâm, tinh thần nhất thời bị kích động nên ngất đi." Anh ta vừa nói vừa vuốt cằm tỏ ra rất am hiểu, "Bao giờ cô ta mới tỉnh lại?"

"Cái này không nói rõ được." Taeyang nói, lại nhìn Jennie trên sofa, trong ánh mắt có chút nặng nề, có gì đó không chắc chắn, nhếch miệng lên nói: "Đợi người phụ nữ này tỉnh lại, tốt nhất là khuyên cô ta đi bệnh viện kiểm tra toàn thân."

"Ý gì thế? Cậu là nói cơ thể cô ta còn có bệnh gì nữa sao?" Jiyoung có chút không vui, người phụ nữ này anh ta hôn đã thấy hợp rồi. Nếu như cơ thể còn có bệnh khác, không sao, điều trị khỏi là được.

Taeyang lắc lắc đầu: "Mình cũng không chắc. Chưa trải qua kiểm tra hóa nghiệm chụp phim, bây giờ kết luận thì hơi sớm. Nhưng mình có thể khẳng định, người phụ nữ mà cậu đưa về, sức khỏe không khỏe mạnh."

Đang nói, một hồi chuông điện thoại vang lên.

Jiyoung hất cằm, nói với Taeyang: "Nghe điện thoại đi. Đứng ở đó làm gì?"

" Không phải chuông điện thoại của mình!"

" Cũng không phải của mình... à, của cô ta?" Ánh mắt hai người cùng liếc vào túi của Jennie.

Taeyang còn chưa kịp ngăn thì Jiyoung đã thò tay vào trong túi váy của con gái người ta, lấy điện thoại ra, ấn nút nghe.

"Kim Jennie, làm xong việc rồi thì lập tức quay về, nếu không căn cứ xử lý nghỉ làm!"

Jiyoung vừa nghe điện thoại, trong đó chuyển đến giọng nói của một người phụ nữ. Dù ngăn cách màn hình, vẫn cảm thấy có tí khó chịu.

Nhưng điều đó không quan trọng.

Jiyoung tỉnh ngộ 'ồ' lên một tiếng rồi nói: "Thì ra cô ta tên là Kim Jennie à. Cô ta tạm thời không về được, đang nằm ở nhà tôi đây."

Taeyang quả thật muốn lao lên, cho tên Jiyoung này một cái cốc đầu. Chưa được sự cho phép, đã nghe điện thoại của người ta thì không nói. Đây còn nói người ta đang nằm ở nhà mình.

Người ta là một người phụ nữ, nằm trong nhà một người đàn ông lạ... ai nghe thấy câu này đều hiểu lầm ấy chứ.

"KwonJiyoung! cậu đừng nói linh tinh! Chẳng may là chồng người ta gọi điện đến, cậu nói như thế... không phải đang phá hoại hạnh phúc, tình cảm của gia đình người ta sao?"

Ở đầu dây bên kia, sắc mặt Jisoo như đông cứng lại. Đặc biệt là khi nghe người đàn ông trong điện thoại nói Jennie đang nằm ở nhà anh ta, đôi mắt chị sắc lạnh u tối.

Đang chuẩn bị hỏi đối phương là ai.

Trong điện thoại lại vang lên đoạn hội thoại của một người đàn ông khác.

Jisoo không phải tên ngốc, từ trong điện thoại nghe ra một vài manh mối. Con ngươi u tối trở lại bình thường.

Lại nghe thấy...

"Taeyang, cậu căng thẳng gì chứ? Gọi điện đến có lẽ là cấp trên của Kim Jennie. Có điều thái độ của cấp trên này đúng là không tốt, đợi sau khi mình biến Jennie này thành bạn gái của mình, mình sẽ lập tức bảo cô ấy xào chín con mực này đi!"

Jisoo sa sầm mặt mày, cả người giống như một tủ đá lạnh.

"Alo, chị là cấp trên của Kim Jennie này phải không? Cô ấy hôm nay không về công ty nữa, ngủ ở nhà tôi, cứ như thế đi." Jiyoung chả cần biết ai, nghêng ngang nói xong, rồi tắt điện thoại luôn.

Còn Taeyang che mặt, kiểu như 'mình không quen biết tên này'.

.
.
.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro