Chap 7
** Cạp..cạp..ét..ét...ét...
Bình thường sẽ là chuông báo thức gọi hai cô công chúa dậy nhưng bây giờ thời thế khác rồi. Mỗi sáng Trân Ni và Thái Anh sẽ được nghe tiếng vịt tiếng heo kêu. Trân Ni vung vai lăn qua lại cái giường tre cứng ngắt.
Mình mẩy ê ẩm hết trơn chắc do làm hôm qua, đó giờ có làm mấy chuyện nặng nhọc này bao giờ đâu. Thái Anh cũng không khá khẩm gì hơn, cũng ê tay nhức lưng cứ tưởng năm sáu chục tuổi không đó.
Hai người bước ra sau thì thấy Lệ Sa với Trí Tú lôi ra cái bao to đùng từ nhà kho không biết là làm gì nữa.
- Đứng đó làm gì nữa thay đồ chuẩn bị ra đồng.
Trí Tú lên tiếng khi thấy hai pho tượng đứng đực mặt ra ngay cửa. Hai người chưa tỉnh ngủ mặt mũi vẫn còn say ke ngơ ngác gật đầu đại. Không biết dưới quê người ta sài giờ gì nữa trời còn sớm bửng nắng chưa kịp lên thì đã thức mất tiêu rồi.
- Cái này mặt làm sao? Nó dài quá.
Trân Ni khó hiểu nhìn vào bộ đồ mình đang mặt trên người. quần thun dài thòng lòn cái áo sơ mi cũng dài rộng thùng thình. Là đồ của Trí Tú chứ ai, tại Trân Ni lùn nhất trong đám nên đồ cô hay đồ Lệ Sa mặc cũng vậy thôi. Thái Anh thì mặc đồ Lệ Sa vừa in.
Trí Tú nhìn Trân Ni nhăn mặt cảm thán. Cô ta cứ như con bù nhìn rơm ngoài đồng ấy nhỉ. Miệng Trân Ni cứ nói không dứt buộc Trí Tú phải bước đến:
- Đứng im coi!!
Cô cúi xuống xăn cái ống quần lên cao cho vừa vặn, xong thì chỉnh lại tay áo với lấy cái nón tay bèo đội dùm luôn. Mà cái đầu Trân Ni nhỏ xíu có chỉnh làm sao cũng sụp xuống con mắt hết trơn.
Nhìn Trân Ni cứ như em bé trộm đồ của cha mặc vậy.
- Xong rồi đó, cô đi với tui còn em cô đi với Lệ Sa.
Trí Tú quẩy cái bao gì đó trên lưng đi ra vườn bưởi. Hôm nay tới đợt bao trái rồi. Đương đi phía trước thì Trí Tú nghe tiếng gọi hơi hơi phía sau:
- Đợi tui dới...
Trân Ni chạy lúc khúc theo sau, cái nón tay bèo che mắt tiêu con mắt nên có thấy đường thấy xá gì đâu nên la lên dậy đó. Trí Tú tuy khó chịu nhưng vẫn nán lại đợi.
- Nay tui phải làm gì?
- Bao bưởi thôi, việc nhẹ nhàng.
Nói xong Trí Tú lấy ra cái bao lưới trong bao chỉ cho Trân Ni từng chút một. Hôm nay Trí Tú lạ lắm không có kiếm chuyện với cô như thường ngày, mà chắc do cô nghĩ nhiều chứ cái bản mặt thấy ghét đó không làm gì cô cũng ghét.
- Trái đó cao quá sao tui bao tới?
Trân Ni chỉ lên trái bưởi tuốt trên đọt cao, Trí Tú cũng nhìn theo hướng tay lên tiếng đáp:
- Trèo lên đi hỏi gì nữa. - Trí Tú nói chuyện tưởng giỡn chơi hay gì.
Cái nhánh bưởi nhỏ xíu mỏng lét trèo lên trển cho té gãy tay lội dò hay chi. Tưởng Trí Tú giỡn chơi nên cô không quan tâm mấy quằn nhánh bưởi khác xuống để bao trái ai ngờ Trí Tú lại lập lại lần nữa.
- Tui nói thiệt cô trèo lên bao đi.
- Sao chị không trèo!? - Trân Ni đanh đá hỏi lại.
- Cô đi làm mướn hay tui đi làm mướn?
Trân Ni bị cấm chat ngay lập tức. Cô quên chuyện bản thân đang đi làm công cho người ta, Trân Ni không muốn đôi co nên nắm nhánh cây trèo lên nhưng mà cứ nhấp nhử nhấp nhử mãi mới đứng được lên cây. Mà hai cái chân rung như bị giật kinh phong, trèo lên được một nhánh Trân Ni lại thở phù một cái, Trân Ni nằm lên nhánh đu cứng ngắt khiến Trí Tú phải nhịn cười.
Cô không bận tâm đến Trân Ni nữa lo bao cây bưởi còn vài trái trước mặt nhưng vừa bao xong một trái Trí Tú lại nghe tiếng rắc rắc trên đầu. Xoay lên nhìn thấy Trân Ni ở trển vừa la vừa khóc:
- Cú...cú..tui dới...nó..nó xắp gãy rồi kìa...
Dứt tiếng cái nhánh cây gãy ngang Trí Tú cũng như bây phi tới, dục hết mớ đồ trên tay.
*** Ạch..
Trân Ni té xuống nhưng mà là té lên người cô..còn..còn ịnh nguyên cái vựa trái cây vào mặt Trí Tú.
Thái Anh với Lệ Sa đang đi bên hàng bưởi khác nghe tiếng cũng chạy qua nhưng mà bị đứng hình trước cái thế té đó vài giây mới chạy lại đỡ.
- Có sao hông chị hai? - Thái Anh kéo tay Trân Ni dậy hỏi han.
- Ờ..ờ..không sao... - Trân Ni ngượng chín mặt ậm ừ đáp.
Trí Tú khó chịu đứng dậy phủi phủi cái lưng đầy đất:
- Tui mới là người có sao đây nè!! Nguyên cái... - Nói đến đây Trí Tú ngại nên khựng lại.
- Thôi chị hai, chuyện cũng không có gì. - Lệ Sa tay vuốt lưng an ủi nhưng miệng lại cười tủm tỉm.
Không thèm đôi co nữa cô bỏ đi một nước một, Trân Ni cũng không dừa dì chề môi lặn mắt lên liếc hấy. Làm như cô muốn té lên người chị ta lắm vậy đó, người thì khô như nhái có cái gì đâu mà thèm.
Mạnh ai náy làm việc không đá qua đá lại câu nào, chắc do ngượng. Làm đến chiều cũng xong hết vườn bưởi Trí Tú đi lai rai vào nhà tự nhiên sau lưng có tiếng la:
- Á..!!
Vừa quay lại đã thấy Trân Ni lọt dưới cái mương nước để dành tưới cây. Đường nước không quá sâu chỉ tới nữa bụng Trân Ni thôi. Trí Tú cười thách thức:
- Sao? Nực quá nên nhảy xuống tắm hả?
- Kéo tui lên đi cười cái dì?
- Nhờ dã người ta mà thái độ kiểu đó sao? Nói câu nào nghe cho lọt lỗ tai xíu đi.
Trí Tú đứng trên bờ nhịp nhịp dò vờ nhìn trời nhìn mây. Thái Anh với Lệ Sa dô nhà từ nảy giờ rồi tại Trân Ni đi chậm nên kéo theo Trí Tú phải đi mò mò đợi nên mới trễ. Vậy mà hời được vố trả thù Trân Ni.
- Kéo tui lên nhanh đi lạnh quá nè!!
- Cô kêu tui bằng chị đàng hoàng đi rồi tui kéo cô lên.
- Nằm mơ đi!!
Vẫn còn cứng miệng Trân Ni thà nắm níu mấy bụi bỏ còn hơn, mà nắm trúng mấy cọng cỏ chỉ chút xíu là đứt ngang, bờ thì quá dốc mà Trân Ni lại nhỏ con không đủ sức leo lên.
Thấy Trân Ni mãi không chịu kêu Trí Tú mới nói vờ:
- Không kêu thì thôi tui đi dô trước cô ở đó đi nào leo lên được gì dô.
Trí Tú đi xa được vài bước thì mới nghe thấy tiếng Trân Ni kêu phía sau.
- Chị...kéo tui lên!!
- Hả? Cô nói gì tui nghe hông có rõ?
Trí Tú vờ như không nghe, cô lắng tau nghiêng người làm Trân Ni tức điên lên hét một cái tới Sài Gòn còn nghe lòng lọng:
- Chị!!
Trí Tú giật mình bịt tai lại, đúng là nhỏ con nhưng cái miệng cô ta to quá kêu một cái gà vịt heo chó gì kêu theo hết trơn. Kêu cũng kêu rồi buộc Trí Tú phải đi xuống cặp mé mương, một tay nắm lấy nhanh bưởi một tay chìa ra trước mặt Trân Ni.
Trân Ni chụp lấy tay chị trèo lên tới bờ, lên được rồi thì trở mặt liếc xéo Trí Tú một cái. Trời thì tối nên Trí Tú không thấy được cái vẻ mặt hậm hực đó đâu.
......
Hai người ngoài đồng thì cãi nhau chí chóe, hai người trong nhà có vẻ hòa thuận hơn:
- Dưới quê vui quá hé.
- Ừm, vui lắm. Sắm tết còn vui nữa, con nít xóm này nhiều như đám giặc chiều chiều là tụi nó chơi đầy ngoài đường.
Chiều mát rượi à mấy đứa con nít cũng đi học về nên hay chơi giỡn ngoài đường. Thái Anh với Lệ Sa đang ngồi ở cái bàn đá trước sân. Thái Anh nhìn tụi nhỏ chơi mà vui lây, từ nhỏ đến lớn có biết đi chơi hay chạy giỡn với bạn bè là gì đâu. Có hai chị em chơi với nhau ngay cả bạn bè cha cô cũng phải là người chọn.
Nghĩ đến cuộc sống của mình Thái Anh lại hẳng đi một nhịp về tiền thì không thiếu nhưng mà tình thì có, thiếu...thiếu rất nhiều là đằng khác.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro