Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 5

Trân Ni nheo nheo mắt mơ hồ ngồi dậy, hôm nay sao lạ vậy nhỉ có tiếng gà vịt cả tiếng người nữa trộn lẫn vào nhau, cô nhớ phòng cô có cách âm cơ mà.

Hai mắt cứ bị màn nước mỏng che đi, khi bừng tỉnh lại Trân Ni mới vỡ lẽ nhớ ra từ từ về chuyện hôm qua, cô thở dài với tay khều khều Thái Anh gọi:

- Thái Anh...dậy đi em.

Thái Anh ưỡn người lăn qua lăn lại trên giường. Cái giường tre cứng ngắc ngủ cả đêm qua làm cho hai người đau mỏi gần chết. Mới có 6 giờ sáng mà ôm xồm vậy sao.

Hai người bước ra khỏi phòng đi thẳng ra sau hè thì một luồng gió thổi qua mát rượi. Hai người bị cảnh trước mắt mê hoặc, đêm qua do tối quá nên không thấy rõ cảnh ở đây. Đâu cũng là cây cối xanh ngát xa xa còn có đồng lúa nữa. Miền Tây là như vậy sao.

Trân Ni nhắm hờ mắt hít một hơi thật sâu nhưng chưa kịp hưởng thụ một tiếng nói cắt ngang:

- Đứng đây làm dì, súc miệng đánh răng gì đi má tui đợi hai cô ở trước kìa.

Trí Tú cầm thùng lúa từ sau hè đi dô gặp ngay trước cửa nên nói luôn. Nói xong Trí Tú lượng vào nhà để lại Trân Ni che tay hờ lên miệng ngượng ngùng còn Thái Anh thì cau mày khó chịu. Cùng là con gái sao cô ta lại chẳng hiểu ý tứ gì của con gái hết vậy.

Rửa mặt mũi chỉnh lại tóc tai quần áo ra trước nhà, bà Lệ ngồi trước bàn giữa nhâm nhi trà nhìn ra đường lộ đất.

- Hai cô dậy rồi he, uống miếng nước đi rồi tui dới hai cô nói chút chuyện nhe.

Bà hòa nhã rót hai tách trà mời khách. Hai người ngồi xuống nâng tách trà lên nhấp một miếng. Trời ơi nó đắng dữ lắm, sao người ta uống được hay dậy.

- Dờ tui tánh dày, hai cô chịu thì làm không chịu thì cứ tìm chỗ mới.

- Dạ dì cứ nói. - Trân Ni gật nhẹ đầu đáp.

- Nhà tui thì cũng làm vườn nuôi con này con nọ tới đợt thì có người tới mua, không có cực chỗ đi bán nhưng cực ở công nuôi. Hai cô phụ dới hai đứa con gái tui làm công chuyện vòng vòng, nói chung cũng không có cực. Tháng thì năm triệu bao ăn bao ở. Hai cô tính sao?

Thái Anh chán nản nhìn Trân Ni. Năm triệu ở đây so với Sài Gòn thì chẳng là gì hết, 5 triệu một đêm đã tiêu hết rồi. Nhưng mà ở quê kiếm được 5 triệu đỏ mắt. Nếu không làm ở đây thì hai người biết đi đâu? Lạ nước lạ cái trong người cũng không còn bao nhiêu tiền. Ở đây có chỗ ăn chỗ ở cũng gọi là tạm ổn rồi, còn chuyện sau này để tính sau.

- Dạ vậy dì cho hai con làm nha. Nhưng mà...tụi con hông có biết nấu cơm.. - Trân Ni cười ngại nhìn dì.

Bà chỉ cười hiền lên tiếng:

- Hai cô yên tâm, cơm nước tui lo sẵn làm về là ăn thôi khỏi lo chuyện đó.

- Vậy bây giờ tụi con phải làm gì trước ạ? - Thái Anh lên tiếng hỏi.

- Sa, Sa à. Ra má biểu cái coi. - Bà nhóm người ra trước cửa gọi Lệ Sa.

- Dạ. - Lệ Sa đáp lại từ cái nhà thiếc trước nhà.

Lệ Sa chạy dô nhà tay chân mình mẩy vẫn còn nhớt nhao tùm lum.

- Kêu con có dì hông má?

- Con coi dẫn hai cô ra chỉ việc đi, chị hai bây ở sau hè hay dì đó.

- Dạ, đi theo tui.

Nói xong Lệ Sa đi ra sau hè, Trân Ni với Thái Anh cũng lẽo đẽo theo sau. Dẫn đâu đi đó chứ có biết gì đâu mà đi lung tung. Ra tới sau hè thì thấy Trí Tú cấm cúi lục lội gì đó trong cái thùng phi bự.

- Chị hai...

Nghe tiếng Trí Tú ngốc đầu dậy nhìn:

- Chuyện gì?

- Má kêu chị hai chỉ việc cho người ta làm kìa.

Trí Tú xoay người nhìn hai con người lúp ló sau lưng Lệ Sa. Nhìn tay chân yểu điệu vậy làm được hông, móng tay còn dài ngoằn sơn màu lòe loẹt nữa, tóc tai thì se loạn se loạn. Không biết Trí Tú có biết chút ý tứ nào của con gái không nữa, cô phà một câu khiến hai người họ đơ mặt ra đó:

- Làm không nổi đâu, đi kiếm chuyện khác làm đi.

Nhìn thấy thái độ khinh bỉ của Trí Tú làm Trân Ni tức điên lên đi được, nói chuyện còn không thèm nhìn mặt nữa chứ. Trân Ni hậm hực đáp lại ngay:

- Chị không giao việc sao biết tụi tui làm không được.

- Cần phải nói sao? Nhìn sơ là biết ngay mà, giờ đi kiếm cái khác mà làm cho đỡ phí thời gian.

Trí Tú vừa nói vừa đóng đóng cái thùng cạch vạch xem Trân Ni như vô hình. Trân Ni phát hỏa bóng khói đầu chống hông hét lớn:

- Nè!! Chị tôn trọng tôi xíu đi chứ, nói chuyện không nhìn mặt nhau vậy đó hả!?

Đương làm Trí Tú phải buông búa ngưng ngang cô gác một tay lên miệng thùng tay còn lại chống hông nhướng mày nhìn em:

- Dậy được chưa? Hay cô muốn tôi nhìn cô vầy? Đủ tôn trọng chưa?

Vừa nói Trí Tú vừa lấy tay banh mắt mình ra thật bự để nhìn Trân Ni, làm em muốn nhào tới quánh cho một cái nhưng may là có Thái Anh níu tay lại. Mình đi làm công cho người ta mà giờ đánh luôn chủ chắc có nước bị đuổi quá. Trí Tú cười nhếch mép nhìn Trân Ni như chọc quê rồi cầm búa lên đóng tiếp.

- Là má chị nhận tụi tui vào làm...

Trân Ni cố gồng để nói nhỏ giọng nhưng chưa hết câu Trí Tú đã nhảy vào họng người ta rồi.

- Thì kêu má tui chỉ việc cho cô chứ cô kiếm tui chi.

Thấy chuyện có vẻ không ổn lắm nên Lệ Sa đứng đơ ra đó nảy giờ mới lên tiếng:

- Chị hai, đừng làm khó người ta nữa. Má kêu em dẫn người ta ra cho chị hai chỉ việc đó.

- Mày thấy có làm được tích sự gì hông mà đòi làm? Mắc công chỉ xong làm không được phí thời gian của tao.

Trí Tú nhíu mày khó chịu, mới sáng sớm bị làm phiền đã không vui rồi. Má mướn người về phụ hay về phá không biết nữa.

Trân Ni chịu hết nổi cái thái độ cao ngạo của chị ta săn tay áo lên cao thách thức:

- Chỉ đi tui làm cho chị coi!!

Trí Tú không nói gì chỉ lia mắt nhìn xung quanh một vòng rồi chỉ tay về phía cái thùng:

- Khiên thùng phân ra góc bưởi kia đi, làm được thì tui chỉ việc tiếp cho.

Trí Tú chỉ ra cái góc bưởi cách xa chỗ đang đứng cũng tầm hai chục mét hơn rồi nhìn lại Trân Ni. Trân Ni thì cũng có máu liều nên nhào đến nắm cái quai của thùng 20 lít nhưng nắm nhấc lên lại nhắc không nổi.

Trí Tú nhướng mày dò hỏi, còn nhịp nhịp dò:

- Sao? Cô khiên nổi hông?

- Hớ, chị chờ đó nhìn tui khiên nè.

Vẫn còn sức để cãi nhau nên chắc là khiên nổi. Trí Tú tự lưng vào vách khoanh tay trước ngược chờ em cô ta có làm được hay không hay chỉ mạnh miệng. Trân Ni nghiến răng hai tay nắm chặt vào quai thùng gồng hết sức nhắc lên nhưng mà nhắc lên rồi để lại chỗ cũ.

Trí Tú mím môi nhịn cười, cười lớn quá cô ta quê thì sao. Trân Ni gồng đến đỏ mặt tía tai nhắc lên đi được một hai bước rồi hạ xuống, cứ làm vậy cho tới khi khiên đến góc bưởi. Tới nơi Trân Ni ngồi ịt xuống đất vì mệt mồ hôi mồ kê đổ ra ròng ròng. Trí Tú cũng hơi bất ngờ vì cô ta không giống như cô nghĩ.

- Chị hai, chị có sao hông?

Thái Anh lo lắng chạy đến đỡ người Trân Ni dậy.

- Không sao...

- Cũng được việc đó chứ. Mà đây mới thùng đầu thôi còn trỏng hơn chục thùng nữa đang đợi hai cô kìa.

- Hả!? - Thái Anh với Trân Ni đồng thanh.

Cái gì mà hơn chục thùng. Cái này là giết người hay sao? Một thùng đã muốn xĩu khiên nữa chắc có nước chết ở đây. Nhưng mà không làm thì lấy gì mà ăn đây, tiền bạc cũng không có dư dã. Dưới quê đa số làm đồng làm vườn chỗ này hay chỗ khác gì cũng vậy thôi.

Nói xong Trí Tú chấp tay sau đít đi vào nhà để lại Trân Ni thở hì hục phía sau, còn khua tay múa chân nhá nhá.

- Người gì mà thấy ghét, nhìn cái mặt ưa không nổi!!

Trân Ni vuốt tóc lại vắt lên hai tai còn chặm chặm bớt mồ hôi trên trán. Thái Anh cũng chỉ biết thở dài:

- Thôi ráng đi hai, không làm ở đây thì mình đi đâu giờ. Tiền cũng hông còn bao nhiêu đâu có xài lung tung được, ở đây được lo ăn ở chắc gì chỗ khác có. Mặc dù làm có hơi cực nhưng mà mình phải ráng chứ biết sao giờ.

- Ừm, thôi hai đứa khiên chung cho nhẹ một chút.

Nói rồi Thái Anh với Trân Ni đi bộ lai rai vào nhà, trời cũng bắt đầu hửng nắng. Lệ Sa tựa vách nhăn mặt khó hiểu nên mới đi đến vỗ vai Tú:

- Ủa chị hai, bình thường mình có khiên từng thùng vậy đâu? Sao nay hai bắt người ta khiên chi dạ?

- Khiên cho biết cực biết khổ, cái cực khổ làm được thì cái sung sướng nhầm gì!

- Ờ..ờ..

Lệ Sa gật đầu thí đại chứ không biết có hiểu hay hông nữa. Bình thường thảy bao phân lên xe yên xe máy là chở ra đó phẻ rẻ à có tốn sức miếng nào đâu. Sao nay chị hai rạch bao đổ ra mấy cái thùng bê chi? Thì ra là bày  dụ này.

Trí Tú cứ đứng đó nhìn chầm chầm vào hai con người đang hì hục khiên phân ngoài nắng. Cái đà này chắc tới trưa mới đi rải phân quá.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro