Chap 41
Thái Anh Trân Ni trở về nhà sau khi tiệc kết thúc. Người mệt rã rời, tắm rửa thoải mái xong Trân Ni lê thân xác với bụng đói meo xuống nhà định lục kiếm gì đó ăn lót dạ.
Vừa bước xuống nhà Trân Ni đã gặp phải cha mình, cô không mấy vui vẻ vờ lướt đi như không thấy.
- Ni!! Lại đây cha nói chuyện một chút.
Chạy trời không khỏi nắng, Trân Ni lếch dép xẹt xẹt đến ngồi ịch xuống sofa:
- Nói đi!
Ông nhíu mày với cách nói chuyện không đầu đuôi của Trân Ni, lên tiếng chấn chỉnh:
- Ai dậy con cái thói ăn nói vô học đó! Nên nhớ con là đứa được ăn học lễ nghĩa từ nhỏ mới có một thời gian sống chung bọn vô học đã quên hết phép tắc rồi sao?
- Đúng, tôi quên hết rồi. Nếu không nói thì tôi đi!!
- Đứng lại đó!
Mới nhóm người ông đã quát lớn, Trân Ni dù khó chịu nhưng vẫn ngồi lại chỗ cũ chờ đợi:
- Cổ phiếu thế nào?
- Vẫn chưa lấy được!
- Con nghĩ bản thân sẽ lấy được nó trong mấy ngày?
- 3 ngày!!
Trân Ni đáp nhanh không thèm đắng đo suy nghĩ, cứ như cô chắc chắn bản thân sẽ lấy được nó vậy. Cha cô gật đầu vỗ tay vài cái như tán thưởng:
- Vẫn ngông cuồng chí lớn. Rất giống ta!
Trân Ni không vui nổi khi được khen, cô thà giống tên ăn xin ngoài đường còn hơn giống ông ta.
- Cha có quà động viên con.
Ông ta đẩy điện thoại về phía em, Trân Ni tò mò nhắc lên xem. Camera trước cổng nhà cô đang quay lại hình ảnh Trí Tú Lệ Sa đứng ngóng ngó vào trong nhà, tết nằm sải rồi lại ngồi đợi. Cô khó chịu hỏi ông ta:
- Ông làm gì hai người họ rồi!
- Đừng nghĩ ta xấu tính tới vậy chứ. Không làm gì hết!
- Chuyện tôi với ông không liên quan gì đến hai người họ. Khi nào tôi lấy được số cổ phiếu đó thì ông đừng hồng đụng đến họ!
- Được, ta đang chờ con. Đừng làm cha thất vọng.
Trân Ni đi một mạch lên phòng. Ông ta muốn dọa nạt cô hay sao? Số cổ phiếu đó cô nhất định phải lấy bằng mọi cách.
......
- Hai, hay mình tìm cách khác đi. Hai đi một mình như thế em không yên tâm.
- Không sao đâu, hai tự biết mà. Nhất định chị phải lấy được nó.
- Hay em đi cùng hai.
- Không được! Ở yên đây, đừng đi đâu hết.
Nói xong Trân Ni rời đi. Nay cô có hẹn với Jaydee bàn về chuyện cổ phiếu. Thái Anh dù lo lắng nhưng bản thân lại chẳng được chị hai cho theo. Ông ta nổi tiếng gian manh, Thái Anh lại thật thà non nớt Trân Ni không cho đi cũng phải thôi
Trân Ni được xe ông ta đưa đón. Nhà hàng nổi tiếng đắt đỏ nhất Sài Gòn Trân Ni bước chân vào căn phòng vip. Bên trong được trang trí nến đèn nhìn rất lãng mạng, một bàn tiệc được bày sẵn có rượu đắt tiền, mấy món hạng sang.
** Cạch..
- Để em đợi lâu rồi.
- Không lâu, tôi cũng vừa đến thôi.
Ông Jaydee đưa tay ngỏ ý, Trân Ni cũng biết nên đáp lại. Hai người ngồi vào bàn, Trân Ni có vẻ cảnh giác cứ liên tục lia mắt quan sát. Jaydee nhìn vẻ mặt đanh lại đó của Trân Ni cũng đủ hiểu.
Ông bật cười lên tiếng:
- Đừng căng thẳng vậy chứ, tôi chỉ muốn ăn cùng em một bữa thôi.
- Ông đừng hiểu lầm, chỉ là khung cảnh đẹp quá nên muốn ngắm nhìn chút thôi. À, chuyện cổ phiếu tôi...
Trân Ni vừa lên tiếng đã bị ông ta ngắt ngang:
- Hahaa..đừng vội thế chứ. Nào, uống một ly đi.
Dù có hơi lo sợ nhưng Trân Ni vẫn nâng ly rượu nhấp môi một chút.
- Khoan hẵng nói chuyện công việc, nói chuyện của chúng ta trước đi.
- Chuyện chúng ta? Tôi và ông có chuyện gì ngoài chuyện công việc sao?
Vừa dứt câu ông ta đã đẩy đến trước mặt Trân Ni một hộp nhung nhỏ. Dù tò mò nhưng Trân Ni vẫn không hỏi chỉ đưa ánh mắt khó hiểu nhìn ông. Jaydde cười nhẹ đứng dậy đi đến cạnh Trân Ni cầm lấy hộp mở ra. Một đôi hoa tay kim cương sáng hực, nhìn thôi cũng thấy ngập mùi tiền rồi.
- Đây là quà gặp mặt, hy vọng em không chê.
- Cái này....
- Để anh đeo cho em.
Không để Trân Ni kịp từ chối Jaydee nhóm người muốn đeo cho Trân Ni..
** Rầm!!!
Tiếng đạp cửa rất lớn. Phong bước vào túm lấy cổ Jaydee đấm mấy cái liên tục khiến ông ta ngã nhào ra sàn.
- Phong! Anh điên hả!?
Phong thở hồng hộc nhìn Jaydee xỉ mặt.
- Đừng ỷ có chút tiền thì làm mấy chuyện dơ bận này!
- Anh có tư cách gì nói người khác!
Trân Ni kéo mạnh tay Phong đối diện. Vừa mắng vừa xỉ vào ngực anh ta. Phong không tức giận chỉ giữ hai bắp tay Trân Ni:
- Em đừng bị tên cáo già này lừa. Em thừa biết ông ta là loại người như nào mà.
- Đây là chuyện riêng của tôi không liên quan gì đến anh!!
Jaydee bị đánh đến tét cả khóe miệng. Ánh mắt chuyển sang tức giận đập bàn một cái mạnh nhìn Trân Ni:
- Số cổ phiếu đó tôi sẽ không đầu tư vào công ty rác rưởi!! Còn cậu! Gáng giữ cái ghế vững một chút!
- Ông Jaydee, làm ơn nghe tôi giải thích đi!
Ông ta bỏ đi một mạch không thèm nghoảnh lại. Phong thì có phần vui còn Trân Ni thì tức đến bóc khói, một chút nữa là được rồi. Bây giờ bao nhiêu công sức chịu đựng của cô bị cái tên chết bầm này phá hết.
Trân Ni hét lên quơ tay đập hết đồ đạt trên bàn. Phong níu tay em lại trấn an:
- Em bình tĩnh đi Ni!! Rốt cuộc em cần số cổ phiếu của ông ta làm gì, còn nhiều cơ hội khác cho em mà. Còn anh..anh luôn ở anh giúp em mà.
Trân Ni hất tay anh ta ra, nở một nụ cười như xỉ nhục Phong. Trân Ni xỉ vào ngực anh ta:
- Anh ngu lắm!! Có anh? Công ty quèn của anh thì làm được gì, chỉ bị cha tôi lợi dụng làm bàn đạp để kiếm mấy mối đầu từ khác. Lợi dụng xong thì bỏ thôi! Anh đừng có tin người quá. Nhất là ông ta.
- Ý em là sao?
- Ông ta muốn lấy cổ phiếu đầu tư từ công ty anh. Thế thôi!! Còn chuyện tôi muốn lấy cổ phiếu từ Jaydee là vì Trí Tú. Nếu tôi lấy được, tôi sẽ được gặp lại chị ấy. Nhiêu đây thông tin, đủ anh sáng mắt chưa? Hử? Hay muốn thêm.
Phong ngay người loạng choạng, tay chổi lên bàn trúng cả mảnh ly vỡ cũng không hay. Phong nuốt ực một cái cố hỏi Trân Ni thêm một câu nữa:
- Em vì Trí Tú có thể đánh đổi cả an toàn của mình hay sao?
- Đúng!! Cả mạng tôi cũng có thể đổi. Tôi biết anh không có ý xấu, nhưng tôi yêu chị ấy, chỉ mình chị ấy thôi. Làm ơn đừng tự mình hại mình nữa, càng gần ông ta anh chính là người chịu thiệt. Tôi chỉ muốn nhắc anh vậy thôi, nếu còn cố chấp không tin hậu quả có ra sao là do anh quyết định!!
Dứt câu Trân Ni đẩy cửa rời đi. Phong đổ gục xuống đất vừa hét lớn vừa đạp phá đồ đạt. Bao nhiêu công sức của anh hóa ra cũng chỉ vì lợi của người khác thôi sao.
.....
Trân Ni mệt mỏi tựa đầu ra sau ghế chợp mắt, hai thái dương cứ nhức bưng bưng đầu ốc cứ quay cuồng.
- Tới rồi thưa cô.
Tài xế thắng xe ngay trước cổng rồi ngoái đầu ra sau. Trân Ni gật đầu rồi đẩy cửa bước ra. Cô bước vào nhà một cách mệt mỏi nhưng vừa tới cha cô đã quát lớn thảy một xắp giấy vào mặt cô:
- Tao kêu mày đi lấy cổ phiếu chứ không phải đi để phá đám chuyện của tao!! Mày có biết ông ta rút hết cổ phiếu đầu tư cho công ty rồi không!
Trân Ni cười mỉa mai đưa cặp mắt đỏ hoe ẩm ướt nhìn ông ta:
- Ông chỉ quan tâm đến số cổ phiếu đó hơn sự an toàn của con mình sao? Ông có xứng đáng làm cha hay không?
- Mày!! Đừng có ở đây trả treo, nếu mày không lấy lại được số cổ phiếu này thì đừng có hòng gặp lại nó!
- Ông không có quyền gì ra lệnh tôi hết! Nếu muốn ông tự đi mà lấy. À mà còn nữa, tôi nói cho Phong nghe tất cả mọi chuyện rồi...
Nói xong Trân Ni đi lến phòng một mạch để lại ông ta tức ngăn ngực khó thở ngồi ịch xuống sofa cầm mớ giấy tờ xé nát.
Trân Ni lên phòng vừa khóc vừa gom hết đồ đạt bỏ vào vali. Cô muốn đi, đi khỏi nơi không phải cho cô. Thái Anh với chiếc vali đứng đợi. Hai chị em dắt tay nhau xuống lầu lướt qua ông ta một cách rất nhanh.
- Đứng lại đó! Mới có tí tuổi đã hư hỏng như vậy rồi. Ở gần bọn thất đó riết không ai dậy dỗ nổi. Nếu đi được thì đi luôn đi đừng trở về đây nữa, cũng coi như tao không có đứa con nào hết.
Trân Ni kéo tay Thái Anh bước ra khỏi ngạch cửa một cách dứt khoát một cái ngoái đầu cũng không thèm. Thái Anh bây giờ lại sợ nhà hơn bất cứ thứ gì hết. Cha cô thay đổi nhiều quá.
Bây giờ hai người phải đi đâu đây? Nếu về lại đó họ có được chấp nhận không?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro