Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 35

Đã nửa đêm Trân Ni vẫn chưa ngủ, hai mắt đã sưng đỏ hết rồi. Em nhìn sang chị vẫn đang say giấc, sờ tay lên tóc chị.

- Em phải làm sao đây chị? Làm sao để người ta công nhận tình yêu của chúng ta...

Nói đến đây mũi em nghẹt cứng, cổ họng cứ ứ lại không nói thêm được gì nữa. Em kéo thục người nằm xuống tựa cằm lên vai chị. Em nức nở nhưng không ra tiếng hai hàng nước mắt nóng hỏi loang lổ trên vai áo. Trân Ni cắn môi đến chảy cả máu tươi rang rát.

Từng ngón tay bắt đầu cử động nhẹ vuốt lên sóng mũi cao thẳng tấp, Trân Ni chạm nhẹ vào má sờ đến mắt môi chị. Như muốn lưu rõ từng đường nét của chị sợ rằng một ngày nào đó sẽ không được nhìn thấy nữa.

- Em xin chị..đừng hận em..

Cứ thế cả đêm đó Trân Ni cứ khóc đến gần sáng mới thiếp đi.

.....

- Chị Ni..chị dậy chưa?

Sắc mặt Thái Anh đanh lại em gõ cửa liên tục cho đến khi thấy Trân Ni mệt mỏi giọng đặc nghẽn mở cửa:

- Có chuyện gì sao?

- Chị thấy rồi đúng hông?

Trân Ni lưỡng lự một hồi cũng gật đầu:

- Em vào trong đi.

Vào được phòng Thái Anh bật khóc tức tửi vừa hức lên vừa nói:

- Cha..cha thật sự muốn bắt chị em mình dề Sài Gòn, cha cũng biết chuyện hai chị em mình quen con gái rồi hai. Giờ mình phải làm sao hả hai!?

- Em bình tĩnh đi. Giờ..hai nghĩ mình không nên cho hai người kia biết được. Tánh tình Trí Tú với Lệ Sa em còn không rõ sao, chắc chắn sẽ làm loạn cho coi. Còn về phần cha, ông ấy đâu phải kiểu người nuông chiều con cái, thấy rơi dăm ba giọt nước mắt nhầm nhò gì. Ngay cả vợ mình mất ông ta còn không thèm để tâm quá tuần lễ.

Giọng em rấm rức, bao nhiêu uất hận năm xưa dâng lên một lượt. Thái Anh vuốt lấy vai đang run lên bần bật của chị an ủi, năm xưa Thái Anh vẫn còn rất nhỏ nên không hiểu được chuyện của cha mẹ. Lúc lớn lên thì chỉ nghe kể lại.

Trân Ni gạt đi hàng nước mắt sụt sịt hỏi:

- Trí Tú với Lệ Sa đâu? Sao sáng giờ không thấy.

- Hai người đó chở nhau đi đâu từ sáng sớm rồi.

Vừa dứt câu tiếng bô xe nổ tạch tạch phía trước. Cả hai vội vàng lau sạch nước mắt bước ra khỏi phòng.

Trí Tú trên tay là mấy bọc đồ lỉnh kỉnh bước vào nhà. Vừa qua ngạch cửa Trân Ni đã nhào đến ôm siếc lấy cổ cô rút vào ngực. Trí Tú bật cười hôn chụt lên đỉnh đầu:

- Nhớ chị tới vậy hả?

- Ùm...nhớ muốn chết.

- Xạo quá đi, ngày nào giờ nào cũng gặp, chị sợ em chán bản mặt chị rồi chứ.

- Chán đâu mà chán.

- Thôi buông chị ra đi, để chị chạy ra sau làm con cá lóc nướng trui cuống bánh tráng ăn.

Trân Ni cứ khăng khăng không buông ôm lấy chị cứng ngắc, bất lực tới nổi Trí Tú không thèm nói nữa đáp lại cái ôm của em. Một lát sau Trân Ni mới chịu buông.

Trí Tú hôn chụt lên trán em một cái, cô cười nhẹ rồi đi ra sau hè làm cá. Trân Ni hai mắt đỏ hoe nhìn theo bóng lưng của chị. Làm sao cô có can đảm để nói với Trí Tú. Vết thương của của chị ấy còn chưa lành hẳng chả lẽ cô lại vô tình đến nổi sát muối vào đó hay sao.

Em liu xiu đứng không vững khó khăn ngồi xuống ghế ôm mặt rưng rức.

*** Tin..tin...

Tiếng kèn xe cắt ngang tâm trạng của em. Trân Ni ngửa người ra sau nhìn ra cổng. Chiếc xe trắng hạng sang đậu trước đó, hai mắt dãn nở môi mấp máy hơi thở thì nặng dần nặng dần. Chân em cứ nhũn ra nhưng cố nhắc lên bước ra cổng.

Cửa kính hạ xuống, Phong cười nhẹ nhìn em:

- Em đã đọc tin nhắn của chú chưa?

- Rồi!! Cha em kêu anh tới đúng hông?

Phong không nói nhưng cũng kẽ gật đầu. Trân Ni nhíu chặt đôi lông mày nhỏ, em khó chịu lên tiếng:

- Anh thừa biết câu trả lời của em là không mà!! Sao anh còn cố chấp vậy? Tại sao lại là em?

- Anh.... Trân Ni, có thiếu gì người em không chọn, tại sao lại chọn nó. Nếu không phải là anh cũng không thể là nó được?

- Tại sao?

Trân Ni cương nghạnh đáp lại, sắc mặt Phong tối đen. Cơ bản bao nhiêu lý anh nói ra điều là dư thừa. Trí Tú có được trái tim Trân Ni còn những người khác thì không!

Phong thở dài bước xuống xe:

- Chuyện đó để nói sau đi, giờ việc của anh là đưa em với Thái Anh về Sài Gòn. Mấy chuyện còn lại sẽ giải quyết sau?

- Tại sao em phải về đó?

- Em cứng đầu quá  đó Trân Ni. Em hiểu tính cha mình hơn ai mà? Hay do em chưa biết?

- Ý anh là sao?

Phong lấy điện thoại mở ra đoạn tin nhắn đưa trước mặt Trân Ni:

Chú Đinh: Nếu nó không chịu về cứ nói với nó chú sẽ cho người yêu nó sống trong đau khổ!! Lúc đó thì đừng trách, nó không có cơ hội lựa chọn lần hai đâu.

Tay chân em bất đầu buông thõng người cũng ngã ngang vào cổng.

- Đó, em thấy chưa? Quyết định là ở em. Đừng để mọi chuyện đi qua xa lúc đó em là người hối hận.

- Anh về trước đi, tôi và Thái Anh sẽ về đó sau!!

- Không được, chú dặn đích thân anh phải đưa hai đứa em về. Hay em còn vướng bận chuyện của nó, để anh vào trong nói cho em cứ ở xe đợi.

Phong cất điện thoại vào túi nhóm người định đi vào trong nhưng một chất giọng lạnh tanh vang lên. Trân Ni nhìn Phong bằng cặp mắt đỏ trạch nổi từng tia gân máu:

- Anh có tư cách gì để nói chuyện với chị ấy!! Tôi cắm anh, tuyệt đối không được nhắc tới chuyện gì về tôi cho chị ấy nghe. Nếu không anh biết hậu quả rồi đó.

- Em đủ can đảm hay không?

- Tôi đâu phải loại người hẹn hạ như anh.

Nói xong em bỏ vào nhà một mạch để lại Phong chống hông cười gượng gạo.

......

- Sa..Sa....

Thái Anh chạy từ đâu ra không biết đột nhiên xà vào lòng Lệ Sa ôm chặt cứng, xém xíu nx Lệ Sa té dô trong chuồng gà luôn rồi.

Lệ Sa giật mình hoảng hốt, vì mặt em đập khá mạnh vào ngực cô. Lệ Sa ôm lấy mặt em xem xét:

- Em có sao hông, để chị coi coi.

- Em hông sao hết..

Thái Anh thút thít lên tiếng, Thái Anh ngày càng ôm riết hơn làm Lệ Sa cảm thấy kì lạ:

- Làm gì em ôm chị chật dữ ạ. Có gì kể chị nghe, có ai ăn hiếp em phải hông?

- Hông có..nhưng mà Sa ơi..

Thái Anh ngẩng mặt lên thì nước mắt đã chảy tới cầm rồi. Nhìn em khóc Lệ Sa càng rối rắm hơn không biết chuyện gì đã xảy ra.

- Sao lại khóc, hử? Kể chị nghe coi.

- Chị...chị đừng giận em nha...em thương chị..em thương chị lắm.

- Chị đâu có giận em chuyện gì đâu. Có cái gì em cứ nói chị hông có giận hờn gì em hết á.

Càng hỏi Thái Anh càng khóc lớn, vai em run lên bần bật ứa nước mắt liên tục. Thái Anh còn chưa kịp trả lời thì tiếng đổ bể còn cả tiếng cãi nhau vang lên trong nhà. Hai người bỏ hết chạy vào trong xem thử.

....

- Trân Ni em sao dậy? Tự nhiên lại nổi điên lên!

Trí Tú thở hì hục tay thì giữ Trân Ni lại, Trân Ni cứ như hóa điên quơ được cái nào đập nát cái đó. Xung quanh phòng bây giờ là mớ hỗn độn.

Trân Ni khó chịu đẩy mạnh người Trí Tú ra hai mắt trừng lên quát lớn:

- Buông ra!! Tui chán phải ở đây rồi.

- Em..em nói dậy là sao? Rốt cuộc em giận chị cái dì!?

Cứ ngỡ em giận nên làm loạn, Trí Tú bước đến níu lấy tay em nhưng Trân Ni năm lần bảy lượt giật tay lại tránh né cô.

*** Xoảng...

Trân Ni cầm cái gương trên bàn đập nát bấy xuống gạch. Trí Tú hai mắt ương ướt nhìn, Trân Ni của cô bây giờ sao khác quá.

- Có gì cứ nói cho chị nghe đi, em đừng làm dậy mà Ni.

- Tôi không có gì hết!! Giờ tôi chỉ muốn đi khỏi đây thôi. Chị làm ơn đừng phiền tôi nữa.

Em gạt tay chị lướt tới tủ đồ quơ đại vài ba cái bỏ vào vali. Trí Tú buông thõng hai tay ngồi ịch xuống giường. Nước mắt chảy dài đến tận cổ. Trân Ni cũng không khá khẩm gì hơn, nhưng vẫn cố bày ra cái mặt chán ghét.

Trước khi kéo vali đi em hạ giọng nghẹn nói:

- Tôi và chị giờ không còn là gì nữa!! Thời gian qua coi như trải nghiệm sống của chị, đừng có tin người quá!! Không phải ai cũng tốt cũng thật lòng như chị đâu.

- Em nói vậy là ý dì!? Được! Nếu em muốn đi chị không cắm nhưng nói chị biết tại sao đi?

Trân Ni nín khe trước ánh mắt trông chờ từ chị, chờ điều gì chứ? Trân Ni có cứng rắn đến cỡ nào cũng phải bật khóc. Bây giờ em chỉ muốn ôm lấy chị nói xin lỗi chị, chỉ vậy thôi là đủ.

- Không có lí do dì hết!

Nói xong Trân Ni mở cửa đi một mạch ra trước, chạm mặt Thái Anh cô không nói không rằng kéo tay em đi luôn:

- Đi thôi Thái Anh!!

- Hai...hai..nhưng mà..

Dù đi nhưng mắt em cứ ngóai lại nhìn Lệ Sa đứng mếu máo ngay ngạch cửa.

- Trân Ni!! Trân Ni!!

Tiếng Trí Tú vọng lại từ sau lưng, Trân Ni vờ không nghe định mở cửa xe bước vào trong thì cô níu tay em lại:

- Chị với em nói chuyện chút được không! Chắc em hiểu lầm chuyện gì đó của chị với Bích đúng hông? Nếu em không tin chị thề..chị thề...hay là chị tìm Bích tới nói chuyện cho ra lẽ nha..

Trí Tú khẩn trương, giải thích đủ thứ nhưng Trân Ni có vẻ không để tâm đến. Mắt em va vào bàn chân trần của chị một vũng máu nhỏ loãng lỗ dưới chân chị thấm vào cát. Em muốn hỏi thăm, muốn xem chân chị có sao không nhưng em không đủ can đảm làm chuyện đó.

Trân Ni rụt tay khỏi tay chị:

- Không liên quan gì tới Bích hết!! Tôi chán tôi đi, vậy thôi.

- Chị Tú, chị vào trong băng đó đi chân chị đang chảy máu kìa.

Thái Anh xoa lưng Trân Ni trấn an rồi lên tiếng, Trí Tú lắc đầu liên tục cứ nắm tay em không buông.

Phong đẩy cửa xe bước ra khi thấy Trí Tú cứ quấy rầy Trân Ni. Phong đẩy mạnh vai Trí Tú khiến cô mất đà ngã nhào ra sau:

- Cô phiền quá!! Làm ơn buông tha cho Trân Ni đi, cô muốn bao nhiêu tiên cứ ra giá.

- Tôi muốn Trân Ni..không muốn tiền...

Trí Tú gượng dậy chân thì nhắc nhắc vì đau. Lệ Sa không chịu nổi nữa chạy ồ từ nhà ra tới cổng túm áo Phong đấm anh ta một cái thiệt mạnh:

- Anh là cái thá gì mà lên tiếng ở đây!!

- Cô!! Đừng nghĩ cô con gái tôi không đánh.

- Đánh đi..nè, mặt nè đánh đi.

Lệ Sa nghênh mặt thách thức. Phong vung tay định đánh trả thì Trân Ni lên tiếng:

- Đủ rồi!! Tôi muốn về nhà. Thái Anh lên xe đi em.

Thái Anh đứng lưỡng lự một hồi mới mở cửa xe ra, lúc đóng cửa còn lén nhìn Lệ Sa một cái. Trân Ni không thèm để ý tới Trí Tú ngồi vào về.

Tiếng xe nổ máy, từ từ lăn bánh đi.

- Chị Tú..chị..Tú..

Trí Tú đột nhiên tốc chạy đi theo xe, cứ chạy vài bước lại ngã lăn cù ra đất. Đầu cổ tóc tai quần áo đều toàn là bụi. Trí Tú cứ té lại gượng dậy chạy tiếp cứ lặp đi lặp lại mấy lần như thế. Tay chân dù trầy trụa gớm máu nhưng vẫn không cản được cô.

Phong nghiêng người nhìn ra kính xe lên tiếng:

- Tăng tốc đi!!

Trân Ni không dám ngoái đầu lại nhìn, chỉ có Thái Anh can đảm làm điều đó. Em khóc nấc lên cắn lấy tay, Phong còn cố ý hạ cửa kính để Trân Ni nghe được giọng kêu gào của Trí Tú phía sau.

____

Cho fic se nha m.n😅

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro