
Chap 31
Trí Tú lờ mờ tỉnh dậy cảm thấy ngực cứ nằng nặng nên ngó xuống. Trân Ni áp cái má bánh bao lên ngực cô, hai cơ thể trần trụi chạm vào nhau vừa lành lạnh lại vừa âm ấm. Nhớ đến cảnh tối qua Trí Tú ngượng đến đỏ mặt đỏ mũi.
Cô vén mái tóc em sang bên tai nhẹ nhàng đặt lên trán một nụ hôn. Trân Ni đã dậy từ lâu rồi chỉ muốn nằm đó xem Trí Tú làm gì thôi.
Trí Tú mò mẫm xung quanh tìm đồ lụm hết dưới sàn lên mặc vào đỡ rồi rồi đi ra ngoài. Tiếng đóng của vang lên Trân Ni mới hí mắt nhìn, em gượng dậy tựa lưng vào thành giường:
- Làm như chưa thấy hông bằng, mắc gì lén lén lút lút.
Trân Ni chề môi, Trí Tú cứ như đi vụng trộm với ai hông bằng. Sài đồ của mình mà sợ cái gì. Cơ thể ê ẩ cả lên. Cả đêm đến tận sáng mới ngủ, Trí Tú cứ đè em ra hôn đến nổi sưng tấy cả môi mới chịu thôi.
.....
Sáng sớm tắm xong là thoải mái nhất. Vừa bước ra khỏi nhà tắm Trí Tú va phải Lệ Sa, Lệ Sa miệng mồm bọt kem không vừa đánh răng vừa nhai nhai giọng:
- Mai mốt làm gì la nhỏ nhỏ thôi nhe, ảnh hưởng giấc ngủ người khác lắm.
Trí Tú đơ mặt không nói được câu nào đành nhìn bóng lưng Lệ Sa đi vào nhà. Nhớ lại tối qua cô chỉ biết lắc đầu cố hít thở sâu bình tĩnh lại.
- Chị...
- Chị ...ra..ra.. trước nhà xíu, có gì nói sau nha.
Vừa vào được nhà lại chạm mặt Trân Ni Trí Tú ú a ú ớ hấp tấp chạy ra trước.
- Mắc gì như ma đuổi dị.
Trân Ni nhún vai, cầm quần áo ra sau hè tắm.
Trí Tú chạy một mạch ra trước nhà đứng ngay bờ nhìn cây nhìn cỏ, mặt trời mới lên được nửa cây là cùng, nên còn hơi tôi tối. Nhưng dưới quê giờ này người ra thức ráo hết rồi, chợ búa gì cũng tan hết.
- Bộ chị định trốn em hay sao?
Trân Ni từ sau nhảy lên ôm lấy vai chị. Trí Tú chỉ cười nhẹ xoay người đáp lại cái ôm của em
- Trốn đâu mà trốn, có trốn cũng chưa chắc khỏi em.
- Biết dậy thì tốt.
Trân Ni gật gù rút mình vào người Trí Tú, dưới quê buổi sáng lạnh tét nách luôn.
*** Tin...tin..
Tiếng kèn xe hơi cắt ngang không gian lãng mạng của hai người. Cái đèn pha chiếu thẳng vào mặt Trí Tú làm cô khó chịu nghiêng sang một bên, tay che mắt Trân Ni ép vào ngực.
Tiếng đề xe tắt, bóng người con trai cao ráo bước xuống.
- Trân Ni...
Phong cười tươi bước đến chỗ em. Trí Tú hai này dính chặt vào nhau nhìn chằm chằm vào cái tên đó.
Trân Ni có chút ngượng. Trí Tú ở đây cô cũng không dám quá thân thiết với Phong, em cười nhẹ tay vẫn đang sen tay cô:
- Ủa Phong, anh xuống đây có chuyện gì sao?
- Um..cũng không có gì to tát lắm, chỉ muốn mang cho em ít đồ ăn tẩm bổ thôi. Sợ em làm việc vất vả, đồ ăn không đủ dinh dưỡng dễ sinh bệnh lắm.
Phong phát tay một cái, hai người trong xe bước ra với mấy chục hợp trên tay. Trân Ni nghiêng đầu nhìn, cô cũng chả biết Phong mang cái gì đến nữa.
Phong bỏ hai tay vào túi quần quan sát Trí Tú một lát mới hỏi:
- Khách đến nhà không định mời vào sao? Cô chủ?
Trí Tú nhướn một bên mày, hất mặt vào nhà rồi bỏ đi trước. Trân Ni nhìn theo nhưng không thể bỏ Phong đứng đó được:
- Anh vào nhà đi.
Trân Ni hớt hải chạy vào trước xem Trí Tú ra sao. Trí Tú nhàng nhã uống trà trên bộ ghế nhưng vẻ mặt lạnh tanh à, chắc là ghen xịt khói đầu rồi.
Phong ra hiệu hai tên kia liền để đồ ăn ra bàn, nào là tôm hùm, cua hoàng đế thịt bò...mấy món đắc tiền không à. Cũng hơn mười mấy món bày đầy ra bàn. Nó còn gan tới nổi dẹp luôn khay trà Trí Tú đang uống.
Cô nhíu mày nhìn theo tên đó rồi nhìn lại Phong. Anh ta chỉ chề môi nhún vai đi đến nói nhỏ vào tai cô:
- Tại nhà cô nhỏ quá, để tiền mua cái bàn bự hơn đi cho thoải mái.
Nói xong Phong còn vỗ vỗ vào vai cô cười đắc ý đi đến ngồi cạnh Trân Ni, nhưng Trân Ni lại chạy qua ngồi cạnh cô. Em cau tay chị:
- Chị ăn món này đi, cái này ngon lắm.
Trân Ni chỉ lên mấy món đương bóc khói trên bàn nhưng Trí Tú chỉ lắc đầu nhẹ đáp rồi đứng dậy đi vào phòng:
- Em cứ ăn đi, chị không quen ăn mấy món sang vậy đâu!!
- Không quen, ăn một vài lần là quen chứ gì.
Câu nói của Phong giữ chân cô lại. Trí Tú chỉ cười nhẹ xoay người đáp:
- Tiền đâu mà ăn một vài lần, kiếm ăn lần đầu không ra. Không phiền hai người, ăn ngon miệng!!
- Chị....
Trân Ni nhướn người theo kêu nhưng Trí Tú đã đi mất rồi. Phong được một phen lên mặt nhưng lại bị Trân Ni trách mắng:
- Bộ công ty anh không có chuyện làm hả? Rảnh tới nổi dậy sao? Đương khi không lại mua đồ ăn mang xuống đây chi!!
- Sao em lại nổi nóng với anh? Mấy món này là từ nhà hàng em thích không đó. Đợi lâu lắm anh mới mua được cho em.
Trân Ni thở dài bất lực:
- Mấy chuyện đó không quan trọng! Bây giờ em đang ở nhà người ta, ăn, ở nhà người ta. Anh mang đồ ăn như vậy xuống chẳng khác nào anh nói nhà người ta không có ăn, còn nói chuyện với chủ nhà kiểu đó. Chị ấy mà đuổi em, anh biết hậu quả rồi đó!!
Phong phì cười gác tay lên ghế, lên giọng:
- Ba cái chuyện nhỏ nhặt này có là gì đâu em, nó đuổi anh còn mừng. Anh rước em về Sài Gòn sống cho khỏe người. Ở đây nhìn chặt chọi ngột ngạc ghê.
Vừa nói Phong nhìn xung quanh nhà, cái thái độ khinh bỉ đó làm Trân Ni vô cùng khó chịu. Định lên tiếng bật lại thì Lệ Sa từ sau vén màn bước ra:
- Đúng ời nhà này chặt chội lắm, nếu không hợp thì mời ra ngoài. Ai mượn chui đầu dô đây chi rồi la.
Trước mấy câu từ chọc tức của Lệ Sa Phong không những không tức giận còn cười khoái chí:
- Nghe nói dân miền Tây hiếu khách lắm mà? Sao cô nói chuyện xúc phạm khách quá vậy?
Lệ Sa cười nửa miệng tựa lưng vào cửa khoanh tay trước ngực miệng còn ngậm cây tâm chép chép:
- Khách người ta tới nghe mùi thơm lắm, cái này thì..chắc là rác bay vào nhà thôi!!
- Cô!!
Lệ Sa nhìn từ đầu đến chân Phong chề môi, ăn mặc lịch sự đó nhưng mở miệng ra toàn mấy lời lẽ thô tục, hạ bệ người khác.
Trân Ni biết tính Lệ Sa ra sao, Phong cũng là người quá đáng trước mà.
Lệ Sa đi đến ngó nghiêng vào mấy món đồ ăn trên bàn:
- Làm như dưới đây không có đồ ăn hông bằng, ba cái món quỷ xứ này ai mà thèm ăn.
- Không thèm ăn hay không có tiền mua ăn? Nếu muốn tôi cho cô một ít, cầm lấy mua mấy món ngon ngon ăn đi.
Phong lấy ra hơn chục tờ 5 trăm trong túi đưa về phía Lệ Sa, chỉ thấy Lệ Sa ôm bụng cười khằng khặc. Cô phun cây tăm trong miệng ra vẫn cố kìm lại không cười:
- Nhiêu đây tiền của anh chắc bằng cái bánh xe bò quá, giữ lấy để nữa đi bệnh diện đi.
Phong bị bẻ mặt, cố bày ra vẻ cao thượng:
- Tiền mà chê sao?
Lệ Sa bất ngờ sau câu hỏi vô tri đó, lắc đầu đáp:
- Tiền ai mà chê, tôi chê cái người cầm tiền thôi. Thôi không làm phiền. Mà ăn rồi nhớ dọn dẹp dùm nhe để má dề thấy má chửi thúi đầu. Chị Ni có mua gì hông? Em đi chợ nè.
- Ờ...hông..
Trân Ni ngơ ngác đáp. Lệ Sa đúng là cái mỏ hỗn nhất làng, làm Phong tức đến nói không nên lời luôn mà. Định qua nhà trái dẫn xe nhưng quên một chuyện nên Lệ Sa chạy lại vào nhà:
- Thái Anh đợi chị xíu nha, để chị chạy ù ra ngoài chợ mua con cá sấu dề hấp nước mắm cho em ăn hé.
Trước lúc đi Lệ Sa còn nhìn Phong nói một câu:
- Anh đừng có bất ngờ quá, dưới quê tui ăn cá xấu không à ba con tôm cua này ăn ngán rồi.
Lệ Sa chọp cái nón bảo hiểm trên giường chạy ra nhà trái leo lên xe phóng đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro