Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 3

Trân Ni nằm dài trên bàn cạnh cửa xổ nhìn ra mấy tán cây đong đưa theo gió, vài chú chim sẻ ríu rít bay lượn. Nhìn chúng tự do vô cùng. Đương băng khoăn suy nghĩ Trân Ni giật mình sau tiếng gõ cửa.

- Em vào được không?

Giọng Thái Anh khẽ cất lên từ sau cách cửa. Trân Ni nhẹ giọng đáp vọng lại:

- Ừm, em vào đi.

Thái Anh đẩy cửa vào, nhìn thấy chị mình ngồi sầu não như thế cũng tủi trong lòng. Thái Anh bước đến nhẹ nhàng ngồi ở mép giường đối diện với Trân Ni đang ngồi ở bàn:

- Chị ổn chứ? Má của chị bớt đau chưa?

- Chị ổn, không sao.

Trân Ni cười đáp em, sờ nhẹ lên bên má vẫn còn đau rát. Miệng thì hỏi nhưng em cũng thừa biết nó còn rất đau, nó không đỏ nữa mà chuyển sang  bầm tím. Thái Anh cảm thấy tội lỗi cứ siết chặt tay trên đùi rồi rưng rưng nói:

- Em xin lỗi...tại em mà chị với cha mới..

- Không sao..không phải lỗi của em.

Trân Ni đến ngồi cạnh em vuốt vai an ủi, càng nói Thái Anh càng khóc lớn hơn. Cả đêm qua cứ trằn trọc mãi không ngủ tự trách bản thân mình. Tiếng khóc của Thái Anh chưa dứt thì tiếng gõ cửa vang lên:

- Cô chủ, ông gọi hai cô xuống dưới nhà có chút chuyện.

- Ừm, dì xuống trước đi.

Nghe gọi hai người cũng chuẩn bị xuống nhà, dù Trân Ni vẫn còn giận cha chuyện tối qua nhưng dù sao ông ấy cũng là cha cô. Vừa xuống đến đã thấy ông chuẩn bị một cái balo nhỏ đặt trên bàn không biết bên trong đó có gì. Trân Ni ngồi xuống ghế khoang tay trước ngực chân thì bắt chéo. Ngay cả nhìn lướt qua mặt ông cô cũng không thèm.

- Dạ cha gọi hai chị em con có chuyện gì sao? - Thái Anh lễ phép hỏi cha.

Ông Đinh chỉ hừ giọng một cái nói:

- Nếu hai đứa muốn cha chấp nhận cái nghề ca hát đó thì hai đứa phải làm cho cha một chuyện.

Cả hai bất ngờ xoay sang nhìn cha khi nghe ông ấy nói thế. Từ trước giờ có nài nỉ vang xin thì nửa lời ông cũng không đồng ý bây giờ đột nhiên lại đổi ý như thế có thật sự không có ý đồ gì không.

Trân Ni lên tiếng đáp ngay:

- Chuyện gì?

Ông nhướn cao đôi lông mày rậm chép chép miệng nhìn Trân Ni:

- Cầm balo này và tự thân sống trong vòng một năm. Nếu sau một năm đó hai đứa quay về đây an toàn thì cha sẽ chấp nhận cái ước mơ ca hát đó.

-.....

Cả hai nhìn vào cái balo nhỏ xíu trên bàn. Không biết bên trong là cái gì nữa. Trân Ni không chút do dự đồng ý ngay lập tức. Nhưng lại đơ người ra sau câu nói tiếp theo của cha mình:

- Tài khoản ngân hàng của hai đứa cha đã khóa hết rồi. Ra đi với hai bàn tay trắng, 5 triệu và một chiếc xe máy cũ. Đặc biệt là phải đến một nơi khác, không phải ở Sài Gòn này!!!

- Cha!!

Trân Ni ấm ức không nói nên lời. Ông ấy làm dậy chẳng khác nào ép hai người họ vào đường cùng. Không tiền bạc biết đi đâu, nếu ở Sài Gòn còn có chút mối quan hệ đi đến nơi khác như đứa mù bỏ gậy. Chuyến này lành ít dữ nhiều rồi.

- Sao? Hai đứa làm được không?

Cha nhìn Trân Ni nói một câu như thách thức. Càng nhìn cái vẻ mặt khinh người của ông Trân Ni càng muốn đi, còn về Thái Anh cũng không biết xử trí làm sao. Có lẽ sẽ làm theo chị hai.

- Cha nói thì tự mình nhớ lời, nếu hai đứa con quay về sau một năm thì cha tự biết trả lại tự do cho tụi con. Thái Anh đi thôi.

Trân Ni cầm cái balo đùng đùng bỏ lên lầu. Thái Anh cũng lủi thủi đi theo sau. Ông Định cũng có chút bất ngờ khi thấy Trân Ni kiên quyết đến vậy, nhưng ông không tin với hai đứa lớn lên trong sự giàu sang sung sướng thì tự thân mình làm được gì.

Trân Ni trên phòng lấy quần áo bỏ vào vali trong dáng vẻ tức tối. Cô phải chứng minh  cho ông ta thấy cô không vô dụng như cách ông ta nghĩ về cô. Thái Anh cũng chỉ biết thở dài.

- Mình đi thiệt hả chị?

- Ừm đi, em không muốn được tự do sao?

- Dạ muốn..nhưng mà..sợ hai đứa mình không làm nổi.

Thái Anh rầu rĩ đáp, cô thậm chỉ còn không biết thế giới ngoài kia có bao nhiêu loại người. Người xấu ra sao người tốt ra sao cô cũng không biết nữa là. Trân Ni cũng có chút lung lay sau khi nghe Thái Anh  nói, nhưng rất nhanh lấy lại tin thần nắm chắt lấy hai vai Thái Anh:

- Em phải tự tin lên chứ. Có chị đây rồi em khỏi lo.

Trân Ni vỗ ngực cười tươi hai chị em ôm nhau một cái em như truyền động lực. Thái Anh lúc đi cũng không quên mang theo con thỏ ghiền bằng gấu bông. Không có nó cô sẽ không ngủ được.

....

Chuẩn bị đồ xong xui hai người kéo vali xuống nhà lướt qua cha đang ngồi ở ghế. Trân Ni còn không thèm nhìn chỉ có Thái Anh là cúi đầu một cái. Ra trước Trân Ni bàn hoàn buôn luôn cái vali trên tay xuống đất.

Một cái xe cub nhỏ xíu, không biết từ đời nào nữa. Nó cũ kỹ, cái này có đậu giữa đường trộm cũng không thèm ngó. Đầu đèn thì bể nát cái xe thì chỗ nào cũng rỉ sét.

- Cái này là xe chuẩn bị cho tụi con á hả?

Trân Ni vẫn chưa hết sốc ú ớ hỏi người làm đang đứng đó:

- Dạ đúng thưa cô chủ, ông chủ dặn hai cô đi bằng xe này.

- Giỡn hay sao vậy? Cái xe cà tàn này chạy không biết ra khỏi cổng không nữa nói chi là ra khỏi Sài Gòn.

Trân Ni dậm chân nhảy đỏng lên khó chịu. Ông ta đúng là đang ép hai người họ thì có, ít nhất cũng cho cái xe lành lặn một chút chứ. Trân Ni tức điên lên nhưng không nói lên lời, cô chống hông nhìn nó rồi lại thở dài.

- Thái Anh đặt xe đi.

- Dạ?

Đột nhiên Trân Ni xoay mặt sang nói làm Thái Anh ngơ ngác.

- Đặt xe đi khỏi Sài Gòn, chứ cái xe này làm sao chạy nổi.

- Cái này đặt xe được không hai?

Thái Anh chìa cái điện thoại bám nút ra trước mặt Trân Ni. Cô chỉ biết cười chua chát lòng bàn tay đập đập liên tục vào chán. Ông ta thật sự muốn ép chết hai người họ mà. Có cái điện thoại cục gạch này thì làm được gì chứ. Trân Ni phát hỏa gạt chân chống xe dẫn chiếc cub ra cổng. Còn Thái Anh thì kéo hai vali theo sau..

Cha làm vậy chả khác nào kêu họ bỏ cuộc đi. Mà chị hai thì không một chút nhúng nhường. Haizzz...biết làm sao bây giờ.

Trời cũng đã trưa  nắng muốn nức cả đầu.

- Lên chưa chị hai?

Trân Ni ngồi trên xe xì hục đạp máy nhưng đạp muốn hục hơi trẹo háng cái xe cũng không lên máy.

- Aizzz..mệt quá. Cái xe này cũng là chẳng được tích sự gì hết.

Trân Ni chống hông thở hì hục, chân thì đá mấy cái vào bánh xe cho hả giận. Đã cùi còn chết máy thì quăng là vừa rồi.

- Hay là xe hết xăng?

- Để chị xem thử.

Thái Anh đứng ngẫm một hồi mới nói, Trân Ni mở ra nhìn thử bên trong. Nó ráo quảnh không có một giọt xăng, Trân Ni cắn môi đến tím tái cô cố gắng hít sâu thở ra vài lần để lấy lại bình tĩnh.

Xe không có giọt xăng kêu chạy thì chạy làm sao. Trân Ni bức xúc đến tuông đại một câu cho thõa chí:

- Ông ta mới lượm chiếc xe này ở bãi rác rồi đem xe về làm quà cho hai chị em mình nè.

Thái Anh thở dài nhìn chiếc xe trước mặt. Giờ mà dẫn đi tìm cây xăng lôi thêm hai vali đồ này nữa thì chắc giảm mười kí lô quá.

*** Tin..tin..tin..

- Đi đâu đây hai cô em?

Tiếng còi xe kêu lên khiên scả hai giật mình. Anh lơ xe phi từ xe xuống đối điện hỏi. Trân Ni ngẫm lại rồi trả lời:

- Xe đi đâu?

- Đi miền Tây.

- Nhiêu?

- Hai trăm rưỡi một người, gửi thêm xe thì ba trăm.

Anh ta lướt nhìn xe cạnh Trân Ni rồi nói. Trân Ni nhíu mày trả giá:.

- Cái xe cùi bắp này mà mắc hơn tui nữa hả?

- Ừmm..lấy cô em bằng giá luôn. Lên..lên xe đi, đậu dọc đường công an thấy nó hốt luôn bây giờ.

Trân Ni kéo tay Thái Anh lên xe, đồ đạt thì có lơ xe lo rồi. Thái Anh ngồi cạnh Trân Ni mắt thì liếc nhìn xung quanh. Nói là đi miền Tây chứ cũng không biết là tới đâu nữa. Thôi kệ đi miễn sao khỏi Sài Gòn là được rồi.

Hai người chợp mắt tựa lưng ra sau ghế nghỉ ngơi. Từ ngày hôm nay họ phải tự thân vận động.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro