Chap 27
Cả đêm qua Trí Tú cứ trằn trọc không ngủ, nghĩ lại mấy câu Trân Ni nói hôm qua. Trân Ni thích kiểu người nào cô sẽ trở thành kiểu người đó.
Trí Tú bước ra từ phòng, nghó ngã trước ngã sau không thấy Trân Ni đâu nhíu mày tự hỏi:
- Trân Ni đâu rồi ta?
Trí Tú đi ra trước nhà gặp Lệ Sa đương nằm dài trên giường nhịp dò nghe bolero nên hỏi nó:
- Ủa Sa, thấy Trân Ni đâu hông?
- Dạ..hô...
Nghe tiếng Lệ Sa bật dậy nhưng đáp nửa chừng lại đừng hẳng, hai miệng mở toang ra, hai mắt cứ chớp nháy liên tục như lân.
Lệ Sa ú ớ hỏi:
- Hai đi đâu dạ? Có đám cưới hả?
- Không. Tao ở nhà, có đám tiệc gì đâu.
Nói xong cô ngồi vào bàn rót trà uống tỉnh bơ, Lệ Sa tắt nhạc tuột xuống giường chạy qua bàn hỏi chuyện.
- Ở nhà mà hai mặc sơ mi đóng thùng dậy đó hả!? Bình thường hai có mặc đâu, còn chê nóng nảy nữa mà.
- Cái đó là hồi xưa, giờ tao trưởng thành nên thay đổi chứ.
Lệ Sa gãi gãi đầu khó hiểu. Hôm qua Trân Ni nói cái gì mà khiến con người bảo thủ như Trí Tú thay đổi một trăm tám chục độ dậy.
Nghe tiếng xe trước nhà Trí Tú bỏ luôn ly trà trên tay chạy ra, gác tay lên cửa vờ nhìn xung quanh.
Trân Ni xách đồ đạt trên tay nên không nhìn lên, lúc nhìn lên thì giật mình khi thấy Trí Tú đứng ngay ngạch cửa. Em đơ người ra nhìn. Trí Tú mặc cái áo sơ mi trắng nhưng nút lại cài đến tận cổ quần âu nhưng lại đi dép tổ ông còn bỏ áo vào quần. Nhìn cũng có dáng đó chứ. Nhìn cũng giống thần..thần kinh.
Trí Tú hút sáo ra hiệu cho Lệ Sa, Lệ Sa nghe xong thì ú ớ:
- Nay chị Tú nhìn trưởng thành quá ha chị Ni?
Trân Ni cũng gật gù hùa theo cười mỉm đáp:
- Ùm, nhìn ra dáng ghê.
Nói xong em xách đồ đi ù ra sau. Nếu còn đứng đó chắc cô cười bể bụng chết quá. Trí Tú thì sỉ ra mặc nhưng đâu có biết bản thân bị quê đâu.
Lệ Sa thở dài lắc đầu khi thấy Trí Tú cứ đứng cười hoài, bộ chị ấy tưởng Trân Ni khen thiệt hay sao á.
- Lệ Sa mày thấy chị hai mày sao?
- Em nói được hả?
- Được chứ, tự nhiên.
Trí Tú hớn hở, còn lắc lư đầu trong dui lắm. Lệ Sa cười nhăn mặt:
- Em thấy giống bị khùng hơn á hai. Có ai mặc sơ mi mà gài đến tận cổ đâu, tay vào cũng xả xuống gài luôn nhìn kì cục chết mồ.
Gáo nước lạnh đầu tiên là Lệ Sa, gáo nước lạnh thứ hai là Thái Anh. Em đi vào cười phụt một cái khi thấy Trí Tú. Gáo nước thứ ba là má cô:
- Đi đâu ăn bận kì khôi dị Tú. Đi bắt heo hả?
Má chọc ghẹo làm Trí Tú quê đến nổi ngay người đi luôn vào phòng thay đồ khác. Má nhìn Lệ Sa hỏi:
- Chị hai bây dạo này cứ sao sao đâu. Làm mấy cái chuyện trên trời dưới đất không à. Nay mặc sơ mi nữa chứ, trời nóng muốn chảy mỡ mà mặc nổi cũng hay.
Lệ Sa nhún vai đáp:
- Vì tương lai kiếm con dâu cho má đó, ráng ráng nhìn chỉ lúc khùng khùng này. Hiếm lắm mới thấy đó má.
....
Trân Ni ở sau hè vừa lặc rau vừa cười tủm tỉm.
- Hai, chị nói cái gì với chị Tú hôm qua dạ?
- Hả?
Đang cười cười nghe tiếng Thái Anh hỏi mặt Trân Ni có vẻ khẩn trương hỏi lại. Thái Anh thở dài nói lại:
- Chị nói gì với chị Tú mà nay chỉ ăn mặc kì khôi dị.
Nhắc đến Trân Ni kìm không nổi nên cười ra tiếng kể lại:
- Thì chị nói chị thích người trưởng thành, mà chị có ngờ là chỉ làm tới mức này đâu.
- Chị cũng ít có ác, thích người ta thì nói luôn đi. Sao hai người cứ quằn qua quằn lại miết dạ. Hai người yêu nhau mà toàn em với Lệ Sa ghánh không à.
Thái Anh than vãn, toàn em với Lệ Sa mệt không à. Trân Ni có chút chững lại nhưng rất nhanh đáp:
- Chị muốn thử xem chị ta còn vấn vương gì cái cô người yêu cũ đó hay không thôi. Với lại..em không thấy sao, cô ta cứ ve vãn Trí Tú miết không buông.
Nhắc đến là ghen đỏ mặt. Đã có chồng rồi còn tơ tưởng người yêu cũ huống hồ gì đã cắt đứt từ lâu. Đúng là loại người trơ trẽn. Nhắc tới Bích Thái Anh mơ hồ nhớ lại chuyện gì đó:
- Mà em nghe Lệ Sa nói chị Tú với cô Bích gì đó có cãi nhau hôm bữa. Hình như chị Tú không còn thích cô ta nữa thì phải, nghe đâu là nói qua lại nặng lời lắm.
- Thiệt hả? Nhưng mà không được, lỡ như cô ta mặt dày tới tìm chị Tú nữa thì làm sao?
- Thì hai đánh dấu chủ quyền luôn chứ sao. Nếu hai mà cứ im im như dậy cô ta ve vãn chị Tú tới lúc đó chị Tú mềm lòng không thích chị mà chuyển sang thích lại cô ta thì xong luôn.
Trân Ni nghiến răng kèn kẹt khi nghĩ tới cảnh Trí Tú quay lại với cô ta. Đương lơ mơ thì Trí Tú từ nhà trước bước ra, nhưng mà trên người là bộ đồ thường ngày. Trân Ni lên tiếng ghẹo:
- Sao không bận bộ khi nảy, nhìn đẹp mà.
Trí Tú ngượng ngùng, đảo mắt liên tục:
- Thôi, mấy bộ đó nực nội lắm. Mặc cũng không quen.
Nói xong cô đi ra sau hè, chắc cho gà ăn chứ gì sáng giờ chưa cho ăn nên tụi nó la um sùm ngoài kia kìa.
- Chị phái chọc chị Tú quá ha?
- Hả? Có đâu, thuận miệng nên hỏi dị thôi.
- Phái muốn chết còn chối gì nữa, bởi nói sao không phái ai ở Sài Gòn hóa ra là gu nông dân miền Tây hả, nhìn chắc da chắc thịt phải thích hơn chứ.
- Em cũng vậy thôi nói ai.
- Thì em có chối đây đẩy như hai đâu. Yêu thì nói yêu thôi, mà có thì giữ nhe đừng để mất rồi hối hận. Lệ Sa nói gái dưới quê này mê chị Tú không thiếu đâu nhe. Sơ hở mất gáng chịu.
Gái quanh xóm đó mê Trí Tú thiếu cha gì, nhà có của lại giỏi giang không ăn chơi nhậu nhẹt. Không bê đê nhìn Trí Tú cũng muốn bê đê nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro