Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 20

- Vết thương không sao, chắc do bị động nên thấy hơi nhói một chút.

Vào được nhà phải gọi bác sĩ tới kiểm tra liền chứ để có chuyện gì trở tay không kịp nhưng may mà không sao.

Trí Tú nằm xấp trên giường để Lệ Sa sức thuốc lên mấy vết trầy trụa ở lưng nhưng miệng Lệ Sa cứ lép nhép chửi không ngừng:

- Chị định nối lại tình xưa với cô ta hay sao mà thấy dạo này thân thiết dữ ạ.

- Bị khùng hả!! Bạn bè bình thường thôi, với lại người ta có chồng rồi lạng quạng chồng người ta đánh chết.

- Dậy nếu không chồng chị định quay lại hay dì!?

Bị hỏi câu khó Trí Tú nín khe không nói, cô thở dài ngẫm một lát rồi đáp:

- Không có chuyện đó đâu, giờ tao cũng đâu còn tình cảm gì với Bích nữa. Nên bạn bè nói chuyện qua lại vậy thôi.

Nghe xong Lệ Sa chề môi nhấn mạnh tay vào vết trầy trên vai làm Trí Tú nhăn mặt rít giọng.

- Đau mậy!!

- Bạn bè bình thường mà em thấy cô ta cứ như người yêu hai dậy đó. Hồi nảy làm mình làm mẩy thấy ớn lắm, còn đánh Trân Ni nữa.

- Hả? Đánh Trân Ni? Hồi nào?

Nghe đến Trân Ni, Trí Tú bật dậy xoay qua nhìn Lệ Sa hỏi liên tục. Lúc nảy do đau quá nên lỗ tai cũng lùng bùng chỉ nghe được tiếng cãi vả qua lại chứ chuyện Bích đánh Trân Ni cô thật sự không biết.

Nhắc đến Lệ Sa cũng thấy tức thay, Trí Tú còn chưa lên tiếng thì cô ta lấy quyền gì.

- Vừa kéo hai người lên bờ là Bích sấn tới tát Trân Ni một cái rồi.

- Trân Ni có nói gì hông?

- Nói dì giờ, người ta bênh ghệ người ta mà sao chị Ni nói dì được, bỏ đi luôn.

- Rồi Trân Ni có sao hông?

- Cũng hông có sao, chỉ có dính năm dấu tay của Bích trên mặt rành rạnh à.

Lệ Sa vừa dứt câu Trí Tú đã tuột xuống giường cài lại cút áo đi khỏi phòng. Ngó trước nghó sau không thấy Trân Ni đâu hết nên đoán được là đang ở trong phòng đến đứng trước cửa.

*** Cốc..cốc..

Trí Tú co tay gõ lên cửa, cánh cửa mở ra không phải Trân Ni mà là Thái Anh nhưng vẻ mặt không được vui vẻ cho lắm.

- Trân Ni đâu?

- Dạ trong phòng, mà chị kiếm chỉ có chi hông?

Trí Tú ú ớ nói:

- À..tui nói chuyện với Trân Ni chút được hông?

Thái Anh gật đầu nhẹ một cái lách người ra ngoài. Trí Tú từ từ bước vào sẵn tay đóng cửa lại chỉ thấy Trân Ni nằm trên giường xoay lưng đối diện.

Trí Tú khẽ giọng hỏi:

- Cô ngủ hả?

Nghe tiếng Trân Ni cũng biết là ai, em không vội đáp nhẹ nhàng chống tay ngồi dạy buộc tóc lên gọn gàng ngẩn mặt:

- Kiếm tui có chuyện gì?

Giọng em mệt mỏi thấy rõ, Trí Tú không nói gì chỉ đứng đờ ra đó nhìn chăm chăm vào một bên má vẫn còn sưng đỏ. Cảm giác nhói vang lên trong lòng ngực, Trí Tú thở nhẹ một cái rồi mới thấp giọng hỏi:

- Má của cô...

- Không có dì đâu, là lỗi của tui thì tui chịu thôi. Nếu không có gì thì tôi ra ngoài trước.

Nói xong Trân Ni đi một mạch ra khỏi phòng để lại cô vẫn con ngây người đứng ở đó. Có phải cô lo lắng cho Trân Ni hay không?

Lời cần nói thì nói không được người cần nghe cũng đi mất tiêu rồi còn đâu. Trí Tú thở mạnh bằng mũi rồi lưng lững ra khỏi phòng, chạm mặt Lệ Sa.

- Sao rồi hai? - Lệ Sa câu vai cô hỏi nhỏ.

Trí Tú thở dài lắc đầu:

- Đi mất rồi..

- Dì lãng xẹt dị chời, ở trỏng cả buổi trời lời xin lỗi nói cũng hông xong nữa hả! Có hun hít gì hông?

- Mày bị khùng hả! Có là gì với người ta đâu mà hun hít. Biết người ta có thích tao hay không.

Lệ Sa nhoẻn miệng xoa cằm:

- Muốn biết thì đi hỏi liền....

Tự nhiên Lệ Sa chụp tay kéo Trí Tú ra trước nhà nhưng vừa ra tới đã thấy Trân Ni đứng đối diện Bích ở ngạch cửa. Thấy Trí Tú Bích lướt luôn qua người em cau lấy tay cô ríu rít hỏi han:

- Chị có sao hông, còn thấy đau hông!?

- À..chị hông sao. Chỉ hơi thốn mà giờ hết rồi.

- May mà chị không sao, chị mà có chuyện gì thì cô ta không yên thân với em đâu.

Bích xoay người lại liếc Trân Ni một cái chỉ thấy Trân Ni mím nhẹ môi đi một mạch ra khỏi sân.

- Hỏi thăm rồi thì dề đi!

Lệ Sa hếch mặt đuổi thẳng cô ta, nói chuyện là thấy ghét rồi. Bích cười hiền định vuốt lấy bắp tay Lệ Sa thì Thái Anh từ sau bước tới chắn trước cô khiến Bích rụt tay lại:

- Nói chuyện bình thường được rồi, đừng vuốt ve gì hết!!

Bích cười gượng gạo:

- Lúc nảy tui có nói mấy câu không đúng với cô mong cô rộng lòng bỏ qua, do tui lo cho chị Tú quá nên mới nói dậy.

Thái Anh nghe mấy lời giả tạo đó xong chỉ biết cười khẩy trong bụng, người cần xin lỗi sao không đi xin đi, em lạnh lùng đáp:

- Cô có lỗi gì đâu mà xin tôi, mấy tiếng động vật tui vốn dĩ không hiểu mà.

Bị nói móc Bích tức đến giật mép môi nhưng vẫn gáng gượng cười vì có mặt Trí Tú ở đây. Thấy vẻ mặt căng thẳng của mọi người Trí Tú đành cười giải lả lên tiếng:

- Thôi ngồi xuống uống nước đi.

- Mọi người cứ uống đi em không khát!!

Nói xong Thái Anh bỏ ra trước nhà một mạch, Lệ Sa cũng có thèm để ý đâu đi ra sau hè. Còn mỗi Trí Tú với Bích.

....

Thái Anh ngó nghiêng xung quanh bên mái trái để tìm Trân Ni thì thấy chị ấy nằm trên võng đung đưa mặt mày bí xị:

- Chị sao dạ? - Em lại gần hỏi nhỏ.

Trân Ni thở dài lắc đầu:

- Không có dì, chỉ là thấy hơi có lỗi với chị ta thôi.

- Chị có lỗi với chị Tú chứ không phải cô ta!! Cái tát đó em nhất định đòi lại cho chị bằng được.

Nhắc đến là không vui nổi, cái mặt cô ta nhìn thôi đã muốn đánh rồi. Trân Ni cười mỉm vỗ vỗ nhẹ tay em mình:

- Thôi mà, chuyện cũng qua rồi. Em làm vậy khó xử lắm. Cũng tại chị nên mới có cớ sự này.

- Chị có cố ý đâu. Chị Tú còn chưa lên tiếng mắng chị cô ta lấy quyền gì.

Nghe đến Trí Tú em cũng có chút buồn, vì chị ấy nửa câu cũng không nhắc đến cô. Cũng phải thôi, người ngoài sao bằng người trong lòng được.

Thấy chị mình cứ trầm ngâm ủ rũ dáng vẻ khác với thường ngày Thái Anh mới tò mò hỏi thử:

- Bộ chị ghen với Bích hả?

Trân Ni giật mình nghó nghiêng xung quanh ra hiệu cho Thái Anh:

- Suỵt!! Em nói nhỏ thôi. Lỡ ai nghe được đồn bậy bạ rồi sao.

- Ở đây có em với hai à yên tâm đi. Mà hai ghen thiệt hả?

Trân Ni ngượng ngùng ú ớ:

- Ghen gì chứ, chị bình thường. Với lại có là gì của nhau đâu mà ghen tuông. Người ta có đi chơi, có nói chuyện cười  đùa với người ấy của người ta thì cũng có gì đâu.

Miệng thì nói nhưng biểu hiện lại khác hoàn toàn mày thì nhíu chặt lại vẻ mặt hờn ghen rõ mồn một ra đó. Thái Anh cười gật gù lên tiếng chọc ghẹo:

- Thiệt là không ghen phải hông? Mày của hai dính chặt cứng lại rồi kìa.

- Đâu? Đâu...

Trân Ni giật mình sờ lên mày cô bày ra vẻ mặt bình thản nhưng bị Thái Anh nhìn thấy hết rồi:

- Ghen thì cứ nói là ghen đi, em thừa biết chị thích chị Tú mà.

- Hả? Em..em biết sao, nhưng mà chị chưa nói với em mà..

Thấy vẻ mặt bất ngờ của chị em thở dài lắc đầu:

- Thích ai thì dễ lộ lắm, với cái tính ghen ra mặt của chị thì giấu em sao được. Thích thì cứ nói tội gì mà dấu chi hông biết.

- Biết người ta có thích mình hông mà nói. Lỡ hông thích nói ra chị mất giá chết luôn quá.

- Không thử sao biết được!!

- Hả? Thử..thử sao?

Trân Ni thắc mắc hỏi, chả lẻ giờ đi lại thẳng mặt người ta hỏi dậy thì mất giá lắm lỡ người ta nói không thích chắc đội quần về luôn quá.

- Thì hỏi thẳng mặt.

- Thôi làm vậy kì lắm, biết người ta có thích mình hông mà hỏi. Mà..chị thấy Tú còn thích cái cô Bích gì đó lắm...chắc là không được đâu.

Thái Anh gật gù như hiếu ý chị thả một câu rồi đi vào nhà:

- Tùy chị thôi, nhưng mà bây giờ chị Tú vẫn là hoa chưa chủ hai nói trước thì cơ hội vẫn nhiều hơn. Nói hay không là chuyện của hai thôi, đừng để tới nước đập chậu cướp hoa nha.

____

Fic hông hay lắm😅😅

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro