Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 17

Mới đó cũng cả tháng trời, ăn có cái tết mà chuyện làm không siếc. Đồng ruộng vườn tược gì cũng phải làm lại vụ mới, con này con kia cũng bắt từ con con lại nuôi.

- Chị khỏe hẳng chưa mà đòi đi đó? Lỡ động vết thương thì sao.

Bích lo lắng hỏi cô, mới có một tháng mấy à chỉ mới tan vết thương còn đau ê ẩm vậy mà Trí Tú đòi ra ruộng ra vườn. Lỡ có chuyện gì là ảnh hưởng về sau lắm.

Trí Tú cười nhẹ, đáp xong thì đi luôn ra vườn.

- Chị đi ra vườn coi thôi chứ đâu có làm gì nặng nhọc đâu mà sợ động vết thương. Em cứ về nhà nghỉ ngơi đi khỏi lo cho chị.

Bích nhìn theo bóng lưng của cô thở dài. Bao nhiêu năm chị ấy vẫn vậy không đổi gì hết, vẫn ham làm sức khỏe của mình cũng không màn tới.

.....

- Cái này tui không hứa trước được.

- Không sao, Ni cứ từ từ suy nghĩ nha. Tí chờ được, Tí có rủ Thái Anh với Lệ Sa rồi hai người đó nói tối cũng đi nữa. Có chị Tú là chưa gặp nên chưa rủ được.

Nói xong Tí chạy ù vào trong trại heo. Tối có hội chớ lớn ở ngoài đường lớn bên sông nên Tí ngõ lời mời, Trân Ni thì ngại ngùng không dám hứa vì biết Tí có vẻ mến cô. Nhưng nếu đi cùng Thái Anh với Lệ Sa cô cũng an tâm phần nào hơn.

Trân Ni bây giờ chỉ việc ngồi ghi xổ sách, coi theo dõi đàn heo tiêm thuốc rồi ăn uống ra sao thôi. Chứ tắm heo cho heo ăn với dội chuồng Trí Tú phân cho người ta làm hết rồi.

Làm xong Trân Ni cứ ngồi thẫn thờ trên ghế đá nhìn cây nhìn cỏ không biết trong đầu nghỉ cái gì nữa. Mấy bữa nay trong người cứ là lạ buồn vui bất thường lắm.

Lay quay cũng đến chiều Trân Ni gắp mấy cuốn xổ để vào tủ trong trại rồi tản bộ về nhà, đường quê chiều chiều nhìn yên ấn lắm. Chiều thì có tiếng ghe máy chạy dưới sông, không thì mấy tiếng rao của cô chú bán đồ rẫy.

Đi tầm vài bước nữa thì tới cổng, Trân Ni đã nghe được tiếng cười nói.

- Bánh chuối hả?

- Ừm..biết chị thích nên em làm mang qua. Cũng lâu rồi không làm không biết có  còn ngon không nữa.

- Để chị ăn thử coi.

Trí Tú hào hứng gjim miếng bánh chuối nào nĩa chấm ngập vào chén nước cốt dừa bèo ngậy. Cô trợn tròn mắt nhai ngấu nghiến miếng bánh chuối, ăn xong con búng búng tay cảm thán:

- Ngon đó, lâu rồi mới ăn lại.

- Ừm, chị thấy ngon là được ời. Nếu thích lâu lâu em lại làm cho chị ăn.

Bao nhiêu chữ bọn họ nói từ nảy giờ Trân Ni đều nghe không xót một câu. Em hít một hơi sâu rồi bước vào nhà một mạch lướt qua hai con người đang cười cười nói nói trên bàn trước sân.

Đi vào nhà Trân Ni ngồi vào bàn rót ly trà nóc một hơi cạn queo còn thở hì hục nữa chứ.

Nghe tiếng ly đập mạnh xuống bàn Thái Anh từ phòng mò ra thì thấy Trân Ni mặt mày cau có nhìn lom lom ra trước sân, Thái Anh  nghiêng người nhìn theo thì biết được lí do rồi. Hai người kia chị em ngọt xớt đúc bánh qua lại ngoài kia kìa.

Thái Anh ngồi xuống đối diện lên tiếng:

- Nhìn họ đẹp đôi ha chị?

- Ừm!! - Giọng Trân Ni có vẻ không vui mấy.

- Đẹp đôi vậy mà là người yêu cũ gì chứ, em thấy họ sắp nối lại tình xưa rồi. Ngồi sát rạt vừa cười vừa nói không yêu mới lạ đó.

- Em đừng lo chuyện bao đồng nữa!!

Tự nhiên Trân Ni trả lời cọc lóc làm Thái Anh cũng bất ngờ, đó giờ chỉ có nói chuyện bằng tông giọng này đâu. Nhưng Trân Ni càng khó chịu Thái Anh càng phải nói thêm:

- Chuyện bao đồng dì đâu, chị Tú với bọn mình cũng như người một nhà rồi. Mà người một nhà phải giúp đỡ lẫn nhau chứ. Đẹp đôi vậy không yêu nhau thì phí lắm.

- Đẹp dì mà đẹp!!

- Ủa nảy chị mới ừ mà.

- Hồi nảy là hồi nảy bây giờ là bây giờ!!

Trân Ni đổi tông giọng hơi thở cứ dồn dập tay thì siếc chặt ly trà.

- Chị sao dậy? Tự nhiên lại quạo với em. Tại em thấy đẹp đôi quá nên muốn giúp thôi.

Thái Anh cứ nhắc đến đẹp đôi làm Trân Ni nóng đến phát quả bật lại:

- Chị ta vừa cọc cằn vừa thô lỗ ai mà yêu cho nổi, hiểu sao bị cô Bích dì đó bỏ là đúng rồi.

Có ai ưa nổi cái tính của chị ta đâu bị bồ đá là phải rồi. Thái Anh xoa cằm nhìn ra hai người ngoài sân:

- Em thấy đâu tới nổi tệ đâu, chị Tú lúc nào cũng nói chuyện dịu dàng với cái chị Bích gì đó. Chắc do mình không phải ngoại lệ của người ta nên người ta đối xử khác.

Một nhát dao chí mạng Thái Anh vừa ghim vào Trân Ni, ý là nói Trân Ni chỉ là người ngoài lề thôi nên Trí Tú mới đối xử thô lỗ cọc cằn. Trân Ni cắn môi đến tím tái, đáp lại:

- Em đừng nói tầm bậy nữa, người ta có chồng rồi đó để chồng người ta biết được là không hay đâu. Chị đi tắm tối đi chơi.

- Đi dới ai?

- Tí!! Em cũng đi với Lệ Sa phải hông?

Nhắc đến dụ chơi bời Thái Anh mới sực nhớ chuyện Lệ Sa rủ cô lúc chiều. Em gật gù một cái như đáp lời chị.  Trân Ni ngoảnh mặt đi ra sau nhà lúc đi còn không quên ngoái lại nhìn.

Thái Anh chống cầm nhìn ra sân thở dài:

- Tối nay ổn không đây, chứ thấy tình hình này có vẻ căng quá.

....

Hai con người ngoài sân say sưa nói chuyện cho đến khi thấy bóng Tí bước  sụp vào sân. Trí Tú bất ngờ khi thấy Tí nên lên tiếng hỏi:

- Ủa Tí, qua đây giờ này có chuyện dì hông? Đi đâu mà mặc đồ đẹp dị.

Tí cười ngượng ngùng nhưng mắt cứ nghó nghiêng vào nhà:

- Em tìm Ni.

- Trân Ni hả? Kiếm cô ta chi? Làm dì?

Trí Tú đứng dậy chống hông đi đến trước mặt Tí hỏi như hỏi cung phạm nhân. Hai mày cô đâu chặt vào nhau làm Tí sợ đến đổ mồ hôi hột.

- Dạ nay có hội chợ bên sông nên rủ Ni đi coi chơi thôi à.

- Có hai người thôi hả!?

Tí không đáp chỉ cúi mặt gãi đầu ngượng ngùng. Không biết Trí Tú có vấn đề gì không nữa lúc nảy còn cười cười nói nói bây giờ thì mặt lạnh tanh.

Tí liếc nhìn xung quanh rồi nhón gót nói nhỏ vào tai cô:

- Chị chỉ cách để em cua Ni đi, hổm chị có hứa rồi mà.

Nhắc đến Trí Tú khó chịu ra mặt:

- Tao không biết, muốn dì mày tự đi mà làm. Mà nó không có ở nhà đâu, mày dề nhà ngủ đi.

Trí Tú đẩy lưng Tí ra phía cổng nhưng vừa đi vài bước Lệ Sa từ trong nhà phi ra cau lấy cổ Tí kéo ngược vào trong còn vừa cười vừa vỗ vỗ lên ngực Tí:

- Chị Tú không giúp thì để Lệ Sa này giúp, bí kíp cua gái Lệ Sa này nhiều lắm. Cua đâu là dính đó!!

Lệ Sa nhướng mày nhịp nhịp dò đắc ý. Trí Tú nở một nụ cười khinh búng vào trán Lệ Sa một cái rõ đau:

- Tối ngày tào lao là hay à. Mặc đồ bảnh tỏn dậy, đi đâu đó?

Giờ mới để ý, Lệ Sa mặct mmcái áo thun trắng phối với quân jean xanh rách gối. Dân làm ruộng mà chịu ăn dọn nhìn cũng ra dì quá chứ. Lệ Sa vuốt tóc làm màu:

- Mặc dầy hơi bị hút gái luôn đó nghe, đừng có dỡn à. Mà tối nay có hội chợ bên sông á hai đi chơi hông?

- Hông!! Ai rảnh như tụi bây.

Nói xong định quay lưng đi vào nhà. Vừa xoay lại đã thấy Trân Ni với cái váy lửng trên gối một chút, còn cái kiểu tóc xoăn xả lơi làm Trí Tú có chút sững sờ. Bình thường cô đâu có thấy Trân Ni trong bộ dạng này, toàn thấy bà chằn lửa đội lớp người thôi.

Trân Ni bước ngang qua cô đi đến gần Tí đang đứng phía sau, còn không thèm liếc Trí Tú lấy một cái.

- Mặc vậy nhìn được hông?

Tí ngại ngùng ú ớ gật gù:

- Ờ đẹp..đẹp..

Bích từ nảy giờ đứng một góc không nói, cô đi lại cau lấy bắp tay chị lắc lư:

- Hay mình đi chung đi chị cho vui, chứ lâu rồi em cũng không đi chơi hội chợ dưới quê.

Trí Tú nhìn một vòng rồi thở dài:

- Đợi chị đi thay cái áo cái.

Bích gật gù vui vẻ đứng bên ngoài đợi. Trân Ni có vẻ không được vui lắm thì phải, mặt mày chù ụ mặc cho Tí đứng cạnh cười típ mắt. Thái Anh kéo vai Lệ Sa xuống nói nhỏ:

- Chị nghĩ có ổn hông, chứ em thấy tối nay coi chừng có án mạng luôn đó.

Lệ Sa vỗ vỗ tay em trấn an:.

- Yên tâm đi, tính chỉ không có dễ bị lung lay vậy đâu.

Đợi Trí Tú thay áo xong thì cả bọn cùng đi. Chỉ qua cầu tản bộ một đoạn là tới ngay ấy mà, nhưng đến được hội chợ phải đi qua thêm một đoạn đường nữa, bên đây sông đã nghe tiếng nhạc hơi hơi rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro