Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 14

- Cũng may là không sâu lắm, không ảnh hưởng gì nhiều đến nội tạng bên trong. Tui có khâu vết thương  lại rồi, người nhà coi rửa sát trùng thay băng gạt mỗi ngày hạn chế đi lại cử kiêng ba đồ ăn dễ cương như rau muống, tôm, cua...

Nói xong bác sĩ cũng rời Trí Tú còn nằm trên giường truyền nước. Lệ Sa Thái Anh với Trân Ni thì ngồi ở băng ghế bên ngoài tránh làm ồn đến cô bên trong.

- Chị Tú bị ai đâm chị biết hông!?

Trân Ni cúi mặt lắc đầu vì vẫn còn hơi hoảng chuyện lúc nảy, mình mảy cô toàn dính máu của Trí Tú. Thái Anh vuốt lưng chị trấn an:

- Không sao đâu hai, chị Tú sẽ ổn mà.

Lệ Sa xoay mặt nhìn vào phòng, Trí Tú vẫn còn hôn mê do mất máu quá nhiều nên mới gây ra tình trạng bất tỉnh như vậy. Nếu Trân Ni không phát hiện chắc tới sáng Trí Tú cũng đi theo ông bà luôn rồi.

Bây giờ chỉ biết ngồi bênh ngoài chờ đợi đến khi nào Trí Tú tỉnh dậy, may mà trạm xá cũng gần nhà lại làm việc xuyên đêm, trong cái rủi nó có cái may.

.....

Trí Tú mơ hồ tỉnh dậy sau khi tan hết muốn mê, một cơn đau thắt từ bụng truyền lên khiến cô nhăn mặt thở gấp. Tay thì vướng víu cộng dây truyền nước.

- Tú..con có sao hông Tú...

Má vừa khóc vừa rung rung sờ tay sờ mặt Tú. Cô công đôi môi khô khốc cười, thiều thào đáp lại:

- Con hông sao, má đừng có lo.

Bà chùi đi hai hàng nước mắt vào bắp tay, rưng rức:

- Không biết cái quân ác ôn nào làm nữa, đó giờ có gây thù gây oán với ai đâu.

Đó giờ Tú tuy lạnh lùng khó ở nhưng được lòng hàng xóm xung quanh lắm, có ai ghen ghét hay hiềm khích dì đâu. Đương đi đám ở xa nghe Sa điện bà bắt xe dề liền trong đêm, bây giờ cũng muốn sáng trời rồi.

Tỉnh dậy chứ Trí Tú còn yếu lắm phải truyền nước liên tục để lấy lại sức.

- Để má về nấu con ít cháo thịt, chứ mua ngoài không ngon.

- Con chở má về. - Lệ Sa ngồi dậy định lấy chìa khóa thì bà lên tiếng ngăn lại.

- Thôi má bắt xe ôm về được rồi, bây coi ở đây với chị hai bây đi, má dề lát má dô.

Bà rời đi Lệ Sa mới dám lên tiếng hỏi cô:

- Ai đâm chị! Nói em nghe, em tới hốt xác nó luôn.

Tiếng Lệ Sa hậm hực tức tối vì ức, Trí Tú vậy mà để người ta đâm. Trí Tú  cười trừ lên tiếng:

- Tụi con nít trộm heo thôi, kệ tụi nó đi.

- Kệ là kệ sao, lỡ mà có chuyện lớn là em bắt nó đem lên phường chứ kệ.

Lệ Sa săn áo săn quần làm hùm làm hổ, xém làm Trí Tú cười bung chỉ.

- Chị Tú thấy đỡ hơn chưa? - Thái Anh cùng Trân Ni từ cửa bước vào.

Tối qua Lệ Sa kêu Thái Anh với Trân Ni về nhà, vì ở trạm xá nhiều người không có chỗ nghỉ ngơi, còn mình mảy Trân Ni nữa nên phải về. Sáng nghe Lệ Sa gọi Trí Tú đã tỉnh thì hai người cũng gắp rút vào. Trân Ni cứ rút sau lưng Thái Anh từ lúc bước vào.

Trí Tú cứ nhìn theo rồi lại tự cười tủm tỉm, nhớ tới đêm qua  Trân Ni vừa ôm cô vừa khóc, cô biết chứ nhưng do vừa đau vừa mệt nên không thể nói được.

Đợi khi Trân Ni ngồi vào giường đối diện Trí Tú mới nhỏ giọng lên tiếng:

- Cảm ơn cô..nếu không có cô chắc tui chết từ đêm qua rồi.

Trân Ni khẽ gật đầu, chỉ là thấy hơi lạ bình thường Trí Tú có nói chuyện với cô bằng chất giọng đó đâu.

Không khí đương vui vẻ tự nhiên cánh cửa phòng mở ra. Bích bước vào trên tay còn là bọc trái cây. Cô đi đến cạnh giường lo lắng ôm mặt Trí Tú hỏi tới tấp:

- Chị có sao hông? Em nghe người ta nói chị bị đâm đang nằm ở trạm xá nên em chạy ra liền.

- Ờ..chị không sao, chỉ xước nhẹ thôi.

Trí Tú hơi ngượng ngùng nhưng không tránh né, cứ để Bích vuốt ve mặt mũi. Lệ Sa ngồi đó ngứa mắt ngứa miệng nên lên tiếng:

- Hỏi thăm xong thì đi dề đi, ở đây có người lo cho chỉ rồi không cần cô.

- Sa!! Bích cũng có ý tốt đến thăm thôi, đừng lôi chuyện cũ ra nữa.

- Chị quên chứ em không có quên!!

Lệ Sa liếc Bích đến tóe lửa, Bích chỉ biết cụp mặt lặng thinh. Có nói gì cũng vô ích thôi,  vốn dĩ tội của cô không thể tha.

- Em đừng buồn, tính Lệ Sa nó vậy đó.

- Dạ.

Bích ngồi xuống ghế cạnh giường, tay cứ nắm lấy tay cô miết không buông. Trân Ni với Thái Anh thì đực mặt ra vì không biết giữa Trí Tú blvà cô gái tên Bích đó là gì nhìn có vẻ thân thiết lắm. Cái ánh mắt dịu dàng của Trí Tú khi nhìn cô ta đúng là khác hẳng với người bình thường.

- Khi nào bác sĩ cho về nhà hả chị?

- Bác sĩ nói chiều nay, sau khi thay thuốc xong là được về.

- Vậy em qua nhà chăm chị vài hôm nha, chứ chị như vầy đi đứng một mình sao được.

Bích nắm lấy tay chị nỉ non, Trí Tú thì khó xử không biết nói sao chỉ biết cầu cứu Lệ Sa:

- Thôi khỏi phiền đến cô, tui tự lo chị hai tui được. Cô cứ về nhà lo cho chồng cô đi chứ đi lâu quá chồng chửi.

Cái mỏ hỗn của Lệ Sa có thua gì Trí Tú đâu chỉ là không đúng đối tượng thôi. Bích như bị tạt một gáo nước lạnh vào mặt.

- Hai nghĩ hai người họ là gì?

- Ai mà biết được, chuyện của người ta.

Thái Anh với Trân Ni bên này xì xầm to nhỏ qua lại, mà càng nói càng thấy khó hiểu.

.....

Chiều đến Trí Tú được về nhà nên cũng thoải mái hơn, vết thương còn mới nên đi đứng hơi khó khăn Lệ Sa phải kè Trí Tú từ xe vào nhà. Ở trám xá toàn mùi thuốc không à khó chịu lắm, về được nhà thì mười phần khỏe được tám phần rồi.

- Trân Ni, tối chị thay thuốc dùm chị Tú nha, tay chân em cứng ngắt lộng cộng lắm nên nhờ chị nha.

- Hả?? Sao...sao..là chị?

- Hông chị chứ ai?

Lệ Sa ngay mặt ra hỏi, nhà này không còn Trân Ni thì ai nữa. Thái Anh thì không được!! Má cô thì mắt yếu tay cũng không còn linh hoạt nữa.

- Thái..Anh đó..

Trân Ni hơi sựng lại ú ớ nói, nhưng Lệ Sa lại nhoẻn miệng lắc đầu:

- No..no..Thái Anh không được...vậy nhờ chị nha, để em mang đồ của chị qua phòng. Tối chị ngủ với chị Tú luôn, chứ em ngủ quậy lắm sợ trúng chị Tú.

Không để Trân Ni trả lời  trả vốn Lệ Sa đã lượn đi mất hút rồi, miệng  Trân Ni còn hả tan quát. Cô ngủ với chị ta nữa sao? Lần trước đã sợ đến toát mồ hôi rồi, không biết lần này có chuyện gì không nữa.

Đem hết đồ đạt của Trân Ni qua phòng, Trí Tú nằm đó hé mắt hỏi:

- Đem đồ gì lùm xùm dậy?

- Tối nay chị Ni ngủ dới hai em qua ngủ dới Thái Anh.

- Hả?..Aaaa..

Do theo thói quen bật dậy nên động vào vết thương khiến cô nhăn mặt thở phù phù.

- Đừng cử động mạnh, em ngủ mê lắm quơ tay đá chân tùm lum lỡ trúng chị rồi sao. Em nhờ chị Ni chiều thay thuốc cho chị luôn rồi đó.

Nói xong Lệ Sa mở cửa đi mất không để Trí Tú  kịp lên tiếng. Đợi cô lành chất đánh Lệ Sa một trận đã tay luôn quá. Nhưng mà bây giờ điều quan trọng là nằm xuống nghỉ ngơi.

*** Cạch..

Nằm xuống chưa được bao lâu thì Trân Ni bước vào, trên tay là thau nước ấm với bớ bông băng gạt.

Trí Tú biết đó là Trân Ni và cũng biết em định làm gì. Cô đưa tay gỡ hai ba cái cúc áo dưới để bộ ra phần bụng bị thương. Em ngồi cạnh giường nhỏ giọng:

- Có đau thì nói để tui biết làm nhẹ lại.

- Ừm..

Hai mắt Tú nhắm hờ nhưng vẫn nhìn rõ được Trân Ni đang làm gì, cẩn thận gỡ từng miếng keo non trên băng gạt vừa gỡ ra Trân Ni đã nhăn mặt vì vết thương mới chát may chắc tầm năm sáu mũi chứ không ít.

Vết đâm lệch sang bên trái rốn, trong lúc lau thuốc Trí Tú có rít lên vài tiếng nhưng chỉ khẽ đủ cô nghe, nếu la lớn sợ Trân Ni nhát tay không làm được. Sát trùng xong Trân Ni lấy băng gạt băng lại đàn hoàn. Mọi cử chỉ lo lắng đều thu gọn vào mắt cô.

Cứ nghĩ Trí Tú đã ngủ nên em mới nhẹ nhàng cài lại cúc áo cho chị, nhưng vừa cầm mí áo lên mắt em cứ va vào phần bụng căng cứng lên. Trân Ni lắc đầu tự chấn chỉnh mình lại nhanh chống cài áo xong cũng lên giường ngủ. Nhưng chỉ nằm co lại một bên sợ chạm trúng cô.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro