Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 13

- Cho tui đi dới!!

Trân Ni nài nỉ Trí Tú nhưng Trí Tú vẫn cương quyết từ chối.

- Không!!

- Thái Anh với Lệ Sa ra trại dịt rồi chị cũng đi, dì thì không có ở nhà. Ở nhà một mình tui sợ....

Hai người kia đi ngủ canh dịt dì thì đi đám xa, Trí Tú đêm nay cũng đến trại heo để Trân Ni ở nhà một mình chắc chết quá. Trí Tú cười tươi rói đột nhiên tắt ngang không cười, còn giả vờ nói bằng cái giọng nhệ nhệ:

- Cô ngủ ở nhà đi ~~ có nhiều người lắm tại cô hông thấy thôi.

- Thôi nha!! Tui hông thích giỡn kiểu đó đâu!!

Trân Ni tát vào vai Trí Tú một cái vừa vuốt lấy hai bắp tay mắt thì đảo xung quanh. Tự nhiên một cơn gió lạnh lùa qua ớn cả ốc. Trí Tú xếp theo cái mền với cái gối đem theo để tối nay ngủ giữ heo. Sáng mai cân heo sớm với lại gần tết nên tụi nó hay ăn trộm lắm, mớ heo non vừa ra chuồng.

Nài nỉ Trí Tú đến gãy lưỡi cô cũng không cho em theo, ở nhà một mình lỡ có chuyện gì thì sao.

- Tui là con gái đó, tối lỡ có chuyện gì sao?  Lỡ như có trộm dô nhà nó thấy tui nó giết? Chị có chịu trách nhiệm hông?

-.....

Trí Tú đực cái mặt ra, cô ta bị overthinking giai đoạn cuối hay sao, ba cái chuyện tào lao đó cũng nghĩ ra được, cô lắc đầu đi được vài bước thì cũng thấy lo lo. Lỡ có thiệt thì sao, cô ta mà chết thì nhà cô cũng luyên lụy.

- Dô lấy áo khoác với mền theo đi. Lẹ lên đó, tui hông có rảnh chờ đợi.

Biết Trí Tú cho theo nên em chạy dô phòng lấy đồ, phá cửa nẻo cẩn thận hai người đi qua trại heo. Chỗ ngủ khá xa nên cũng không quá khó chịu với lại lần đầu thì ngửi thấy hôi chứ về lâu cũng muốn quen mùi.

Nằm trong cái chòi nên mưa cũng hông sợ, mà công nhận ngủ ngoài trời gió lùa vào lạnh tét nách. Trân Ni rùng mình một cái.

- Lạnh hả? - Trí Tú xoay qua hỏi.

- Ừm...

Môi em cứ mấp mấy  chà tay liên tục vào nhau để giữ ấm. Trí Tú nhìn sang cứ thấy Trân Ni rung lên bần bật cô lên tiếng:

- Nằm xít qua đây cho đỡ lạnh.

Trân Ni nhích lại cho đến khi vai mình chạm vào vai cô. Trăng khá sáng nên không phải là không thấy mặt nhau, hai má em ửng đỏ lên khi Trí Tú đột nhiên chụp lấy tay em. Trân Ni  không phản ứng gì vì vốn dĩ  tay của cô rất ấm.

Trí Tú  đã nhắm mắt ngủ từ lâu rồi chỉ có mỗi em vẫn đang ngắm nhìn khuôn mặt góc cạnh đó, sống mũi cao thẳng tắp môi cũng căng mọng. Phải như chị ta đừng mở miệng ra thì tốt biết mấy, mỗi lần nói chuyện với chị ta không chửi cũng rủa nhau miết.

Trân Ni chề môi nghĩ thầm trong bụng:

- Bình thường mà chị cũng như dậy thì tui đâu có kiếm chuyện phá chị.

Em cứ nằm nghiêng người một bên nhìn chị, tay thì vẫn để yên cho Trí Tú nắm. Đột nhiên Trí Tú trở mình nghiêng qua đối diện em gần để nổi chớp mũi cao kia chạm vào đầu mũi nhỏ của em, hai mắt chị vẫn nhắm ghiền. Trân Ni trợn tròn hai mắt nhưng vẫn không khước từ cứ chầm chậm khép mi lại, từng hơi thở nóng rằn của Tú em đều cảm nhận được hết.

Sao hôm nay tim em lạ quá, có cứ đập mạnh hơn bình thường có phải là biết yêu rồi không.

*** Vài tiếng sau...

Tiếng heo trong chuồng đột nhiên rộ lên, Trí Tú giật mình bật dậy lấy cái đèn pin trên đầu nằm đi ra kiểm tra. Ngủ canh trại là vậy đó nghe tiếng nhỏ tiếng lớn gì cũng phải ra coi.

Đi ra tới chuồng Trí Tú rọi xung quanh kiểm tra, rồi đếm luôn heo trong chuồng đương điếm dỡ thì một cái bóng vụt qua cô lặp tức lia đèn chạy theo tìm. Ra tới phía sau chuồng thì thấy một đám cỡ 5 sáu thằng nhưng nhỏ nhỏ con đứng bên bờ kênh kia đợi còn một thằng đứng bên đây trên tay còn ôm con heo con trọng trọng bên hông.

Cô hét lên nó mới dục con heo qua bên kia định nhảy xuống kênh thì Trí Tú đã kịp chụp nó lại..

- Thả..ra..

- Mới bây lớn mà ăn cắp ăn trộm hả mậy!! Con cái nhà ai đây!! Tao báo công an bắt hết nguyên đám tụi bây cho chừa.

Trí Tú kéo tay nó lên gần mé bờ nhưng nó vùng vẫy mạnh quá, cô dọa nó vài câu nhưng ai ngờ nó sợ quá nên rút cái dao thái trong lưng quần đâm vào bụng Trí Tú một cái rồi nhảy xuống sông ôm con heo với đám kia chạy trốn.

Trí Tú ôm lấy bụng đầy máu gục xuống đó...

....

Tiếng heo kêu lớn quá khiến Trân Ni giật mình tỉnh dậy, em mồ mẫm sang bên kia chỉ thấy một khoảng giường trống lạnh ngắt. Chị ta đi đâu vậy nhỉ?

Trời giờ còn tối lắm, nhìn xung quanh toàn cây với cỏ, Trân Ni nhát nên không dám ra ngoài nhưng mà linh cảm cứ hối thúc cô buộc cô phải bước ra ngoài. Trân Ni bật cái đèn điện thoại lên lia xung quanh:

- Trí Tú...chị đâu rồi...

Vừa nhấp nhử từng bước em vừa gọi nhưng không dám gọi lớn, đêm hôm la lớn chả khác nào nói với người ta là tui ở đây nè. Kêu mấy tiếng liên tục không thấy Trí Tú trả lời Trân Ni bắt đầu rưng rưng như sắp khóc.

- Trí Tú...tui hông có giỡn với chị đâu đó, chị ở đâu mau ra đây đi tối rồi...

Có khi nào bình thường cô hay kiếm chuyện với chị ta nên chị ta bày trò này dọa cô không dậy.

- Aaaa...

Trân Ni hét toát lên khi vô tình đập lên nhánh cây khô khiến nó phát ra tiếng. Lúc này không biết Trân Ni nghĩ gì nữa, cảm giác cứ hối thúc cô đi về phía trước, càng đi Trân Ni càng thấy trong lòng khó chịu, vừa bước đến mé thì thấy một cái bóng đèn pin từ dưới mé kênh rọi lên.

- Trí Tú...

Trân Ni lao xuống ngay khi thấy Trí Tú ngồi tựa lưng vào một góc cây, do bên đây phức bóng nên không thấy rõ,  Trân Ni rọi đèn vào mặt cô chỉ thấy môi mỏ cô khô khóc tái nhợt mặt thì lấm tấm mồ hồi. Máu..tay Trí Tú dính máu còn cả một mảng lớn trên bụng nó còn ương ướt.

- Tú..Tú..chị đừng làm em sợ mà..

Vừa nói em vừa tát tát nhẹ vào má chị, Trí Tú thì cứ lật lìa trong lòng em không ừ hử hơi thở cũng yếu ớt. Do hoảng quá nên không biết phải làm gì em cứ ôm lấy cô vừa khóc vừa gọi tên.

Trân Ni khóc nấc tay chân run rẩy, mình cô không thể khiên nổi Trí Tú mà giờ Trí Tú lại bất tỉnh nữa nên khiến em càng hoảng hơn.

- Gọi...gọi Thái Anh...

Sực nhớ đến Thái Anh Trân Ni lấy điện thoại rà số, tay cũng lộng cộng hơn nên sau một hồi lâu mới gọi được. Vừa nghe thấy giọng Thái Anh vang lên Trân Ni lắp bắp:

- Thái Anh...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro