Chương 16: Trốn Chạy
Thoát cái đã đến Tết Dương Lịch, Seoul vào đêm giao thừa như một chiếc hộp nhạc khổng lồ, mỗi tòa nhà cao tầng là một nốt nhạc lung linh. Ánh đèn neon nhảy múa trên những con phố tấp nập, hòa quyện vào tiếng cười nói rộn rã của đám đông. Khung cảnh tráng lệ của tháp N Seoul Tower như một vương miện sáng lấp lánh trên đỉnh thành phố, soi bóng xuống dòng Hàn Giang êm đềm. Gió đông lạnh giá thổi qua, mang theo hương vị ngọt ngào của bánh gạo nướng và những lời chúc mừng năm mới râm ran khắp mọi nơi.
Ở biệt thự nhà HanWoo cũng không ngoại lệ, đêm giao khu biệt thự khoác lên mình một vẻ đẹp lộng lẫy nhưng không kém phần tinh tế. Những hàng cây trong vườn được trang trí bằng dây đèn vàng óng ánh, tỏa sáng dịu dàng trong màn đêm. Trên lối đi lát đá dẫn ra khoảng sân lớn, từng ngọn đèn lồng bằng pha lê được treo cao, ánh sáng mềm mại của chúng phản chiếu xuống mặt đất, làm nổi bật sự xa hoa và lộng lẫy của nơi đây.
Bàn tiệc dài được đặt giữa sân vườn, dưới một mái hiên kính trong suốt. Khung cảnh bên trên là bầu trời mùa đông đầy sao, tạo nên một không khí vừa ấm cúng vừa lộng lẫy. Bàn tiệc được bày biện hoàn hảo với khăn trải bàn trắng tinh, nến thơm cao cấp, và bộ đồ ăn bằng bạc sáng bóng. Những bình hoa hồng trắng và hoa lan tím được đặt cách nhau đều đặn, tỏa hương thơm nhẹ nhàng quyện vào làn gió lạnh.
Trên bàn tiệc, các món ăn được chuẩn bị tỉ mỉ bởi đầu bếp hàng đầu, từ những món truyền thống Hàn Quốc như canh bánh gạo, kim chi, đến những món Âu cao cấp. Hương thơm của rượu vang đỏ, bánh ngọt và các món nướng tỏa ra khắp không gian. Ông Sung Ho, với nụ cười đầy tự hào, nâng ly chúc mừng mọi người vì một năm đã qua với nhiều thành công và hạnh phúc. Tiếng cụng ly vang lên, hòa vào tiếng cười nói rộn rã, tạo nên một khung cảnh đầy ấm áp và hạnh phúc.
Jisoo và Jennie ngồi đối diện nhau, khoảng cách giữa hai người tưởng chừng xa mà lại gần. Thi thoảng, ánh mắt của họ vô tình giao nhau, nhưng cả hai chỉ trao nhau một nụ cười nhẹ nhàng rồi vội quay đi, như thể sợ rằng nếu nhìn lâu hơn, họ sẽ không giấu nổi những cảm xúc trong lòng. Thế nhưng, chỉ cần một ánh mắt dịu dàng hay một nụ cười thoáng qua của Jisoo cũng đủ khiến trái tim Jennie đập rộn ràng, tựa như những con sóng nhỏ xao động trong lòng cô.
Dạo gần đây, Jisoo dần dần không còn lạnh nhạt và nói móc mỉa cô như trước. Thái độ của chị ấy đối với cô đã hòa nhã và dịu dàng. Chỉ là một vài câu nói quan tâm hay ánh mắt lo lắng khi cô không khỏe, hay đơn giản là một nụ cười nhạt đáp lại lời chào của cô, cũng khiến cô vui vẻ cả ngày. Trong lòng Jennie, lại càng sinh ra cảm giác muốn gần gũi, muốn được Jisoo quan tâm nhiều hơn. Giống như là một cây hoa dại ở trong bóng tối lâu ngày gặp nắng chỉ muốn vươn lên chạm tới ánh mặt trời.
Bữa tiệc hôm nay khá thoải mái, mọi người vui vẻ nói chuyện và ăn uống với nhau, thì tiếng chuông đồng hồ vang lên từ phía trong biệt thự, báo hiệu khoảnh khắc giao thừa đang đến gần. Những tiếng chuông nhẹ nhàng nhưng rõ ràng như một lời nhắc nhở về thời khắc quan trọng này. Mọi người trong gia đình cùng nhau đứng dậy, nở nụ cười hạnh phúc, và tất cả di chuyển ra phía trước sân chính của biệt thự.
Dưới bầu trời đêm trong xanh, không khí lạnh của mùa đông chạm vào làn da, nhưng không ai cảm thấy lạnh lẽo. Mọi người đứng lại trước sân, ánh đèn từ biệt thự chiếu sáng khắp không gian, trong khi pháo hoa bắt đầu bùng nổ trên bầu trời, ánh sáng rực rỡ phá vỡ màn đêm, tỏa ra những vòng sáng lấp lánh. Những tia sáng vàng, đỏ, tím liên tục vẽ nên những bức tranh đầy màu sắc, phản chiếu trên từng khuôn mặt tràn ngập hạnh phúc. Tiếng cười nói rộn rã vang lên, nhưng với Jennie, thế giới dường như chỉ thu nhỏ lại trong khoảnh khắc cô lặng lẽ tiến về phía Jisoo.
Jennie khẽ luồn bàn tay nhỏ nhắn vào tay Jisoo, khiến chị ấy bất ngờ quay lại. Đôi mắt Jisoo thoáng hiện sự ngạc nhiên, nhưng ngay lập tức ánh lên vẻ dịu dàng khi bắt gặp nụ cười rạng rỡ của Jennie. Gương mặt Jennie ửng hồng trong ánh sáng pháo hoa, cô khẽ nói, giọng nói nhẹ như một làn gió: "Chúc mừng năm mới, unnie."
Jisoo không hề rút tay ra, ngược lại, chị ấy siết chặt tay Jennie, nụ cười từ tốn nở trên đôi môi. Chị đưa tay vuốt nhẹ gò má mềm mại của Jennie, đáp lại bằng giọng ấm áp: "Chúc mừng năm mới, Jennie."
Ánh mắt của hai người gặp nhau, những tia sáng pháo hoa rực rỡ trên bầu trời không thể sánh bằng ánh sáng trong mắt họ lúc này. Không ai chú ý đến tiếng pháo hoa, bởi trong khoảnh khắc ấy, trong tâm trí cả hai, thế giới chỉ còn lại người đứng trước mặt mình.
Khi bữa tiệc kết thúc, các thành viên trong gia đình lần lượt trở về phòng nghỉ ngơi. Jennie bước vào phòng ngủ của mình và Chang Ho, thay quần áo rồi nằm xuống giường. Chiếc chăn mềm mại và ấm áp bao bọc lấy cơ thể cô, nhưng tâm trí Jennie vẫn đọng lại hơi ấm từ bàn tay Jisoo, khiến cô bất giác mỉm cười. Cô kéo chăn che miệng để giấu đi nụ cười của chính mình, nhưng trái tim cô lại không thể kìm nén cảm giác hạnh phúc kỳ lạ đang dâng trào.
Chang Ho tắt đèn, bước lên giường, cả căn phòng chìm vào không gian tĩnh lặng chỉ còn ánh sáng vàng mờ nhạt từ đèn ngủ. Một lúc sau, khi Jennie đang chuẩn bị chìm vào giấc ngủ cô cảm nhận được Chang Ho đang tiến sát lại gần mình, cô có thể nghe thấy tiếng sột soạt rất khẽ. Jennie cảm nhận được sự hiện diện của anh ấy khi hơi thở của anh ấy phả vào bên tai cô. Anh ấy vòng tay ôm lấy Jennie từ phía sau, áp sát cơ thể vào lưng cô.
Jennie cứng đờ người, cảm giác ghê sợ lan tỏa khắp cơ thể cô như một dòng điện lạnh. Cô nắm chặt lấy mép chăn, cố giữ bình tĩnh nhưng không thể giấu được sự căng thẳng. Sự động chạm của Chang Ho khiến cô cảm thấy ghê sợ, cô biết một khi cưới anh ấy, cô không thể trốn tránh trách nhiệm này nhưng cô vẫn không thể nào chấp nhận được sự gần gũi của Chang Ho.
Cảm giác sợ hãi bao trùm lấy Jennie khi Chang Ho hôn lên tai cô. Cô rụt người, đôi tay nhỏ che chắn trước ngực mình như một bản năng tự vệ. Jennie cố gắng giữ giọng bình tĩnh, nhưng sự run rẩy trong lời nói đã bán đứng cảm xúc của cô: "Hôm nay em mệt, hay... hay là để khi khác đi."
Ánh mắt Chang Ho trầm xuống, xen lẫn sự thất vọng và nỗi buồn. Anh ấy chống một tay ngồi dậy, đôi tay siết chặt, gằn giọng nói: "Jennie, chúng ta đã cưới nhau được 5 tháng, nhưng mỗi lần anh muốn chúng ta gần gũi hơn, em đều từ chối. Anh đã cố kiên nhẫn, nhưng chẳng lẽ chừng ấy thời gian vẫn chưa đủ với em? Em hãy cho anh một lý do, anh xin em đấy."
Jennie thu mình vào trong chăn, tránh đi ánh mắt giận dữ của Chang Ho, nói "Em... xin lỗi Chang Ho, em... em thực sự cần thêm thời gian."
Lời nói ấy như lưỡi dao sắc nhọn cứa vào lòng tự trọng của anh ấy. Chang Ho nhìn cô, đôi mắt đầy nỗi đau, giọng anh ấy khàn đi: "Em... không yêu anh sao?"
Jennie không trả lời ngay. Cô im lặng rất lâu, rồi cuối cùng chỉ thốt lên được vài từ ngắt quãng, khó khăn: "Em... xin lỗi... Chang Ho!"
Lời xin lỗi của cô chẳng khác nào một lời từ chối phũ phàng. Trong thoáng chốc, lý trí của Chang Ho vụn vỡ, nhường chỗ cho cảm xúc chiếm hữu dâng trào. Anh ấy lật người cô lại, để cô nằm thẳng trên giường, dùng hai tay nắm chặt hai tay cô trên đỉnh đầu, cúi xuống hôn cô một cách thô bạo.
"Chang Ho, em xin anh... dừng lại đi," Jennie vùng vẫy, nước mắt tràn mi, nhưng sự kháng cự của cô chỉ khiến anh càng thêm nóng giận.
"Jennie, anh không muốn làm em sợ... nhưng em không thể cứ đẩy anh ra mãi như thế."
Cô giãy giụa, cơ thể nhỏ bé chẳng thể chống lại sức mạnh của Chang Ho. Cảm giác bất lực và nỗi sợ hãi xâm chiếm Jennie. Cuối cùng, khi kiệt sức, cô buông xuôi, nước mắt lặng lẽ rơi xuống.
Thấy Jennie không còn chống cự, Chang Ho bỗng như bừng tỉnh. Anh nhìn những giọt nước mắt lăn dài trên gò má cô, bàn tay run rẩy buông lỏng. Anh ngồi dậy, lùi lại, đôi mắt đầy hoảng hốt và hối hận.
"Jennie... anh xin lỗi," Chang Ho lắp bắp, giọng anh nghẹn ngào. "Anh không cố ý... anh chỉ..."
Jennie không trả lời, chỉ lặng lẽ kéo chiếc chăn quấn lấy mình, ánh mắt tránh xa anh như muốn dựng lên một bức tường vô hình. Chang Ho cảm thấy một khoảng cách lạnh lẽo giữa hai người, như thể mọi nỗ lực suốt 5 tháng qua đã tan biến hoàn toàn trong khoảnh khắc ấy.
Chang Ho vươn tay định chạm vào vai Jennie, ánh mắt anh tràn đầy hối lỗi. Nhưng Jennie lùi lại, né tránh như một phản xạ, đôi mắt cô ánh lên nỗi sợ hãi khiến anh sững sờ. Trái tim anh thắt lại khi nhận ra mình đã sai, rằng chính hành động của anh đã làm tổn thương cô.
Jennie từ từ đứng dậy, động tác cứng nhắc như đang cố gắng kìm nén những cảm xúc chực trào. Cô với lấy chiếc áo khoác trên ghế, không nhìn anh lấy một lần, rồi quay người bước đi. Chang Ho vội lao đến, giữ chặt lấy tay cô.
"Jennie, anh xin lỗi em," giọng anh khàn đi, run rẩy. "Em đừng ra ngoài được không? Giờ này muộn rồi, bên ngoài lại lạnh như vậy... Anh sẽ sang phòng khác, anh không làm phiền em nữa. Em hãy ở lại đây, anh xin em đấy."
Jennie giựt tay mình khỏi tay Chang Ho, ánh mắt cô không chút cảm xúc, chỉ lạnh lùng nói: "Anh cứ ngủ trước đi. Em không sao, chỉ ra ngoài đi dạo một chút thôi."
Câu nói của cô như nhát dao cứa vào lòng anh, nhưng Chang Ho không dám níu giữ thêm. Anh ấy chỉ đứng đó, nhìn bóng cô rời đi, đôi vai nhỏ bé của Jennie dần khuất trong hành lang dài lạnh lẽo.
Jennie bước nhanh ra khỏi biệt thự, gió lạnh quất vào mặt khiến cơ thể cô run lên, nhưng cô chẳng mảy may để ý. Trái tim cô đang đau đớn, rối bời, và khao khát một nơi có thể xoa dịu trái tim cô.
Cô muốn gặp Jisoo, muốn được chị ấy ôm vào lòng, lắng nghe hơi thở ấm áp, dịu dàng quen thuộc. Chỉ cần Jisoo ở đó, Jennie tin rằng tất cả sẽ ổn, mọi nỗi đau sẽ được xoa dịu. Ý nghĩ ấy khiến đôi chân cô bước nhanh hơn, bất chấp cơn lạnh buốt cắt da cắt thịt của đêm đông.
Tuyết rơi phủ trắng mặt đất, Jennie chỉ mặc bộ pijama mỏng manh bên dưới chiếc áo khoác bông, nhưng cô không quan tâm. Cô chạy như thể tất cả hy vọng của mình đang nằm ở cuối con đường, nơi người cô yêu đang ở đó.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro