27.
Xem mãi xem mãi, chẳng biết Jennie chìm vào giấc ngủ khi nào. Ngủ được nửa giấc thì cô đợt nhiên bùng tỉnh, bởi vì càm giác có ai đó đang tiến lại gần, mùi hương rất quen thuộc, còn phảng phất một luồng hơi nước ẩm ướt.
Mở mắt ra, Jennie nhìn thấy khuôn mặt của Jisoo, đang ở rất gần cô.
Cô giật mình mở choàng mắt khiến Jennie cũng hơi giật mình. Nhưng thấy cô tròn mắt nhìn mình, sau đó lại nhắm mắt lại, lại còn chóp chép miệng khiến chị thấy buồn cười. Cái vẻ mặt trẻ con này khiến chị nhớ đến cảnh tượng cách đây rất lâu, rất lâu rồi, khi cô còn là một cô bé con cuộn mình vào trong lòng chị, mỗi khi ngủ mơ thường chóp chép miệng như vậy. Bây giờ cô đã trưởng thành nhưng cái dáng ngủ mơ vẫn còn như ngày nào, chẳng khác gì một con bé con.
Mấy giây sau, Jennie lại mở to mắt, lần này thì cô chớp mắt thật mạnh và kinh ngạc thốt lên :" Là chị thật à?"
" Là chị đây!" Jisoo khẽ đáp.
" Ngủ say quá, em cứ tưởng mình mơ"
Giọng nói của cô vẫn còn pha chút ngái ngủ, Jisoo xoa đầu cô, nói :" Tại sao giấu không nói với chị hả?"
" Em sợ chị lo, chị bận như thế, hơn nữa cũng không nghiêm trọng lắm!"
" Lại còn không nghiêm trọng lắm, bị thương đến mức này rồi còn nói là không nghiêm trọng. Em nên báo cho chị biết để chị chăm sóc cho em chứ!"
Jisoo bỏ hết tất cả mọi công việc sau khi biết tin cô bị tai nạn. Trên đường đi, trong đầu chị chỉ có hình ảnh của cô, yếu ớt và đáng thương, lại không có ai chăm sóc. Không không, cô còn có Minji chăm sóc, nghĩ đến đây trong lòng chị lại thấy hụt hẫng. Jisoo luôn nghĩ rằng, cho dù thế nào, trong trái tim cô luôn có một vị trí quan trọng cho chị, cái vị trí ấy chị dám chắc không ai có thể thay thế. Nhưng hiện giờ chị đột nhiên cảm thấy cái " dám chắc " ấy của mình thật quá mong manh, không chịu nổi sóng gió. Bởi vì những việc chị có thể làm thì người khác cũng có thể làm, những thứ chị có thể cho cô, người khác cũng có thể cho. Phải đến lúc này Jisoo mới hiểu tại sao bản thân mình lại đặc biệt nghi kị và khó chịu với Minji như thế, có lẽ bởi vì cậu ấy là người có thể thay thế chị. Điều này khiến chị có một cảm giác bị đe dọa rất đáng sợ.
Đủ mọi tưởng tượng cứ vần vũ hiện lên trong đầu chị, khiến chị ấy trở tay không kịp. Cái tâm trạng đứng ngồi không yên, sốt ruột đến kì lạ ấy khiến chị bỏ lại công việc để phi thẳng về nhà, tức tối gặp cô. Gặp được cô rồi trong lòng chị mới thấy nhẹ nhõm.
Lúc mở cửa vào, người chị nhìn thấy là một người phụ nữ trung tuổi. Cho đến khi bước vào phòng mình, chị mới nhìn thấy cô. Cô cuộn mình trong chăn. Chị lại gần, quỳ gối xuống trước giường nhìn khuôn mặt say ngủ của cô, yếu ớt và ngây thơ, khiến trái tim dịu xuống.
Jisoo trịnh trọng nói với cô :" Sau này cho dù là xảy ra chuyện gì cũng không được giấu chị nhé! Phải nghe từ miệng người khác thật chẳng dễ chịu chút nào"
Jennie ngoan ngoãn gật đầu.
Jisoo khẽ chạm tay vào vết thương đã đóng vảy, lại chỉ vào cái chân bó bột đang gác lên gối mềm của cô, hỏi :" Còn đau không?"
" Tay thì hết đau rồi, nhưng chân thì hơi khó chịu nhưng thôi chứ không đau lắm!" Jennie ngẩng mặt lên nhìn chị, thấy cổ áo với tay áo của chị đều ướt, cô ngạc nhiên hỏi :" Sao chị lại ướt thế này? Chị tắm mưa sao?"
" Ừm, chị vội chạy lên nhà nên không cầm theo ô"
Bên ngoài tiếng mưa rơi ào ào càng khiến căn phòng trở nên yên tĩnh. Phóng viên trên tivi cũng đưa tin, dự báo thời tiết vào mấy ngày sau. Khoảng khắc này hai ngưởi cũng im lặng không nố gì thêm. Về đến nơi rồi, cùng nhìn thấy rồi, đôi khi mọi lời nói đều trở nên thừa thãi.
Thời gian luôn luôn trôi đi chẳng ngừng nghỉ, hết khoảng khắc này lại đến khoảng khắc khác. Nhưng cũng có những khoảng khắc nổi lên hẳn cái bề mặt bằng phẳng của dòng thời gian, cũng giống như một con sông đang chảy bỗng rẽ ngoặt sang một hướng khác, để rồi phong cảnh trở nên hoàn toàn khác biệt, ngay cả tốc độ của dòng nước cũng thay đổi.
Kể từ khi Jisoo về, Jennie thường cảm thấy thời gian có sự thay đổi kì diệu như vậy...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro