Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

23.

Kể từ sau khi chị đi, Jennie đa phần đều ở công ty làm việc. Cô khiến bản thân bận rộn, làm cho cuộc sống trở nên đầy ắp. Cô đã có kinh nghiệm, biết phải làm thế nào để kiểm soát bản thân, có như vậy mới không vì sự ra đi của một người khiến cuộc sống của mình bị đảo lộn.

Tối về đến nhà đã là 10h. Jisoo gọi điện về, rất giống như trước đây, nói chuyện với cô về hành trình của ngày hôm nay, hỏi cô có vui không? Mỗi lần nói chuyện xong, Jennie lại mở cửa phòng chị ấy, vào trong ngồi một lát. Không có chị ở nhà, nhưng mùi hương của chị gần như vẫn còn lưu lại.

Jennie thường cảm thấy rất nghi hoặc, hai người chia cách cũng mấy năm trời, giờ đột nhiên đi vào cuộc sống của nhau, chị nói : Hai người sẽ như trước đây, nhưng thời gian đâu có thể quay ngược lại, sao có thể quay trở lại như trước đây?

Trước đây là thế nào? Chị ấy là một người đáng tin cậy của cô mà cô chỉ biết âm thầm ngưỡng mộ, yêu thương.

Mỗi lần Jennie rơi vào vòng xoáy không lối thoát ấy, lí trí lại chạy ra cảnh cáo cô : Thôi đủ rồi, đừng nghĩ đến chị ta nữa, đi làm việc thôi! Mất tập trung quá rồi đấy. Cô thầm nghĩ có thể vì sống chẳng có áp lực gì mới khiến cô rảnh rỗi mà suy nghĩ vẩn vơ.

_______________________________

Sáng hôm sau, Minji đến đón Jennie đi làm. Trên đường đi, thì họ có dừng lại một quán cà phê, cô vừa bước xuống khỏi xe, băng qua đường để đến quán thì bỗng có một chiếc xe lao qua quẹt ngang qua cô, Jennie bị hất văng ngã ra đường.

Cơn kinh hoàng qua đi là cơn đau ập đến. Minji thấy thế hoảng hốt chạy ra chỗ cô, chiếc xe ấy dừng lại, Jennie bất ngờ hơn là người bước xuống xe là Nayeon và một cô gái.

Họ đều chạy đến, Nayeon cũng ngạc nhiên chẳng kém gì cô, nhưng khoảng khắc này chị phải đè chặt sự ngạc nhiên ấy lại để xem xét vết thương cho Jennie trước. Tay cô bị rách một mảng lớn, máu rỉ ra. Chỗ mắt cá chân của cô càng sưng càng to, chỉ hơi chạm nhẹ vào một cái là Jennie đã kêu la ầm ĩ.

Nayeon nhanh nhẹn ôm Jennie lên, nói với cô gái đứng bên cạnh :" Chaeyul, mở cửa xe ra!" Jennie được chị đặt vào ghế đằng sau, Chaeyul cũng nhanh chóng lên xe.

" Minji à, em cứ đến công ty đi, để chị lo cho Jennie!"

Minji cúi đầu " Vâng "

Nói xong Nayeon liền lái xe như bay lao đến bệnh viện thành phố.

Sau khi chụp phim xong, kết quả cho thấy tình hình không đến nỗi nghiêm trọng, chỉ bị gãy xương, chẳng mấy chốc đã được bó bột lại. Nhưng Jennie đã thành ra như thế này : chân phải bị bó bột, phải nằm yên trên giường bệnh.

Nayeon ngồi xuống mép giường, nhìn chân Jennie bị treo cao, lại nhìn bàn tay bôi đầy thuốc đỏ của cô....Khuôn mặt mà chị nghĩ rằng chẳng bao giờ có thể gặp lại được nữa đang nhăn nhó và trắng bệch ra vì đau.

Chị thở dài nói :" Đúng là gặp nhau trong tình huống chẳng ra làm sao cả!"

" Đúng thế, có đôi khi thế giới thật là nhỏ!" Jennie cũng không cảm thấy bùi ngùi trước tình huống gặp lại kiểu này :" Minji đâu rồi? Với cả cô gái vừa nãy..."

" Minji đến công ty rồi, còn cô gái vừa nãy, cô ấy là bạn gái của chị.... Ban nãy là lỗi của cô ấy, chị thay cô ấy xin lỗi em, bọn chị có chút cãi vã, cô ấy bực bội nên lái xe hơi nhanh, nào ngờ tông phải em!"

Nayeon không dám nói nguyên nhân tranh cãi là Jennie. Lúc đang đi đường, Chaeyul liền nửa đùa nửa thật bảo chị kể về người chị từng yêu. Ai dè, chị đột nhiên trầm ngâm không nói không rằng khiến Chaeyul tức giận.

" Không sao đâu, chị đừng trách cô ấy, em cũng chỉ phải nằm một thời gian là khỏi thôi mà, vừa hay lại có cơ hội được nghỉ ngơi tĩnh dưỡng!" Jennie cười, mặc dù nụ cười của cô chẳng mấy dễ coi bởi vì đau đớn. Cô nhìn Nayeon chăm chú: quần áo vest thẳng trông rất lịch sự, hỏi :" Sao chị lại đến đây?"

Nayeon nói :" Chị về tiếp quản công ty của ba chị, vừa hay chị cũng có một khoảng thời gian khá dài để học tập bên Mỹ, giờ là lúc chị thể hiện bản thân mình!"

Chị chỉ dùng vài câu ngắn gọn để kể về hành trình mấy năm trời của mình.

" Còn em thì sao? Dạo này em sao rồi, chị nghe nói em đã lên được chức giám đốc nhỉ? Thật tốt quá" Nayeon đâu phải chưa từng hỏi thăm về tin tức của cô. Chị có thể sẵn sàng bay về bất cứ lúc nào để gặp được Jennie nhưng rồi chị lại không về, gặp cô rồi thì sao, gặp rồi thì cũng đâu thể đi vào trái tim cô được, chỉ có tự chuốc thêm phiền phức mà thôi. Trái tim con người luôn có hệ thống miễn dịch với đau khổ, luôn lựa chọn những giải pháp để tránh tổn thương.

" Cảm ơn chị" Jennie nói.

Rồi những câu chuyện sau đó càng không biết nên nói thế nào, đành thôi không nhắc đến nữa.

Hai người đối mặt mà chẳng biết nói gì.

Nayeon nhìn cô liên tục, cô trong kí ức của chị, ngoài mái tóc dài, khuôn mặt và thân hình không thay đổi :" Sao em chẳng thay đổi gì hết thế? Chị thấy nghi ngờ không biết 10 năm, 20 năm nữa gặp lại em sẽ như thế nào? Em xem, mắt của em..."

" Không đây, em đã thay đổi nhiều chứ!" Jennie mỉm cười :" Nayeon, là chị nghĩ tốt về em đấy thôi. Chị chỉ lồng ghép hình ảnh của em trong hiện tại với trong tưởng tượng của chị, thực ra em cũng rất bình thường! "

Nayeon lắc đầu :" Không đâu Jennie. Sau này chị nghĩ rất nhiều lần nghĩ xem rốt cuộc em có điểm gì tốt. Em không phải tài hoa nhưng cũng có chút tài nghệ. Không phải xinh đẹp tuyệt trần nhưng khiến người đối diện cảm thấy dễ chịu. Tính cách không phải là tốt lắm, rất hay tự cô lập bản thân nhưng chí ít em không làm bộ làm tịch. Có thể những điểm ấy khiến người khác không thể nào quên, bởi vì không phải ai cũng được như vậy!"

" Cảm ơn chị, Nayeon! Chị thường khiến em cảm thấy bản thân không đến nỗi vô dụng lắm!" Jennie cảm kích nói. Một lúc sau, từ trong túi xách của cô phát ra tiếng rung, Nayeon nghe thấy liền lấy điện thoại từ trong túi xách ra cho cô.

Là Minji gọi đến, hỏi cô nằm ở giường bao nhiên để lát cậu ấy đến thăm. Jennie lần lượt trả lời câu hỏi của Minji.

Ngắt điện thoại, Nayeon liền hỏi :" Là chị em à?" Nghe giọng điệu của cô làm nũng, chị từng nhớ Jennie từng nhắc mình có một người chị.

" À không, là Minji" Jennie bỏ điện thoại xuống.

Nayeon do dự hỏi :" Chị có thể mượn điện thoại em của em một lát không?" Ban nãy, Nayeon đã liếc thấy người trên màn hình điện thoại của Jennie, trong lòng chị bỗng cảm thấy nảy ra một nghi vấn.

" Đương nhiên là được rồi!" Jennie đưa điện thoại cho chị.

Nayeon nhìn lại, có vẻ không tin vào mắt mình nên chị lại ấn vào màn hình để nhìn lại lần nữa.

" Người này là Jisoo ư?" Nayeon nhíu mày

" Ừ " Jennie đáp, rồi hỏi :" Chị biết chị ấy à?"

" Em từng kể rồi mà"

Trong điện thoại của cô, hình ảnh Jisoo trong bộ dạng: mặc tạp đề, tay cầm đũa, hơn nữa nụ cười còn vô cùng gượng gạo và bình dị.

Nayeon ngây người :" Đây là chị của em à?"

" Đúng thế " Cô đáp

" Vậy....chính là chị ấy ư? Em....Người trong lòng em chính là chị ấy?" Nayeon khó mà mở miệng nói ra được. Hỏi xong chị lại thấy sợ khi phải nghe đáp án.

Jennie đột nhiên hiểu ra tại sao Nayeon lại ngạc nhiên, lại ấp úng đến vậy. Cô mỉm cười thản nhiên đáp :" Không sai, chính là chị ấy. Nhưng em chẳng có quan hệ máu mủ gì cả "

Nayeon nghe xong vừa cảm thấy nhẹ nhõm vừa cảm thấy bùi ngùi. Kể từ khoảng khắc nhìn thấy bức ảnh ấy, trong lòng chị đã có dự cảm, đây chính là người mà cô yêu. Nayeon không thể không thừa nhận sự thực đang xảy ra trước mắt.

Hồi lâu sau, chị mới nói :" Chị đã thua chị ấy "

Jennie không biết nói sao, cô biết Nayeon không hẳn không phải là một lựa chọn chính xác, nhưng tình yêu xưa nay đâu phải do con người lựa chọn.

Nhiều lúc cô thường cảm thấy tình yêu hoàn toàn không phải là một thứ mà người ta có thể tính hoàn thiện hơn. Thế giới này rộng lớn biết bao, nếu trong biển người mênh mông có thể gặp được người mà mình yêu thương, yêu thật lòng đã là một chuyện may mắm lắm rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #jensoo