3. Tú không thích người hung dữ
"Ơ cái gì ? Đục cho cái bây giờ !"
Trí Tú im bặt, theo phản xạ lùi người về sau một bước. Trân Ni dùng cuốn truyện mà quạt cho mình đỡ nóng, mắt nhìn trông ngóng vào phía trong nhà chờ Lệ Sa và Thái Anh. Ở riêng với đồ khờ này làm cô thấy cứ khó chịu kiểu gì ấy. Coi cái mặt kìa ! Ai làm gì chị ta mà chị ta sợ ? Cô đã đánh thật phát nào hay chửi gì đâu mà nhìn cô với ánh mắt đó ?
"Chị Tú, chị sao vậy ?"
Lệ Sa trên tay cầm dĩa thịt gà bóng bẩy đi đến đặt lên tấm phản. Thái Anh thì hết cầm rau lại cầm chén đi ngay phía sau. Nhìn thấy nó, Trí Tú như tìm thấy vị cứu tinh mà đưa tay về phía Lệ Sa.
"Cô hai hung dữ quá Lệ Sa ơi"
"À. Không có sao đâu, chị hai hơi nóng tính chút chứ không có đánh thiệt đâu"
Lệ Sa đưa tay ôm lấy Trí Tú mà dỗ dành. Âm thanh chén đũa bị đặt xuống phản một cách mạnh bạo khiến Tú không khỏi giật mình. Mấy cái người này làm gì cũng mạnh bạo hết vậy !?
"Buông ra coi. Chị hai mày ở đây mà mày làm ba cái trò ngứa mắt quá. Nít noi !"
Trân Ni khẽ vào tay Lệ Sa một cái làm nó ngoan ngoãn rụt tay về. Ánh mắt có chút luyến tiếc nhìn Trí Tú đang ngoan ngoãn ngồi yên. Hồi đó cũng thân lắm mà sao bây giờ Trân Ni lại ghét Trí Tú thế không biết. Lệ Sa trong lòng vừa khó hiểu lại vừa vui buồn lẫn lộn. Nó lắc đầu xua đi những cảm giác kì lạ ở trong mình, nhanh nhảu leo lên tấm phản ngồi giữa Thái Anh và Trí Tú. Một cách vô tình, Trân Ni lại ngồi kế Trí Tú.
"Khỏi cần mời"
Trân Ni nói. Cô tiện tay gắp lấy một miếng dưa leo ăn khai vị, thấy cô động đũa thì mọi người mới dám ăn chứ. Một cái đùi được cho vào chén mình rất gọn gàng, Trân Ni đưa mắt lên nhìn thì liền bắt gặp Kim Trí Tú đang mím môi cười gượng với mình.
"Ăn đi, ai mượn gắp cho tui"
Trí Tú có chút giận rồi đó, gắp cho mà còn la người ta nữa. Chị ta dịch người ngồi sát vào Lệ Sa, cố tình chừa ra một khoảng giữa mình và Trân Ni. Hình như dưa leo bữa nay hơi đắng.
"Ăn cho mau lớn"
"Chị hai, em có biết ăn phao câu đâu ?"
Lệ Sa méo mặt nhìn cái phao câu bóng bẩy vừa được chị hai thân yêu của nó gắp cho. Nhận được cái lườm của cô, Lệ Sa lại ngậm ngùi không nói nữa.
"Trời ơi, cô út kén ăn quá à ! Đây, đưa con. Cái gì con cũng ăn được hết á !"
Cái phao câu nhanh chóng bay vào chén của Thái Anh. Rất nhanh tay lại còn nhanh miệng. Nhỏ ăn nhìn ngon lành vô cùng, nhìn nhỏ ăn thì ai cũng thấy thèm hết. Trời sinh cho cái tính ham ăn mà còn dễ ăn nữa. Kể ra cũng dễ nuôi.
Nó thấy cái chén của Trí Tú trống trơn thì cũng hiểu. Chắc chị đang ngại Trân Ni rồi. Đó giờ ăn cơm có ngoại thì ngoại chăm, ăn với Thái Anh và Lệ Sa thì cũng coi như chỗ thân thiết mà thoải mái. Cô hai tự dưng nổi hứng từ Tây bay về, hết hung dữ với người ta rồi ngồi vô mâm ăn cơm chung. Có mười Trí Tú thì chị cũng không dám động đũa. Lệ Sa chẹp miệng, đưa tay bóc lấy phần ức gà mà xé nhỏ bỏ vào chén Trí Tú.
"Ăn đi chị, chiều rồi em dạy chữ tiếp cho"
Trí Tú gật đầu, chậm rãi dùng đũa gắp thịt cho vào miệng. Đúng là khờ khạo, dễ buồn cũng dễ vui. Mới lúc nãy còn hờn dỗi mà giờ đôi mắt lại hơi cong cong rồi. Trân Ni tặc lưỡi, nhìn chị ta vậy cũng vui mắt đó chứ.
"Mày cũng dạy chữ hả Lệ Sa ?"
"Hai kì quá à. Em học cũng được chứ bộ"
"Chị thấy Văn mày dưới trung bình hoài chứ đâu. Dạy con người ta cho giống mình hả ?"
Lệ Sa đỏ mặt nhìn Trí Tú đang che miệng khúc khích, cả Thái Anh cũng cười chọc quê nó nữa. Trời ơi, kiểu này chắc kiếm cái xô đội lên đầu chứ cái quần nào che được nổi nhục này.
Sau sự xấu hổ của Lệ Sa, cả bốn người bọn họ tiếp tục bữa ăn trong, trên mâm cơm chỉ có tiếng chén đũa va vào sau, thi thoảng là tiếng sặc của Thái Anh cho Lệ Sa cứ trưng ra cái bản mặt đần thối khiến nhỏ cười chịu không nổi, Trí Tú lâu lâu cũng góp vui vào vài tiếng cười đùa. Chỉ có Kim Trân Ni là một mực im lặng. Cô không rành chuyện ở đây, ba người đó lại thân nhau nên có nhiều chuyện để nói, Ni có biết cái gì đâu mà chen vào.
"Trời ơi, nhà vệ sinh có người không chị Tú ? Hình như nó tới rồi"
"Không có á Anh ơi. Em đi từ từ thôi nha"
"Dạ dạ ! Mọi người tiếp tục đi"
"Ơ nhưng mà Tú chưa có lấy nước !"
"Trời ơi ! Chết em quá huhu"
"Thôi đi đi. Tui đi lấy nước giùm bà cho"
"Cảm ơn cô út nhen"
Thái Anh vội vàng chạy đi đến quên mang cả dép. Lệ Sa bất đắc dĩ lại phải đi múc một xô nước đầy cho Thái Anh đi vệ sinh. Tự nhiên Tú hối hận quá, biết vậy Tú đi theo là được rồi. Làm giờ phải ngồi ở đây với cô hai khó tính này. Xem có khổ Tú không cơ chứ ?
"Có tui ăn không vô ha gì ?"
"Đ-Đâu có đâu !"
Chối sống chối chết. Trân Ni nhìn Trí Tú đang ngồi khép nép mà không khỏi thấy khó ưa. Cô cầm lấy vai áo Trí Tú mà kéo chị ta lại xích chỗ mình. Ngồi xà nẹo kế Lệ Sa làm cái gì ? Đâu có thiếu chỗ ngồi đâu ? Ý chê cô hay kì thị cô mà xích ra ? Trân Ni tất nhiên không cho ai nghĩ thế về mình rồi, vậy nên cô mới kéo Trí Tú lại kế bên mình để chứng minh Ni vừa đẹp, vừa thơm vừa dễ gần.
"Ui da, cô hai kéo Tú !"
Ai ngờ chị ta hậu đậu tới vậy. Kéo nhẹ hều mà té nhào vào người Trân Ni. Phải mà đứa khác chắc cô đạp ra mà phán cho cái tội lợi dụng rồi. Mà khổ cái bà này bả khờ, mong bả lợi dụng cũng không có đâu. Mà ai đâu mà mong !
"Ăn đi cho mau lớn. Ăn ở gì mà ốm như con cò ma"
Trân Ni bỏ vào chén của Tú một cái đùi lớn. Chị nhìn nó rồi lại nhìn cô đang thản nhiên gắp ức gà Lệ Sa xé cho mình mà ăn. Đồ trong chén người ta mà cũng lấy ăn được hả ? Mà thôi, cô ta đổi cho mình nguyên cái đùi còn gì.
"Nhà Tú có cái gì đâu mà ăn cô ơi. Tú dễ nuôi lắm, có ăn là được rồi. Mập quá người ta hỏng có thương Tú"
"Khùng"
Trân Ni lầm bầm. Đau bao tử hay gì mà tự nhiên thấy hơi nhói. Cô bĩu môi một cái, đôi mắt phản chủ mà liếc nhìn Kim Trí Tú đang ngoan ngoãn ngồi ăn. Dễ nuôi thiệt. Nghe làng kể là chị ta chỉ có cơm trắng thôi cũng sẽ rất vui vẻ mà ngồi ăn rồi. Nhà thì khổ mà vẫn có thể lớn lên đẹp gái như vậy, không dễ nuôi thì là gì ? Bao nhiêu phúc đức của cái nhà này chắc đổi qua để đắp hết lên cái mặt chị ta rồi.
"Ê"
"Dạ ?"
"Chị thích người như con Anh với con Lệ Sa à ?"
"Dạ. Tú hỏng thích mấy người hung dữ"
Tiếng mẹ đẻ thì không rành nhưng mà chửi thề thì nhanh lắm, mém xíu là bay ra ra khỏi cái miệng xinh rồi. Chị ta khờ thiệt hay đang cố tình đá xéo cô vậy !? À đâu cái này là đá thẳng vô cuống họng cô luôn rồi còn gì. Tức quá !
"Không thích kệ chị ! Đồ vô duyên !"
Trân Ni cốc lên đầu Trí Tú một cái khiến chị ta ôm lấy đầu mà mếu máo. Có ai nói gì cô đâu mà cô đánh người ta ????
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro