Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

2. Cô hai ngộ quá

Trân Ni ngồi trên tấm phản gỗ đắt tiền được đặt chễm chệ ở nhà khách, tay còn cầm cây quạt phe phẩy, gương mặt xinh xắn cau có lại trông vô cùng khó ở.

"Con gái cưng, con tự nhiên về nhà rồi khó chịu với ông già này làm cái gì ?"

"Con có khó chịu với cha đâu !"

"Chứ sao ? Sao tự nhiên từ Tây bay về đây ?"

"Con cãi nhau với Kelvin. Với lại muốn về coi quê dạo này sao rồi, xem thử con Lệ Sa nó học hành ra sao, xem cha có nghỉ ngơi đàng hoàng không"

Trân Ni thả cây quạt xuống, đầu hơi ngửa về phía sau cảm nhận từng đợt gió thổi qua. Trời nóng mà có gió thì đúng là quà tặng từ thiên nhiên mà.

Ông Kim chán nản lắc đầu. Cô con gái mười tám tuổi đầu rồi mà vẫn còn trẻ con hết biết. Ở đây mười sáu tuổi là cưới chồng rồi con ơi. Mà kể ra ông cũng có phước. Nhà có hai đứa con gái đẹp không chỗ chê, còn giàu nữa. Một đứa mười bảy tuổi mà trẻ trâu có tiếng ở cái vùng này, một đứa cho đi Tây đi Tàu xong báo hại ông phải chờ thêm mấy năm bởi vì "Con còn trẻ". Góa vợ mà còn gặp hai đứa con gái không chịu lấy chồng, sinh con cho gia đình đông vui. Chán thiệt chứ !

"Cha ơi, con đ- ủa chị hai !"

"Gì ?"

Trân Ni híp mắt nhìn Lệ Sa. Nó vừa thấy cô liền giấu cái gì đó ra sau lưng. Đáng ngờ hết sức. Mà nóng quá Trân Ni cũng lười cãi. Chẹp miệng một cái, cô vắt chéo chân nhìn em gái đang nhe răng cười với mình mà không khỏi ngứa miệng. Nhìn cái mặt gợi đòn dễ sợ.

"Con định đi đâu hả út ?"

"Dạ con..con định sang nhà bạn chơi"

"Sang nhà con bé Tú chứ gì ? Thái Anh đâu, sao không rủ nó đi chung cho vui ?"

"Thái Anh kêu chị hai muốn ăn gà nên nhỏ đứng ngoài sau bếp làm rồi"

"Vậy đi đi. Nhớ đừng có chọc con Tú nữa, đừng có la cà rồi báo làng báo xóm. Con Tú nó khóc rồi trai làng rượt mày chạy không kịp"

"Xùy xùy, chị Tú thương con lắm, không có để mấy thằng trẩu đó đánh con đâu !"

Lệ Sa cười tươi rói, tay ôm lấy hai quyển sách vào lòng rồi chạy đi. Vội đến mức đôi dép cũng mang chiếc này chiếc nọ. Trân Ni tự nhiên thấy cũng hết hứng ăn uống gì rồi. Nhỏ Lệ Sa sao dạo này dễ ghét dữ vậy trời ? Hay do cô đi du học lâu quá nên thấy không ưa ai ở cái vùng này nữa ? Không lẽ cô khó ưa vậy hả trời ?

"Riết rồi cha tưởng Lệ Sa nó khoái con bé Tú không đó"

"Bà Tú khờ á hả ?"

"Chứ cái làng này mấy Tú ?"

Trân Ni nhíu mày, cái môi nhỏ cũng chu lên không vừa lòng. Sao mà hay bắt bẻ con gái cưng của mình quá vậy.

"Con với thằng Keo vịnh gì đó định chừng nào cưới ?"

"Kelvin, không phải Keo vịnh. Con cũng chưa biết nữa, ảnh hỏi cưới mà còn kêu từ từ. Xong cãi lộn"

"Nhớ hồi nhỏ con cũng khoái con Tú, cứ bám lấy con Tú không buông. Kêu đi về ngủ còn khóc lóc mà cả làng nghe. Cha còn tưởng con khoái con gái"

"Cha !! Chuyện hồi nhỏ xíu, cha quên nó đi !"

Mặt Trân Ni đỏ bừng không biết vì giận hay vì ngại. Cô cầm lấy cây quạt quạt mạnh mấy cái xua đi sự nóng rát ở trên mặt. Ông Kim chỉ cười trừ không nói gì thêm. Tính tình con gái ông nóng nảy, động đến là như nước sôi. Thằng nhóc trời Tây gì đó chịu được nó thì ông cũng mừng. Mà không biết chịu được bao lâu nữa, nghe nói thằng kia cũng thứ dữ. Là cái dạng hay đi mấy chỗ âm nhạc rồi rượu bia gì đó, Trân Ni nói mấy lần rồi mà ông cứ quên. Nhiều khi cũng muốn Trân Ni với Lệ Sa cưới người ở làng hay ở trong nước gì cho ông dễ thăm. Trong cái vùng này càng tốt, kiếm mấy đứa hiền hiền cho nhà cửa hòa thuận. Của cải nhà ông đủ để cho hai đứa nó ăn đến đời chắt cũng được nữa, khổ cái là tụi nó không có thương.

"Cô hai ơi, con làm xong rồi nè !"

"Ờ, gói lại đi. Lát tao với mày ăn"

"Hên mà cho con ăn chứ không chắc con rủa cô rồi.. Giỏi đày người ta không à.."

Thái Anh lầm bầm. Chắc nhỏ nghĩ cô không nghe. Muốn chọi chiếc dép dễ sợ. Người làm mà thái độ quá trời. Mà thôi kệ. Dù sao nhỏ cũng ở trong cái nhà này từ đó tới giờ, cũng coi nó như em gái. Nó thân thiết vậy cũng mừng, không có lo nó hám tiền của hay là nịnh bợ vì vai vế. Tóm lại là trừ cái nết hơi hỗn (ngầm) ra thì cô ưng nhỏ Thái Anh này lắm, nó sống sạch, được.

"Thôi cha ở nhà vui nhen. Con đi chút xíu"

"Ờ đi đi"

Ông Kim phủi tay tỏ ý đuổi người rồi nằm xuống tấm phản. Trân Ni thấy vậy cũng cười cười rồi đi vô bếp với Thái Anh.

Nhỏ đang đứng chống nạnh ở trong bếp ăn vụng.

"Ê !"

"Ông bà ơi ! Cô hai ! Sao cô hù con ?"

??

Ăn vụng đồ ăn của người ta xong còn kêu người ta hù mình. Nhịn không nổi, Trân Ni đánh một cái vào tay nhỏ. Thái Anh rút tay lại xuýt xoa, chủ gì mà keo dễ sợ.

"Dắt tao qua con Lệ Sa đi"

"Cô út đi qua nhà chị Tú rồi"

"Thì tao kêu dắt qua ! Ơ cái con này, nay nhiều chuyện vậy ?"

Thái Anh gật đầu như gà mổ thóc.

"Đem gà theo"

Vội vàng đem gà bỏ vô cái cặp lồng. Lời cô hai là thánh chỉ, đứng đây lì một hồi rồi cô đánh cho không thấy mặt trời đâu. Gì chứ Thái Anh yêu đời, yêu cái đẹp lắm. Chưa có muốn chơi ngu lúc này.

.
.
.
.

"Đây nè. Chị đọc lại câu này cho em nghe đi. Đọc tốt rồi mai em mua cho chị cuốn tập mới với viết mới"

"Lệ Sa mua nhiều quá vậy ? Sao Tú dùng hết"

"Từ từ mà dùng"

Lệ Sa xoa đầu Trí Tú. Chị ngồi trên cái phản nhỏ đã cũ ở dưới hiên nhà, bên cạnh là Lệ Sa đang ngồi quạt cho cả hai đứa. Trên tay Trí Tú là cuốn sách mà nó mang qua, là một cuốn truyện tranh vô cùng thú vị. Tú thích lắm, mấy cái này trừ khi Lệ Sa cho cô mượn thì đâu có thấy bao giờ đâu. Mấy thằng trong xóm muốn mượn nó thì nó cứ chọc rồi kêu cho ôm cho hôn thì nó cho mượn. Mà bà ngoại dặn là không có được đụng chạm với mấy thằng đó, con gái phải biết giữ mình. Vậy không mà Trí Tú hai mươi tuổi rồi, biết bao nhiêu thằng hỏi cưới mà ngoại không có chịu. Ngoại sợ Tú nó khờ quá, về làm vợ người ta thì Tú khổ.

"Hun em miếng đi"

"Chi vậy ?"

"Hun đi cho luôn cuốn truyện này"

Chụt chụt

Ừ thì ngoại đâu có bảo không được hôn con gái đâu ?

"Ê ! Tú khờ !"

Cái giọng lanh lảnh này nghe là biết số nhà. Lệ Sa hoảng hốt lùi về sau nhìn Trân Ni lấm lét. Cô đứng khoanh tay ngay cổng nhà, Thái Anh ở bên cạnh một tay che dù một tay cầm cặp lồng. Định làm cái gì nữa đây ?

"A ! Đồ hung dữ !"

Gan rồi đó. Trân Ni ném cái nhìn tóe lửa về phía con thỏ vừa chỉ tay về mình mà gọi với cái tên đáng ghét kia.

"Tôi dữ hồi nào !?"

Hiền muốn chết đi sống lại.

"Thôi cô hai, cô hạ hỏa. Giờ này chắc bà ngoại chị Tú còn đang ngủ trưa đó cô"

"Ủa nhà có người già hả ?"

"Dạ"

"Ờ, vậy đem đồ ăn ra sau nhà kiếm cái dĩa đổ ra đi"

"Dạ dạ"

Thái Anh đưa cây dù cho Trân Ni tự cầm rồi chạy thục mạng vào nhà Trí Tú. Lệ Sa thấy vậy cũng ngỏ ý đi vào giúp Thái Anh, tại cái nhà này nó còn quen hơn nhà nó nữa. Có người giúp thì đỡ mệt, ai rảnh đâu mà "Thôi để con làm được rồi". Thái Anh đẹp chứ đâu có khùng ?

Trân Ni đi tới tấm phản, cởi bỏ dép ra rồi ngồi xuống đối diện Trí Tú. Chị ta lấy cuốn truyện che hết nửa cái mặt, chừa đúng cặp mắt để nhìn cô. Ai ăn thịt đâu mà sợ ?

"Nãy mắc gì hun Lệ Sa ? Vì cuốn truyện Shin này á hả"

Trân Ni giật cuốn truyện từ tay Trí Tú, đảo mắt một chút xem thử nội dung truyện. Hai chục tuổi đầu mà còn coi truyện con nít. Ê mà coi truyện người lớn cũng kì. Cái mặt chị ta thì coi Shin là hợp lí rồi. Nhỏ Lệ Sa cũng đâu có ăn gan hùm mà dám đọc truyện người lớn xong đem chia cho Tú đọc chung. Cô mà biết thì nó nhừ đòn. Lệ Sa từ nhỏ đã sợ Trân Ni còn hơn sợ cha sợ mẹ.

"Lệ Sa kêu Tú hun mà.."

"Ai kêu cũng hun hay gì ?"

Người này ngộ thiệt chứ. Nhưng mà hung dữ quá nên Tú không dám cãi. Chị lặng lẽ gật đầu xong lại lắc đầu vì nhớ tới lời ngoại dặn.

"Vậy hun tôi cái đi, lát tôi cho ăn gà"

Ăn thịt á hả ?

Trí Tú hai mắt sáng ngời, vui vẻ ôm lấy cổ Trân Ni mà hôn lên gò má cô. Cả tuần rồi Trí Tú chưa có ăn gì ngoài cơm với rau luộc cả. Cũng thèm thịt lắm nhưng mà ngoại đang bệnh nên Tú không có đòi.

Trân Ni bất ngờ đẩy Trí Tú ra, tay đưa lên chùi chỗ chị ta vừa hôn mình. Mắc cái gì hôn thiệt ? Rồi mắc gì hôn có cái mà nóng hổi vậy ? Trân Ni còn tưởng mình đang bị thả vào nồi nước sôi. Cảm giác này ghét chịu không nổi mà.

"Cấm đụng vào người tui !"

"Ơ.."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro