Chương 10
Nhìn chằm chằm vào màn hình di động, Jisoo bất tri bất giác ngây ngốc, không phải đã sớm quyết định buông tay sao? Vì sao vừa nghe đến giọng của nàng lại dao động?
Gần một tháng không gặp, trong đầu Jisoo thường xuất hiện âm thanh cùng ảo giác, thường tưởng tượng Jennie đột nhiên chạy tới tìm mình. Cũng thường nghĩ đến lần cuối cùng hai người gặp mặt, thấy trang phục nàng cho rằng nàng như có hẹn, không biết cùng nha sĩ nào gặp mặt? Rõ ràng là chính cô muốn em trai giới thiệu giúp, nay lại vò đầu bứt tai vì có cảm giác hối hận.
Không nghĩ tới cô còn có cơ hội gặp lại nàng, cho dù là vì công việc. Tâm tình Jisoo lại trở nên cao hứng, cô nhất thời xúc động liền mời nàng đến nhà cô ăn cơm, không biết nàng sẽ nghĩ như thế nào? Kỳ thật, bạn bè cùng nhau ăn một bữa cơm cũng không sao cả, ở nhà cô lại càng tiện, tự mình nấu cơm càng đảm bảo vệ sinh, huống chi biểu hiện né tránh của Jisoo trước đây, người thông minh như nàng hẳn là hiểu được dụng ý của cô.
Đã như vậy thì cứ coi như gặp may đi, có thể gặp nhau lần nào hay lần đấy, dù không có kết quả tốt thì cũng không có gì phải ân hận.
Sau một hồi gõ cửa, y tá Bon Hwa đi vào phòng khám bệnh, tò mò hỏi: "Bác sĩ, sao Cô lại ngẩn người thế?"
"Có chuyện gì sao?" Jisoo lập tức khôi phục vẻ mặt bình thường, mặt không chút thay đổi.
" Tôi chỉ muốn nhắc Cô, còn có 5 phút nữa sẽ bắt đầu khám bệnh buổi chiều, Cô xem cơm hộp của Cô mới ăn một nửa."
" Không có gì, tôi cũng không đói."
" Kim Jennie tiểu thư đã lâu không có tới..." Y tá Bon Hwa thở dài.
" Khụ! Tự nhiên tôi lại cảm thấy đói." Jisoo cắm đầu ăn, khẩu vị ngay lập tức trở nên tốt hơn bao giờ hết.
Bon Hwa không biết làm thế nào để gây khó dễ cho Jisoo. Cô là bác sĩ lại là chủ, coi như trước giờ đối lập nhau thì cô vẫn đúng, chỉ hy vọng người yêu sau này sẽ để ý mà quản cô cho tốt.
Sau khi hết giờ, Jisoo đến siêu thị mua nguyên liệu nấu ăn. Chạy tận ba siêu thị mới mua đủ đồ, không biết như thế nào lại có cảm giác giống như mối tình đầu thời thiếu niên, thầm nghĩ đem mọi thứ tốt nhất cho người yêu.
Kim Jisoo yêu nữ nhân sao? Cô còn có thể yêu sao? Đừng nghĩ nhiều, coi như một giấc mộng, quay lại vô tung vô ảnh.
Lăn qua lộn lại suốt một đêm, sáng sớm hôm sau Jisoo liền rời giường chuẩn bị đi tắm. Chỉ có tắm rửa có thể làm cho Cô bình tĩnh lại.
Sau khi cô chia tay bạn gái trước mới có bắt đầu vào bếp, lúc ấy cô nghĩ có thời gian rảnh sẽ lại nghĩ ngợi lung tung, vì thế muốn dời sự chú ý, làm món ngon coi như thưởng cho mình. Trừ bỏ người nhà, nàng là nữ nhân đầu tiên được thưởng thức tay nghề của Jisoo. Nghĩ đến đây thì đột nhiên tim Jisoo đập thình thịch.
Một hồi chuông cửa vang lên làm gián đoạn suy nghĩ của Jisoo, Jisoo lau khô hai tay đi ra cửa. Jisoo tự nhủ không cần vội vàng, hôm nay chỉ là nói truyện công việc, ăn một bữa cơm, tuyệt đối không phải ước hẹn, không phải hẹn hò,... " Hello, tôi đến xin ăn nhờ!" Jennie mặc một bộ quần áo màu lam, mang theo một cái túi giấy, tươi cười trong sáng như bầu trời.
Nàng vẫn hoạt bát và thẳng thắn như vậy. Một thời gian không gặp, nàng không có nửa phần tiều tụy, ngược lại càng sáng chói hơn rất nhiều. Jisoo ổn định nhịp tim, bình tĩnh nói: "Mời vào."
Nàng nhìn Jisoo đánh giá, nhịn không được sợ hãi than: " Cô mặc tạp dề rất hợp, giống như đang diễn " Soái ca đầu bếp đến nhà của tôi"!"
" Cám ơn." Đây cho là khích lệ đi? Nàng thật sự cho rằng Jisoo rất xinh đẹp?
" Tôi mang rượu và bánh ngọt, lát nữa cùng nhau ăn." Nàng đem túi đặt trên bàn, hai mắt nhìn xung quanh phòng, lần trước không cẩn thận quan sát, hôm nay thế nào cũng phải thưởng thức, nam nhân đầu gỗ khó chịu này rốt cuộc sống ra sao.
" Cần gì khách khí, người đến là tốt rồi." Jisoo thật lòng nói, nàng muốn gặp Jisoo là đủ.
" Lần đầu tiên đến ăn cơm đương nhiên khách khí, lần sau sẽ không như thế."
Còn có thể có lần sau sao? Bọn họ có thể chỉ làm bằng hữu hay không, không có chờ mong, không có mất mát? Sợ là chính Jisoo cũng làm không được... " Thơm quá, cô làm đại tiệc hả?"
" Cũng sắp xong rồi, cô uống chén trà, chờ tôi một chút." Jisoo không biết mình có làm nhiều quá hay không, tóm lại làm đều đã làm, cũng không kịp đổi ý nữa.
" Từ từ, tôi sẽ đợi." Jennie tự ngồi vào sô pha, bưng chén trà trên bàn, lần trước tới là vì lấy tampon, lần này là tới ăn cơm, không biết khác bao nhiêu.
Căn nhà này rất lớn, Jisoo ở một mình không thấy buồn sao? Bốn phía cực kỳ sạch sẽ, chủ nhân thật có khả năng sắp xếp. Ngẫm lại phòng của mình giống cái ổ chó, hy vọng Jisoo không có cơ hội thấy, nếu không nàng chẳng còn mặt mũi nào nữa.
Ngay sau khi nàng uống xong trà, đang trầm tư nghĩ ngợi, Jisoo từ phòng bếp đi ra, hơi thấp thỏm hỏi: " Có thể ăn cơm được rồi, cô đói bụng chưa ?"
Đã đói bụng những 25 năm, chờ một chút cũng không sao, nàng nhìn Jisoo cười thần bí. " Mở rượu, chúng ta cùng nhau uống đi."
" Được!"
Hai người mặt đối mặt ngồi vào bàn ăn, Jennie tròn mắt nhìn. Hoa tươi, mỹ thực, giống như hình ảnh lãng mạn trong phim. " Oa! Có phải cô
rất chú ý không? Cái này rất giống cách bài trí của nhà hàng cao cấp!"
" Ách... Hôm nay là ngày nghỉ, nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi." Jisoo ý tứ không tốt lắm nói, rót cho hai người mỗi người một ly rượu." Tôi làm bánh mì tỏi, mỳ ý sốt nấm cùng canh hải sản, hy vọng cô sẽ thích."
Tỏi, nấm, hải sản, rượu vang đỏ... Ân, tựa hồ đều có hiệu quả tráng dương, nàng thực vừa lòng gật đầu nói: " vừa nhìn đã thấy ngon lắm rồi, tôi đói bụng lắm."
" Khi đói bụng càng nên ăn từ từ, như vậy cơ thể mới khỏe mạnh được."
Bác sĩ chính là bác sĩ, nàng trong lòng xem thường, nhưng quyết định nghe Jisoo lần này. Khoảng thời gian hôm nay rất hiếm có, cũng nên chầm chậm một chút.
Ăn uống xong, nàng lập tức khen ngợi: " So với nhà hàng bên ngoài còn ngon hơn, Cô có thể đổi sang nghề đầu bếp."
" Cám ơn." Jisoo mỉm cười ngượng ngùng, xem ra công sức bỏ ra từ tối hôm qua đến giờ cũng không phải là uổng phí.
Nàng phát hiện Jisoo so với trước không giống nhau, vẻ mặt không lạnh lùng, đã biết thể hiện tình cảm, vì sao nhỉ? Tâm Jisoo không còn lạnh lẽo nữa sao? " Đúng rồi, tổng biên tập của chúng tôi muốn hỏi Cô có muốn làm chút hoạt động tuyên truyền không?"
" Cần làm thế sao? Tôi sợ không quen."
" Tôi cũng nói như vậy với tổng biên tập rồi." Nàng nhún nhún vai, không hề ngoài dự liệu của nàng.
" Nếu tuyên truyền nhiều hơn như đã nói, rất có lợi cho việc bán sách có phải không?" Nàng bộ dạng không quan tâm, ngược lại làm cho Jisoo để ý, nếu có thể giúp nàng ở trước mặt thủ trưởng, Jisoo nguyện ý thỏa hiệp một chút.
" Ít nhiều cũng sẽ hỗ trợ, nhưng tôi biết Cô không thích những nơi ồn ào, cho nên tôi đã nghĩ giúp Cô vài cách. Đầu tiên, Cô lập một cái blog, sau đó làm một trang web cùng với chuyên mục báo chí, như vậy có thể gia tăng nổi tiếng, lại không cần cho Cô phải ra mặt."
"Cách của cô hay lắm." Nàng quả nhiên hiểu Jisoo, có lẽ so với người nhà và bạn bè của Jisoo còn hiểu hơn.
"Tôi cho rằng, bác sĩ là nghề nghiệp cao quý, bồng bột nông nổi không bằng thâm trầm sâu sắc.
Cô cũng không phải chịu áp lực gì nhiều, cứ làm việc bình thường, chỉ cần đem bài gửi e-mail cho tôi, tôi sẽ giúp Cô sửa rồi cho đăng báo"
" Như vậy có phiền cô quá không?" Mỗi lần đều là nàng hao công tốn sức, Jisoo không biết nàng làm thế này có phải là vì trách nhiệm của biên tập viên hay không, nhưng Jisoo có cảm giác Jisoo nợ nàng rất nhiều, không biết làm sao mà trả hết.
" Tôi rất thích giúp đỡ người khác, cũng hi vọng nhiều người yêu quý tôi hơn."
"Gặp được cô, tôi thực sự may mắn." Jisoo đối nàng cũng không phải nhất kiến chung tình, ở chung lâu mới phát giác những tính tốt của nàng, cho dù có chút khuyết điểm nhỏ, cũng là khuyết điểm đáng yêu. Nếu có thể, Jisoo mong mỗi ngày đều nấu cho nàng ăn.
Nàng mỉm cười, đầu gỗ xem ra là thông suốt. Tiếp theo, nàng sẽ cho Jisoo một phát kích thích trí mạng, không tin không mở được trái tim Jisoo . Nghĩ đến nàng càng tức, tâm tình buồn bực này suốt một tháng qua đều do Jisoo không hiểu phong tình, có cơ hội mà không biết nắm bắt.
" Đúng rồi... Cô và mấy vị nha sĩ kia có gì tiến triển không?"
" Không có." Nàng thành thật trả lời.
" Vì sao?"
" Tôi cũng tự hỏi mình vì sao, chỉ là không có cảm giác."
" Tại sao có thể như vậy?" Jisoo vẻ mặt hoang mang lại không khỏi mừng thầm trong bụng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro