Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

128. Có thể là ngày mai

Ba tuần sau, cuối cùng, Irene cũng quay lại.

Jennie và Seulgi đang ngồi ăn trong phòng, nghe tiếng có người ở ngoài phòng khách, liền biết là Irene. Cả hai nhìn nhau từ ngạc nhiên, rồi chuyển sang mừng rỡ. Seulgi không nhịn được liền chạy ra, nhìn thấy bóng dáng quen thuộc, lập tức ôm chầm lấy.

Jennie cũng bước theo sau, lòng nửa mừng nửa lo, chỉ muốn biết liệu đã chuyển được thư hay chưa. Nàng nhìn Seulgi và Irene ôm nhau, mỉm cười cho hai cậu ấy, nhưng trong thâm tâm không nén nổi ghen tỵ và xót xa.

Seulgi rất lâu sau mới buông Irene ra, run run hỏi:
- Sao bây giờ cậu mới về?

- .... – Irene không đáp, chỉ cười tươi nhìn cậu. Seulgi cũng cười, lờ mờ đoán ra:
- Cậu đã đưa được thư cho Jisoo rồi?

Irene nhìn sang phía Jennie ở đằng sau, miệng tủm tỉm cười khiến nàng càng thêm hồi hộp, không nhịn được mà hỏi:
- Cậu có đưa được thư không?

- Có. Mình có đưa được. – Irene đáp, nhìn gương mặt dần dần sáng bừng lên của Jennie mà lòng cũng thấy nhẹ nhõm và vui vẻ biết nhường nào. Đã lâu lắm rồi, nàng mới được nhìn thấy vẻ hạnh phúc và ấm áp đến vậy trong đôi mắt của Jennie.

Seulgi cũng cười không ngậm miệng được, chỉ nghĩ đến việc sắp gặp lại Jisoo, cũng đã thấy tốt hơn rất nhiều. Seulgi toan kéo Irene ngồi xuống ghế, thì Jennie đã mau chóng bước tới, cầm tay Irene trước sự ngạc nhiên của cả hai, gấp gáp hỏi:
- Có thật..cậu đã đưa được thư không? Cậu có gặp được không? Người ấy giờ như thế nào? Có còn....có còn nhớ đến mình không?

Irene bĩu môi với nàng, giả bộ thất vọng:
- Bạn cậu mới quay lại sau hơn ba tuần vất vả lặn lội thì cậu không hỏi thăm, lại đi hỏi thăm người khác.

- Mình..... – Jennie đỏ mặt không đáp.

Irene cốc nhẹ vào trán nàng, trả lời:
- Mình không gặp được Jisoo.

- .....

- Nhưng mình có nhìn thấy em ấy từ xa. – Irene xúc động nhìn nàng, hồ hởi kể – Ban đầu, bọn người của Nhị Vương Gia luôn tìm cách từ chối mình, không chịu cho gặp Jisoo, mình hỏi tại sao, thì bọn họ chỉ đáp em ấy giờ chỉ làm việc ở lãnh cung riêng, không muốn tiếp xúc với bất kì người quen cũ nào nữa.

Mình không tin, liền nhờ Lisa và Taeyeon, hai cậu ấy liền đến can thiệp, gặp được Nhị Vương gia và Suzy, tuy nhiên thái độ hai cha con họ rất kì lạ, nói nếu có gì cần chuyển thì cứ đưa cho thị vệ, họ sẽ đưa cho em ấy. Lisa với Taeyeon không đồng ý, làm to chuyện lên, nhất quyết đòi gặp Jisoo nếu không sẽ bẩm với Hoàng thượng.....

- Rồi sao?

- Nhị Vương gia lâm vào thế bí, đành cho người truyền Jisoo tới, bọn mình lúc đầu cũng vui lắm, tưởng sẽ được gặp lại em ấy sau hai năm trời. Nhưng nào ngờ, thị vệ quay lại, mang lệnh thư do chính tay Jisoo viết, nói hiện không tiện gặp mặt, nếu có gì cần nói, hãy cứ nói với thị vệ.

Nhị Vương gia đắc ý, lão ta còn nói bóng gió đuổi bọn mình về. Mình đã rất thất vọng, còn Lisa rất tức giận đến mức nhất định đòi xông vào lãnh cung tìm Jisoo vì cậu ấy nghĩ em ấy có vấn đề về thần kinh, may mà Taeyeon ngăn cản.

Taeyeon đưa thư của cậu cho thị vệ rồi tìm cớ lui, sau đó Taeyeon lén bắt tên thị vệ phải để cho mình đi theo, tận mắt nhìn thấy hắn đưa thư cho Jisoo. Tên thị vệ sợ chết, liền đồng ý.

Thế là mình tàng hình đi theo hắn, nhưng phép thuật của mình bị vô hiệu hóa khi đến lãnh cung, nên mình đành đứng ở ngoài. Và mình nhìn thấy Jisoo đứng ở trên tầng cao.

Tuy là xa, nhưng mình vẫn thấy em ấy đang đứng một mình ở đó, Jennie , trông Jisoo rất gầy, em ấy trông buồn lắm. Nhìn thế khiến mình không còn trách Jisoo như lúc đầu nữa, chỉ thấy xót xa thôi, mình nghĩ em ấy có lý do riêng mới không gặp bọn mình. Mình cứ đứng khóc nhìn Jisoo như vậy cho đến khi thấy thị vệ tận tay đưa thư lên cho Jisoo , mình mới an tâm rời khỏi đó...

Irene kể xong, cũng là lúc đôi mắt nâu của Jennie đã ướt đẫm, có lẽ người ấy vẫn chưa quên được nàng, có khi nào cũng đang nhớ nhung nàng. Mỗi lần nhắc đến tên, là trái tim nàng lại như bị ai bóp nghẹn. Thật sự, hai năm, dù không ở bên, nhưng vẫn chưa bao giờ thôi nhớ nhung một phút nào, hình bóng Kim Jisoo trong tâm trí nàng chỉ càng rõ hơn bao giờ hết.

Đã có lúc Jennie từng nghĩ, cái gì rồi cũng sẽ cất đi được, cũng sẽ phai mờ. Nhưng thực ra lại chẳng phải như vậy, có những thứ khi mà ta cố quên đi, thì nó lại càng trở nên rõ ràng. Trước đây khi còn hạnh phúc bên Jisoo, nàng luôn lo sợ có một ngày người ấy rời bỏ mình, lo sợ sẽ có ai cướp người ấy đi mất... Còn giờ, khi đã mất, không thể ở bên nhau nữa, thời gian của bản thân cũng không biết còn lại bao nhiêu, thì nàng lại có thể thanh thản mà yêu người ấy, nhận ra giá mà lúc trước, đừng quá khắt khe, đừng để những ám ảnh của bản thân hay hờn dỗi ghen tuông làm mờ lý trí, thì có lẽ sẽ không phải đến kết cục này....

- Vậy là tốt rồi, Jennie , chắc chỉ vài ngày nữa thôi, hoặc biết đâu ngay ngày mai, Jisoo sẽ đến. – Những lời nói vui vẻ của Seulgi vang lên, kéo Jennie trở lại thực tại, nàng nhoẻn miệng cười, giờ không phải lúc suy tư nữa. Hai năm qua nàng đã suy nghĩ nhiều quá rồi, giờ hãy dẹp sang một bên.

Nàng bắt đầu tự nhẩm đếm, nếu hôm qua nhận được thư, hôm nay quay lại kinh thành, thì sớm nhất là ngày kia Jisoo sẽ đến, hoặc cứ cho là gặp vài trở ngại, thì muộn nhất chắc tuần sau cũng sẽ đến.

Cứ như vậy, Jennie giữ hy vọng trong lòng, mong ngóng được gặp lại Jisoo. Nàng nhìn vào gương, thấy mình gầy đi nhiều, liền bảo quản gia Han chuẩn bị bữa ăn, khiến ai ai trong nhà cũng ngạc nhiên, rồi nhất thời xúc động, vui mừng đi chuẩn bị đồ. Hai hôm sau là những hôm tâm trạng mọi người khá nhất, ai ai cũng mừng vì Jennie đã chịu ăn uống, uống thuốc cũng không còn nôn ra như trước nữa.

Sang đến ngày thứ ba, Jennie tuy ngoài vẫn bình thản ngồi nói chuyện, vẽ tranh dưới gốc cây hoa anh đào, nhưng thực chất bên trong lại nhấp nhổm không yên từ sáng. Nàng liên tục hỏi Seulgi trông mình như thế nào, có tiều tụy quá không. Cứ vài phút, nàng lại hướng mắt về phía trước cửa nhà, chờ đợi hình bóng quen thuộc xuất hiện. Seulgi cũng nhận ra, thỉnh thoảng tủm tỉm trêu chọc nàng vài câu, rồi cũng ngồi đợi cùng nàng.

Nhưng cho đến tận khi mặt trời đã xuống núi, vẫn không ai xuất hiện. Seulgi biết mình thất vọng, thì Jennie còn thất vọng gấp trăm lần. Nghe tiếng nàng ho liên tục, cậu xót ruột, liền đứng dậy, phủi cánh hoa trên người, nói:
- Vào nhà thôi, muộn rồi trời lạnh lắm.

- Đợi thêm một lúc nữa. – Nàng vẫn hướng mắt về phía khoảng sân rộng, đáp.

- Jennie, vẫn còn nhiều thời gian, hôm nay Jisoo chưa đến kịp, thì còn ngày mai, ngày kia. Cậu mau vào phòng đi.

- ....Ừ, ngày mai vậy. – Nàng buồn buồn nói, lại ho dữ dội, thở một cách khó nhọc.

Seulgi hoảng hồn, vội vã dìu nàng vào nhà, miệng không ngừng trách móc:
- Thấy chưa, mình đã bảo cậu vào sớm không nghe. Hay ngày mai cậu đợi trong này đi, tội tình gì mà phải ra ngoài trời lạnh như vậy để đợi.

Jennie không đáp, chỉ cười, nhìn Seulgi, Seulgi ta thở dài bất lực, đành nói:
- Thôi được, mình biết mình nói thế mai cậu lại tót ra ngoài ngồi ngay ấy mà.


- Chỉ có cậu hiểu mình.

- Hừ, được rồi, vào ăn thôi, cậu còn phải uống thuốc.

______

Ngày hôm sau, rồi hôm sau nữa, Jennie vẫn là ra ngoài gốc cây anh đào, bình thản vẽ tranh, rồi đợi Jisoo. Nhưng cũng như ngày thứ nhất, đến tận lúc không còn thấy mặt trời đâu nữa, vẫn không có ai. Khoảng sân rộng trước nhà cứ im lìm không một tiếng động, chỉ có tiếng gió thổi, lá khẽ rơi xào xạc. Những cánh hoa rơi như nhiều hơn so với ngày hôm qua.

- Hôm nay vẫn chưa đến rồi.

- Có lẽ là ngày mai. – Seulgi đáp.

Ngày mai, ngày kia, một ngày, hai ngày, ba ngày....

Hai tuần sau, vẫn ở dưới gốc cây anh đào, ngày ngày chỉ lẳng lặng ngồi đợi hình bóng của Kim Jisoo.

Seulgi tuy bụng dạ đã bồn chồn không yên, lo sợ có khi nào Jisoo không đến, nhưng vẫn cố kiên nhẫn, ngày nào cũng cùng Irene ngồi chờ với Jennie. Mỗi buổi chiều, khi Jennie tự lắc đầu, giấu nỗi buồn vào lòng, cậu luôn luôn nói :
- Có lẽ là ngày mai.

Nói vậy, nhưng bản thân cũng không biết, mình đã nói bao nhiêu cái ngày mai rồi.

Những hôm sau đó, cậu còn nhận ra Jennie ho ngày càng nhiều, nhiều hơn trước gấp hai lần, sắc mặt nàng hình như cũng xấu đi. Kang thiếu gia tuy mình đồng ra sắt, vẫn biết lạnh là gì, ngày nào cũng ngồi ngoài trời như vậy, đến mình còn sụt sịt, huống gì là nàng đang ốm nặng.

Seulgi đâm hơi hoảng, đến ngày thứ mười lăm chờ đợi, không nhịn nữa nói lớn :
- Cậu vào nhà ngay đi, trời lạnh lắm rồi, mình không thể để cậu tiếp tục ở ngoài này nữa.

- Mình không sao...Khụ... - Jennie vừa cười cười đáp, lại lập tức ho mấy tiếng. Nàng liền lấy tay che miệng, đến lúc hạ tay xuống, giật mình khi thấy có những vệt đỏ trên tay.

Seulgi cậu cũng thấy, là máu ! Cậu hãi hùng nhìn Jennie, trước đây nàng chưa bao giờ ho ra máu. Không chần chừ, Seulgi vội lấy điện thoại ra, một tai áp ống nghe, miệng quát :
- Jennie, đi vào nhà ngay cho mình !

- Không cần đâu....Khụ...

- A lô, bác sĩ, ông đến ngay đây cho tôi.....bây giờ, phải, tôi nói rồi, NGAY BÂY GIỜ!!!!

- Seul....

- Cậu không được nói nữa! Jennie,...nhiều máu quá....Không được, tỉnh lại, Jennie , tỉnh lại... Không được....Người đâu! Quản gia đâu??!!!

_________
Vote 🐒

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro