Chương 34 : Kẻ Theo Dõi Trong Bóng Đêm (16)
Trí Tú và Trân Ni bước dọc hành lang dài, nơi ánh nến leo lét đổ bóng họ thành những vệt tối mờ trên nền đá lạnh. Tiếng bước chân của họ vang vọng trong sự tĩnh lặng đến rợn người.
Cánh cửa thư phòng khẽ rung lên khi Trí Tú đưa tay gõ.
Không có tiếng trả lời.
Trân Ni liếc nhìn chị, trong lòng dấy lên nỗi bất an. Trước giờ, cha cô chưa từng bỏ mặc họ như thế.
Trí Tú không chần chừ nữa. Cô đẩy cửa ra.
Căn phòng lặng như tờ.
Trần lão gia ngồi trên ghế, lưng quay về phía họ, dường như vẫn đang đọc sách.
Nhưng khi Trí Tú bước tới gần hơn, cô chợt nhận ra có điều gì đó không ổn.
Vai áo ông thấm một màu đỏ sậm.
"Cha!" Trân Ni hốt hoảng lao tới.
Nhưng ngay khi cô chạm vào ông, cơ thể ông ngã gục xuống.
Trần lão gia đã chết.
Cổ họng ông có một vết cắt sâu, và trước mặt ông là cuốn nhật ký cũ kỹ của người phụ nữ họ Trần. Các trang sách mở bung ra, chữ viết vội vã như thể người ghi chép đã không còn thời gian.
Máu thấm vào giấy, loang lổ thành từng mảng tối.
"Không... không thể nào..." Trân Ni lắc đầu liên tục, nước mắt lăn dài.
Nhưng Trí Tú không rời mắt khỏi cuốn sách.
Giữa những dòng chữ vội vã, có một câu được viết nguệch ngoạc, như thể người viết đã dốc hết hơi tàn để khắc nó lên giấy.
"Hãy tìm căn phòng dưới tầng hầm. Ở đó, mọi bí mật sẽ được phơi bày."
Trí Tú siết chặt tay.
Người phụ nữ họ Trần đã để lại một manh mối.
Căn phòng dưới tầng hầm-nơi mà suốt bao năm nay, không ai dám nhắc đến.
Cô quay sang Trân Ni, giọng nói kiên định hơn bao giờ hết.
"Chúng ta sẽ kết thúc chuyện này. Ngay tối nay."
________________________________________
Đêm buông xuống, nuốt chửng dinh thự họ Trần trong màn sương lạnh lẽo.
Trí Tú và Trân Ni đứng trước lối vào tầng hầm, cánh cửa gỗ nặng nề phủ bụi, như thể đã bị lãng quên từ rất lâu.
Trí Tú hít sâu, rồi đẩy cửa.
Cánh cửa cọt kẹt mở ra, để lộ cầu thang đá dẫn xuống một khoảng không tối đen. Mùi ẩm mốc và tro cũ xộc vào mũi.
Trân Ni nuốt khan. "Chị chắc là chúng ta nên làm điều này chứ?"
"Không còn đường lui nữa," Trí Tú đáp, tay nắm chặt cây đèn dầu. "Nếu cha đã chết để lại lời nhắn này, nghĩa là bí mật ở đây quan trọng hơn bất cứ thứ gì."
Hai người cũng nhau bước xuống.
Từng bậc thang đá lạnh như băng dưới chân, và bóng tối dày đặc như muốn nuốt chửng họ.
Đến bậc cuối cùng, trước mặt họ là một cánh cửa sắt.
Khác với những gì Trí Tú tưởng tượng, cánh cửa này không phủ bụi. Nó trông như vừa được ai đó mở ra không lâu trước đây.
Ai đó... hoặc thứ gì đó.
Trí Tú chạm vào tay nắm cửa.
Lạnh ngắt.
Cô đẩy nhẹ, và cánh cửa tự động mở ra.
Bên trong là một căn phòng rộng lớn, bốn bức tường khắc đầy những ký tự kỳ lạ. Ở giữa phòng là một bàn thờ cũ, trên đó đặt một bức di ảnh mờ nhạt của một người phụ nữ.
Và dưới chân bàn thờ...
Một cái xác.
Trân Ni bụm miệng, lùi lại. "Trời ơi..."
Trí Tú tiến lên, ánh đèn dầu chiếu rọi.
Đó là một người đàn ông mặc áo choàng đen, khuôn mặt tái nhợt, đôi mắt trợn trừng như chết trong hoảng sợ tột độ. Trên ngực ông ta, một biểu tượng kỳ lạ được khắc bằng dao, máu đã khô đen lại.
Và trong tay ông ta...
Một cuốn sách.
Không phải cuốn nhật ký lúc trước.
Mà là một quyển sách da cũ, dày cộm, khóa bằng một sợi dây xích bạc.
Trí Tú quỳ xuống, chậm rãi gỡ quyển sách khỏi bàn tay cứng đờ của xác chết.
Ngay khi chạm vào nó, một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng cô.
Bên trong cuốn sách này... chính là sự thật.
Sự thật mà gia tộc họ Trần đã giấu kín suốt bao đời nay.
Và có lẽ... là cả cách để tiêu diệt bóng tối vĩnh viễn.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro