Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 14 : Ký Ức Bị lãng Quên

Câu nói của người đàn ông vang vọng trong không gian u ám, khiến Trí Tú rùng mình. Cô không hiểu hắn đang nói về điều gì, nhưng bản năng mách bảo rằng đó không phải chuyện tốt đẹp gì.

Trân Ni nắm chặt tay Trí Tú, giọng lo lắng: "Chị Tú, đừng tin hắn!"

Người đàn ông bật cười, ánh mắt sắc bén lướt qua Trân Ni. "Con bé này... Ngươi thực sự không nhớ gì sao, Trí Tú? Không nhớ ta, không nhớ nhiệm vụ của mình, và... không nhớ cả người con gái này?"

Trí Tú sững người. "Ý ông là sao?"

Hắn chậm rãi tiến lại gần, đưa tay chỉ vào Trân Ni. "Ngươi nghĩ tại sao ngươi lại xuất hiện ở đây? Không phải là ngẫu nhiên. Không phải là một trò đùa của số phận. Ngươi có nhiệm vụ cần hoàn thành-một nhiệm vụ mà chính ngươi đã chọn lấy từ kiếp trước."

Lời nói của hắn như một nhát dao sắc bén cắt qua sự mơ hồ trong tâm trí Trí Tú. Cô lắc đầu, cố gắng gạt đi những ý nghĩ rối ren. "Tôi không tin những điều vô căn cứ đó. Tôi không có kiếp trước, cũng không có nhiệm vụ nào cả!"

Người đàn ông bật cười khẽ. "Vậy sao? Để ta giúp ngươi nhớ lại."

Hắn đưa tay về phía chiếc hộp gỗ, nhấc tấm bùa cổ lên. Một luồng sáng mờ nhạt phát ra, bao trùm cả căn phòng. Ngay lập tức, một cơn đau dữ dội lại bùng lên trong đầu Trí Tú. Cô khuỵu xuống, ôm lấy thái dương khi hàng loạt ký ức vụt qua tâm trí.

Một khu vườn phủ đầy hoa trắng.
Một lời hứa dưới ánh trăng.
Một bí mật bị chôn vùi trong máu.

Và trong số đó-có Trân Ni.

Cô thấy chính mình, trong một bộ y phục khác, đứng trước Trân Ni, nhưng đôi mắt người đối diện không hề dịu dàng như bây giờ. Mà là đầy đau đớn.

"Tại sao?"

Tiếng nói đó vang lên như tiếng vọng từ quá khứ, khiến trái tim cô nhói đau. Nhưng cô không nhớ được gì thêm.

Khi cơn đau lắng xuống, Trí Tú thở hổn hển, mồ hôi túa ra trên trán. Cô ngẩng đầu nhìn người đàn ông, giọng khàn đặc: "Ông... rốt cuộc là ai?"

Hắn mỉm cười. "Ta là người đã từng là đồng minh của ngươi. Và cũng là người đã mất tất cả vì quyết định của ngươi."

Hắn cúi xuống, ghé sát tai cô thì thầm:

"Ngươi nợ ta một mạng. Đã đến lúc trả lại."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro