Chương 8 : Tình cờ
“…Người mà đang nói đến hiện thời,
Ở vùng nước biếc cách vời một phương
Ví ngược dòng tìm đường theo mãi
Đường càng thêm trở ngại xa xôi.
Thuận dòng theo đến tận nơi,
Giữa vùng nước biếc, thấy người ở trong.”
(Kinh thi – Kiêm gia 1 – Khổng Tử)
Tôi đã bảo rằng em sẽ hối hận và em đáp sẽ không. Nhưng hơn một tháng sau đó, tôi chẳng gặp được em dù chỉ một lần. Đã từ rất lâu, tôi quên cảm giác muốn gặp em mà không gặp được là như thế nào. Nhưng sau hôm ấy, em lại một lần nữa để tôi ôm lấy thinh không.
Tôi ngồi dưới cái ghế lười trước hiên nhà,cái ghế mà tôi đặc biệt yêu quý và em cũng rất thường xuyên nằm. Bầu trời đêm nay thật đẹp, cũng hay, ít nhất là tôi vẫn đủ cảm giác để thấy bầu trời đẹp. Giá như được cùng em ngắm những vì sao sáng, nếu đươc như thế, chắc chắn những vì sao sẽ trở nên thật lấp lánh và yên bình, khi tôi cạnh bên em. Bật người ngồi thẳng dậy, tôi nhìn về phía xa xa, và tôi chợt nhớ đến ngón tay thon dài như chiếc bút chì được chuốc gọt tỉ mĩ của em chỉ về hướng đó, phía những căn nhà nhỏ nhấp nhô ẩn hiện sau những bóng cây cao lớn. Cầm lấy chìa khóa xe rồi bước dồn, tôi sẽ đi tìm em, dù tôi chẳng rõ nhà em ở hẻm nào, ngõ nào...tôi sẽ đi tìm em, như một cuộc tìm kiếm vận mây và định mệnh.
Tôi chạy xe về hướng những ngôi nhà bên dưới, đó là một khu nhà không đến nỗi tồi tàn, thẩm chí tôi còn thấy khu này có chút phong vị. Tấp xe vào bên đường, tôi ghé vào một quán ăn nhỏ. Bên trong ô cửa kính, đèn vàng tỏa sáng vọng ra cả bên ngoài làm lòng tôi gợn lên vài tia ấm áp, hình như trong cái sắc vàng ấy tôi cảm thấy cả một nụ cười của em. Tôi tiến vào bên trong, quán này rất đặc biệt, tôi cứ tiến vào bên trong như một người vô hình, chẳng ai ra chào hỏi, cũng chẳng ai hối thúc tôi gọi món. Cứ như là một trạm dừng thời gian giành riêng cho một kẻ du hành qua giờ đoạn phút là tôi vậy, cảm giác như sẽ chẳng ai có ý đụng mặt và làm phiền tôi nếu tôi không chủ động tiến đến. Tôi lặng lẽ ngồi vào một cái bàn nhỏ cạnh cửa sổ, lặng ngắm tuyết rơi bên ngoài và lại nghĩ về em, mùa đông và tôi là một sự kết hợp lạnh lẽo và cô đơn đến vô ngần. Jennie ạ, em có nhớ hôm nay là sinh nhật tôi không? Lòng tôi cứ bị đánh chìm trong câu hỏi ấy lặp đi lặp lại.
“Mày đi đâu về? Bộ mày nổi máu điên hả con? Mày mua bánh kem làm gì? Mày mua cho thằng nào đây?"
Mãi đến lúc này tôi mới nghe giọng bà chủ quán, có chút khác với những gì tôi mường tượng về bà ta, không rất khác thì mới phải. Bà ta xổ xàng la sang sảng chẳng chút ý nhị, âm thanh từ miệng bà nghe thật chua ngoa.
"Mẹ mệt rồi, mẹ vào trong nghỉ đi con canh quán cho"
Làm sao tôi có thể không nhận ra cái âm giọng ngọt ngào ấy. Thứ âm thanh ngân lên như một bảng hoà ca của thanh xuân và tình cảm, mỗi lần nghe thấy đều làm lòng tôi rung lên mấy nhịp bổi hổi. Tôi xoay người, lặng lẽ nhìn em.
"Đừng đánh trống lảng, tao hỏi mày lấy tiền của tao mua cái bánh này cho ai?"
"Không phải tiền của mẹ." - em mệt mõi trả lời, vừa nói vừa rút ra khỏi túi số tiền còn lại của mình dúi vào tay bà - "tháng vừa rồi con làm thêm, con chỉ mua cái bánh thôi, còn lại nhiêu đây mẹ cứ giữ. Mẹ vào nghỉ đi!"
"Cũng coi như mày biết nghĩ" - bà ta vẫn giữ cái giọng hằn học, nhưng tôi nghe được đã có chút gì đó dịu đi.
Em gật đầu mỉm cười với bà ta, cớ sao nụ cười của em với bà lại chẳng hề có chút màu nắng ấm áp nào? Tôi chỉ thấy được sự gượng gạo và chán nản đằng sau nó.
Bà ta vào trong, tay cầm bánh kem, em quay người đi thẳng về phía tôi. Lúc đầu em bước vội một chút, rồi lại rảo bước nhanh hơn, sau nữa em chạy tới ôm chầm lấy tôi, em siết chặt tôi trong cái ôm ấm áp. Tôi thoáng giật mình khi cảm nhận được cái gì đó ươn ướt thấm vào vai tôi, em đã khóc...
"Chúc mừng sinh nhật cô. Em định tối nay sẽ lên nhà cô, nhưng giờ thì cô đã đến tận đây."
Tôi vẫn ôm chầm lấy em, vuốt mái tóc ngắn của em - "Cô nhớ em!"
"Em nhớ cô nhiều hơn" - em rời cái ôm, nhìn tôi cười rạng rỡ nói.
Em đặt chiếc bánh lên cái bàn cạnh ô cửa sổ, tôi và em ngồi đối diện nhau. Ngoài trời tuyết rơi trắng xoá, nhìn qua cũng thấy lạnh thấu xương, ấy vậy mà tôi được cùng em đón sinh nhật lại thấy thật ấm áp.
Tôi thổi nến rồi nhìn em mỉm cười. Em hỏi tôi đã ước điều gì và tôi đã bảo với em rằng nó là bí mật. Thật ra tôi đã ước rằng em sẽ luôn khoẻ mạnh và hạnh phúc, tôi ước nụ cười của em sẽ chẳng bao giờ nhạt đi cái màu nắng vàng rực rỡ và ước gì, cuộc đời sẽ chẳng vùi dập đi sự ngây ngô của thiếu nữ tôi yêu.
"Em biết cô ở đây từ khi nào?"
"Vừa bước vào đã biết" - em cười nhìn tôi - "hương nước hoa của cô trở nên quá đỗi thân thuộc, đến mức chỉ cần thoáng qua, tim em sẽ không sao ngăn được hẫng đi một nhịp."
"Cô biết nhà em bằng cách nào?"
"Chỉ tình cờ ghé vào thôi. Vì...nhớ em nên cô đến khu này, nhưng cô còn chẳng biết nhà em."
"Vậy nó là định mệnh"
Em cười rạng rỡ rồi rời khỏi ghê đến ngồi cạnh tôi, em sấn tới hôn vào môi tôi, phớt qua rồi thôi. Tôi níu lấy bàn tay em nắm thật chặt, tôi đem bàn tay em lạnh ngắt cùng với tay tôi giấu vào trong túi áo, tôi hôn em, mút mát bờ môi em ẩm ướt mềm mại, tay còn lại của tôi vén mấy cọng tóc loà xoà của em ra sau tai. Đôi môi mềm ngọt của em như khiến tôi chìm đắm, tôi chẳng muốn dứt khỏi môi em, cứ hôn thật sâu đến cạn hơi rồi lại hé môi thở, tôi mân mê cánh môi ngọt như đường mật rồi lại tìm đến đầu lưỡi thơm mùi cúc dại. Không còn thở nổi, tôi từ từ rời khỏi môi em, em ngượng ngùng ôm lấy tôi dựa đầu vào ngực, tai em đỏ ửng lên, và cả tôi cũng thế.
"Lát mình lên nhà cô nhé" - em thỏ thẻ.
"Mẹ sẽ mắng em đấy"
"Bà ấy không quan tâm nhiều đến vậy. Giờ bà ấy ngủ say đến sáng, và chỉ biết là em đã rời khỏi nhà trước khi bà ấy dậy, chỉ vậy thôi."
Tôi cúi xuống hôn vào đỉnh đầu của bé nhỏ - "Vì sao không đến nhà cô suốt một tháng qua. Em hối hận?"
"Em không, em chỉ đi làm thêm để có thể mua bánh kem mừng sinh nhật cô. Nếu đến nhà cô dọn dẹp cũng có tiền nhưng mà, đó là tiền cô cho."
Em nói thế làm lòng tôi nhẹ hẵn. Ồ! Hoá ra mọi thứ chẳng phải là một giấc mộng xinh đẹp và hoang đường. Mọi thứ đã xảy ra đều là những tồn tại xinh đẹp nhất chẳng bao giờ bị phủ nhận. Nàng thơ yêu tôi và tôi cũng yêu em.
Trong quán chỉ có hai ta, chúng ta tình cờ gặp gỡ
Chúng ta uống rượu ngon chỉ thuộc về hai ta
Em uống ít, tôi uống rất nhiều
Chúng ta uống rượu ngon thường uống
Nói chuyện về công việc xảy ra trong ngày
Nói chuyện về lời đồn của người khác và lịch trình của ngày mai
Còn có cả nụ hôn nónh bỏng bất ngờ trong đêm tối ấy!
(Trích từ bài Chưa kết hôn của Iwata Hiroshi.)
Tôi lại nghĩ về bài thơ Nhật ấy, một bài thơ mà tôi đã từng rất say mê. Và tôi cũng rất nhớ cái đêm với những kỉ niệm tuyệt đẹp ấy. Ôi Nàng thơ!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro