Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 27

— Thông báo! Chuyến bay mang số hiệu 1023 từ Mỹ đến Hàn Quốc chuẩn bị hạ cánh...

______________________

Bởi vì cần phải trở về để tiếp tục công việc nên Jisoo và Jennie  đã quay trở về Seoul trước, riêng umma Soo sẽ ở lại Sockcho thêm một tuần nữa để lo liệu mọi thứ.


Đây là cơ hội ngàn năm có một của Jisoo, Soo đã nói với Jennie  rằng umma Soo thì vắng nhà, appa Kim thì đang đi công tác, trong nhà chỉ còn lại mỗi mình Soo, mà Soo thì rất sợ ma, nên Soo cần trưởng phòng Kim cho tá túc một đêm.


Và rồi không biết là trưởng phòng Kim có đồng ý hay không, nhưng Soo thậm chí còn không thèm ghé về nhà mình mà cứ một đường thẳng đến nhà Jennie .

Vẫn như mọi khi, Jisoo đảm nhận công việc nấu nướng còn Jennie  thì vừa về đã ôm laptop ra phòng khách làm việc. Trách sao được, cô đã bỏ cả núi công việc để chạy về quê tìm tên kia nên bây giờ phải làm bù thôi.

Bày những thứ cần thiết để nấu ra bàn, Jisoo bắt đầu bắt tay vào công việc. Không khí khá yên tĩnh, ai lo làm việc người nấy, chỉ có tiếng lóc cóc của thanh âm gõ bàn phím và sự va chạm của dao thớt.

Không phải Jisoo không muốn nói chuyện với Jennie , nhưng Soo biết rất rõ tính của trưởng phòng Kim, một khi đã vùi đầu vào công việc rồi thì chẳng còn quan tâm xung quanh nữa.

Được một lúc thì...

-- Ouch!

-- Sao vậy?_ Tiếng kêu của Jisoo thu hút sự chú ý của Jennie . Cô rời khỏi laptop của mình và di chuyển vào bếp.

-- Không có gì, chị làm rơi đồ thôi._ Jisoo nói vọng ra phòng khách, nhưng khi vừa quay người lại, Soo giật mình phát hiện Jennie  đã đứng ở phía sau từ bao giờ.

-- Đưa cái tay đây._ Jennie  nghiêm khắc ra lệnh cho Jisoo.

-- Em vào đây làm gì, nhiều khói dầu lắm, mau ra ngoài đi, thức ăn sắp xong rồi._ Jisoo cố hướng sự chú ý của Jennie  sang nơi khác.

-- Không thích nói lần thứ hai đâu đó._ Lần này, mặt Jennie  đã lạnh đi vài phần.

Jennie  giận rồi, Jisoo biết điều đó, vì mỗi khi Jennie  giận, cô ấy sẽ nói trổng với Jisoo. Đến lúc này, Jisoo mới rụt rè đưa cánh tay đang giấu sau lưng ra cho Jennie  xem. Và trưởng phòng Kim ngay lập tức nhíu mày khi nhìn thấy ngón tay Soo. Một vết cắt sâu trên ngón trỏ và máu vẫn không ngừng chảy ra mặc dù vừa rồi Jisoo đã rửa vết thương với nước.

-- Đi ra đây._ Jennie  nói trong khi đi tìm hộp y tế.

Sợ làm Jennie  nổi giận, Jisoo ngoan ngoãn theo trưởng phòng Kim ra phòng khách.

Không nói không rằng đi tìm hộp cứu thương, sau đó lại im lặng sát trùng vết thương cho Soo. Việc Jennie  im lặng như thế khiến Jisoo có chút sợ.

-- Jendukie ~

-- ...

-- Thôi mà, chị chỉ là sợ em lo lắng thôi._ Jisoo đang cố gắng năn nỉ Jennie .

-- Bây giờ là ai đang không biết chăm sóc bản thân đây hả? Em bắt đầu ghét cái tính này của chị rồi đó.

Jennie  thật sự có chút giận Jisoo, bây giờ cô mới phát hiện ra một tính xấu của Soo, đó là tên đó sẽ giấu mọi thứ không tốt đi để khiến cô không phải lo lắng, lần trước trong thang máy cũng vậy, xỉu đến nơi rồi mà vẫn cứ không sao, không sao. Nghĩ rằng nói không sao thì cô không lo nữa sao. Jisoo không biết rằng, điều đó chỉ càng làm Jennie  lo lắng gấp bội mà thôi. Làm sao mà tên đó nghĩ rằng có thể giấu cô mọi thứ chứ?

-- Chị xin...

-- Đừng có làm rồi nói xin lỗi dễ dàng như vậy.

Jennie  ngay lập tức chặn họng khi Soo có ý định xin lỗi, không phải cứ để mọi chuyện xảy ra rồi mới nói xin lỗi, điều đó thật vô trách nhiệm.

-- Được rồi mà, lần sau Chị sẽ không thế nữa. Nha~ Jendukie ~_ Jisoo cẩn thận nắm lấy góc áo Jennie .

-- Tránh ra!_ Trưởng phòng Kim vẫn cứng rắn không cho Soo chạm vào người.

-- Thôi mà~ Jendukie ~

Jisoo vẫn không ngừng mè nheo mong được trưởng phòng Kim tha thứ, hết dùng aegyo rồi lại trưng nụ cười ngâu si với đôi mắt “không thấy mặt trời” ra. Và dường như, mấy trò con bò của Jisoo đã phát huy tác dụng, Jennie  bắt đầu mềm lòng trước hành động của Jisoo. Jennie  không biết là cô có người yêu hay là có con nữa, tên này lúc nào cũng giở mấy trò trẻ con ra với cô, nhưng quái ác nhất là, lần nào cô cũng bại dưới mấy trò trẻ con này.

--Đồ trẻ con =.=

Thấy Jennie  có vẻ nguôi giận, vậy là cái đồ mắt hí nào đó lại vui vẻ rồi cười tít mắt.

-- Ra ngoài ăn thôi, tay Chị như vậy còn nấu nướng gì nữa.

-- Òh!
__________.__________
Ăn uống xong, quay trở về nhà cũng đã gần 7h. Jisoo một bộ “quân tử” quay sang nói với Jennie :

— Em mau đi tắm đi, Chị sẽ sang phòng Chaeyoung  tắm._ Jisoo nói rồi nhanh nhẹn chạy sang phòng Chaeyoung .

Thấy Jisoo “ý thức” như vậy, Jennie  cũng phần nào yên tâm, ít ra thì Soo cũng không phải loại háo sắc như cô nghĩ.

Nhưng có vẻ là trưởng phòng Kim đã sai rồi thì phải, lúc Jennie  tắm xong, đã thấy Kim Jisoo không biết từ lúc nào đã nằm trên giường của mình đợi sẵn, bộ dạng giống như đây là phòng của tên đó vậy.

— Chị làm gì ở đây? Mau sang phòng Chaeyoung  ngủ đi._ Jennie  vừa xoa tóc vừa hờ hững nói với Jisoo.

— Phòng Chaeyoung  tối lắm. Chị sợ.
Nhìn cái bộ mặt đang ra vẻ tội nghiệp của Jisoo, Jennie  thật sự có cảm tưởng muốn đá cho tên đó vài cái cho chừa cái tật diễn sâu, lúc trước tên đó cũng ăn dầm nằm dề bên phòng con bé Chaeyoung  một mình, sao cô chưa từng nghe tên đó bảo là sợ vậy? Hừ!

— Vậy Chị ngủ ở đây đi, Em sang bên kia.

Jennie  nói rồi dợm cất bước, nhưng Jisoo nào có để cho trưởng phòng Kim có cơ hội rời khỏi. Ngay khi Jennie  xoay người, Jisoo đã vội chồm dậy kéo tay khiến Jennie  mất thăng bằng ngã ra giường.

— Để Chị sấy tóc cho Jendukie  nha.

— Không cần, nó sẽ tự khô thôi._ Cảm nhận được mùi nguy hiểm, Jennie  lập tức từ chối lời đề nghị của Jisoo.

— Em để như vậy sẽ bị cảm, như vậy Chị lo lắng lắm đó._ Jisoo miệng thì bảo là lo lắng, nhưng tay thì không biết đã luồn xuống eo trưởng phòng Kim rồi. Và dường như cái tay đó đang có xu hướng đi sâu hơn nữa.

— Kim Jisoo!_ Vội chụp lấy tay Jisoo, Jennie  bắt đầu cảm nhận sâu sắc rằng đêm nay mình chắc chắn sẽ trở thành “miếng mồi ngon” cho cái tên sắc lang bên cạnh.

— Jendukie  gọi Chị gì nè...

Jisoo nhẹ nhàng đặt cằm mình lên đầu vai Jennie , thì thào lên tiếng, tay càng siết chặt lấy eo trưởng phòng Kim.

— Chị trở nên như thế này từ bao giờ vậy?_ Hơi thở Jisoo quấn quanh Jennie , bất giác, tim cô cũng hẫng đi một nhịp.

— Chị trở nên như thế nào?_ Vùi mặt vào cổ Jennie , mùi hương từ người cô ấy, mùi sữa tắm, tất cả đều khiến Jisoo khó lòng dứt ra.

— Không đứng đắn._ Jennie  khẽ đẩy tay Jisoo ra, nhưng lại chẳng có chút ý từ chối nào.

— Em không thích?_ Jisoo càng ngày càng không an phận, môi bắt đầu lướt trên cổ Jennie .

— ...

— Vậy là Em thích?

— Chị không sợ Em giận sao?_ Không trả lời câu hỏi của Jisoo mà lại đặt một câu hỏi khác, Jennie  cảm thấy mình càng ngày càng không thể chống cự Jisoo nổi.

— Sợ......nhưng Chị biết Em sẽ không giận._ Jisoo nhẹ mỉm cười, sau đó không hề báo trước, vươn người cắn vào cổ Jennie .

— Đừng..._ Jennie  nhẹ rụt cổ, cơ thể bắt đầu có phản ứng với những hành động của Jisoo.

Bất chấp lời kháng nghị của Jennie , Jisoo xoay người di chuyển đến trước mặt trưởng phòng Kim, tay nhẹ nhàng ôm lấy đầu cô, nhắm mắt lại, đặt một nụ hôn thật sâu lên môi Jennie .

— Jisoo...ngày...ngày mai phải đi làm..._ Jennie  khó nhọc lên tiếng giữa những nụ hôn, dường như lý trí của cô đang dần biến mất rồi, cô nên ngăn Jisoo lại thôi...

— Chị chỉ hôn thôi, đừng lo...


Jisoo bảo là chỉ hôn thôi. Đúng thật là Soo chỉ hôn thôi, nhưng nụ hôn của tên đó thì không có giới hạn. Môi, cằm, xương quai xanh, ngực, bụng... càng lúc càng chuyên tâm, càng lúc càng cuồng nhiệt, và rồi, cũng chẳng biết là chỉ hôn thôi hay còn làm gì khác không, nhưng sáng hôm sau, mọi người lại nhìn thấy trưởng phòng Kim xuất hiện với bộ dạng vô cùng mệt mỏi, còn Kim Jisoo thì ngược lại, tràn đầy sức sống.

— Tan họp!


Như mọi khi, ngay khi chữ tan họp vừa dứt, mọi người giống như vừa tìm lại nguồn sống, hớn hở tràn ra khỏi phòng họp. Kim Jisoo cũng lấm la lấm lét, vội vàng rời khỏi phòng.

— Trưởng phòng!

Lúc Jennie  vừa định rời khỏi phòng họp, Yuri_ nhân viên của cô đã gọi cô lại.

— Sao vậy?

— À...uhm... chuyện này...

Jennie  nhíu mày khi thấy Yuri cứ ấp a ấp úng mãi chẳng chịu nói, cô rất ghét ai đó lắp bắp trước mặt cô.

— Chuyện gì?

— Trưởng phòng, chuyện này thật sự có hơi...nhưng cô nên tiết chế một chút chuyện kia..._ Yuri ghé sát vào tai Jennie , hạ âm lượng đến mức thấp nhất có thể.

Chuyện kia? Chuyện kia là chuyện gì?


— Cổ của trưởng phòng...dấu đỏ..._ Thấy Jennie  vẫn còn mờ mịt chưa hiểu, Yuri tốt bụng chỉ thẳng cái dấu vết lồ lộ trên cổ trưởng phòng Kim, sau đó nhanh chóng rời khỏi phòng.


Đến lúc này Jennie  mới hiểu Yuri đang đề cập đến chuyện gì. Cảm giác đầu tiên nảy lên trong lòng Jennie  chính là xấu hổ đến mức độn thổ. Vội vàng đi đến trước gương, đúng như Yuri nói, vừa liếc mắt thì đã thấy ngay vết ô mai trên cổ, không chỉ một, mà đến tận hai vết chình ình ngay trên cổ. Thế này có khác nào khoe ra cho cả thiên hạ biết là đêm qua cô đã phóng túng thế nào không? Đã vậy lại còn để cho nhân viên phải “nhắc nhở” nữa cơ chứ. Nhục quá là nhục đi mà Jennie  Kim!!!


Cái đồ khốn kiếp Kim Jisoo!!!

— Kim Jisoo! Vào phòng gặp tôi!_ Jennie  đứng trước mặt Jisoo, mặt đằng đằng sát khí, cảm giác như thể trưởng phòng Kim sắp nuốt Soo đến nơi khiến mọi người xung quanh cũng tự động không rét mà run.


— Trưởng...trưởng phòng...tôi...tôi còn kế hoạch chưa làm xong._ Jisoo mặt tái mét lắp bắp trả lời, có vẻ Soo cũng đã dự đoán được kết cục của bản thân rồi.

— Vào đây, ngay!_ Trưởng phòng gằn từng chữ, sau đó quay lưng bỏ đi một nước, để lại Jisoo run lẩy bẩy cùng ánh mắt đồng cảm của mọi người dành cho Soo ( mặc dù chả biết chuyện gì ).

— Chị cố ý đúng không?
Jisoo vừa vào phòng, Jennie  đã lập tức chặn miệng Soo.

— Em...Em nói gì...Chị không có hiểu._ Jisoo miệng thì nói không hiểu, nhưng mắt thì cứ cố tránh ánh mắt của Jennie , mặt cứ lấm la lấm lét trông vô cùng gian.

— Chị thử nói lại chữ “không hiểu” một lần nữa xem._ Jennie  đứng khoanh tay trước mặt Jisoo, một bộ nữ cường nhân doạ nạt Soo.

— Chị không có. Lúc đó ai mà biết là đang làm gì nữa đâu chứ.

Jisoo phụng phịu, bĩu môi trả lời Jennie . Jisoo thật sự không có cố ý đâu, hôm qua cả hai nồng nhiệt như vậy, ai còn quan tâm đến mấy chuyện khác nữa, mãi đến sáng nay vào công ty cô mới phát hiện ra vết đỏ trên cổ Jennie , cô vừa định lên tiếng nhắc nhở thì đã có lệnh vào họp rồi. Vậy mà tự nhiên lại mắng người ta.

— Đừng có giở cái bộ mặt đó ra, Em còn chưa xử Chị đâu đó._ Nhìn thấy cái mặt xịu ra của Jisoo, Jennie  lại cảm thấy mình sắp thoả hiệp với cái người kia rồi. Không được, lần này phải làm cho đến nơi đến chốn để tên đó bỏ cái thói hư đốn đi mới được.

— Chị cũng bị trầy xước nè, Chị cũng đâu có nói gì._ Jisoo bất mãn trả lời Jennie .

— Chị thì có cái gì mà trầy hả?
Jennie  tức giận hỏi Jisoo. Không giận sao mà được, rõ ràng cái người phải chịu “tổn thương” là cô mới phải, tên đó thì có cái khỉ gì mà bảo là trầy với xước.

— Nè!

Jisoo ấm ức kéo cổ áo mình xuống, sau đó lột phăng luôn miếng urgo ngay cổ, để lộ ra vết răng vẫn còn rớm máu. Hẳn là hôm qua trưởng phòng Kim cũng hăng máu lắm thì mới để lại hậu quả trên cổ Jisoo thế này.

— Cái này...uhm...

— Em xem xem ai mới là nạn nhân._ Jisoo giận dỗi hỏi ngược lại Jennie  khiến trưởng phòng Kim cứng miệng chả biết trả lời thế nào. Cho vừa, ai bảo mắng con người ta làm chi?

— Về vấn đề này...cái này...xem như huề vậy. Mau ra ngoài làm việc đi!!!_ Quá xấu hổ vì bị Jisoo “bốc phốt”, Jennie  đành tìm cách đuổi Soo ra ngoài.

— Ứ~ Hôn chị một cái đi ~_ Kim Jisoo lại bắt đầu giở mấy trò buồn nôn trước mặt trưởng phòng Kim

— Hoặc là Chị ra ngoài tiếp tục làm việc hoặc là Chị sẽ bị trừ lương vì không chịu làm việc._ Trưởng phòng Kim vòng tay trước ngực, vô cùng nghiêm túc thông báo với Jisoo.

— Hoặc là Em hôn Chị hoặc là cả công ty này sẽ biết về dấu răng mà trưởng phòng Kim đã để lại trên cổ Chị._ Jisoo chẳng những không hề tỏ ra lo sợ mà ngược lại còn bày ra gương mặt vô cùng nham nhở nói chuyện cùng Jennie .

— Chị..._ Jennie  tức đến nói không nên lời. Từ bao giờ mà cô lại trở nên lép vế trước cái tên mắt hí này vậy nè?


Nhìn Jennie  ấm ức mà chẳng thể nói nên lời, Jisoo buồn cười “xì” một tiếng, sau đó rướn người hôn thật sâu lên môi Jennie , mặc cho trưởng phòng Kim bất ngờ đến không biết phản ứng ra sao. Thật ra cũng không phải là không có phản ứng, chỉ là trưởng phòng Kim cũng đang chìm đắm vào nụ hôn mà thôi. Cũng may Jennie  đã kéo rèm cửa cẩn thận, không thì...

— Giờ thì Chị có được màu son giống Em rồi nhé!

Hôn đến khi không thể thở nổi nữa, Jisoo mới chịu buông Jennie  ra. Sau đó mỉm cười nói với Jennie  một câu không đầu không đuôi như thế rồi tỉnh bở rời đi, để lại Jennie  mặt đã đỏ như tôm luộc. Haizz, cô cũng có ngày này sao trưởng phòng Kim???


________

I'm back 😎😎

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro