Chap 3
Cửa hàng trang sức
- Xin hỏi hai vị cần gì?
- Nhẫn cưới có hàng mới không?
Jennie nhìn dọc cái tủ kính.
- Vâng, nhẫn cưới năm nay được ưa chuộng nhất là kiểu này, chúng tôi vừa đặt thêm hàng cho tháng này.
Nhân viên đặt đôi nhẫn bạc kim cương đính quanh chiếc nhẫn, đơn giản nhưng sang trọng.
- Nhẫn này chủ đích là khắc tên lên trên nó.
Cô nhân viên chỉ vào khoảng trống nhỏ chính giữa được những viên kim cương sáng bóng vây quanh.
- Được không?
Đại tiểu thư quay sang hỏi Chaeyoung.
- Mắc lắm.
Chaeyoung nói nhỏ, khẽ lắc đầu.
- Lấy nó.
Jennie mỉm cười với nhân viên.
- Vâng, chẳng hay hai vị muốn khắc tên gì vào?
Cô nhân viên lấy giấy bút ra sẵn.
- ChaeNi.
Cô đáp gọn lỏn.
- Vâng, ngày mai chúng tôi sẽ giao nhẫn đến nhà hai vị! Chúc hai vị hạnh phúc.
Cô nhân viên đưa biên lai và nhận tiền từ Jennie.
- Cảm ơn quý khách đã ủng hộ!!
.
.
.
.
.
SOFITEL AMBASSADOR HOTEL SEOUL
Lễ cưới trang trọng diễn ra ở khách sạn 5 sao được ông Kim bao trọn khách sạn để khách ở xa có thể ở lại qua đêm. Bàn tiệc linh đình với những loại rượu đắt tiền, may sao đám dân anh chị hôm nay cũng không bộc lộ cá tính của họ, chỉ đơn thuần chúc tụng vậy thôi.
Theo lễ Chaeyoung và Jennie phải đi từng bàn chụp hình và mời rượu.
Đám tình địch
- Chaeyoung cô tốt số lắm nhé! Tôi đây đã đeo theo tiểu thư Jennie 4 năm mà không được cô ấy nhìn lấy một cái! Ly này...
Gã đưa cho cô ly rượu đầy.
- Coi như tôi chúc cô và Jennie trăm năm hạnh phúc.
- Cám ơn.
Chaeyoung nhận ly và uống. Thật ra cô chỉ uống nửa ly và đưa nửa còn lại cho Jennie xử, tửu lượng Chaeyoung kém hơn Jennie rất nhiều. Lần trước không phải vì trúng thuốc dễ gì cô được nằm trên Jennie.
- Chaeyoung...ợ...t...tôi yêu Jennie... hơn cô nhiều...mà sao cô ấy chọn cô nhỉ...ợ...
Gã tiếp theo say bí tỉ đứng không vững mà cũng cố gắng đưa ly rượu cho Chaeyoung.
- Cô...ợ...may mắn lắm...ợ...cô mà dám...phản bội...ợ...Jennie...t...tôi sẽ giết cô...ợ...
Gã nâng ly lên.
-...Ợ...uống nào...hạnh phúc nhé...tình yêu...ợ...của anh...
- Cám ơn.
Ngoài câu này ra Chaeyoung chẳng biết nói gì hơn.
- Nhiều chuyện, stop!
Jennie nghiến răng đe dọa.
- Chaeyoung, tôi đã cho người ám sát cô rất nhiều lần nhưng đều thất bại, coi như cô cao số! Tôi giao Jennie lại cho cô, cô liệu hồn mà yêu thương cưng chiều tiểu thư, Jennie mà mất cọng tóc nào tôi sẽ băm nát cô ra đó.
- Tôi biết rồi hề hề.
Chaeyoung cười xòa, sống lưng cô ấy tê cứng rồi.
- Im đi, muốn bị cắt lưỡi không?
Jennie trừng mắt nhìn người vừa hâm dọa Chaeyoung.
Bàn nam cuối cùng cũng xong. Chaeyoung thở phào nhìn qua bàn nữ chắc dễ chịu hơn.
- Ra đây là Chaeyoung ~ nghe danh đã lâu.
Cô gái mặc áo đen bước đến gần cô thì thầm to nhỏ.
- Cô chắc phải mạnh lắm nhỉ! Tôi rất muốn thử cho biết, rảnh thì gọi tôi nhé ~
Cô gái nhét cái card danh thiếp vào túi áo vết cho cô.
- Cùng uống chúc mừng nào.
Cô gái nâng ly cùng Chaeyoung.
- Jennie unnie sao chị nỡ bỏ tụi em đi chống lầy...huhu...tụi em biết làm sao đây?
Đám con gái bắt đầu vây quanh Jennie sờ mó.
- Mấy coi say rồi để chúng tôi đưa lên phòng nghỉ ngơi.
Ngay lập tức đám đàn em của Jennie đã kéo mớ bồng bông đi khỏi tiệc.
Đám cô chú
- Nhỏ này là Chaeyoung à?
Ông già tóc bạc mặc bộ đồ toàn thêu rồng chắc vai vế cao lắm.
- Đúng là thông mình thật, thảo nào chinh phục được công chúa của chúng ta! Nào, uống với ta vài ly đi.
Ông cười khà khà cầm cả chai tu lên miệng, già mà còn quá gân khiến Chaeyoung không khỏi thán phục.
- Nhóc con, nhớ cho kĩ...công chúa mà có uất ức gì thì cô cũng như cái ly này.
*Crắc
Một lão thứ 2 bóp nát ly thủy tính trong lòng bàn tay.
- Dạ...con...con biết
Cô gật gật lia lịa.
- Jennie à, cô đây chẳng có gì cho con, cô cho con khu B bên phố cũ coi như của hồi môn! Con và chồng con cứ lấy làm gì tuỳ thích.
Bà cô bôi môi son đỏ rất dày vỗ vai Jennie.
- Dạ con cám ơn cô năm.
Cô giật giật tay áo Chaeyoung ra hiệu.
- Dạ con cám ơn cô.
Chaeyoung nói theo cô và mời rượu bà.
- Phù...
Chaeyoung ngồi xuống bàn mình nghỉ ngơi, mặt cô đã đỏ rần lên vì say rồi.
- Chaeng à, con uống chút trà giải rượu đi.
Bà Park đưa ly trà nóng cho cô.
- Jisoo đâu mẹ?
Cô quay qua quay lại.
- Mẹ đưa nó lên phòng cho nó ngủ rồi.
Bà ngồi cạnh Chaeyoung.
- Mẹ có giận không?
Chaeyoung đặt ly trà xuống bàn, nắm tay bà.
- Khờ quá, sao lại giận?
Bà vuốt má cô.
- Mẹ biết gia đình Jennie làm nghề gì nhưng họ đều chân thành trong tình cảm, miễn sao con hạnh phúc là được.
- Là con không tốt đã làm ra chuyện không thể cứu vớt.
Chaeyoung thở dài.
- Cái con ngốc này, con nhìn xem.
Bà chỉ về phía Jennie vẫn đi qua đi lại mời rượu mọi người.
- Con bé đó tuy khác lạ nhưng nó rất dễ thương và quan tâm người lớn tuổi! Mẹ biết nó sẽ làm con hạnh phúc mà con cũng phải đối xử tốt với nó đấu nhé.
- Mẹ...
- Được rồi, uống trà đi! Tiệc sắp tàn rồi, mẹ lên xem Jisoo đây.
Bà Park vỗ vai Chaeyoung rồi rời đi.
" Làm sao con hạnh phúc khi người con yêu không phải là Jennie hả mẹ?"
Phòng tân hôn
Chaeyoung tắm rửa sạch sẽ cũng tỉnh táo được phần nào, cô ngồi trên giường thả trôi suy nghĩ. Lần thứ 2 cô sẽ cùng nằm ngủ chung trên cùng một giường với Jennie và sau này mỗi ngày đều sẽ như vậy. Cô phải làm sao đây? Cô phải quên người cô yêu và cố gắng sống một cuộc sống không thuộc về mình sao? Những suy nghĩ của Chaeyoung dừng lại khi thấy Jennie bước ra...chỉ một cái khăn tắm quấn ngang người. Đại tiểu thư đang một khăn quấn một khăn lâu tóc, Jennie ngồi xuống mép giường vò tóc mình cho khỏi nước rồi quăng cái khăn sang một bên. Cô lấy điếu thuốc ra bắt đầu hút.
- Khụ...khụ...
Chaeyoung ho, cô không thích mùi thuốc lá chút nào. Jennie vẫn hút quay sang nhìn Chaeyoung, những làn khói trắng cứ bay lơ lửng trong căn phòng im lặng. Cô dụi điếu thuốc cháy dỡ vào gạt tàn nhìn Chaeyoung ngồi bên cạnh mình, Chaeyoung không biết làm gì ngoại trừ ngồi yên.
*Cốc cốc
- Vào đi.
Jennie nói.
- Chị hai, đại tiểu thư.
- Nói.
- Dạ em đưa hành lý của chị và tiểu thư vào xe rồi! Sáng mai 8h sẽ ra sân bay.
- Ừ, ta biết rồi.
- Dạ chúc chị hai và tiểu thư vui vẻ.
Tên tuỳ tùng cười bẽn lên đóng cửa lại.
- Giờ cô muốn ngủ hay làm gì?
Jennie hỏi.
- Hả? Làm gì là làm gì?
Mặt Chaeyoung ngu ra một cục bự chà bá.
- Vậy cô nghĩ đêm nay phải làm gì thì làm đó.
- Ơ...
Chaeyoung cứng họng, mặt hơi đỏ lên chắc do còn men rượu.
- Không làm thì tôi ngủ đây.
Jennie vẫn quấn khăn tắm quanh người chui vào trong chăn ngủ tỉnh queo.
- Ớ? Cô không thay đồ hả >..<
- Mặc làm gì, sáng cũng phải cởi.
Jennie nhún vai, kéo mền lên.
- Hôm nay cô không biết mệt sao?
- Mệt chứ, ngủ ngon.
Chaeyoung tắt đèn trèo lên giường nằm ở phần còn lại. Khi cô nghe tiếng thở đều của Jennie kế bên rồi mới an tâm chợp mắt.
.
.
.
.
- Ummmm.
Chaeyoung cựa mình dậy vì tiếng ồn.
*Cốc cốc
Chaeyoung xoay qua thấy Jennie đã đứng dậy từ lúc nào, Jennie giờ đã mặc một cái áo sơ mi mỏng tanh rộng dài tới đùi một chút, thản nhiên ra mở cửa.
*Cạch
- Tiểu thư xe đã chuẩn bị xong.
Cô người hầu quen thuộc vào báo thức.
- Ừm, người có đem đồ ta dặn không?
Jennie để cửa cho người hầu đi vào theo.
- Chị hai, chào buổi sáng.
Cô bé nhẹ nhàng chào Chaeyoung.
- Chào.
Chaeyoung cười gượng, cô vẫn chưa thức tỉnh sau khi thấy cơ thể quyến rũ mặc áo cũng như không mặc đi lòng vòng trong phòng. Jennie đi đến bàn xem đống giấy tờ của mấy trên đàn em để lên.
- Vụ này không rắc rối lắm, cứ để JungHwa theo.
Cô nói.
- Dạ, em sẽ đưa cho nhị tiểu thư! Chị hai và đại tiểu thư chỉ còn một tiếng để khởi hành.
- Ừm.
Jennie bỏ vào trong nhà tắm. Cô người hầu thấy cái mặt ngơ ngơ của Chaeyoung trên giường không khỏi nín cười.
- Chị hai sao vậy?
Cô hỏi.
- Cô ấy hay vậy lắm hả?
Chaeyoung chỉ chỉ vào nhà tắm.
- Chị hỏi tiểu thư hay mặc đồ thiếu vải khi ngủ hả? Em đã quen rồi, vì em đã theo hầu tiểu thư lâu rồi nên không thấy gì lạ, tiểu thư từ nhỏ đã thích lạnh nên mỗi khi gặp không khí nóng tiểu thư hay mặc những đồ mỏng có khi còn không mặc gì ngủ ấy chứ...chị hai cũng nên quen dần với việc đó đi.
Cô bé che miệng cười khi nhìn thấy cái quài hàm sắp rớt dài của Chaeyoung.
- Cô trên gì vậy?
Chaeyoung hỏi cô bé, nhiều lần gặp nhau mà chưa biết tên, có lẽ sau này cô còn hỏi cô bé nhiều chuyện lắm.
- Em là Lalisa, chị hai cứ gọi em là Lisa cũng được, em theo đại tiểu thư từ nhỏ rồi.
Cô nhóc nở nụ cười trẻ con cực kì dễ thương, cái mặt rất baby, trông nó khoảng chừng chỉ mớ 17,18 tuổi.
- Em sẽ cùng đi với chị và tiểu thư tới đảo Jeju ạ.
- Lisa này...
*Cạch
Jennie đã tắm xong và vẫn quấn có cái khăn tắm ngang người đi ra. Cô lại lần nữa thản nhiên lau khỏi người lần cuối rồi mới mặc đồ vào, Chaeyoung vẫn nhìn chằm chằm vào người Jennie. Giờ Chaeyoung mới để ý kĩ, thân hình Jennie quả thật rất đẹp, rất sexy. Da trắng, môi đỏ, tóc nâu thẳm, từ trên xuống dưới phải nói rằng hoàn hảo như một nữ thần, những đường cong chết người như có ma lực hút ánh nhìn người khác, nhìn mãi không chán.
- Cô định nhìn đến bao giờ hả?
Jennie từ từ bò lên giường kề gần mặt Chaeyoung.
- Ơ...
Chaeyoung ngại ngùng quay mặt sang hướng khác.
- Vào tắm nhanh đi, còn ra sân bay nữa.
- Ờ.
Chaeyoung vò đầu, lấy tay tát nhẹ vào má mình khi đang nghĩ vớ vẩn, vào nhà tắm.
" Ôi trời, sao lại để ý cô ta kĩ vậy chứ?"
.
.
.
.
Sân bay Gimpo
- Chị hai, tiểu thư ngồi chờ ở đây đi để em mang hành lý vào trước.
Lisa và đám đàn em kéo một hàng dài vali vào trong.
Chaeyoung và Jennie ngồi trên ghế chờ, Chaeyoung im lặng nhìn người đi qua đi lại còn Jennie lấy máy MP3 ra nghe.
*Reng reng
- Alo mẹ.
Chaeyoung mỉm cười khi thấy số bà Park.
- Con và Jennie đến sân bay chưa?
- Dạ tới rồi, tụi con đang ngồi ngoài ghế, 30 phút nữa mới bay.
- Ừ, đưa điện thoại cho Jennie để mẹ nói chuyện nào.
- Dạ.
Chaeyoung khều khều vai cô đưa cái điện thoại ra.
- Mẹ muốn nói chuyện với cô đó.
Jennie kéo dây phone xuống đặt điện thoại vào tai.
- Mẹ, con là Jennie đây.
- Ừm Jennie à Chaeng nó lần đầu đi máy bay lại còn ra đảo Jeju nữa! Nó có gì không biết con giúp nó nhé.
- Dạ con biết rồi, con sẽ chăm sóc Chaeng thật tốt ạ.
Jennie khẽ liếc nhìn qua Chaeyoung, cô ấy vẫn chăm chú nhìn Jennie nghe điện thoại.
- Ừ hai đứa đi chơi vui vẻ nha.
- Dạ, mẹ và Jisoo muốn đi đâu cứ bảo người hầu đưa đi nha mẹ! Ở Seoul có nhiều điều vui lắm.
- Mẹ biết rồi, cảm ơn con, hai đứa nhớ giữ sức khỏe, đến nơi thì gọi về cho mẹ.
- Dạ, con chào mẹ.
Jennie nói với chất giọng hết sức ngọt ngào với mẹ chồng.
" Mẹ ơi sao nghe mà da gà da vịt dựng đứng hết lên vậy nè"
Chaeyoung cười méo xẹo với Jennie khi cô ấy trả điện thoại.
5 phút trôi qua cũng mạnh ai làm việc mấy.
*Reng reng
- Ah, Kelly à.
Chaeyoung cười tươi khi thấy Kelly gọi.
- Unnie, em nghe nói unnie xin nghỉ 1 tuần, unnie bị bệnh hả?
Giọng cô lo lắng.
- Không có, unnie khỏe, chỉ là...mẹ và em gái unnie lên đây thăm nên unnie dành thời gian đưa họ đi chơi.
Cô gãi đầu khi nói dối.
- Vậy à, làm em tưởng unnie gặp chuyện gì chứ! Vậy unnie và gia đình định đi đâu vậy? Để em giới thiệu vài nơi cho unnie.
- À unnie đang ở sân bay, chút nữa unnie sẽ bay đến đảo Jeju, tuần sau mới về.
- Thế à?
Giọng cô thất vọng.
- Vậy unnie đi vui vẻ nhé, khi nào về cứ mượn tập em.
- Cám ơn em, unnie sẽ mua món quà thật dễ thương tặng em.
- Cám ơn unnie, tạm biệt.
Giọng cô cười khúc khích, Chaeyoung vẫn còn cười suốt khi nghe xong điện thoại, cô quay sang thì thấy Jennie đã nhìn cô từ khi nào. Jennie quay lại xem đồng hồ trên tay.
- Người trong mộng à?
Jennie hỏi.
- Ờ...là bạn học.
- Vậy sao?
Cô cười khẩy, nụ cười khiến Chaeyoung lạnh cả sống lưng. Đúng lúc đó thì Lisa và đám đàn em quay lại.
- Các người về đi, có Lisa đi theo là được rồi.
Cô phất tay ra hiệu.
- Dạ.
Cả đám đồng thanh.
- Chúc chị hai và tiểu thư đi chơi vui vẻ.
Bọn chúng cúi chào rồi lui hết.
.
.
.
.
JungHwa cùng khoảng 20 tên đàn em đi cùng, cô đi xe hơi riêng và hai chiếc du lịch 16 chỗ chạy theo phía sau. Họ nhanh chóng đến địa bàn đang bị phá rối.
*Xoẹt
Xe chưa kịp phanh thắng thì cửa hai chiếc xe đã kéo ra, cả đám cầm cây lao xuống tấn công vào đám du côn cầm dao và gậy đứng bao vây khu vực trước mặt.
- YAAAA!!!!
Hai bên lao vào đánh nhau không cần biết gì cả, chỉ có tiếng la hét và tiếng rống quằn quại mà thôi. JungHwa thảnh thơi bước ra khỏi chiếc Lamborghini mui trần màu trắng. Tay che gần miệng mồi điếu Marlboro xanh vị bạc hà, mỗi lần hút thuốc này cô nhớ đến chị hai mình - Jennie. Jennie luôn hỏi tại sao hút thuốc lá chỉ có mỗi vị bạc hà mà không có vị dâu như sở thích của mình. JungHwa chỉ lắc đầu nói "Nếu chị chịu đi học thì có lẽ đã chế ra được thuốc lá mùi dâu". Chị hai cô chỉ khẽ tặc lưỡi lắc đầu một cách hối tiếc.
Cả nhà họ Kim chỉ giỏi đánh nhau chứ học hành thì đã ra trường sớm sau khi tốt nghiệp trung học. Leo lên được đến đây cũng là nhờ nhan sắc trời phú cho nhà họ Kim, không cần dùng đến bạo lực với giáo viên thì chị em họ đều trở thành hotgirl của trường. Bài tập về nhà và bài kiểm tra đều được học sinh giỏi trong lớp giành nhau về làm giúp.
- Sao hả cưng?
Giọng nói khiếm nhã phía trước cô, một tên du con láo cá vác cây gậy trên vai kênh mặt nhìn cô.
- Lão già Chosun phái người đến à?
Cô vẫn bình thản dựa người vào xe kéo một hơi dài.
- Với cái chỗ nhỏ như lỗ mũi này tất nhiên không cần anh ra tay, cái anh cần là em đấy cưng.
- Ta không hứng thú với động vật chưa tiến hoá hết đâu.
JungHwa mỉa mai.
- Em đừng chọc anh nhé, anh tánh nóng lắm đấy.
Gã cười nửa môi, ánh mắt sắc lại.
- Vậy sao? Tao không biết đấy.
Cô thật điếu thuốc xuống đất, dập tắt nó bằng mũi giày.
- Vậy để anh nói cho cưng biết nhé.
Gã lao tới quơ cây gậy thẳng vào cổ JungHwa nhưng cô thụt người xuống né.
- Bắt đầu nào.
JungHwa hăng hái lên hẳn và bắt đầu lao vào đánh đơn với đối thủ.
- Cứ dùng gậy để chống hai chân nhé, ta không cần người nhường đâu.
Lời khiêu khích của JungHwa làm gã tức điên.
10 phút sau một mớ hỗn độn, người nằm la liệt người ôm vết thương rên rỉ dưới đất.
Cảnh sát chia ra đưa lên xe về sở hết, riêng hai trên cầm đầu được ưu ái xe riêng.
Sở cảnh sát
- Sếp à ~ chỉ là đánh nhau thôi mà, cần gì phải phiền phức vậy?
Đám du côn ở phòng ngoài quấy rối cảnh sát lấy khẩu cung.
- Im đi, đám tụi bây chỉ biết đánh nhau để ta xem khi nào tụi bây sẽ ngồi tù.
Đám cảnh sát vừa chửi vừa lấy khẩu cung lâu lâu vẫn thẳng tay vỗ vào gáy tụi nó.
Hai tên cầm đầu vẫn được ưu ái vào hai phòng riêng để quản giáo.
Phòng lấy khẩu cung 01
- Yah, Donghyun à, tháng này cậu gây ra 4 vụ rồi! Cậu không mệt nhưng anh em chúng tôi biết mệt đấy! Sao cậu lại không biết điều như vậy, chẳng phải bang phái các người nước sông không phạm nước giếng sao? Lần này còn dắt người qua kiếm chuyện với bang BLINK nữa chứ.
Cảnh sát đập đống hồ sơ xuống bàn trước mặt Donghyun.
- Thanh tra Yoo, nếu thưa được thì thưa không được thì thả, mệt quá.
Gã ngã người ra ghế.
- Haizzz...
Phòng trưởng thanh tra Ahn HeeYeon.
- Vụ thứ mấy rồi?
HeeYeon từ tốn hỏi cô gái đối diện.
- Hai.
Cô đưa hai ngón tay lên.
- Haizzz.
HeeYeon thở dài chán nản.
- HeeYeonie à ~
- Haizzz.
- HeeYeonie à ~ ~
- Hửm?
HeeYeon cảm thấy một đôi tay ấm áp vòng quanh cơ thể mình.
- Em không còn cách nào khác sao?
- HeeYeon à, lần này em đâu có đi kiếm chuyện đâu! Lão già Chosun đó muốn chiếm địa bàn của em mà.
JungHwa hôn nhẹ lên đôi má phúng phính của HeeYeon.
- Ừm, vụ này unnie đang theo đấy, có vẻ ông ấy muốn lấy thêm đất! Dạo này ông ta phát tán thế lực đi gây rối dữ lắm, cả tuần nay unnie mất ngủ luôn nè.
HeeYeon ngã đầu vào vai JungHwa tìm kiếm hơi ấm quen thuộc.
- Em biết unnie mệt mà, mà unnie tan sở chưa?
Cô xoa nhẹ lưng HeeYeon an ủi.
- Chưaaaaa, em cũng thấy mà, còn ngoài kia nữa, chắc hôm nay lại làm đến sáng.
- Vậy unnie nằm ngủ đi chút đi, em canh cho.
Cô kéo HeeYeon qua cái ghế sofa đặt sát vách.
- Ừm, lát em chờ unnie về nha.
HeeYeon nằm gối đầu trên đùi và nắm chặt tay JungHwa, làm một giấc.
***FLASHBACK***
Hai năm trước
- Ê con khốn, mày là Kim JungHwa phải không?
Đám nào đó nhanh chóng bao vây cô.
- Các người là ai?
JungHwa đi một mình đến nhà hàng để mua thức ăn cho chị hai thân yêu của mình.
- Chịu chết đi.
Bọn chúng lao vào, JungHwa đạp vào bụng thằng đầu tiên và né của đấm thằng thứ 2 ngay sau đó là cú đá móc huyền thoại 360 độ của nhị tiểu thư lừng danh nhà họ Kim.
Bọn chúng hơn 10 thằng chơi gậy, đúng là bẩn thỉu. JungHwa dù không bị thương nhưng sức cạn dần. Cô cứ tiếp tục đánh và né, quỵ một chân xuống cô thở dốc nhưng vẫn trừng mắt nhìn bọn họ, tụi nó cũng dè chừng ở cô không dám xông vào.
- Các người mà biết sợ gì, vào một lượt đi.
Cô ngang tàn nói.
- Nhỏ này gan, muốn chết à?!
*Đoàng
Tiếng súng chỉ thiên phát ra, bọn chúng chạy tán loạn.
- Này, cô không sao chứ?
Người tốt bụng đó đỡ lấy tay JungHwa giúp cô đứng dậy.
- Cám ơn, cô là...
- Thanh tra tổ trọng án Ahn HeeYeon...gọi tôi là HeeYeon được rồi.
HeeYeon nở một nụ cười dịu dàng làm tim ai đó lỡ nhịp mất rồi.
- Sao cô bị bọn Bò Cạp vây đánh vậy?
- Tụi nó là Bò Cạp à?
JungHwa chợt tỉnh mộng sau khi HeeYeon hỏi.
- Nhị tiểu thư!!!!
Đám đàn em cô hối hả chạy đến.
- Tiểu thư không sao chứ
- Nhị tiểu thư?
HeeYeon nhíu mày.
- Ah ~ thanh tra Ahn HeeYeon sao lại ở đây nhỉ? Muốn uy hiếp nhị tiểu thư của tôi sao?
- Jiyeon??? Lại là cô???
HeeYeon nghiêng đầu nhìn người bên cạnh JungHwa.
- Cô nói người này là nhị tiểu thư, không lẽ...
- Thanh tra mới nhậm chức nên không biết chứ đây là nhị tiểu thư trứ danh nhà họ Kim đấy, thanh tra muốn tán à.
Jiyeon chọc ghẹo.
- Cô còn nói vậy tôi thưa cô tội quấy rối đấy.
HeeYeon đe dọa.
- Thôi cô ấy cũng cứu ta, coi như bỏ! Đi về!
JungHwa đứng dậy phất tay, HeeYeon cũng định quay lưng bỏ đi nhưng đạp trúng ống quần bò của Jiyeon nên chúi người ra trước.
- Coi chừng!!!
JungHwa kéo cổ tay cô lại và theo phản xạ, cô bị giật người xoay lại đối diện và ngã vào người JungHwa. Môi chạm môi trong tình huống quen thuộc là thế.
*Chụtttt
- Woaaaaa ~
Đám đàn em của JungHwa trố mắt suýt xoa cảnh tượng lãng mạn có 1 không 2.
- X...x...xin lỗi.
JungHwa vội đẩy nhẹ HeeYeon ra.
- Chảy máu cam kìa.
HeeYeon một lần nữa nở nụ cười thiên thần làm JungHwa đứng hình lần thứ hai, HeeYeon lấy khăn giấy ra lau máu cho JungHwa rồi chào tạm biệt trở về sở.
Nhị tiểu thư quyền uy ngơ ngác nhìn theo bóng dáng cô trưởng thanh tra xinh đẹp, máu vẫn cứ chảy.
Xem ra mình cần đến bệnh viện khám tim, sẵn truyền thêm máu luôn quá.
***END FLASHBACK***
- Appa!
JungHwa về đến nhà thấy ông Kim ngồi đâm chiêu trên ghế.
- Jung à, bọn nó là người của lão Chosun phải không?
- Dạ, lão muốn bành trướng thế lực, nhận rất nhiều đàn em để phá rối các địa bàn của chúng ta.
Cô ngồi xuống bên cạnh ông.
- Appa sợ lão sẽ giở trò với Jennie, lão mê sắc đẹp nó lắm.
- Appa đừng lo quá, chị hai cũng đâu phải tầm thường mà còn đám tuỳ tùng theo bảo vệ nữa, không sao đâu.
Cô trấn an ông.
- Đại ca, nhị tiểu thư.
Ngay lúc đó thì đám người vào cúi chào họ.
- Tại sao mấy người lại ở đây, không phải ta dặn các người theo bảo vệ Jennie và Chaeyoung sao?
Ông trố mắt kinh ngạc.
- Dạ đại tiểu thư không cho theo, chỉ để Lalisa theo hầu thôi, bọn em cũng hết cách.
- Chết tiệt!
Ông rít lên, ngay lập tức JungHwa lấy điện thoại ra gọi cho Jennie.
- Không có tín hiệu, chắc còn trên máy bay, con sẽ để lại tin nhắn hi vọng chị hai không sao.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro