Sợ hãi
"Hắn vừa mới làm gì cậu?"
Sa Sa nhìn Jennie ngồi xổm trên mặt đất bất động hồi lâu, trong lòng nhớ lại vẫn còn hơi sợ hãi, nàng vừa đến không đúng lúc, trùng hợp trông thấy hắn đang đè lên Jennie, nhất thời khẩn trương kêu lên một tiếng, Kim Tú lập tức quay qua nhìn nàng, nụ cười ôn hòa nhưng đầy sát khí, dọa nàng một phen kinh hãi đến giờ vẫn còn run chân.
Jennie che lấy khuôn mặt nhỏ trắng bệch, ngồi xổm trên bãi cỏ rơi đầy cánh hoa anh đào, khàn khàn nói,
"Hắn, hắn...... sờ cái mông tớ! wu hu ~"
Mặc dù cái mông đáng yêu của nàng bị ngăn cách bởi nhiều lớp váy, nhưng nàng vẫn cảm nhận được sự vuốt ve và nhào nặn mạnh mẽ của nam nhân còn vương lại, đây tuyệt đối không phải là điều mà một người huynh trưởng có thể làm!
"Biến thái như vậy nha! Nhưng mà, sống nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên tớ nhìn thấy một mỹ nam như thế, cũng xem như không uổng phí một đời, chậc chậc!"
Khương Phúc Viện cũng ngồi xổm xuống, vuốt vuốt búi tóc rối bù của Jennie, cảm thấy nàng thật đáng thương.
Nàng so với ai khác đều hiểu, nam nhân như Kim Tú 'phi trì trung vật', sớm muộn gì hắn cũng sẽ thống trị thiên hạ, mà nữ nhân được hắn thích, thuận theo hắn thì tốt, nhưng nếu giống như Jennie tính tình bướng bỉnh, đoán chừng sẽ gặp không ít đau khổ.
[Phi trì trung vật: không phải vật trong ao - người có hoài bão, người ôm chí lớn]
"Thôi, đừng khóc nữa, xem ra hắn thèm muốn muội muội mình cũng không phải ngày một ngày hai, sau này cậu cẩn thận một chút."
"Tớ không có khóc, chỉ là bị hắn hù dọa, tớ cảm giác hắn rất đáng sợ."
Jennie mới nghĩ tới ánh mắt vừa rồi của kim Tú nhìn nàng, có cố chấp nóng bỏng không chút che giấu, làm da đầu nàng tê dại vì hoảng sợ.
Hai ca ca nàng, một người thì quá xuất sắc, người kia lại quá dọa người.
"Tớ vừa mới trông thấy Hoàng đế, tuy rằng không đẹp mắt như đại ca cậu, cũng xem như là mỹ nam, nhưng tuổi còn nhỏ có vẻ ốm yếu, sắc mặt cũng không tốt lắm."
Khương Phúc Viện nhớ lại, mới liếc qua một chút, thiếu niên mặc long bào màu đỏ dù thân thể yếu kém, nhưng khuôn mặt thanh tú tuấn lãng hiếm thấy, đứng giữa đông đảo thiếu gia công tử quý tộc, phong thái đế vương hoàn toàn đáng sợ.
Bỗng nhiên, một làn gió dịu nhẹ thổi qua, mang theo hương hoa dịu dàng liền xua tan đi sự khó chịu bứt rứt trong lòng Jennie, nàng vỗ vỗ Sa sa đang chìm đắm trong mộng đẹp, một tia thương hại lóe lên trong con ngươi đen láy rực rỡ của nàng,
"Cậu cũng đừng nghĩ, hắn nổi danh là một hoàng đế bù nhìn đoản mệnh, sống không quá mười tám tuổi."
"Cậu nói cái gì? Tớ không tin! Tớ mặc kệ, dù sao tớ phải làm hoàng hậu."
Thấy thái độ kiên quyết của cô, Jennie cũng không nhiều lời, nàng hiểu rất rõ tính tình Sa sa: được ba phút nhiệt tình, đoán chừng nếu lát nữa gặp được một mỹ nam khác, nhất định sẽ không muốn gả đi.
......
Quốc yến cử hành trước Phụng Thiên điện, nam nữ tử không phân biệt vị trí ngồi, chỉ dựa vào chức tước cấp bậc mà phân vị trí ngồi, đài ngọc ở phía trên mười bậc thềm là phượng tòa của Thái hậu cùng long ỷ của hoàng đế, bên dưới hai bậc thang là hai vi trí ngồi đã được bố trí sẵn, trái là thừa tướng và phải là Hoài Ân phủ, xuống chút nữa là hai bậc thang chuẩn bị cho công tước và hầu tước, cứ thế mà suy ra, mỗi vị trí đều có hàng nghìn người ngồi.
"Công chúa đến."
Đèn đuốc sáng choang, Trân Ni mới nhìn rõ tướng mạo phụ thân, cũng khó trách công chúa đã chọn ông làm phò mã, dù người đã trung niên, lại không giảm tuấn dật phong hoa, Kim Tú vì vậy cũng có năm phần là giống cha uyên bác và nho nhã.
"Phò mã lần này vất vả."
Kim Vinh đứng dậy đỡ công chúa vào chỗ ngồi, giơ tay nhấc chân đều cẩn thận từng li từng tí, nụ cười thường trực trên môi, trò chuyện cùng công chúa, một hồi lâu mới nghiêng người nhìn sang Trân Ni,lúc này đang ở bên cạnh mẫu thân mình.
"Nửa năm không gặp Ni nhi, nha đầu không nhớ cha sao? Mau tới đây, để ta nhìn xem."
Trân Ni vừa mới ngồi quỳ chân xuống dưới, ma ma giúp nàng vén váy, đột nhiên bị Kim Vinh gọi, nàng đành phải đứng dậy đi qua, ở lâu trong phủ nàng đã nghe nói, Kim Vinh đối với đích nữ rất là sủng ái.
Có lẽ là do nhiều năm luyện võ nên lòng bàn tay ông thô ráp và chai sạn, kéo người Trân Ni lại, cưng chiều vuốt vuốt đầu nhi nữ, liền từ trong ngực móc ra một chiếc hộp gấm nhỏ.
"Đây là cha hành quân đến Bình Võ nhìn thấy, con nhìn xem có thích không?"
Nàng vẫn có chút không quen thuộc với tình thương nồng đậm của cha, nàng nhìn chằm chằm vào ánh mắt mong đợi của ông, chậm rãi mở hộp gấm ra, chỉ nhìn thấy bên trong lặng lẽ đặt một cây trâm hoa đào bạch ngọc điêu khắc tinh xảo thuộc hàng thượng đặng, nhìn kỹ phía dưới đóa hoa đào, nhụy hoa được đính hồng ngọc đỏ quý giá, cực kỳ loá mắt.
"Đẹp quá." Nàng từ đáy lòng khen một câu.
Khi đôi mắt đẹp tràn ngập ý cười khẽ nhấc lên, mới nhận ra công chúa cũng đang nhìn cha con bọn họ, đại khái là nàng vui vẻ như hoa xuân bộ dáng xinh xắn dễ thương rung động tâm nàng, quay sang ông,
"Phò mã thật có lòng."
Hiếm khi nhìn thấy công chúa vẻ mặt ôn hoà như thế, ông có chút 'thụ sủng nhược kinh', nói,
[Thụ sủng nhược kinh: được sủng ái mà lo sợ; được nhiều người yêu thương vừa mừng lại vừa lo.]
"Ni nhi thích thì tốt, công chúa không cần lời ấy."
Nàng nhận lễ vật rồi trở về vị trí ngồi của mình, lúc này mới nhận ra nhị huynh chẳng biết đến đây từ lúc nào, sau khi hỏi han phụ mẫu liền an vị ở bên cạnh nàng, nhìn chỗ ngồi bị bỏ trống ở giữa, nàng bất chợt có cảm giác hơi bất an.
Quả nhiên là giữ cho Kim Tú!
Hắn đến trễ một chút, là theo ngự giá đến, sau khi quần thần đứng dậy hành lễ, hắn đưa Linh Đế đến ngự tọa bên trên, mới quay người đi đến vị trí ngồi của Hoài Ân phủ, ngàn vạn đèn đuốc bên trong sáng lên, hắn tay cầm quạt xếp hoa bằng ngọc, lại đẹp lộng lẫy tựa thần tiên hạ phàm, binh sĩ ở đây tự tâm còn thán không bằng.
Nàng cũng bị vẻ tuấn mỹ của hắn làm mê hoặc, nhưng rất nhanh liền kịp phản ứng, so với lúc Kim Quốc bình thản vấn an, Kim Tú chỉ gọi một tiếng mẫu thân, công chúa liền bật khóc, cũng may ông bên cạnh an ủi vài câu, mới dặn dò trưởng tử ngồi vào vị trí, có thể thấy ngay sự phân biệt đối xử giữa hai người con trai, một thân thuộc, một xa cách.
Chỗ ngồi Kim Tú ở giữa Yến Loan cùng kim quốc, hắn bước chân nặng nề đi sau lưng nàng, nàng theo bản năng lập tức đông cứng cả người, vì để che giấu sự khẩn trương, nàng vội vàng cầm chén ngọc trên bàn, miệng nhỏ nhàn nhạt mút lấy mỹ tửu.
"Đại ca khải hoàn trở về, tiểu đệ xin cạn trước."
Quốc mặt không thay đổi uống một hơi cạn sạch ly rượu, Tú ưu nhã ngồi xuống, môi mỏng gợi cảm ôn hòa cười nhẹ, cũng cầm chén rượu lên kính trả, lạnh nhạt nói,
"Nhị đệ khách khí, đã lâu không gặp, chân bị thương đã khá hơn chưa?"
"Đã không sao."
Ly rượu không thừa một giọt được đặt lại trên bàn, cung nữ hầu hạ một bên bận bịu bưng chén rượu rót đầy, Trân Ni đôi mắt xinh đẹp theo vạt áo người cung nữ lui ra ngoài, đột ngột thay đổi!
Trước mắt bao người, bàn tay trái nàng đặt ở dưới bàn, bất ngờ bị Tú nắm chặt, nàng không một chút phòng bị, khuôn mặt diễm lệ nháy mắt trở nên trắng bệch.
Trân Ni và Tú ống tay áo rộng của trường bào trải bên dưới mặt bàn, bàn tay cả hai người bị ống tay áo rộng che khuất khỏi tầm nhìn của đám đông, hoàn toàn không có bất thường. Nhưng chỉ có Trân Ni biết, lòng bàn tay to lớn của Trú Tú đang bóp lấy nàng đến đau nhức.
Bàn tay hắn cầm kiếm lâu ngày so với phụ thân tốt hơn nhiều, ngón tay thon dài mảnh khảnh mang theo từng tia nóng hổi, siết chặt bàn tay nhỏ nhắn mềm mịn của nàng, không cho nàng một chút cơ hội tránh thoát, nàng chỉ trợn to đôi mắt đẹp, căm hận nhìn hắn.
Trí Tú cười nhạt một tiếng, sau đó quay đầu trò chuyện cùng Trí Quốc, lòng bàn tay hắn to lớn siết chặt lấy bàn tay yếu ớt mỏng manh của Trân Ni, thỉnh thoảng còn xoa xoa nắn nắn chúng.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Trân Ni trắng tuyết, mấy lần muốn vùng thoát nhưng là không được, hai gò má ửng hồng buồn bực, nhưng cũng không dám dùng lực quá nhiều, sợ thu hút sự chú ý của công chúa bên cạnh, may mắn trước đại điện đã bắt đầu yến tiệc ca múa.
Trí Quốc là người đầu tiên phát hiện điều bất thường, sau khi kính Trí Tú chén rượu thứ hai, ánh mắt của hắn liền quét qua ống tay áo của hai người họ, nhìn bộ dạng đáng thương Trân Ni giận mà không dám nói, hắn cầm vuốt ly rượu hừ lạnh một tiếng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro