nước chảy h+
Lúc này nàng đã bị lột sạch trơn, quần áo rách nát đều bị ném trên mặt đất, thân thể mềm mại trần trụi khẽ run trong vòng tay nóng bỏng của Quốc
Nhìn Tú lấy chiếc khăn vuông tuyết trắng trên chiếc khay bên cạnh cẩn thận lót dưới mông Trân Ni , Quốc bóp nhéo bờ mông trơn mềm, cắn vào vành tai lả lướt, hung tợn nói:
"Câm miệng, đêm nay cần phải làm!"
Côn thịt hắn đã căng cứng tới cực hạn, nếu bỏ dở nửa chừng, đoán chừng sẽ phát sinh bệnh kín......
"Ni nhi ngoan, lần đầu tiên đều sẽ đau, muội đừng sợ, dạng chân rộng một chút, cố nhẫn nhịn, một lát sẽ không sao."
Nhìn Trân Ni thấp giọng khóc thút thít, Tú mềm lòng, an ủi nàng, vừa đổ dầu mè bôi trơn lên tiểu huyệt nàng, thế nhưng động tác không hề có chút thương tiếc hay chậm lại.
Quốc không chịu được khi thấy con cáo già ngoài mặt ôn nhu, bên trong thâm đen, thô bạo nhéo bầu vú Trân Ni , hừ lạnh nói:
"Đại ca, huynh nói những lời này không thấy ê răng? Đúng rồi, thoa thoa âm đế muội ấy nhiều vào, trên sách nói thoa nhiều sẽ chảy rất nhiều nước."
Tú đang bôi dầu lên côn thịt mình, ánh mắt sắc nhọn bất ngờ quét tới, Quốc lập tức ngừng nói.
"Huynh thả tay ta ra đi, trói tay sau lưng thật là khó chịu."
Nàng đã chấp nhận số mệnh, chỉ có thể chớp chớp đôi mắt đẹp ướt nước tranh thủ phúc lợi cuối cùng, tay nhỏ bé bị cột sau lưng vốn đã không thoải mái, thỉnh thoảng còn bị côn thịt Quốc cọ xát, kích cỡ kinh người làm nàng càng thêm sợ hãi.
Quốc đang hưởng thụ đôi tay nhỏ mềm như bông cọ xát côn thịt mình, nghe xong liền không hài lòng, liếm cắn sau gáy Trân Ni, tham lam hít hà hương thơm trên tóc đẹp thiếu nữ, lạnh lùng nói,
"Đợi đại ca cắm vào đã, ta sẽ cởi trói cho muội."
"Nằm xuống một chút."
Nắm cẳng chân trơn bóng Trân Ni , kéo nàng nằm xuống vài phần, vừa vặn nằm trong ngực Quốc , khuôn mặt nhỏ nhắn tựa vào khuôn ngực nam nhân.
Tú nâng côn thịt thô to cứng rắn đã lâu, để quy đầu cực đại trên hoa tâm no đủ mê người, còn chưa dùng sức, Yến Loan đã kêu lớn:
"Đừng! Ta sợ! To, to quá!"
Tuyệt đối khác biệt so với chuẩn mực người bình thường, côn thịt thẳng đứng dưới bụng nam nhân thoạt nhìn cực kỳ dữ tợn, hệt như một con mãnh thú bị dục vọng cắn nuốt, không màng phá hủy tất cả.
"Không được lộn xộn! Haah ~"
'Tiễn tại huyền thượng thị bất đắc bất phát', hoa huyệt nàng đặc biệt non nớt, Tú cầm đầu côn thịt dạng ô chen vào nhiều lần nhưng không được, giữa trán tuấn dật đều phủ kín lớp mồ hôi nóng, Quốcthấy vậy không thể không giúp hắn tách hai mảnh môi âm hộ Trân Ni ra.
[Tiễn tại huyền thượng thị bất đắc bất phát: mũi tên đã trên dây là không thể không bắn.]
Quy đầu lớn hơn một chút so với trứng gà mới tiến vào gần một nửa, tuy rằng đã bôi trơn, Trân Ni vẫn bị cảm giác xé rách đau khóc lớn, thét chói tai:
"Đau quá! A!"
Quốc vội đè nàng xuống, không nhịn được, thúc giục nói:
"Đại ca huynh nhanh lên!"
"Đừng kẹp!" Tú cũng không chịu nổi, mạnh mẽ cắm vào nụ hoa nhỏ còn chưa nở rộ đã muốn 'phó xuất đại giới', không chỉ nàng đau, quy đầu hắn cũng bị siết đau đớn, lại đổ dầu bôi trơn chen vào trong một chút, lại bị kẹt nên ngưng lại, ở giữa tựa hồ xuất hiện một lớp ngăn trở.
[Phó xuất đại giới: trả giá, trong hoàn cảnh này, có thể hiểu là bắn ra.]
Trân Ni chỉ cảm thấy âm đạo không trơn trượt, đau rát khó chịu, trơ mắt nhìn gậy thịt nam nhân đang cắm vào mình, nàng không còn sức để khóc, nức nở nói:
"Không muốn, đừng cắm, đau quá!"
Nỗi đau này cùng giấc mơ bị cưỡng hiếp ngày trước đều giống nhau, không, có lẽ còn đau hơn!
"Là màng trinh, Ni nhi thả lỏng nào."
TÚ rút quy đầu ra, không kịp nhìn miệng u huyệt khép kín, trên mặt ẩm ướt trơn bóng còn dính ít tơ máu, hắn lại tiến vào vài lần nữa, cố gắng khiến Trân Ni thích nghi, mỗi lần đều tiến sâu thêm vài phần, đến khi đầu côn thịt cắm được hơn phân nửa, hoàn toàn gần sát lớp màng mỏng chỉ cách lỗ huyệt vài centimet.
Sau đó hắn đè đùi Trân Ni , hung ác thẳng lưng!
"A!!"
Cơn đau thấu tim ập đến, Trân Ni kêu khóc thảm thiết chưa dứt, Tú rút ra vài phần, đột nhiên hướng đến nơi sâu trong hoa tâm, đâm mạnh một lần nữa, hơn phân nửa quy đầu côn thịt nháy mắt phá vỡ vách ngăn khít khao của thiếu nữ, nhét vào bên trong.
Cùng miệng âm huyệt nhỏ xinh đọ lẫn nhau, quy đầu cực lớn cọ xát tầng tầng lớp lớp vách thịt nếp gấp khít chặt, mới biết được thứ gọi là con đường quoanh co dẫn đến chốn thâm u, Trân Ni bẩm sinh đã xinh đẹp, dáng điệu càng thêm quyến rũ gợi cảm, phá nát sự ngây ngô, thọc sâu trong hoa tâm quả thực khiến người phải thần hồn điên đảo.
Tú thậm chí còn chưa cắm, đã bị sự chặt chẽ đáng sợ hút bắn ra......
Quốc nhìn hắn mặt sắc đen sì chậm rãi rút côn thịt rời khỏi hoa huyệt, tinh dịch theo đó trộn lẫn cùng máu trinh, nhỏ giọt trên chiếc khăn vuông dọc theo kẽ mông Nàng, vài vệt máu phấn hồng còn sót lại trên chiếc khăn trắng.
"Đại ca, huynh nhanh như vậy?"
Đừng nói Quốc, Trân Ni mắt đẹp ngấn lệ cũng không thể tin được, Tú cường đại hoàn mỹ trong truyền thuyết, cư nhiên bắn trong vài giây?
Kim thế tử không có kinh nghiệm thực chiến đầy đủ, tôn nghiêm nam tính đã chịu đả kích lớn, đặc biệt khi phát hiện Trân Ni cũng kinh ngạc nhìn mình, hắn cắn răng cầm côn thịt còn dính máu xử nữ, lại để vào, lúc này cố nhịn nhục, tức thì thẳng lưng đâm vào chỗ sâu nhất.
"A a ~ đừng vào! Sâu quá!"
Trân Ni nhìn vật thể khổng lồ tiến vào giữa hai chân, lập tức kinh sợ, cảm giác chật khít bị nhét đầy khiến nàng hoảng hốt, thậm chí cũng không dám thở mạnh, cả người run rẩy tựa hồ có thể cảm nhận được cự vật khổng lồ trong hoa huyệt chính mình.
Tú mỗi lần tiến vào rút ra, đều khiến hắn có khoái cảm hưng phấn khác nhau, eo lưng cường ngạnh di chuyển kịch liệt, ôm kiều mông nàng lên, nhiều lần dây dưa thúc vào nhụy hoa.
"Ân! Đừng kẹp ~ bên trong Ni nhi vừa nóng vừa chật chội, thật hận không thể cắm bên trong cả đời!"
"Ô ô ~ huynh chậm lại! Ta, ta không thoải mái, a ~"
Tay nàng đã được cởi trói, vô thức ôm lấy bụng dưới phẳng lì, nơi đó đều bị Tú đâm nhức mỏi khó chịu, hoàn toàn khác với mộng xuân mãnh liệt sung sướng trước đây, co rút ở giữa còn có chút đau xót.
Tiểu huyệt Nàng tựa như bướm phấn trong truyền thuyết, cùng Tú không ngừng thọc vào rút ra, hai mảnh âm hộ phấn nộn bao bọc côn thịt, dường như đang liếm mút bằng cái miệng nhỏ, dương cụ cọ xát tầng lớp thịt trùng điệp khiến hắn càng sảng khoái tuyệt vời.
"Kiên nhẫn một chút, ta muốn bắt đầu rồi."
Cho Trân Ni thời gian hòa hoãn lâu như vậy, cũng đến lúc Tú chuyển động, bóp hai cánh mông non mềm trong tay, hắn bắt đầu gia tăng tốc độ di chuyển.
"Nhanh quá ~ huynh chậm một chút! Ta chịu không nổi, a ~ ân!"
Trân Ni âm 'kiều nhu' trở nên uyển chuyển, côn thịt mỗi lần thọc càng đâm sâu hơn, cơ hồ có ảo giác muốn chọc thủng nàng, eo nhỏ mềm yếu đều bị hắn kịch liệt đâm lui về phía sau.
[Kiều nhu: dịu dàng và quyến rũ]
Cũng may Quốc ở phía sau chống đỡ nàng, nhìn Tú xưa nay ôn tồn lễ độ giờ khắc này bị tình dục nuốt chửng thành ma thú, chợt cảm thấy cả người khô nóng khó chịu, có trời mới biết hắn khát vọng ngọc thể Trân Ni đã bao nhiêu năm.
Hai trái tinh hoàn mát lạnh liên tục đập dưới miệng huyệt thiếu nữ, cùng 'thiên phú dị bẩm' gặp gỡ 'trời sinh mị cốt', vách trong chẳng mấy chốc trở nên ướt nhẹp, trơn trượt.
[Thiên phú dị bẩm: trời cho năng khiếu khác thường.
Trời sinh mị cốt: người có sức quyến rũ bẩm sinh không giới hạn]
"Hừmm~ Ni nhi bắt đầu chảy nước rồi, bên trong ướt đến vậy, thoải mái không? Kêu, kêu lên nào!"
Có dâm thủy bôi trơn, Tú ra vào càng thêm trơn tru, dương cụ nằm trong nụ hoa thiếu nữ chặt chẽ hoàn toàn bị kẹt lại, chỉ hận không thể dùng hết sức lực thao nàng thật sướng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro