Đồ điên, biến thái
Giọng điệu hắn không có sự khác thường, sau khi hành lễ liền nhìn về phía nàng, phát hiện thiếu nữ nhan sắc xinh đẹp, má lúm đồng tiền như hoa mặt mày tái mét trắng bệch, ngồi bất động đầy hoảng sợ, đáng thương cực kỳ. Ánh mắt nhịn không được dời xuống đôi chân ngọc dưới làn váy trắng ngà một lần nữa mê hoặc hắn.
Đôi chân ngọc ngà trắng trẻo, là vật đẹp đẽ hắn bao lần khao khát hằng đêm trong giấc mộng của mình, bỗng nhiên cổ họng khô khốc dữ dội khẽ chuyển động lên xuống, ánh mắt nóng bỏng đầy quỷ dị.
Xong rồi! Xong đời!
Khi buổi trò chuyện cùng Kim Quốckết thúc, nàng thậm chí còn không dám nhìn nét mặt Yến Cảnh như thế nào, chỉ cảm thấy đại họa lâm đầu, trái tim nhỏ bé sau hai giây lỡ nhịp, bỗng chốc vì kinh hoàng mà điên cuồng đập loạn xạ trong lồng ngực, tấm lưng cứng ngắc dưới ánh mắt lạnh lẽo của anh mơ hồ rét lạnh cả người.
"Vậy sao? Lần này làm phiền nhị đệ phải vất vả rồi."
Kim Tú tùy tiện ném bút đỏ trong tay xuống bàn, đánh rớt cả chu sa làm sũng nước mấy dòng chữ nhỏ, giọng nói trầm thấp nguy hiểm, nhìn ánh mắt tran Ni hoảng sợ vì kế hoạch bị bại lộ, hắn cười lạnh đẩy nàng đến bên cạnh thị nữ.
"Đưa Ông Chủ hồi chính điện đi."
Thị nữ nhẹ nhàng đặt đôi giày thêu màu trắng bên cạnh giường mát, nàng cũng không kịp đoán anh vì sao vẫn chưa nổi cơn thịnh nộ, liền nhảy xuống giường bỏ chạy nhanh như chớp, dáng vẻ giống hệt tiểu hồ ly bị mãnh thú truy đuổi, sợ chậm một bước nữa sẽ bị cắn chết a.
Nàng bị đuổi đi, Kim Tú rốt cuộc nhướng mắt nhìn thẳng nhị đệ hắn, tuy rằng là huynh đệ ruột thịt, hắn cùng Kim Quốc còn không thân cận bằng kim Linh đế, Kim Quốc mười hai tuổi trở về từ vùng đất man di, ngoại trừ gương mặt, còn lại trên người hắn quả thật không có điểm nào giống người của Kim gia.
"Ni nhi đi rồi, ngươi muốn nói cái gì thì mau nói đi."
kim Tú cường đại, hắn một đời thông minh làm sao có thể không nhận ra ý đồ của Kim Quốc đến đây, nếu mẫu thân hắn thật sự biết Trân Ni không thích điền trang, dĩ nhiên sẽ cử lão Triệu bên cạnh mình tới đón, không thể nào lại phái một đứa con thứ xa cách lòng tới.
Tuy nhiên, hắn quả thật đã quá xem thường Trân Ni , nha đầu này lợi dụng sơ hở thoát khỏi tầm mắt hắn, âm thầm phái người trở về phủ, suýt chút nữa đã phá hỏng hết kế hoạch.
Người thông minh đều nói trắng ra suy nghĩ của mình, Kim Quốc nếu tự mình đến, chính là quyết định chú ý, mới vung tay liền khiến hạ nhân của Trân Ni được phái đi truyền tin bị bắt trở lại đây.
"Đệ vẫn luôn cực kỳ bội phục đại ca trước nay làm việc vô cùng cẩn mật, không một chút sơ hở, nhốt giữ Ni nhi ở điền trang này, có lẽ đã tốn không ít tâm tư, lần này đệ lại giúp huynh triệt hạ người truyền tin, huynh cũng nên ban thưởng đệ thật tương xứng mới phải."
Hiếm khi Kim Quốc nhiều lời như thế, Kim Tú mày rậm uy nghiêm, nụ cười lãnh đạm có chút thâm trầm, ngón tay thon dài có tiết tấu gõ nhẹ trên mặt bàn, mơ hồ mang theo một tia sát ý.
"A, không biết nhị đệ muốn ta ban thưởng cái gì?"
Kim Quốc lạnh nhạt cười nói:
"Đệ dĩ nhiên sẽ không cản trở huynh, tiền đề là...... đệ cũng muốn gia nhập."
Hắn ở trong phủ ngăn chặn người truyền tin, Hắn liền biết Kim Tú muốn làm gì, sau nhiều năm chờ đợi như vậy đại ca hắn cuối cùng cũng ra tay, vốn dĩ hắn có thể lựa chọn nói cho mẫu thân cứu giúp Trân Ni , nhưng mỗi khi tưởng tượng đến đôi chân ngọc ngà kia, hắn lập tức thay đổi ý định.
Vèo! Một luồng sáng vàng bay thẳng vào hắn , sát khí ẩn giấu khóa chặt lấy hắn, sắc mặt cứng đờ, hắn nhanh chóng nghiêng người tránh thoát, lúc quay đầu lại, đầu nhọn bằng vàng ròng của cây trượng Trân Ni mới vừa rồi còn cầm trên tay trêu đùa cá vàng, đã xuyên thủng ngực nam nhân quỳ trên mặt đất, thậm chí còn không kịp kêu thảm thiết, liền mất mạng.
Nhìn máu tươi bắn đầy đất, đôi mắt hắn cũng chưa hề chớp, nụ cười châm chọc lan tràn trên cánh môi:
"Đại ca, 'tương tiễn hà thái cấp', huynh thích Ni nhi, đệ cũng là thật lòng, nha đầu này tính tình gian xảo, chẳng phải sẽ tốt hơn nếu có thêm một người trông giữ, ngày sau nếu huynh vắng mặt, không phải còn có đệ trấn được nàng sao."
[tương tiễn hà thái cấp: sao nỡ đốt nhau khốc liệt như vậy - tàn sát lẫn nhau.]
Mà 'nước phù sa không chảy ruộng ngoài', dù sao cũng không màng đến nhân luân, đại ca có thể, nhị ca vì cái gì mà không được?
[nước phù sa không chảy ruộng ngoài: không để miếng ngon cho kẻ khác; nước màu mỡ không để chảy sang ruộng người khác - chỉ lợi ích của mình không cho người khác.]
"Thì ra nhị đệ cũng biết ăn nói như vậy, ngươi nên biết rõ, nếu không phải trên người đang chảy huyết mạch Kim gia, ngươi đã không toàn mạng cùng ta nói những lời này."
Kim Tú dục vọng độc chiếm đầy biến thái, hắn không cho phép nam nhân bên ngoài mơ ước Trân Ni càng không thể để nam nhân khác chạm vào nàng, Kim Quốc đã phạm vào đại kị của hắn, xác thực đã kích động sát tâm của Kim Tú
......
Lòng Trân Ni như kiến bò trên chảo nóng, tùy tiện đi loanh quanh trong chính điện, vừa rồi ma ma nàng bị người anh đưa đi, cửa chính cũng bị đóng lại, nàng hoàn toàn xong đời rồi.
Không biết vì sao, nàng mơ hồ có cảm giác ý đồ Kim Quốc đến không thuần, dường như là cố ý......
"Trước tiên mình trốn đi đã!"
Ban nãy nhìn về phía cửa sổ ở sân sau, cánh cửa đó vẫn có thể đẩy ra, nàng có thể từ chỗ đó trèo tường ra ngoài, sau đó sẽ tìm một chỗ trốn đi, nghe có vẻ là một biện pháp hay. Trong lúc hoảng loạn, nàng đổ hết châu báu trong hộp trang sức ra giường tơ lụa, chuẩn bị đóng gói.
Có những bảo bối này, nàng sẽ chẳng cần lo thiếu kỹ năng sinh tồn, tha hồ tự do tung bay!
Thế nhưng tưởng tượng luôn tốt đẹp, hiện thực lại tàn khốc, tay nải còn chưa kịp đeo lên, cửa lớn đã bị đẩy ra, nàng kinh hoàng quay đầu nhìn, anh đã đứng ở đó cười lạnh.
Nàng bị dọa sợ tay chân mềm nhũn, một chiếc vòng ngọc lập tức đập xuống mặt đất, tiếng vang thanh thúy phá vỡ sự yên tĩnh trong giây lát.
"Muốn chạy trốn?"
Nhìn lướt qua chiếc vòng ngọc bị vỡ thành nhiều mảnh trên mặt đất, anh chậm rãi bước tới mép giường, nhìn hộp trang sức trống rỗng, hắn cười khẽ một tiếng:
"Ni nhi định trốn đi đâu?"
Trân Ni kinh sợ quá mức, tay nhỏ run rẩy túa đầy mồ hôi lạnh nắm chặt làn váy, anh càng lúc càng gần, nàng vô thức lùi lại mấy bước, nhưng chính vẻ mặt hoảng loạn như thế tựa hồ chỉ khiến hắn càng thêm giận giữ.
Hắn đột ngột tiến lại gần, bàn tay to lớn bóp lấy gò má cứng đờ của nàng sau đó vài bước liền đè ép nàng vào cột gỗ vàng khắc rồng bay lượn xung quanh, lực đạo quá lớn, lưng nàng không kịp đề phòng thoáng chốc bị cọ xát đau đớn.
"A!"
Một tiếng kêu đau mới truyền ra hơn một nửa, đã bị anh hung hăng ngậm chặt cái miệng nhỏ, cánh môi sưng mọng thơm ngọt bị hắn thô bạo bú hút, lưỡi dài mạnh mẽ xâm nhập miệng thơm nàng càn rỡ xâm chiếm, biến thái thoa đầy nước bọt chính mình khắp môi răng nàng mới bỏ ra.
"Ô ô!"
Lưỡi nhỏ bị mút cắn đến đau nhức, mắt đẹp đẫm lệ lưng tròng, tay nhỏ yếu ớt vùng vẫy giữa không trung vài lần mới đánh trúng trên người anh, nhưng sức lực nàng quá nhỏ, với hắn mà nói cũng chỉ như gãi ngứa thôi.
Hắn cố định má nàng, cưỡng ép miệng nàng phải mở lớn, bắt nàng phải thừa nhận nụ hôn thiêu đốt của mình, đến khi nếm mùi máu tươi, hắn mới buông nàng ra, chậm rãi rời khỏi, đến khi sợi chỉ bạc dài trong suốt trên khóe môi đứt hẳn.
"Biết không, nếu ngoan một chút đã không chịu khổ, đáng tiếc...... Muội dường như còn không hiểu."
Hắn thật sự rất tức giận, nhưng cũng không có gì lạ khi nàng muốn chạy trốn, cho nên hân lại giận giữ, càng thêm quyết tâm dạy dỗ nàng.
Gương mặt nàng bị hắn véo ửng đỏ, lưỡi bị cắn đau nói chuyện đều không lưu loát, không ngừng lắc lắc đầu đáng thương:
"Đừng, đừng làm như vậy, đại ca...... Ô ô! Ta là muội muội huynh, chúng ta như vậy là sai!"
"Nha đầu ngốc."
Kim Tú bình tĩnh bỗng nhiên cười lớn, ôm chặt Trăn Ni run bần bật vào trong lòng ngực, giữa khóe môi nóng bỏng còn vương lại hương thơm ngọt ngào của thiếu nữ, hơi thở ái muội phảng phất phả bên tai Trân Ni , hắn liền cúi người hôn vành tai nhỏ lả lướt tinh xảo của nàng.
"Không có gì là sai, sau khi hưởng thụ nam nữ hoan ái hai ngày nữa, muội liền sẽ thích."
Trân Ni bỗng nhiên trợn to hai mắt, muốn né tránh, lại bị hắn gắt gao bóp lấy gáy, tiếng cười trầm thấp rét lạnh thấu xương, đôi mắt thâm trầm chứa đựng dục vọng mãnh liệt tựa hồ muốn thiêu đốt tất cả, hắn đột nhiên nhắm nghiền lại, một ngụm cắn xuống vành tai nàng.
"A! Đồ điên! Biến thái!"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro