Chap 80
"Thật sự không về với em sao?"
Lisa đưa vali cho Miyeon, kéo tay áo của Jennie vẫy vẫy.
Môi cô hơi mím lại, đôi mắt ướt át bắt đầu giả vờ đáng thương.
"Không muốn."
Jennie trợn tròn mặt, trong mắt không giấu được vui sướng lan tràn nơi khóe mắt, khóe môi khẽ nhếch.
Nghe vào có như đang tùy hứng.
Lại tựa như làm nũng, rất đáng yêu.
Changsoo trì độn chớp chớp mắt, trong mắt có chút run rẩy, cảm thấy đầu óc choáng váng.
Changsoo vô thức đưa tay lên che trái tim, như bị thứ gì đó đâm phải tâm.
Cũng quá phạm vi rồi...
Một khuôn mặt luôn cao ngạo không thể với tới, kết quả là đang làm nũng.
Changsoo hít một hơi thật sâu nhìn về phía Lisa, lộ ra nụ cười của người mẹ già.
Con gái bảo bối, ta yêu ngươi.
"Changsoo?" Sena nghi hoặc nghiêng đầu, kéo góc áo của Changsoo.
"Cậu cười cái gì vậy?"
Changsoo cấp tốc thu lại nụ cười nhân hậu kia, đưa tay lên thành nắm đấm đặt lên miệng rồi nghiêm nghị hắng giọng: "Không có gì."
Sena càng nghi ngờ, nhưng cô vẫn luôn ngoan ngoãn nghe lời nên không tiếp tục truy hỏi, chỉ chớp đôi mắt to: "...ò."
"Thật sự không muốn sao?" Lisa kiên trì.
Jennie không thèm để ý đến cô, chỉ là đôi tai nhỏ bị tóc che lại trở nên đỏ bừng.
Nàng khẽ cắn môi, đầu ngón tay véo một hồi.
Mặc dù mỗi lần nghe thấy yêu cầu của Lisa, tim nàng không khỏi đập ầm ầm, vui sướng nhảy lên.
Nhưng nàng vẫn... có chút sợ sệt khi đối mặt với người nhà của bạn gái.
Hai người vừa mới bắt đầu yêu nhau, mặc dù nàng biết mình muốn cùng Lisa sống hết đời, nhưng người nhà của cô không biết, liệu bọn họ có khó chịu, cảm thấy nàng quá tùy tiện hay không?
Jennie biết bọn họ là người rất tốt, nhưng bởi vì nàng quá trân trọng Lisa, cho nên nàng không muốn đánh cược.
Nàng đặt ra mục tiêu cho bản thân.
Một năm sau.
Khi đó, nàng nhất định phải nắm tay Lisa đi tới trước mặt người nhà của cô.
Con là bạn gái của em ấy.
Chỉ nghĩ đến tình huống này, trái tim của Jennie không khỏi nhảy lên hai lần, khóe mắt cong cong.
Lisa cũng thấy nàng đang nghiêm túc, không khỏi ngại ngùng hay gì đó, thở dài tiếc nuối, cũng không ép nữa.
Tối hôm qua, bà nội gọi điện cho cô nói đã lâu không gặp, muốn nhân cơ hội việc này về nhà ở một ngày.
Thanh âm hiền lành của bà khiến cô cảm thấy chua xót. Nhớ lại nỗi thổn thức khi tham dự tang lễ của ông Deoksu ngày hôm đó, tâm tình nặng trĩu đáp lại.
"Vậy chị phải chăm sóc bản thân thật tốt." Lisa nghiêm túc nói.
Wonja, người chưa bao giờ có tên trong tam giác lớn, cuối cùng cũng không thể nghe vào.
"Được rồi được rồi" cô ghét bỏ tách hai người ra: "Một ngày! Hai người chỉ tách ra một ngày liền như một năm như vậy sao?" Wonja trừng mắt nhìn, giơ ngón trỏ lên trước mặt họ.
"Nini." Lisa giả vờ oan ức, vươn tay nắm lấy góc áo của Jennie.
Manoban tiểu sư tử là của nàng, nơi nào có thể để cho người khác khi dễ?
Jennie nắm chặt tay cô, tới gần, cho Lisa rúc vào vòng tay nàng rồi ôm chặt eo cô, còn không quên dùng ánh mắt cảnh cáo trừng Wonja.
Lisa choàng vai nàng, mếu máo nước mắt chảy ròng ròng.
Wonja: "..."
Cẩu độc thân thì không có nhân quyền sao?
Nhưng chỉ trong vài giây, cô liền vui vẻ trở lại, thậm chí có chút hả hê.
Nhìn Lisa lưu luyến không rời vẫy tay với Jennie, lên xe của Miyeon.
Lúc này đã bốn năm giờ chiều, thời tiết đã hạ nhiệt, Lisa trong chiếc quần đùi, áo ngắn tay, khẽ rùng mình đóng cửa sổ lại.
"Hiện tại có chút lạnh." Miyeon liếc nhìn kính chiếu hậu cười nói.
"Đúng vậy." Lisa ôm cánh tay xoa xoa hai lần: "Cánh tay em đều lạnh ."
Là trợ lý sinh hoạt có trình độ, Miyeon săn sóc bật máy sưởi, suy nghĩ hai giây rồi chỉ vào phía sau: "Tôi nhớ có áo gió năm ngoái em mặc trên xe, có thể chặn ở chân."
Miyeon liếc qua kính chiếu hậu, nhìn cặp đùi tái nhợt của Lisa lộ ra trong không khí.
"Em tìm đi, hẳn là ở phía sau em."
"Không sao, không cần phiền toái." Lisa lười nhúc nhích, tựa vào cửa sổ, không có nâng mi, ngáp một cái.
Chậm rãi nhắm mắt lại: "Dù sao, xuống xe sẽ vào nhà, đi chỉ mấy bước."
Nghe vậy, Miyeon cũng không ép buộc nữa.
Trời đất bao la, bà chủ là to nhất.
Gần đến nhà, Lisa mang theo buồn ngủ khẽ mở mắt, nhưng vô tình bắt gặp một bóng người ở cửa, lập tức mở mắt ra, cơn buồn ngủ biến mất, nhíu nhíu mày.
Mở cửa xe.
"Han Eunha?"
Lisa có chút khó tin hỏi: "Tại sao chị lại ở đây?"
Một thanh âm quen thuộc vang lên bên tai, Han Eunha phát hoảng, ánh mắt tràn đầy kinh ngạc, con ngươi giãn ra một chút.
Eunha không thể chờ mà quay đầu, nhưng lại chạm vào đôi mắt phòng bị của người kia.
Sau đó, Eunha hậu tri hậu giác nhận ra ngữ khí của người kia rất nghi hoặc, như là phỏng vấn tội phạm.
Hai người đã không còn như trước nữa.
Phút chốc giống như bị dội một chậu nước lạnh, toàn thân lạnh toát.
Han Eunha rùng mình, ngẩn người, ánh mắt có chút mất mát.
Han Eunha miễn cưỡng nhếch lên một nụ cười khó coi: "Lili."
"Đừng gọi tôi như vậy." Lisa nhắc lại lần nữa, nhíu mày chặt hơn.
Cả người nổi da gà, luôn cảm thấy gặp người này ... như đang phản bội Jennie.
Nghĩ đến khả năng này, Lisa cảm thấy có chút chột dạ.
Nhưng trong nháy mắt, không phải là cô chủ động hẹn, sống lưng lại cứng lên.
Miyeon kịp thời tìm thấy chiếc áo gió màu be, đưa cho Lisa, nói nhỏ: "Lisa, tôi đi trước, sáng mai tôi sẽ đón em."
Lisa gật đầu, nhưng tầm mắt vẫn thủy chung đặt trên người Han Eunha, không chút biến sắc lại có chút phòng bị nhìn Eunha.
Eunha tựa như ... đã thay đổi rất nhiều.
Người kia ngày càng đen, gầy, tính tình cũng lắng xuống, so với lần tái ngộ đời này không hề có chút hoảng sợ cùng bi thương, tựa như đã tìm được hướng đi mới cho cuộc đời.
Vì cái gì?
Lisa cảnh giác nghĩ.
"Thực xin lỗi." Han Eunha đột nhiên cúi đầu xuống.
Lisa có chút sững sờ: "Cái... cái gì?"
Xin lỗi vì cái gì?
Là vì gọi cô là Lili, hay là chuyện của đời trước?
Ánh mắt Lisa dần dần lạnh đi, môi mỏng mím lại thành đường thẳng: "Nếu chị đang nói việc gọi tôi là Lili, vậy tôi chấp nhận."
Han Eunha cắn môi, bi ai cười một tiếng, nhưng không nói gì nữa. Eunha còn không có tư cách xin lỗi, không phải đã biết từ lâu rồi sao?
"Sao chị lại ở đây?" Lisa hỏi lại.
"Không phải chị đang ở nước ngoài sao?"
Hóa ra là cô biết...
Han Eunha đột nhiên ngẩng đầu nhìn cô, trong mắt không tránh khỏi có chút vui mừng: "Li... sao em biết?"
Đột nhiên mắt Eunha lại tối sầm lại, khẽ cười tự giễu. Nguyên lai sẽ có một ngày bản thân mình lại thấp kém như vậy.
Tâm cô không khỏi bắt đầu đau nhói, vì đối xử với Lisa như vậy suốt mười năm.
Thực xin lỗi.
Đáy lòng Han Eunha lặp lại một lần nữa, cho dù người kia không chấp nhận, Eunha cũng sẽ nói ra.
"Nghe Jihoon nói." Lisa không có vấn đề nói.
Han Eunha có thể nghe được cô thực sự không quan tâm, không cảm thấy xoắn xuýt, nhưng tâm lại thầm kháng nghị một hồi, có chút đau đớn.
"Tôi... tôi về nước gặp mọi người một chút, ngày mai tôi sẽ rời đi."
Cuối cùng, Eunha bổ sung một câu: "Sau này sẽ không trở về nữa."
Nghe đến đây, Lisa đột nhiên nhấc mắt, có chút sửng sốt: "Lại ... cũng..."
Lúc này cô không thể nói ra được cảm giác gì, lại hít thêm mấy hơi, đôi mắt hơi mở to.
Trong lòng cô có chút trống rỗng, nhưng cảm thấy đó là chuyện tốt.
Cả đời không qua lại với nhau có lẽ là cái kết viên mãn nhất cho mối quan hệ này, đó cũng là món quà quý giá nhất dành cho nhau.
Cô biết rất rõ điều này, oán giận cùng thù hận đối với cô mà nói chung quy đã bị tình nghĩa hai người cùng nhau lớn lên che lấp, chiếm thế thượng phong.
Lisa im lặng một lúc: "... thuận buồm xuôi gió."
"Cảm ơn." Han Eunha mỉm cười nhẹ nhõm.
Eunha bắt gặp trì độn trong mắt người kia, cho dù không liên quan gì đến tình yêu thì vẫn đủ khiến Eunha cảm thấy hạnh phúc.
"Tôi muốn gặp ông bà nội." Han Eunha bỗng nhiên nói.
Trong mắt có chút khẩn cầu, nhìn chằm chằm Lisa: "Đây là lần cuối cùng."
Lisa kéo y phục xuống, quay đầu lại : "Nếu bọn họ muốn."
Han Eunha gật đầu một cái, trịnh trọng nói: "Cảm ơn em."
Về nước mấy ngày nay, chiều nào Han Eunha cũng đứng ở đây, tính ra hôm nay là ngày thứ năm.
Sẽ không có người nào không nhìn thấy cô ấy đợi năm ngày, chỉ cần gặp là được rồi, nếu tâm tình của Lisa không cân nhắc, ba nam nhân trong nhà nhất định sẽ nhẹ dạ.
Han Eunha cực kỳ khẳng định nghĩ.
Đúng như dự đoán.
Lisa đi vào không lâu, Taesan cúi đầu mở cửa.
"Vào đi."
Hai mắt Han Eunha lóe lên, trong nháy mắt lại bị một tầng sương mù bao phủ, Eunha nghẹn ngào "Ừm" một tiếng, tràn đầy vui mừng.
Lisa không biết Han Eunha nói chuyện gì với họ.
Chẳng qua là những lời xin lỗi, thừa nhận sai lầm.
Cô không thèm nghe.
Chỉ nằm trên giường hàn huyên với bạn gái.
Không biết đã bao lâu, cửa phòng cô nhẹ nhàng bị gõ, động tác rất nhẹ nhàng.
Lisa sững sờ, dừng động tác trên tay.
Ngay lúc người kia gõ cửa, cô liền biết đó là ai.
Có nên mở cửa không?
Chỉ là nói lời tạm biệt ...
Cô cũng muốn hỏi cô ta những gì đã xảy ra sau cái chết của cô ở đời trước.
Ba, anh trai, bà nội, bọn họ thế nào?
Còn có ... Jennie.
Nàng có hạnh phúc không? Có ăn ngon, ngủ ngon, chăm sóc bản thân không...
Ánh mắt Lisa lóe lên, trong lòng không khỏi chua xót.
Lisa mím mím môi, tầm mắt rơi vào màn hình điện thoại, lấy dũng khí.
Lisa: Nini
Jennie: Hửm?
Lisa: Em muốn nói với chị một chuyện.
Jennie: Em nói đi.
Lisa: Han Eunha đang ở nhà em.
Trong nháy mắt bên kia không có phản hồi.
Trong lòng Lisa thấp thỏm, không bao lâu liền có điện thoại gọi qua, dãy số rất quen thuộc, Lisa tiếp máy.
"Cô ta đến nhà em?" Thanh âm Jennie lãnh đạm, lại giống như đang phỏng vấn tội phạm, mang theo một chút tức giận.
Lisa lúng túng sờ sờ mũi, giải thích: "Chị ấy gần đây đến Châu Phi làm tình nguyện viên, chị ấy cũng nói với em sẽ không trở về nữa."
"Em không có cố ý lén lút gặp chị ấy." Lisa thì thào, mạc danh chột dạ.
Jennie khống chế mùi giấm đã nồng nặc sắp trào ra, miễn cưỡng hoãn thần, dùng lý trí còn sót lại hỏi: "Cho nên cô ta đến để nói lời từ biệt với em?"
Lisa vừa nghe liền khẳng định:
"Đúng vậy, chị ấy vẫn còn đang gõ cửa phòng em."
"Tôi nghe thấy rồi." Jennie nói.
Lisa có chút bối rối, vội vàng lấy lòng: "Nhưng hiện tại em là của riêng chị, vậy chị cho em xin chỉ thị đi, chị có muốn mở cửa không?"
Jennie im lặng một lúc: "Mở đi."
"Thật sao?" Lisa có chút khó tin nghi hoặc hỏi.
"Thật." Jennie tăng âm lượng: "Chỉ là từ biệt thôi."
Lisa không nghĩ tới mọi chuyện sẽ thuận lợi như vậy, dựa vào hiểu biết Jennie mấy ngày nay, cô nghĩ nàng sẽ cúp điện thoại.
Tâm tràn ngập ngọt ngào, đột nhiên cảm thấy Jennie thật tốt với cô, nặng nề "vâng", cách microphone hôn "Chụt" một cái: "Nini, chị thật tốt!"
Jennie vô thức đưa tay lên che lấy tai, tai nóng bừng, tim đập nhanh, chờ bên kia cúp điện thoại, nàng vẫn còn ngơ ngác nhìn vào khoảng không một lúc lâu, cười khẽ nói:
"Cái gì nói dễ nghe như vậy, còn không phải chính em muốn mở cửa sao?"
Lắc lắc đầu, nụ cười dần dần biến mất, môi mím lại.
Dù biết hai người họ chỉ là từ biệt, nhưng... vẫn có chút phiền muộn.
Xem ra nàng tùy hứng vẫn chưa đến nơi đến chốn.
Jennie bóp chặt điện thoại, cau mày.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro