Chap 16
Kim Jongin ;"Em đang ở đâu thế?"
Jennie đón ánh mặt trời, híp híp mắt, được hỏi mà không đáp: "Hiện tại em đặc biệt muốn vai kề vai với ánh nắng."
Kim Jongin lại hỏi: "Đang ở công viên à?"
Jennie: "Ừ."
Trong giọng của Kim Jongin xen lẫn ý cười: "Đang úp mặt vào tường sám hối sao?"
Jennie cuộn tròn hai chân, đặt cằm lên đầu gối "Ngược lại cũng không tới mức ấy."
Tạm ngừng, cô nói tiếp"Chính là cảm thấy có thiếu sót, mới vài ngày thôi, em đã bỏ theo dõi Han Soyeon chia sẻ ảnh của anh, một người lý trí như em, thế mà lại liên tiếp xử trí theo cảm tính, lại còn bất chấp hậu quả."
Kim Jongin lặng lặng nghe, đã thật lâu cô không nói với anh những lời ở trong lòng, đặc biệt là hai năm qua, khơi thông đã ít lại càng thêm ít, nên sẽ không cắt lời cô.
"Kim Jongin ."
"Hửm?"
Jennie nghiêng đầu nhìn những đôi tình nhân với đủ loại màu da đang đi lại trong công viên, tùy ý, tươi đẹp, đàng hoàng, không hề kiêng dè, trước đây cô cũng đã từng như vậy.
"Sao không nói gì thế?" Kim Jongin đánh gãy sự trầm mặc ngắn ngủi.
Jennie hoàn hồn: "Em đã ngồi ở đây một tiếng, suy nghĩ rất nhiều. Trước đây Han Soyeon cũng... Khiêu khích em ngoài sáng trong tối, cho tới hiện tại, em đều không để trong lòng. Đương nhiên, một phần là vì bận tâm quan hệ nhiều đời của hai nhà, nhưng chủ yếu nhất là, em có tự tin, anh là của em, ai cũng không đoạt được."
Cô thở dài một hơi: "Nhưng một năm mới đây, chúng ta đều không gặp mặt nhau mấy tháng liền, có đôi khi, ngay cả cuộc điện thoại mỗi ngày anh cũng sẽ quên gọi cho em... Mỗi một ngày trôi qua, em liền già đi một chút, nhưng sức hấp dẫn của anh lại nhiều hơn một chút."
Đối với đàn ông cùng phụ nữ, thời gian chính là không công bằng như vậy.
" Kim Jongin, em phát hiện ra... Bây giờ em lại bắt đầu lo được lo mất, cũng trở nên hơi già mồm."
Cô bất đắc dĩ cười cười: "Nói không chừng qua hai năm nữa, em liền bắt đầu trở nên ngang ngạnh."
Cô vẫn luôn cho rằng mình có thể lý trí tới già, không nghĩ bản thân lại kiểu cách một phen, vậy nên mới nói, phụ nữ... Có vô vàn xót xa. Kim Jongin hỏi cô: "Sau khi nói ra trong lòng có thoải mái hơn chút nào không?"
Jennie cười: "Thoải mái hơn không ít."
Vẫn là anh hiểu cô nhất.
Kim Jongin: "Ngày mai thì sao?"
Jennie đáp: "Ngày mai lại tiếp tục làm một người cuồng công việc."
Chụp ảnh chính là một nửa linh hồn của cô, sao cô có thể chịu buông tha cho được, tuy rằng giữa cô cùng Kim Jongin còn phải tiếp tục đối mặt với thử thách xa cách trong thời gian dài cùng khoảng cách xa, nhưng cô chưa từng nghĩ tới việc buông bỏ sự nghiệp của mình. Tình yêu, gia đình cùng sự nghiệp, lòng tham của cô đều muốn, nhưng lại không thể chiếm được, mâu thuẫn tới mức cô không muốn nghĩ sâu thêm.
Jennie không khỏi lo lắng: " Kim Jongin, chuyện ảnh chụp, trong nhà... Nhất định sẽ không hài lòng với em, em có nên..."
Kim Jongin đánh gãy lời cô: "Em không cần làm gì cả, anh sẽ xử lý tốt mọi chuyện."
Jennie cắn môi, khúc mắc giữa cô và trưởng bối nhà họ Kim càng lúc càng lớn, nhưng chung quy tránh né cũng không phải cách hay, có lẽ chuyện ảnh chụp lần này, chính là một cơ hội giải quyết. Đương nhiên, đây cũng có thể là một mối nguy cho tình cảm của cô và Kim Jongin. Kim Jongin biết cô lại bắt đầu nghĩ ngợi lung tung, liền nói sang chuyện khác, để cô chụp phong cảnh xung quanh rồi gửi cho anh.
Jennie hỏi: "Anh muốn tới tìm em à?
Không phải hai ngày này anh bề bộn công việc sao?"
Kim Jongin khó có khi mang giọng điệu nửa đùa nửa thật: "Cũng không nhất định phải là đi tìm em, đừng quá tự tin như thế."
Jennie cười vài tiếng, trong lòng lập tức sáng sủa không ít, theo lời anh mà hỏi: "Thực sự không đến tìm em sao? Hửm?"
Trong lời nói có ý cân dẫn người, lại càng như đang làm nũng.
Kim Jongin: "Liền xem biển hiện của em đi."
Khóe miệng Jennie mang ý cười, giọng nói cũng bắt đầu ôn hòa: "Xin hỏi Kim tổng, tôi phải làm gì, ngài mới bằng lòng tới tìm tôi?"
Kim Jongin không trả lời mà hỏi lại: "Có phải hai ngày nữa em sẽ làm rõ việc bức hình kia được chụp là để tuyên trình cho bộ phim hay không?"
Jennie cười: "Đúng là em có ý này, định qua mấy ngày nữa sẽ nói đây là tấm ảnh chụp cho áp phích tuyên truyền của "Những đêm không ngủ ở phố Wall"."
Kim Jongin không tiếp lời. Trong điện thoại rất yên tĩnh, yên tĩnh tới mức chỉ có thể nghe được hô hấp của nhau.Bên tai Jennie thường truyền đến âm thanh đùa giỡn huyên náo của cặp đôi cách đó không xa, có tiếng Anh mà cô nghe hiểu, cũng có tiếng Đức mà cô chỉ nghe hiểu vài từ, còn có loại ngôn ngữ mà cô nghe không ra Nghe hiểu, nghe không hiểu, nhưng cô có thể nghe được cùng một loại cảm xúc, chính là vui vẻ.
Jennie lại trêu ghẹo hỏi: "Thật sự muốn để em lên tiếng thừa nhận anh là người đàn ông của em sao?"
Sau một lát, trong điện thoại truyền tới âm thanh trầm thấp mà từ tính của Kim Jongin, "Ừ."
Sau đó, cả thế giới đều yên tĩnh, chỉ một chữ "Ừ" đơn giản, lại giống như vạn lời đường mật.
Jennie nắm chặt di động, cổ họng nhẹ nhàng chuyển động. Hiện tại cô còn chưa tính toán gióng trống khua chiêng hạnh phúc của bọn họ, chỉ đơn giản dạy cho Han Soyeon một bài học là được. Cho dù cô nhìn Han Soyeon không vừa mắt, cũng nên bận tâm giao tình giữa nhà họ Kim cùng nhà họ Han. Nếu như ồn ào tới mức xa lạ, cuối cùng người khó xử bị kẹp ở giữa vẫn là Kim Jongin
Cô nghĩ Kim Jongin chắc chắn hiểu ý mình. Jennie cuối cùng nói một câu: "Bên anh hình như hơi ầm ĩ."
Kim Jongin "Anh sắp họp rồi."
Thì ra là đang ở trong phòng họp. Jennie hơi hơi thất vọng nửa giây, nhưng cảm xúc sa sút chợt lóe lên rồi lướt qua, giọng của cô vẫn dịu dàng như trước: "Thế thì em liền chờ một chút vậy, anh đang bận mà."
Cuộc trò chuyện kết thúc, cô lơ đãng ngẩng đầu, ngây người. Sau đó, bờ môi hơi cong, cười yếu ớt với người tới.Kim Jongin đang chầm chậm bước về phía này, sắc mặt lành lạnh xa cách như trước. Hôm nay anh mặc áo sơ mi sọc xanh biển đậm cùng áo gió đen, dáng người thon dài thẳng tắp, khiến người qua đường nhao nhao quay đầu ghé mắt.Đợi anh đến gần, Jennie chỉ chỉ túi laptop của anh: "Anh mở hội nghị qua video sao?" Như thế không tốt lắm đâu.
Nếu quản lý cấp cao của công ty thấy anh đang ở công viên, trong lòng sẽ nghĩ gì? Đối với người luôn luôn nghiêm túc tự hạn chế như anh, bày trận ở chỗ này rất không hợp thời.
"Không cần phải mở video, nói chuyện là được." Kim Jongin ngồi xuống bên cạnh cô, vừa rồi đi quá nhanh, hô hấp của anh vẫn còn hơi dồn dập không yên.
Rất nhanh liền mở laptop ra, đeo tai nghe, làm xong công tác chuẩn bị, anh nhìn đồng hồ, còn năm phút nữa là đến thời gian của hội nghị. Lúc này Kim Jongin mới rảnh rang nhìn về phía Jennie, ánh mắt áy náy: "Vốn đã nói là sẽ đi dạo công viên với em, nhưng có tình huống khó giải quyết xảy ra trong một dự án thu mua, tối nay anh phải bay sang Đức."
Cho nên chỉ có thể lợi dụng thời gian họp, cùng cô ngồi trong công viên một chút. Anh không nghĩ rằng Jung Nara sẽ liên kết với công ty quản lý tài sản K, hơn nữa tình thế rất bắt buộc. Xế chiều hôm nay, Jung Nara sẽ bay tới trụ sở chính của Laca ở Đức, muốn thắng được một chút hy vọng sống, anh nhất định cũng phải đi. Jennie cầm tay anh, vuốt ve, vẫn nhìn anh, muốn hỏi một chút xem liệu cô có thể đi cùng với anh không, dù sao một tuần này cô cũng chẳng có chuyện gì, nhưng lời đến bên khóe miệng, cuối cùng lại nuốt xuống.
Vẫn là đừng cho anh thêm phiền toái thì hơn. Kim Jongin nhìn ra suy nghĩ trong lòng cô, ánh mắt của cô, anh có thể xem hiểu tám chín phần.
Hỏi cô: "Mấy hôm nay em có công việc gì không?"
Jennie lắc đầu, trong mắt có sự mong đợi, nhưng cũng không ôm nhiều hy vọng. Cô rất hiểu Kim Jongin chưa bao giờ mang chuyện công việc ra làm trò đùa, dự án thu mua xuyên quốc gia, còn chưa nắm chắc, nhất định anh sẽ không mang cô đi. Vừa bận lòng, lại vừa hao tâm tổn sức.
Nào biết, kế tiếp Kim Jongin lại nói: "Anh liền để thư ký mua một vé cho em, sau khi dự án thu mua kết thúc, anh sẽ cùng em qua đi dạo ở thị trấn nhỏ bên kia."
Jennie nhìn anh, mấy giây sau mới hoàn hồn, chớp chớp mắt, vẫn cảm thấy không thể tin được.
Hỏi anh: "Sẽ không ảnh hưởng tới công việc của anh chứ."
"Sẽ không."
"Thật sao?"
Kim Jongin gật gật đầu Jennie dùng sức bấm một cái vào lòng bàn tay của anh, bộc lộ tâm tình kích động trong lời nói. Sau đó cô ngồi xổm xuống, ổm cổ Kim Jongin, nhấn anh về phía mình, cô nói: "Qua hai ngày nữa em lại đăng thêm mấy ảnh chụp anh."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro