45
Kim Jongin không mở hội nghị qua video, laptop của anh vẫn còn ở trong phòng khách. Bần thần nhìn di động một hồi, anh lại đăng nhập vào Weibo. Đã có hơn mười ngàn bình luận. Nhìn trạng thái trên Weibo kia, chính bản thân anh cũng không nỡ nhìn thẳng. Buồn nôn tới mức khiến người ta nổi da gà. Kỳ thực, vừa rồi anh cũng phải căng da đầu mà gõ từng chữ. Có tin nhắn được gửi tới di động.
Xiumin [Chú không ngờ Jongin lại như vậy đấy ~ Vì Jennie , ngay cả hình tượng cũng không cần!]
Ngay sau đó là một tin khác: [Đúng rồi, cháu đã hẹn được chủ tịch Yang chưa? Có cần chú giúp một tay không? (Mỉm cười)].
Kim Jongin không đáp lời mà rời, người bạn của anh gọi điện nhắc nhở anh về chuyện hẹn gặp chủ tịch Yang vào ngày mai. Kim Jongin hỏi, khi nào chủ tịch Yang trở về.
"Ông ấy về từ tối rồi, nhưng thư ký lại báo là ngày mai đã kín lịch."
Kim Jongin: "Buổi tối thì sao?"
Anh không còn thời gian để tiêu hao nữa. Cứ muộn một ngày, cơ hội chiến thắng Jung Nara của anh lại ít đi một chút.
"Buổi tối cũng đã có sắp xếp rồi. Gần đây, công ty nhiên liệu mà chủ tịch Yang nắm cổ phần đang bị thu mua đến mức sắp phải đổi chủ, chủ tịch tập đoàn nhiên liệu đã tự tới yêu cầu bỏ phiếu, đàm luận mất bao lâu thì chưa xác định."
Kim Jongin vuốt ve cây bút trong tay, ánh mắt trầm trầm, cuối cùng vẫn quyết định "Tôi vẫn sẽ chờ chủ tịch Yang có lẽ sẽ có vài phút sau khi bọn họ đàm phán xong."
"Nhỡ chờ cả tối cũng không được thì sao?"
Có lẽ, chủ tịch Yang vốn không định gặp anh. Dựa theo quan hệ cá nhân giữa chủ tịch Yang cùng ông chủ của Jung Nara ông không gặp Kim Jongin cũng là chuyện hợp tình hợp lý.
Kim Jongin "Không thử thì sao biết có chờ được hay không."
"Tìm chú tư của cậu đi, tốt xấu gì KA chúng ta cũng là cổ đông, nếu chủ tịch của KA tự hẹn chủ tịch Yang thì chủ tịch Yang không thể không nể mặt!"
Kim Jongin "Tự tôi có thể giải quyết thì cần gì phải làm phiền chú tư. Nếu chuyện gì cũng phải tìm chú ấy thì cần tôi với chú làm gì?"
Kim Jongin cúp điện thoại. Anh biết hẹn chủ tịch Yang không phải chuyện dễ, thậm chí, dù anh có chờ thì cũng chưa chắc đã có thể nhìn thấy ông. Dựa theo lời nói vừa tự phụ vừa chắc chắn của Jung Nara lúc trước là có thể biết một hai. Việc hợp tác chiến lược giữa ngân hàng đầu tư JK cùng LACA đã được đưa vào chương trình nghị sự, nếu không nhanh chóng móc nối với S, tài chính anh sẽ thiệt hại không ngừng. Trong kế hoạch cũ, anh vốn nắm chắc chuyện LACA hợp tác cùng S, nhưng sau lại bị K lật đổ.
Lúc này, tiếng đập cửa vang lên, Jennie hô hào ở ngoài: "Kim tổng, máy tính của ngài này, không phải ngài muốn mở hội nghị qua video sao? Không có máy tính thì mở thế nào?"
Kim Jongin nhìn về phía cửa ra vào, anh nhíu mày, không lên tiếng. Jennie không chịu bỏ qua, "Kim tổng à? Tôi là trợ lý số một của ngài, Kim Như Hoa, ngài mở cửa cho tôi đi."
Kim Jongin "..."
Jennie: "Kim tổng à? Là Như Hoa đây."
Kim Jongin chịu không nổi, đứng dậy mở cửa, không đợi Jennie kịp phản ứng, anh trực tiếp đoạt laptop trong tay cô. Vừa định đóng cửa, Jennie lại nhanh tay ôm cổ anh.
Kim Jongin vỗ về lưng cô: "Buông ra nào, anh phải họp."
Jennie chẳng những không thả tay mà còn được đằng chân lân đằng đầu bám dính lấy anh. Cô ngẩng đầu nhìn anh, cười nói: "Em cũng đâu hỏi sao hai tấm ảnh ở Disneyland Hồng Kông lại là do anh chụp, anh sợ cái gì?"
Kim Jongin "..."
Jennie nhón chân hôn lên môi anh.
Cô buông tay: "Em vào phòng ngủ trước đây , anh cứ làm việc đi."
Kim Jongin bình tĩnh nhìn cô, yết hầu động vài lần, tựa như có nỗi niềm khó nói. Jennie yên lặng chờ anh mở miệng. Một lát sau, Kim Jongin không chống đỡ nổi ánh mắt vừa vô tội vừa mong ngóng của cô.
Anh nói: "Là anh chụp những tấm ảnh đó."
Anh gặp cô lần thứ hai ở Hồng Kông. Khi ấy, cô vừa tốt nghiệp lớp chín, đang đi chơi tại Disneyland vào kỳ nghỉ hè. Trước khi tới Hồng Kông một ngày, anh vừa về Seoul vừa khéo gặp được bố Kim ở nhà chú hai. Hàn huyên cùng ông đôi câu, cuối cùng, anh vô thức chuyển sang đề tài về Jennie, mới biết cô đã tới Disneyland Hồng Kông cùng năm, sáu bạn học. Hôm sau, sau khi lịch làm việc ở Hồng Kông của anh kết thúc, vốn phải trở về New York vào xế chiều, anh lại ma xui quỷ khiến tới Disneyland.
Anh không hy vọng mình có thể gặp được cô giữa biển người tấp nập trong kỳ nghỉ hè ở Disneyland. Anh cũng không tham gia bất kỳ trò chơi nào, chỉ đi dạo nơi nơi mà không ôm mục đích gì. Nói không có mục đích cũng không chính xác. Mục đích của anh là muốn xem xem mình có thể vô tình gặp được cô giữa chốn đông người hay không. Tuy loại tỷ lệ này chỉ là con số không tròn chĩnh. Tản bộ tới trưa, ngoài những khuôn mặt xa lạ thì chẳng còn gì khác. Nhưng vận may của anh cũng không quá tệ. Buổi tối, lúc pháo hoa được đốt lên, anh nhìn thấy cô trong biển người tấp nập. Khi ấy, pháo hoa bàng bạc bay lên không trung. Cả bầu trời đêm sáng ngời. Giữa không trung sục sôi. Mà biển người dưới đất cũng thế. Ngay lúc đó, anh nhìn thấy cô. Chỉ cách anh khoảng bốn, năm người. Cô đang phấn khởi nghiêng đầu miêu tả điều gì đó với Mino. Một vòng pháo hoa lại nở rộ, cả bầu trời đỏ rực. Những tiếng thét chói tai vang lên trong biển người. Anh chưa từng nghe cô nói chuyện, không biết trong những tiếng thét ấy có giọng của cô không. Đương lúc pháo hoa chiếu rọi, khi sáng khi tối, anh thấy cô nhảy tại chỗ vài lần. Có lẽ là vì quá phấn khích. Anh rút di động, quay video của cô, quá tối tăm, chỉ thấy bóng người trong video, không phân biệt nổi ai với ai.
Nhưng anh vẫn tiếp tục quay. Pháo bông sắc bạc lại bay lên một lần nữa, đám đông trở nên rõ nét. Cô chợt quay đầu, đặt tay dưới cằm, tạo dáng chữ V nom rất ngốc nghếch. Kangchul chụp ảnh cho cô. Anh nhanh chóng đổi sang hình thức chụp ảnh, pháo hoa dần dần lụi tàn. Cũng may, vận khí không tệ, anh chụp được mấy bức. Buổi biểu diễn pháo hoa kết thúc, dòng người bắt đầu chuyển động, không còn thấy bóng dáng của bọn họ đâu nữa. Sau cũng không tìm được.Nếu không phải lần này tới Thượng Hải, không lật xem những ảnh chụp trước kia thì anh suýt nữa đã quên rằng mình cũng từng điên cuồng khi còn trẻ. Từng điên cuồng và không có lý trí như thế vì một cô gái. Lần ở Hồng Kông ấy mất hứng cực kỳ, người đứng cạnh cô là Kangchul và Mino. Ngón tay Jennie gãi gãi lưng anh. Cô muốn hỏi rõ về chuyến đi Disneyland ấy, sau khi suy nghĩ thì lại thôi. Lúc ấy, anh chỉ có một mình. Mà cô lại ở cùng vớiMino Và Kangchul. Không hỏi về ký ức không quá tốt đẹp ấy cũng được. Đó là lần thứ hai anh nhìn thấy cô, cô rất tò mò, không biết lần thứ ba là ở đâu nhỉ?
Sáng hôm sau.
Kim Jongin dậy sớm hơn Jennie, sau khi gọi món, anh lại gọi Jennie rời giường.
"Nini, dậy ăn mỳ này." Kim Jongin trực tiếp xốc chăn lên, "Dậy đi, ăn cơm xong rồi lại ngủ."
Jennie căm phẫn nhìn anh: "Ngủ một tí rồi ăn sau không được à!"
Cô lại trùm chăn lên đầu " Kim Jongin anh phiền thế hả!"
Kim Jongin kéo chăn xuống "Hôm nay là sinh nhật em, anh bảo nhà hàng làm mì trường thọ rồi, em dậy ăn đi. Tí nữa mì trương là không ăn được đâu."
Jennie ngủ đến tỉnh tỉnh mê mê, mở mắt nhìn về phía Kim Jongin "Hôm nay là sinh nhật em á?"
Cô bận tới mức quên luôn.
Trong lòng lại đau xót, qua sinh nhật này, cô sẽ 29 tuổi, lại già thêm một tuổi. Kim Jongin đưa quần áo cho Jennie : "Sáng nay bố mẹ gọi cho em đấy, anh nhận điện thoại rồi."
Jennie duỗi tay ôm cổ anh: "Anh bận thế mà vẫn nhớ sinh nhật của em sao?"
Anh luôn nhớ rõ sinh nhật của cô, nhưng có đôi khi anh không ở nhà vào ngày đó, không thể cùng cô trải qua ngày sinh nhật. Cô không thèm để ý những chuyện này, mà anh cũng không quá chú trọng chúng, thế nên sau này, đối vỡi ngày lễ, ngày kỷ niệm hay ngày sinh nhật, hai người đều thờ ơ. Nếu ở cạnh nhau thì ăn mừng một cái, khi cách xa nhau cũng chỉ gọi điện dặn dò đối phương một tiếng.
Trong lúc ăn sáng, Kim Jongin hỏi cô: "Hôm nay em muốn đi đâu không?"
Jennie lắc đầu: "Em cũng chẳng phải trẻ con nữa, ngày sinh nhật nhỏ mà thôi, khỏi phải long trọng như vậy."
Sau còn bảo: "Hôm nay anh không cần ở cùng em đâu, coi như chuyến đi Disney hôm qua là ăn mừng trước rồi. Không phải anh qua đây để hẹn gặp chủ tịch Yang sao? Anh chuẩn bị kế hoạch của anh đi, lát nữa em đi ngủ bù, buồn ngủ chết em rồi."
Kim Jongin nói: "Trưa nay anh vẫn có thời gian để ăn cùng em, buổi tối thì phải đợi chủ tịch Yang, khi nào về được thì khó nói."
Jennie uống một thìa canh: "Mùi vị không tệ."
Cô ngước mắt nhìn anh, biết anh thấy áy náy nên an ủi: "Tối nay em cũng có việc mà, em cần sửa một số chi tiết trong quảng cáo của LACA."
Vào buổi chiều, một mình Jennie ở khách sạn, cực kỳ buồn chán. Kế hoạch cho quảng cáo của LACA không còn gì để sửa nữa. Cô nằm trên sô pha, đờ đẫn nhìn chằm chằm vào màn hình TV. Chờ lộ trình ở Thương Hải kết thúc rồi trở về Seoul , kỳ nghỉ của bọn họ coi như kết thúc. Rồi lại phải xa cách một thời gian. Jennie nắm một nhúm tóc, quét qua quét lại chóp mũi. Vì quá nhàm chán, cô bèn tìm giấy A4 cùng bút chì bắt đầu vẽ linh tinh. Vẽ tới vẽ lui, một ý tưởng đột nhiên hiện lên trong đầu. Dù gì cũng đang rảnh rỗi. Cô bắt đầu phác họa toàn bộ những cảnh tượng kinh điển của mình cùng Kim Jongin từ lúc gặp nhau tới nay.
Lần đầu tiên là ở cửa khu chung cư, Kim Jongin không nói cụ thể về tình huống gặp mặt, Jennie bắt đầu tự vụng trộm tưởng tượng hình ảnh Kim jongin vừa gặp đã yêu cô, mắt cũng phải sáng lên. Trong bức tranh, cô buồn rầu đứng trên ven đường, đang đợi bố đưa chìa khóa, còn anh lái xe, đôi mắt nhìn cô đăm đăm, sau giây phút thoáng gặp mặt, anh vẫn nhìn cô từ kính chiếu hậu. Vẽ xong bức này, Jennie sờ má, cảm thấy bản thân đang phát tình.
Sau đó, trong bức thứ hai, cô đứng dưới bầu trời pháo hoa của Disneyland, anh đứng chụp ảnh cho cô giữa biển người.
Bức thứ ba, hai người đứng trước ô tô, tay cầm ô, cơn mưa giáng xuống cả vùng. Nước mưa bắn ngược từ trên đất, một mảnh trắng xóa. Trời đất giao hòa. Bọn họ ôm hôn say sưa.
Tấm thứ tư, tuyết rơi không ngừng, làn áo bạc bao phủ kín mặt đất. Cô trốn học leo lên bờ tường, anh đứng ở ngoài, giang tay đón cô
Tấm thứ năm: Anh đang được tạp chí tài chính và kinh tế phỏng vấn. Phóng viên hỏi: Đã có xí nghiệp của dòng họ rồi, sao ngài còn nghĩ tới việc tự tay sáng lập một ngân hàng? Anh nửa đùa nửa thật: Để kiếm tiền mua máy ảnh.
...
Tổng cộng vẽ mười hai bức. Sau khi vẽ xong, Jennie cẩn thận gấp gọn chúng lại, suy nghĩ xem nên đưa anh bằng cách nào.
Một lát sau, cô lại lấy ra một tờ A4, viết một bức thư cho anh.
Bố đứa nhỏ:
Mong rằng anh vẫn khỏe!
Khi anh nhìn thấy bức thư này, hai ta đã ở hai phương trời khác nhau.
...............
.....................
(Lược bỏ 2000 chữ ở đây, bố đứa nhỏ à, anh phải tự tưởng tượng việc này rồi, có mấy câu chỉ có thể hiểu mà không thể diễn đạt bằng lời, anh biết mà...)
Mong hồi âm từ anh:)
Mẹ đứa nhỏ,
Ngày 14 tháng 1 năm 2021
Viết xong thư, Jennie xem đi xem lại, đoạn, cô cầm phong thư có chút không nghiêm túc này cùng mười hai bức vẽ, chuẩn bị đến bưu điện để gửi chúng tới New York. Gần khách sạn có một bưu điện, Jennie không để vệ sĩ đi cùng, nói sẽ lập tức quay lại. Vệ sĩ gật đầu đồng ý, nhưng vẫn âm thầm theo sau. Đến bưu điện, khi điền địa chỉ nhận thư, Jennie có phần do dự.
Suy nghĩ một hồi, cô vẫn điền địa chỉ của JK . Nếu gửi tới căn hộ của anh, không biết tới năm nào anh mới mở hòm thư ra một lần.
Về người gửi thư, cô đề là: Từ vị fan trung thành nhất của anh, Kim Như Hoa.
Khi nhân viên thấy thông tin ấy, người nọ còn nhìn cô vài lần. Cô đeo khẩu trang nên họ không nhận ra. Cho rằng cô là fan não tàn của Kim Jongin. Ra khỏi bưu điện, Jennie tản bộ, mua một miếng bánh trà xanh cùng bánh kem phô mai trong tiệm bánh ngọt, xách theo túi bánh về khách sạn.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro