1
Lại ngủ với cậu ta rồi, lặp đi lặp lại mấy lần nên cũng không quan trọng lắm. Donghyuck gỡ cánh tay trắng đang siết chặt vào ngực cậu xuống. Bây giờ ngôi nhà đen tối này còn đáng ngạc nhiên hơn Jeno, người đã để mặc chiếc giường rộng, ôm Donghyuck vào lòng mà ngủ. Mỗi lần cậu nhìn thấy nội thất tối tăm này là lại không thích ứng được. Trần nhà cũng màu đen, tường cũng màu đen, giường cũng màu đen, đèn đứng cũng màu đen, chăn cũng màu đen nốt. Khi lần đầu tiên Donghyuck mở mắt trong phòng của Jeno, cậu đã hoảng sợ vì tưởng mình đã va vào một tên tâm thần. Nhìn lại thì từ ngày đó cuộc sống của Donghyuck bắt đầu rối tung lên... cậu suy nghĩ lung tung với cái đầu chui sâu vào đệm, Jeno vừa tỉnh dậy.
"Ngủ thêm đi."
"Nói câu nhịn đói một cách lịch sự quá nhỉ."
"Chưa được 6 giờ nữa mà."
"Tôi phải về nhà thay đồ."
Đây là lần thứ ba Donghyuck mặc cùng một bộ quần áo đi làm trong tuần này. Hôm qua trưởng phòng Kim đã bí mật gọi điện thoại cho cậu, vỗ vai Donghyuck bằng phiếu quà tặng Shinsegae.
"Việc chăm lo cho gia đình trợ lí Lee cũng tốt nhưng cũng phải chăm sóc bản thân chứ. Thanh xuân tươi sáng đừng sống như vậy. Tiền ăn trưa, tiền quần áo bao nhiêu mà lại tiết kiệm như thế."
"Trưởng phòng ơi, không phải vậy đâu ạ. Bữa trưa nhịn đói là do say rượu nên chỉ cần uống nước thôi cũng nôn ra hết. Có lẽ do tôi không hay uống rượu Tây. Còn về trang phục giống nhau thì...cái này thì, Vâng. Tôi sẽ dùng nó thật tốt. Cảm ơn trưởng phòng nhiều ạ."
Donghyuck ngẩng đầu lên, nhìn qua sàn nhà nhưng không thấy quần áo. Không còn cách nào khác, cậu từ từ đứng dậy, cuộn tròn chiếc chăn trên người. Chiếc chăn không thể cầm hết trong tay bị kéo lê.
"Ê hê... Coi cái chăn này kéo kìa. Không cần lau sàn cũng được."
Jeno im lặng theo dõi dáng vẻ phàn nàn của Donghyuk, bỗng ôm Donghyuk từ phía sau mà không nói lời nào.
"Không, gì chứ... Cậu đang làm gì vậy? Sao lại làm những hành động mà bạn trai anh có thể làm."
"Bạn không nhớ tối qua bạn đã nói gì à?"
"Rượu cognac ngon."
"Không phải cái đó."
"Cho dù có chết thì cũng không có chuyện hẹn hò với Lee Jeno. Tôi nhớ hết mà, vì vậy đừng có giở trò."
"Vậy chắc còn nhớ tôi đã nói gì."
Jeno lại kéo chăn, hỏi sau gáy Donghyuck. Nhưng Donghyuck sớm đã không còn quan tâm đến cuộc nói chuyện đêm qua, bận rộn đi lại trong nhà bếp quen thuộc đã đến vài lần. Chiếc áo sơ mi bị vứt lung tung bên cạnh Ice bucket là của Donghyuck. Donghyuck đang suy nghĩ xem nên mặc áo sơ mi ướt như thế này để lộ ngực cho người khác xem hay chỉ mặc áo khoác ngoài giống như trang phục biểu diễn của nam idol rồi bước ra ngoài đường. Lúc này Jeno đến gần, xoay người Donghyuck lại, đặt lên môi cậu một nụ hôn.
"Tôi đã nói rằng dù có chết tôi cũng không có ý định buông bỏ ."
Trong khi cho thời gian Donghyuck thở, Jeno trầm giọng nói ra. Chứng minh cho lời nói đó, Jeno nắm chặt bả vai Donghyuck đến mức áo choàng anh sắp rơi xuống. Donghyuck lắc đầu sau khi xác nhận ngay cả chiếc áo choàng đó cũng có màu đen. Bị bắt nhầm rồi. Đụng nhầm vào một tên bá đạo. Ai nhìn vào cũng tưởng đó là nhân duyên đã tìm lại được sau hai lần tái sinh, rơi nước mắt với câu chuyện bi thương này. Nói một cách chính xác thì chỉ có Jeno là như vậy, ngay lập tức muốn nhốt cái đầu tròn này trong không gian của anh ta và làm cho cậu chỉ nhớ đến anh ta mỗi ngày. Tuy nhiên, Donghyuck không như vậy. Mở tủ lạnh và lấy nước suối uống trong trạng thái nửa hở trong ngượng ngập. Donghyuck không có ý tiến sâu hơn với Jeno, cậu cố gắng phớt lờ ánh mắt đầy tham vọng sở hữu đó và suy nghĩ.
Phải quay lại nơi vốn có chứ.
Chào giám đốc tâm thần và căn nhà kì lạ này.
Bây giờ tạm biệt cả tủ lạnh chất đầy nước suối được sắp xếp theo thứ tự trước sau!
Vì vậy, tất cả những việc này bắt đầu từ một thông điệp nội bộ hạ cánh khẩn cấp trong cuộc sống công việc yên bình của Donghyuck.
Trợ lý Lee đã nghe chuyện đó chưa?
Giám đốc mới được bổ nhiệm bằng tuổi với trợ lý Lee đó
Hả?
Tôi chỉ mới lên chức trưởng phòng không bao lâu
Làm thế nào mà lại có giám đốc ở cùng độ tuổi với tôi chứ?
Tôi cũng nghĩ vậy đó
Nghe đồn là con trai của một trong những người ở phía trên.
Woa ~ ra là thế
Tên anh ấy là gì?
Lee Jeno
Kiểm tra giới tính rồi tìm xem con trai của ai
là chắc tới giờ tan ca luôn,
Nhưng mà sao lại là họ Lee chứ
Đến khi nào mới tìm ra được?
Nếu giả vờ tập trung vào công việc
Trước khi tan làm chắc không cho thêm việc đâu ha
Mấy trò vặt này ngày càng tiến bộ
Tôi gọi phó giám đến đấy nhé.
Gặp được bố mẹ tốt vì vậy cuộc đời cũng được trải hoa hồng . Ấn tượng đầu tiên về Jeno mà Donghyuck nhìn thấy là như vậy đó. Việc nhân vật chính của bộ phim truyền hình là giám đốc ở độ tuổi trẻ là một tình huống phổ biến, nhưng nếu áp dụng vào thực tế thì sẽ trở thành một việc bẩn thỉu và đê tiện như thế nào. Cậu ghét phải thừa nhận, nhưng Jeno giống như một nam chính trong bộ phim. Học lực cũng tốt, xử lý công việc cũng tốt. Hơn nữa đến cả vẻ ngoài cũng vừa mắt. Sự thật không phải là mức độ vừa mắt mà là mỹ nam chuẩn với gu của Donghyuck. Nhưng dù Lee Jeno có là gu của Lee Donghyuck hay không thì cũng không có gì quan trọng. Mặc dù hai người sinh cùng một giới tính trong cùng một năm và làm việc cùng một nơi, nhưng thế giới họ sống hoàn toàn khác nhau.
"Tại sao mình lại ở đây...Sao, Sao lại hôn? Giám đốc, à không... Sao lại chạm vào chỗ đó?"
Khi tỉnh táo lại, Donghyuck đã ở cùng Jeno trong ngôi nhà đen tối đó. Liên tục dốc thẳng Whisky làm cho cuống họng bị đốt cháy là cảm giác cũng không tồi. Rõ ràng là hai thanh niên tràn đầy sinh lực uống rượu xong làm điều đó thì cũng là lẽ dĩ nhiên. Jeno giống hoàn toàn với gu của Donghyuck, có thân hình đẹp, sức lực cũng tốt. Ngôi nhà đen thui dường như biến mất trong tâm trí cậu chỉ vỏn vẹn một tuần, nhưng chủ nhân của nó quá hấp dẫn, vì vậy sau đó Donghyuck đã nhiều lần mở mắt trên giường của Jeno. Một lần say rượu, lần thứ hai bằng những bước chân từ tốn. Nếu bạn tận hưởng mọi thứ và bây giờ bạn hỏi tại sao lại như vậy, bạn sẽ không có câu trả lời nào khác. Tuy nhiên, ngay khi nhìn vào đôi mắt lấp lánh chứa đựng sự vấn vương, Donghyuck đã nhanh chóng quyết định tuyến đường. Cậu đã tạo ra một cái cớ khá hợp lý. Thế giới chúng ta đang sống rất khác nhau!
Khi Lee Donghyuck tổ chức tiệc sinh nhật tại Lotteria với các bạn cùng lớp, Lee Jeno đã tổ chức tiệc sinh nhật tại biệt thự riêng ở Bali. Người nhận được một bộ đồ dùng học tập văn phòng phẩm làm quà sinh nhật 8 tuổi và người nhận du thuyền dù vẫn chưa có bằng lái, cũng là một điểm mấu chốt. Cuộc sống của cậu, vốn gần với truyện tranh hàng ngày của Naver, đã trở thành một bộ phim người lớn kể từ khi gặp Lee Jeno. Thế giới quan của Donghyuck đang sụp đổ. Cậu không thể từ bỏ công ty mà mình đã đi từng những bước khó khăn đến vì một người con trai. Không phải việc lo lắng kiếm sống ngay lập tức, hay kiếm sống cho ngày mai, nhưng nếu cậu nghỉ việc với lý do đã lăn lộn với giám đốc điều hành, có lẽ sẽ phải lo lắng về ngày mai trong suốt ba tháng kế tiếp. Ai đó đã lớn lên với chiếc thìa bằng vàng, sẽ thật không công bằng khi chỉ có mình Donghyuck biến mất. Nếu xét theo khía cạnh nào đó với Jeno thì không có gì để sắp xếp. Chỉ là quay trở lại vị trí ban đầu thôi.
Tuy nhiên, suy nghĩ của Jeno lại khác. Cuộc hôn nhân thành công nhờ lời hứa của người lớn mà không có tình yêu. Đứa trẻ xuất hiện giữa điều đó là Jeno. Anh sinh ra với những chiếc thìa vàng lấp lánh theo từng loại, nhưng Jeno đã lớn lên mà chưa từng ăn một bữa cơm đàng hoàng với chiếc thìa đó. Đã có một vài người lướt qua trong cuộc sống đó, nhưng việc gọi đó là tình yêu là một sự xúc phạm đến tình yêu. Sau đó anh đã gặp Donghyuck. Nơi gọi là công ty không thể ngăn được sự đáng yêu của Donghyuk. Ngay từ đầu anh đã muốn có Donghyuck. Cuối cùng dù đã ôm cậu ấy nhưng cơn thèm khát vẫn không dứt. Ước gì thế giới của Donghyuck chỉ có mỗi anh. Không phải là thua game Donghyuck. Thế giới của Jeno đã tràn ngập Donghyuck từ lâu rồi. Donghyuck là tất cả thế giới của anh. Cậu ấy cũng có thể làm như vậy mà. Chỉ có vậy thôi mà.
"Giám đốc thường dùng thuốc giải rượu nào vậy ạ? Thật sự thì đầu tôi bây giờ muốn vỡ ra luôn ấy?"
"Cậu đã quên mất chuyện quyết định bỏ kính ngữ chỉ trong một đêm dài rồi sao."
"... Tôi á? khi nào vậy..."
"Tôi đã nói là hãy nói chuyện thoải mái và xưng hô thoải mái."
"Ồ... Vậy à. Tôi sẽ đi làm trước để nộp đơn thôi việc nhé Giám đốc ơi"
"bỏ kính ngữ."
"Mình sẽ đi làm trước nhé, Jeno à."
Anh ghét Donghyuck, người thì thầm tình yêu như thể khi mặt trời lặn sẽ mãi mãi bên cạnh anh, nhưng khi mặt trời mọc, giữ khoảng cách như những người khác. Dù vậy anh chỉ nói ghét cậu ngay trước mắt vậy thôi. Điều Donghyuck hay nói nhất với anh, là thế giới chúng ta sống khác nhau, nhưng những câu nói như vậy không quan trọng . Đó là thế giới mà, chỉ cần tự tạo ra là được. Vấn đề ở mức độ đó cũng không phải là không đủ năng lực để giải quyết được, vì vậy anh không thể chấp nhận việc Donghyuck đẩy bản thân anh ra vì lý do đó.
Ngay khi kỳ nghỉ bắt đầu, Donghyuck đã biến mất. Sau khi trao nhau nụ hôn ngọt ngào ở giữa phòng khách, Donghyuck đẩy Jeno ra, bảo anh hãy chờ. Anh đã không thể nói được một lời và ngay cả việc kỳ nghỉ trùng lặp nhau, khiến Jeno phát điên. Không biết có phải cậu đã chặn số điện thoại hay không mà dù có liên lạc thế nào đi chăng nữa thì cũng không có hồi âm. Có thể tránh anh được đến đâu đây. Sau khi xác nhận sự thật là Donghyuck đã rời khỏi nhà vài ngày, sự kiên nhẫn của Jeno đã cạn kiệt. Anh liên lạc với thư ký, nhìn một bên tủ quần áo trống rỗng từng chứa chiếc vali.
"Tìm Lee Donghyuck đi. Hãy đưa đến trước mặt tôi ngay bây giờ."
Tuy nhiên, cho dù là thư ký có năng lực đến đâu, thật khó để khống chế một người đàn ông trưởng thành bình thường bằng vũ lực và đưa anh ta đến trước mặt Jeno. Những gì giám đốc chỉ thị là một loại tội phạm gọi là bắt cóc. Địa chỉ gửi cùng với một tin nhắn ngắn gọn vị trí hiện tại của Donghyuck là thứ mà thư ký đã tìm ra. Jeno đứng dậy từ chiếc giường của Donghyuck, nhanh chóng lập tức bước lên xe nắm lấy tay lái. Nơi trốn tránh anh là ở chỗ đó đúng không, bạn nghĩ bạn có thể thoát khỏi anh sao? Sự phẫn nộ hướng về Donghyuck càng mạnh mẽ thì chân phải đạp ga cũng dồn sức vào.
Nơi anh đến trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê là một ngôi nhà nông thôn yên tĩnh. Ngoại trừ vườn ớt và vườn cải thảo, không gian còn lại đã chật kín xe ô tô nên rất khó để tìm được chỗ đậu xe. Sao nhà này đông người vậy nhỉ?
"Thư ký Choi, có đúng là ở đây đúng không?"
Khi anh hỏi thư ký sau khi đỗ xe một cách khó khăn, giọng nói tích cực chắc chắn trả lời qua điện thoại.
Jeno đã bước từng bước một trong suy nghĩ sẽ đưa Donghyuck về ngay sau khi cúp máy. Khi anh mở cửa, cửa trước đầy giày. Đôi giày có kích thước và màu sắc khác nhau nằm lăn lộn. không có chỗ để đặt chân, không còn cách nào khác ngoài việc anh phải cởi giày công sở ngay tại chỗ.
"Lee Donghyuck."
"Cậu là ai? Bạn của Donghyuck à?"
Thời điểm anh gọi tên Donghyuck, trong phòng khách đầy mùi dầu, tất cả dừng công việc đang làm, đồng loạt nhìn Jeno. Jeno trong giây lát bị giật mình trước những ánh mắt kỳ lạ pha trộn giữa cảnh giác và lạnh lùng. Anh chưa bao giờ bối rối như vậy trước cái nhìn đầy trăn trở rõ ràng bên trong các doanh nhân. Những ánh mắt này không khác biệt quá lớn, tuy nhiên có một điểm là vế trước các doanh nhân xem xét cách xử lý dự án của Jeno, còn vế sau đúng như tên gọi là sự cảnh giác với người lạ. Anh chưa bao giờ đối mặt với tình huống đứng trước hàng chục người đang cảnh giác anh như thế này.
"... Lee Jeno?"
Đúng lúc đó, Donghyuck phát hiện ra Jeno, cậu cầm khay đựng bột mì đi ra từ bếp.
"Sao cậu lại ở trong nhà chính của chúng tôi?"
Donghyuck nhìn Jeno với đôi mắt chứa đựng sự thắc mắc. Những người lớn trong nhà im lặng theo dõi hai người như thể họ đang xem một bộ phim truyền hình vào cuối tuần. Chỉ nghe thấy tiếng nước đun sôi sùng sục trong phòng khách rộng lớn. Đây là phòng khách của nhà chính, có người lớn trong nhà ở trước mặt và các em họ ở phòng bên cạnh. Nếu không giải quyết được vấn đề này một cách đàng hoàng thì sẽ là trò đùa cả đời. Donghyuck sắp xếp tình hình nhanh nhất, đẩy cái khay cho người chú út ở gần nhất và kéo Jeno vào một căn phòng nhỏ.
"Giám đốc...à không, Jeno. Sao cậu lại ở đây?"
"Chính bạn mới là người không nghe điện thoại mà còn gói ghém hành lý rồi bỏ trốn với suy nghĩ gì vậy?"
"Bỏ chạy cái gì chứ. Vì là ngày lễ nên mới trở về nhà chính. Làm sao cậu biết mình đang ở đây?"
"Tôi kêu thư kí Choi tìm hiểu..."
"Cậu có bình thường không? Tự nhiên gọi anh ấy làm việc trong kỳ nghỉ lễ. Cái đó cũng không liên quan đến công việc. Điên mất thôi."
Donghyuck đồng cảm với thư kí Choi trong một khoảnh khắc, bỏ đôi tay đang bị Jeno nắm xuống. Vào ngày lễ, cấp trên đột nhiên gọi đi làm việc, coi có tỉnh táo không. Nếu là Donghyuck cậu sẽ không nhịn nỗi. Jeno bận rộn thể hiện tham vọng sở hữu mà anh ấy đã chịu đựng khi lái xe tìm kiếm Donghyuk, người đang bùng cháy dận giữ trong tinh thần đòi lại quyền lợi cho thư kí. Nhìn thấy hình ảnh đó, Donghyuck nhận ra rằng cậu không thể trốn tránh Jeno thêm được nữa, có lẽ nên đổi hướng đi mới. Cứ đi đại cũng được mà đúng không? Nếu muốn đối phó với kẻ điên thì cậu cũng cần phải mất trí ở một mức độ nào đó!
"Bây giờ chúng ta trở về Seoul ngay lập tức, tôi sẽ đặt bạn ở nhà. Tôi sẽ làm cho bạn không thể nghĩ đến chuyện bỏ trốn. Cho đến bây giờ tôi đã bỏ qua rất nhiều, bây giờ không thể chịu đựng thêm được nữa."
"Giám đốc nói nhảm gì vậy. Cậu không thấy có nhiều việc phải làm à? Bây giờ trong bếp, chú út trộn bột mì vào bí ngô cũng đã quá tuổi rồi. Đừng ở đây nói lung tung nữa, nhân tiện đến đây làm việc đi."
"Bạn nói gì cơ?"
"Cậu ra chơi với mấy đứa nhỏ đi, không được để tụi nó ra phòng khách nhé.""
Donghyuck lạnh lùng mở cửa bước ra, để lại một Jeno ngơ ngác trước sự thay đổi đột ngột của cậu. Cậu không thể để Jeno một thân mặc đồ vest đắt tiền ngồi một góc bên cạnh chảo dầu nhìn cậu chiên bánh được, vì vậy đó là sự quan tâm của Donghyuck.
"Mấy đứa à, lại đây chơi với bạn anh này."
Ngay khi giọng nói sảng khoái của Donghyuck kết thúc, cánh cửa đột ngột được mở ra, một nửa số đám trẻ đã đổ xô vào Jeno. Anh ngơ ra, chỉ biết đứng yên như một tấm gỗ, những đứa trẻ vẫn đang bận rộn chạy nhảy với Jeno ở trung tâm để xem có gì thú vị như vậy.
"Chú là ai vậy ạ? Chú ơi, chú là bạn của anh Donghyuck à?"
"Nhưng anh Donghyuck nói là không có bạn."
"nhưng mà anh ấy có bạn mà."
"Anh ơi, nhóc kia nói xạo là anh không có bạn kìa."
"Mình chưa bao giờ nói như vậy hết á."
"Hình như là bạn của anh Donghyuck thiệt đó, nhưng mà sao chú đến đây?"
"Chú ấy không có nhà sao? Sao chú không về nhà chính của chú mà lại ở đây?"
"Sao chú là bạn của anh Donghyuck mà lại không cùng nhau đến đây?"
"Sao chú không nói gì hết vậy."
"Chúng ta đang chơi đánh nhau bằng gối, chú chơi cùng không ạ?"
"Cháu từng đạt hạng một trong đại hội thể thao ấy ạ."
"Đừng có đi đâu cũng khoe nữa."
"Thích vậy đó thì sao?"
Đầu óc anh choáng váng. Cho đến bây giờ Jeno vẫn không hé môi, anh nghe thấy câu hỏi tại sao không có nhà, anh cũng vô tình biết được rằng em họ của Donghyuck đã đạt được thành tích tuyệt vời trong đại hội thể thao. Đối với Jeno, người chưa bao giờ gần gũi với trẻ em như vậy, tình huống này là cuộc khủng hoảng lớn nhất trong cuộc đời. Jeno mở cửa và đi ra ngoài để lại những đứa trẻ huyên thuyên như chim sẻ. Mùi trứng chiên bốc lên. Người lớn bật nhạc đệm Na Hoon Ah làm bài hát lao động và bận rộn chuẩn bị món ăn trung thu cho cả nhà. Donghyuck đeo tạp dề, phát hiện ra Jeno đang đứng ngây ngốc ở một góc.
"Đã bảo cậu trông tụi nhóc mà sao lại ra đây! Vì lo nấu ăn mà mấy đứa nhỏ đi vòng vòng nguy hiểm lắm. Mau vào đi."
"Không phải..."
"Donghyuck à, mang bánh chiên cho mấy đứa nhỏ đi. Còn lâu mới đến buổi tối."
"Vâng, vâng. Nhân tiện cậu ra đây thì ăn cái này với mấy đứa nhỏ đi. Khi ăn xiên que nướng, hãy nhìn kỹ vào tăm xỉa răng nhé. Đứa lớn nhất cách đây không lâu bị rụng răng cửa nên rất khó nhai nên phải chú ý không để bị vướng cổ."
Sao anh lại vậy nhỉ? Jeno không thể hành động như bình thường, lúc này anh như bị mê hoặc bởi cái gì đó. Jeno không còn cách nào khác ngoài tuân theo lời Donghyuck, cầm lấy đĩa đựng bánh chiên và quay lại phòng. Thời gian ra vào một lúc cũng dài, trong lúc đó bọn trẻ đang cầm gối chạy chỗ này chỗ kia. Jeno ở giữa căn phòng bụi bặm cùng với tiếng pang pang, nói,
"Ăn nè."
Tuy nhiên, việc trấn tĩnh mấy đứa đang phấn khích là việc khó hơn anh nghĩ. Những đứa trẻ nhẹ nhàng phớt lờ Jeno, tiếp tục tiến hành cuộc đấu. Cuối cùng Jeno cũng chen vào sau khi bị đánh bằng gối cùng với những tiếng la hét như tiếng cá heo. Nói một cách chính xác thì Jeno đang đứng cầm một cái đĩa bốc khói thì bọn trẻ bắt đầu đập Jeno bằng gối.
"Chú ơi, đánh nhau bằng gối đâu phải như vậy đâu~ Ông chú này không vui gì hết!"
Jeno từ từ nhắm mắt lại khi thấy mái tóc gọn gàng bị rối lên, bụi rơi xuống trên bộ vest phù hợp. Nếu lên Seoul... Nếu vậy thì thật sự...Anh chỉ để Lee Donghyuck ở nhà thôi...
Khi Donghyuk nướng xong cá minh thái, cậu mở cửa phòng có Jeno và đám em họ, Jeno tiều tụy hơn lúc nãy đang đút bánh chiên vào miệng bọn trẻ.
"Chú ơi, cho cháu hình tròn đi ạ."
Còn nhận được đặt món nữa. Dù không trả lời nhưng anh vẫn thành thực làm theo đơn đặt hàng. Jeno chọn những miếng đã được làm nguội cho vào miệng tụi trẻ. Để bọn trẻ tự ăn cũng được mà, sao cậu ấy lại chăm chỉ đút cho tụi nó ăn như thế, Donghyuck nghĩ đến lời nói là đừng để bọn trẻ bị thương. Cậu không có ý nói anh phải chăm sóc từng đứa một như thế. Hình ảnh ngốc nghếch của Jeno được phát hiện, người luôn hoàn hảo mọi lúc. Cái này cũng không tệ.
Thời điểm bây giờ có lẽ đã quá muộn để cậu ấy quay trở về Seoul.
Buổi tối là thời điểm khó khăn. Donghyuk thì trước mặt người lớn lo lắng Jeno sẽ nói lung tung. Jeno thật ra không thể cầm muỗng đũa ngay lập tức vì đây là lần đầu tiên anh ấy ngồi xung quanh bàn ăn rộng lớn như vậy. Trước đây anh chưa bao giờ phải sống mà để ý ánh mắt người khác. Lần đầu tiên trong đời, vừa dùng bữa vừa phải quan sát mọi người xung quanh, không khí trên bàn ăn thay đổi, những người lớn đã dần dần bắt đầu quan tâm đến Jeno.
"Nhưng cậu này đang làm công việc gì thế."
"Xin lỗi vì đã chào hỏi muộn màng ạ. Cháu là Lee Jeno, làm việc cùng Lee Donghyuck."
"Nhưng mà người cùng công ty cũng tìm đến vào ngày lễ vậy à?"
"Đúng vậy, Mối quan hệ của cậu với Donghyuck là gì vậy?"
"Đang ăn cơm mà mọi người cứ gây áp lực lên cậu ấy vậy. Chỉ là bạn của con thôi. Đừng quan tâm mà hãy dùng bữa đi ạ."
Jeno đã đưa ra câu trả lời bình thường hơn nhiều so với dự kiến, nhưng Donghyuck vội vàng ngắt lời vì sợ rằng chút nữa bầu không khí của bàn ăn ngay lập tức sẽ bị hỏng. Jeno bị đảo lộn vì chữ "bạn bè". Bạn bè? Bạn đã làm hết những gì cần làm với anh và nói là ghét hẹn hò nên bây giờ nói Jeno là bạn? Donghyuck phát hiện ra đôi mắt rực lửa, cậu nhận ra đại khái điểm quay tròn trong mắt Jeno. Biểu cảm ấy, dường như Jeno sẽ lật đổ bàn ăn ngay lập tức. Tối nay là món canh tương đậu được làm từ tương đậu nhà. Nếu làm đổ cái này thì cậu ấy sẽ không thể đi ra khỏi ngôi nhà này được. Anh ấy lớn lên mà không biết tương đậu nhà quý giá, vì vậy cậu phải bảo vệ bản thân.
"Đừng có nghĩ đến chuyện làm hỏng bầu không khí, hãy ngậm miệng lại và ăn cơm đi..."
Donghyuck hành động như thể đang tìm nước, thì thầm vào tai Jeno. Mấy ngày trước là giám đốc ơi, chúng ta không thể tiếp tục được. Hãy buông tôi ra! Có đúng là Lee Donghyuck đã hét lên không nhỉ. Hình ảnh uống nước ừng ực như thể không có chuyện gì xảy ra hoàn toàn khác với hình ảnh của Donghyuck cho đến bây giờ. Không phải là anh ghét Donghyuck trước đó. Nếu vậy thì anh đã quay về và không đuổi theo đến nhà chính rồi. Tuy nhiên, càng biết anh càng muốn có được Donghyuck thần kỳ này. Rốt cuộc cậu ấy có bao nhiêu sức hút ẩn giấu. Không cho người khác xem đâu, nhất định phải giấu rồi chỉ để một mình anh nhìn thôi. Để phù hợp với Donghyuck, anh vừa nghĩ như vậy vừa cười ha ha một cách gượng gạo, Jeno đã cố gắng khép mắt lại và đóng vai một đồng nghiệp vô hại.
Sau khi ăn cơm và ăn bánh Songpyeon, lịch trình còn lại bây giờ là đi ngủ sớm cho ngày mai. Jeno đắp chăn dày với họa tiết hoa lớn, nằm cạnh Donghyuck, ngẫm lại ngày hôm nay. Rõ ràng anh đã định đưa Lee Donghyuck trở về Seoul, nhốt cậu ấy lại, nhưng ngay khi bước chân vào ngôi nhà này, cơ thể anh không giống như cơ thể của anh nữa. Tất cả những gì anh làm là bị các em họ của Donghyuck đánh đập bằng gối sau khi bị mắng vì không có cách cư xử của cấp trên để thư kí làm việc trong kỳ nghỉ lễ.
Jeno quay đầu lại và nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Donghyuck đang nhắm mắt một cách yên bình. Mắt tròn xoe này nhìn chằm chằm vào anh, miệng đáng ghét này gọi anh là bạn, dù vậy anh vẫn muốn hôn vào những nốt ruồi xinh đẹp. Dù cậu ấy có mê hoặc anh thì cậu ấy cũng mê hoặc một cách rất mạnh mẽ.
"Đúng là cạn lời thật."
"Đi ngủ đi."
"Hôn rồi làm mọi thứ với bạn bè thử? Để tôi xem tôi có thể dẹp hết đám bạn của bạn không?"
"Làm ơn bớt làm quá một chút đi.""
Donghyuck lén mở mắt nhìn Jeno, anh đã không tránh ánh mắt đó. Donghyuck không thể không thừa nhận, đã quá muộn để quay lại. Việc dần thay đổi câu truyện cuộc đời cũng là một lựa chọn không tệ. Hai người nhìn nhau không nói một lời, Donghyuck đặt lên môi anh một nụ hôn. Jeno đẩy Donghyuk ra, nghĩ rằng bây giờ cậu chỉ đơn giản là đang khát tình.
"Nói đi Lee Donghyuck. Chúng ta là bạn à?"
"Nếu cậu nghe lời mình, mình sẽ cân nhắc chuyện hẹn hò."
"Bây giờ bình tĩnh và hôn đi." Trong đơn đặt hàng đầu tiên của Donghyuck, Jeno đã thực hiện đầy đủ các nhiệm vụ của mình. Anh đã loại bỏ chiếc chăn có mùi tủ quần áo, leo lên trên Donghyuck, hôn mạnh vào môi. Đó là một nụ hôn gấp gáp và mãnh liệt như thể nuốt chửng Donghyuck. Ngay khi tay của Jeno tự nhiên đi vào trong quần áo của Donghyuck, cậu đẩy vai anh ra.
"Không thích à?"
"Ngày mai mình lại phải chiên bánh và miến xào."
"Ha..."
Dù vậy lời nói sẽ bỏ qua mối quan hệ bạn bè là thật lòng.
Jeno à, đừng ngủ nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro