Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Hạnh Phúc Ở Đây Đừng Tìm Đâu xa

Đợi khoảng 45 phút sau Porsche cũng về đến anh xem tình hình cho cậu xong rồi bước ra...

- Sao rồi anh?

Porsche vỗ vai cậu...

- Em phải cố gắng nhiều hơn, tuy tình trạng em ấy đã ổn nhưng do bản thân của em ấy không muốn tỉnh lại vì thế em phải cố gắng lên nhé...

- Vâng!!

Kể từ ngày hôm đó hôm nào anh cũng mang đến cho cậu một bó oải hương màu tím và anh kể cho cậu nghe rất nhiều điều, nhưng nhìn thấy cậu cứ nằm im như vậy không thể khiến anh ngừng bật khóc, anh luôn tự trách móc bản thân mình, nếu như ngày hôm đó anh không đến chỗ Game thì đã không có kết quả như ngày hôm nay rồi...

- Barcode em có nghe anh nói không? Em mau tỉnh dậy mà trách móc anh đi đừng nằm im như thế này nữa có được không? Barcodeem nhìn ra cửa sổ xem anh đã trồng rất nhiều hoa oải hương mà em thích em hãy mau tỉnh dậy để cùng anh chammw sóc chúng nhé!

Nói xong anh quỳ xuống nắm lấy đôi bàn tay nhỏ bé và trắng bệt của cậu rồi khóc lóc thê lương, có lẽ khi anh sắp mất đi anh mới nhân ra nó quan trọng với anh như thế nào, đây cũng không phải là lần đầu anh khóc vì cậu, nhưng hôm nay sao lại thê lương đến thế? Giá như anh trân trọng cậu hơn một chút, giá như anh chấm dứt được với cậu ta thì ngày hôm nay đã không xảy ra cớ sự như ngày hôm nay rồi, giờ anh có nói gì cũng chỉ là vô nghĩa mà thôi...
Ngày cứ qua ngày cậu vẫn chưa có dấu hiệu muốn tỉnh lại. Ngày hôm nay trời đã bắ đầu vào xuân mới đó mà đã gần tròn 2 năm cậu nằm ở đó...

- Baracode hôm nay anh có một bài thơ mang đến để tặng em em nè, anh đọc cho em nghe nhé Barcode!!

" tung bay từng cánh rời cành lá, lặng thinh rơi xuống hoá tro tàn, nặng lòng một nỗi buồn cô quạnh, hỏi xuân cớ sao mãi đi xa, nhớ thuở hoàng hôn hoa khoe sắc, đơm bông nở rộ thoắt úa tàn, xuân qua cành trơ hoa nào thấy, thân nổi tháng năm, tuổi xế chiều. Vinh nhục thịnh suy trong thoáng chốc, phù hoa sương sớm trời không đổi, tuổi xuân phai sắc, chẳng trở về "

Đọc xong bài thơ nước mắt anh tuôn rơi lã chã , trong giây phút này thứ anh cần nhất không phải sự tha thứ, mà thứ anh cần nhất chính là cậu tỉnh lại, ngày hôm nay cuối cùng hoa oải hương cũng nở, nhưng bông hoa khoe tím cả bầu trời Bangkok, như cậu đã từng nói hoa oải hương tượng trưng cho " sự chờ đợi "

- Barcode em mau tỉnh lại đi, tỉnh lại còn đánh anh trách móc anh, anh cũng sẽ không nữa lời oán trách em mau tỉnh lại đi Barcode!! Barode anh xin lỗi vi đã làm tổn thương em, xin lỗi vì đã không ở bên cạnh em lúc em tủi thân nhất anh xin lỗi anh sai rồi!! Em tỉnh lại đi có được không? Anh xin lỗi!!

Anh liên tục xin lỗi nên chẳng để ý đến ngón tay của cậu bắt đầu cử động, cậu dần dần mở mắt nhìn anh, hoá ra hai năm nay cậu không cần anh hối lỗi mà thứ cậu cần chính là lời xin lỗi chân thành của anh

- Jeff anh khóc ước hết mặt em rồi này!! Anh đưng đè lên người em nữa em đau!!

Anh như ngơ ngác một lúc. Rồi bất giác anh ôm chầm lấy cậu..

- Barcode em tỉnh rồi, Porsche Barcode tỉnh rồi, Porsche...

Lúc nầy Porsche và Build Us chạy vào họ vô cùng mừng gỡ vì vuối cùng cậu cũng tỉnh lại...

- Porsche em ấy làm sao rồi?

- Ổn rồi!!

Anh chạy đến ôm lấy cậu, rồi bật khóc....

- Jeff em đau!

- Barcode!! Em đánh anh đi, em trách móc anh đi, em đuổi ah đi, em đừng tha thứ cho anh em làm gì anh cũng được...

- Jeff ai muốn không tha thứ cho anh chứ? Em nằm đây, em nghe hết, em biết anh đã thay đổi rất nhiều, có điều em chưa nhận được thứ em cần để em tỉnh dậy thôi, ai muốn cả đời không tha thứ cho anh chứ? Đồ ngốc!!

         -- Barcode ý em có phải là tha thứ cho anh đúng không? Cảm ơn em!!

Nói xong anh ôm cậu vào lòng...

- Jeff em không hận anh, nhưng cũng không tha thứ cho anh quá dễ dàng đâu, em cho anh thời gian 1 tháng, nếu trong một tháng anh thật sự không thay đỏi thì cả đời này em sẽ không bao giờ tha thứ cho amnh đâu..

- Barcode anh hứa mà, anh hứa nhất định sẽ không bao giờ để mất em thêm một lần nào nữa!!

Buil và Us mừng gỡ chạy đến bên canh và ôm cậu..

- Cảm ơn em Barcode cảm ơn em vì đã không bỏ cuộc.

- Build đừng khóc em đã tỉnh lại rồi đây!

- Barcode em có thấy đau ở đâu không? Nếu đau ở đâu phải nói nhé!

- Us em không sao! Hai anh có thể đưa em ra ngoài hít thở không khí một chút được không ạ?

- Được chứ!

Anh ngơ ngác hỏi cậu...

- Thế còn anh? Để anh nấu món ngon cho em nhé!

- Ừm..

Nói xong Us và Build đưa cậu ra ngoài hít thở không khí...

- vườn oải hương đó là?

Build mỉm cười nhìn cậu...

- Lúc em hôn mê mỗi ngày Jeff đều đem đến cho em đoá oải hương, rồi một ngày mưa gió Jeff một mình ngồi dưới mưa đẻ tròng cho em một vườn hoa oải hương, Jeff nói vì ẹm đã từng nói hoa oải hương tượng cưng cho " Sự Chờ Đợi " nên ngụ ý của Jeff muốn dùm cả đời để chờ đợi em!!

Build vừa dứt câu Us tiếp lời...

- Đúng rồi đó Barcode!! Anh ấy còn mua nhẫn DR để cầu hôn em nữa đấy, chiếc nhẫn trên tay em là chiếc nhẫn cả đời người đàn ông chỉ mua được một chiếc thôi..

Cậu mỉm cười nhìn chếc nhẫn trên tay...

- Vậy sao?

Build vỗ vai cậu rồi nói tiếp...

- từng ngày em rời đi Jeff đi khắp nơi trên thế giới đẻ tìm em, anh ấy đã thật sự thay đổi nếu em đã quên được mọi chuyện hãy cho cậu ấy anh ấy thêm một cơ hội nhé Barcode!!

Cậu im lặng một lúc lâu rồi nhìn ra phía vườn hoa rồi nói...

- Ngày em rời di em chưa từng nghĩa đến việc em sẽ hận anh ấy vì em biết đó chỉ là nhất thời mà người đàn ông nào cũng gặp phải, em chỉ ghét bản thân mình không thể cho thứ anh ấy cần...

Us vỗ vỗ bờ vai cậu...

- Barcode em đã làm rất ốt rồi, đừng bao giờ tưh trách bản thân của mình nữa, còn Jeff anh đã thấy trong hai năm qua anh ấy đã thật sự thay đổi rất nhiều nên dù em có quyết định như thế nào thì anh và Build đều ủng hộ em nhé!!!

Cậu mỉm cười ôm lấy cả hai....

- Em came on nhé Build,Usthoiwf gian qua hai ah luôn ở bên cạnh em, cảm ơn nhé!!!

Nói xong cả ba ôm nhau rồi bật khóc lúc này anh đi đến...

- Gió lớn hơn rồi em mau đi vào trong đi để cảm lạnh đó, Build và Us vào ăn luôn nhé!!

Nói xong anh đưa cậu đi vào bên trong, họ chỉ ở bên ngoài nói chuyện có một chút thôi vậy mà anh đã làm ra một mâm đồ ăn đày thịnh soạn như vậy, lúc này Mile, Apo và Bible cũng đi đến, vì Build đã gọi cho Bible nói là cậu đã tỉnh nên xong việc mọi người đều đến thăm cậu. Apo đi đến bên cậu...

- Em ổn rồi chứ Barcode?

- Dạ em ổn rồi ạ!!

- vậy thì tốt rồi, ngày mai thằng Jeff cũng có thể về tiếp quản lại công ty rồi.

Anh có vẻ chưa thể tiếp quản lại ông ty nên nhìn Apo rồi nói...

- Auu Apo. Barcode chưa khoẻ hẳn đâu tao muốn dành thời gian cho em ấy, với lại tao chưa sẵn sàng để tiếp quản lại công ty đâu, tụi mày giúp tao một thời gian nữa nhé! Nhé! Nhé!

Mile nhìn anh với vẻ vừa thương vừa giận....

- Thằng chó từ ngày tiếp quản công ty cho mày hai đứa tao chẳng có thời gian để hẹn hò luôn đấy, hai năm rồi đấy thằng quần...

- Thì giúp tao đi rồi khi nào mọi chuyện xong xui tao cho tụi mày nghỉbuf để hẹn hò được không?

Bible nhìn Build rồi nói...

- Vậy thì còn  được, tao cũng có thời gian dành cho người yêu đâu.

- Ờ ờ tao biết rồi cho tụi mày nghĩ vài tháng luôn được chưa?

Nói xong tất cả cùng vui vẻ ngồi ăn bữa cơm sum vầy với nhau. Sau khi ăn xong ai về nhà nấy còn anh thì ở lại với cậu...

- Em lên phòng nghỉ ngơi trước đi, anh dọn xong sẽ lên.

- Ừm anh dọn nhanh rồi lên nhé!!

Nói xong cậu đi lên phòng rồi ra ngồi cạnh cửa sổ để suy nghĩ những chuyện đã qua, lúc này anh đi đến khoác áo lên cho cậu và ôm lấy eo cậu từ đằng sao....

- Barcode sao em đứng đây? Sao chưa ngủ đi?

Cậu mỉm cười...

- Jeff em đã nằm đó hai năm rồi em muốn ngồi ngắm nhìn bầu trời một lát...

- Barcode!!

- Hả!

- Anh xin lỗi nhé!! Từ ngày mất em anh mới nhận ra em thật sự thật sự rất quan trọng với anh, anh xin lỗi...

- Jeff anh biết không thời khắc em quyết định rời đi em đã rất hận anh và rồi em bị trầm cảm và đến cuối cùng em lại làm mấy việc dại dột như thế này, trong đầu em lúc đó chỉ nghĩ rằng nếu em có rời khỏi thế giới này thì anh cũng không quan tâm gì đến em nữa, nhưng giờ em mới nhận ra anh cũng rất quan trọng với em!!

- Barcode  hai năm qua anh đã học được rất nhiều thứ, đôi khi chúng ta hay tìm hạnh phúc ở đâu xa xuôi lắm, nhưng thực ra nó đang ở trước mặt chúng ta, chỉ cần chúng ta chỉ cần đưa bàn tay ra là có thể nắm lấy nhưng lại cố gắng đẩy chúng ra càng xa, Barcode anh đã sai rất nhiều anh không dám mong em tha thứ, anh chỉ mong em bình bình an an mà sống tốt chỉ như vậy thôi anh cũng thấy hạnh phúc lắm rồi...

- Jeff em không tin vào chuyện cả đời này chỉ có thể yêu một người, nhưng em tin rằng sẽ gặp được một người mà em muốn dùngcar đời này để yêu thương!!

- Barcode em đãtungf nghe câu hoá ra " Yêu Từ Cái Nhìn Đầu Tiên " không phải là vừa gặp đã yêu, mà là khi anh nhìn thấy em, thì đã định sẵn cả đời này không thể quên được...

- Jeff!!

- Hả

- Em nghe nói chiếc nhẫn này cả đời chỉ mua dược một chiếc thôi có đúng không?

- Đúng vậy, nhưng nếu nhẫn này có thể mua được nhiều lần anh cũng sẽ không mua thêm bất kỳ một chiếc nào nữa.

- Tại sao?

Anh mỉm cười ôm chật cậu...

- Tại vì nó là chiéc nhẫn đầu tiên cũng là chiếc cuối cùng anh dành tặng cho người anh yêu!! Barcode!!

- Hả!!

- Làm vợ anh nhé!!! Em muôbns có sự chờ đợi anh sẽ dùng cae đời này để chờ đợi em, nếu em cần tình yêu vĩnh cửu anh sẽ dành cả đời này để yêu em!!!!!

Cậu mỉm cười ngại ngùng đẩy anh ra....

- Ai nói sẽ lấy anh chứ?

Anh ôm cậu lại...

- Muộn rồi em không thể không đồng ý đâu, vì em đã đeo nhẫn của anh rồi thì nhất định em phải cưới anh!!!

Cậu im lặng dựa vào vòng tay anh, để nhìn ngắm bầu trời về đêm của Bankok cái bầu không khí se se lạnh và hương thơm ngào ngạt của hoa oải hương vô cùng yêm ả và hạnh phúc

-----------------//------------------

" Không Có Vấp Ngã Sẽ Chẳng Thể Nào Trưởng Thành. Chắc Hẳn Bạn Cũng Đã Từng Đôi Lần Bốc Đồng Để Mà sau Đó Khiến Bản Thân Trưởng Thành Hơn Phải Không?

Mọi người ủng hôh chuyện mới cho tui nha
" THẾ THÂN " sẽ không làm cho mọi người thất vọng đâu kết SE nhé và lần này sẽ không có ngoại truyện vì Jeff của thế thân khônbg đáng được tha thứ

À tui đã tìm lại được cảm hứng viết truyện rồi nha nhưng phải nói thật lòng tui kjoong còn viếtm hay như trước nữa hyy vọng mọi người cứ cmt thật lòng để tui hoàn thiện hơn trong mỗi fic nhé!!! Yêu mọi người nhiều

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #jeffbarcode