Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

oneshort

Tác giả gốc: 文湮月Mona

▶Truyện này tui ưng lắm luôn đừng flop nha

MẤY THẰNG WEB LẬU KHÔNG PHẢI CHA, LẤY TRUYỆN T DỊCH ĐĂNG HOÀI ĐI :)))
▬▬▬▬▬▬▬▬▬▬▬▬▬▬▬▬▬▬▬▬

N'Ngood.

Đây là tiểu sử của Ngood, do tôi viết.

Tên em ấy là Barcode, nhưng tôi gọi em ấy là Ngood. Em ấy nói với tôi rằng tôi là người duy nhất gọi em ấy như vậy và đây là biệt danh mà chỉ chúng tôi biết.

Tên tôi là Jeff vì em ấy luôn gọi tôi là P'Jeff, P'Jeff.

Ngood dễ thương đến mức tôi coi em ấy như một đứa trẻ. Nhưng thực ra em ấy rất trưởng thành. Em ấy có một sự trong sáng cùng suy nghĩ mà những người cùng lứa tuổi và thậm chí một số người lớn tuổi như chúng tôi cũng không có, điều này làm cho em ấy hiểu ra nhiều điều. Vì vậy, một số người ghen tị với thái độ tự do và thoải mái của ưm, nhưng tôi biết điều đó không phải lúc nào cũng như vậy.

Ngood, em ấy rất giỏi và học giỏi. Nhưng em ấy không sôi nổi như những học sinh khác nên bình thường sẽ không có ai nghĩ rằng em ấy là học sinh đứng đầu. Chỉ khi danh sách lớp được đăng lên, có người vô tình nhìn thấy thành tích đứng đầu của em ấy và rất ngạc nhiên.

Ngood rất hiền lành và thích mèo. Em thường để thịt băm hoặc thức ăn khác trong vườn của mình cho những chú mèo đi lạc đi ngang qua. Em ấy đối xử tốt với mọi người, ngay cả khi người khác đưa ra những yêu cầu tưởng chừng như vô lý, em ấy cũng chỉ mỉm cười và đồng ý. Những người bắt nạt em khi còn nhỏ, sau này đến nhờ em giúp đỡ trong lòng em cũng chỉ thấy vui mừng vì cuối cùng cũng bớt đi một người mà em phải tránh khi đi trên đường.

Em ấy dịu dàng với cả thế giới, nhưng thế giới lại không dịu dàng với em ấy như vậy.

Mẹ sẽ tức giận mắng em mỗi khi thấy em bỏ thức ăn cho lũ mèo con, nói rằng chính vì điều này mà mèo hoang luôn đột nhập vào vườn. Và có một lần, khi em cẩn thận xé thịt cho một con mèo nhỏ ăn, chỉ vì tốc độ đưa thức ăn ra hơi chậm, con mèo con lo lắng đã dùng móng vuốt non nớt của mình cào miếng thịt trên tay em tạo một vết thương nhỏ.

Nhưng em ấy nghĩ không sao và sẽ cố gắng lần sau xé nhanh hơn cho mèo nhỏ ăn.

Khi cho mèo ăn, em sẽ ngồi nói chuyện với chúng.

"Mèo con nhỏ, hôm nay anh chiên cá, anh chiên thêm một miếng cho em đấy."

"Mèo con nhỏ, em sẽ lớn lên nữa à? Thực ra, em rất dễ thương khi còn nhỏ."

 ...

Tất nhiên, Ngood cũng sẽ nói chuyện với tôi.

"P'Jeff, chúng ta nói chuyện nhé, được không?"

"Được rồi, em muốn nói gì với Phi?"

"À...thực ra thì cũng không có gì đâu. Nếu không thì Phi, kể cho em nghe đi."

"Vậy Phi, hát cho em nghe một bài nhé."

Đó là một đêm nọ, em ấy nói điều này với tôi vì em ấy gặp ác mộng.

Em ấy dường như thường xuyên gặp ác mộng, tôi luôn cảm thấy em ấy đột nhiên co giật trong giấc ngủ vào lúc nửa đêm, như thể em ấy vô tình rơi xuống vách đá trong giấc mơ.

Lúc này, tôi chỉ cần ôm em thật chặt và thì thầm vào tai: "Ngood, đừng sợ, Phi ở đây." Lông mày em sẽ giãn ra.

Nếu em ấy thực sự tỉnh lại, tôi sẽ hát cho em ấy nghe một bài hát và vỗ nhẹ vào lưng em ấy cho đến khi em vào giấc lại.

Điều đó thực sự giống như dỗ dành một đứa trẻ.

Ồ vâng, Ngood thích nghe tôi hát.

Chỉ là em ấy chỉ thích nghe nhạc buồn thôi.

Khi chưa đầy ba tuổi, em đã di chuyển chiếc ghế nhỏ của mình và ngồi một mình bên cửa sổ, lật một cuốn sách từ đầu đến cuối, rồi lại lật từ đầu đến cuối, và dành cả buổi sáng hoặc buổi chiều như thế này, v.v. . Trong lúc đợi mẹ làm xong việc.

Khi mới mười ba tuổi, em mới bước vào cấp hai, tính cách trầm lặng của em không hiểu sao lại xúc phạm một cậu bé trong lớp có nhiều đàn em. Khi đến lượt trực, những người khác luôn bỏ chạy ngay khi tan học, thậm chí có thể cố tình làm đổ đồ uống xuống đất, nhưng em chỉ thở dài nhẹ nhàng và nghiêm túc tự mình dọn dẹp toàn bộ lớp học.

--Ai nói em ấy là người sợ vi trùng? Là do bạn chưa bao giờ nhìn thấy nhà của em ấy sạch sẽ như thể em ấy chưa từng sống ở đó.

Năm mười lăm tuổi, trong một nhà hàng, khi mẹ một lần nữa nhắc đến kế hoạch tương lai của bà dành cho em, Ngood cuối cùng nói với mẹ rằng em muốn tự mình đưa ra quyết định trong tương lai. Lời nói này ngay lập tức làm bà tức giận mà nạt em khiến cả nhà hàng phải kinh ngạc. Sau đó em tiếp tục ăn mà không nói gì. Tuy nhiên, khi em muốn uống thứ gì đó, tay run lên và làm đổ nước, và mẹ em gọi em là "kẻ thiếu thận trọng".

Vẻ ngoài thờ ơ của em khiến những người quen thường ghen tị với sự lạc quan của em, nhưng những người nghĩ như vậy chỉ vì họ chưa đủ quen thuộc với em mà thôi.

Em đã quen với sự im lặng, nhưng em không thể thoát khỏi sự bất lực của 'cây cố đứng yên nhưng gió không ngừng' trong đầu, em càng im lặng thì nó càng trở thành một vòng luẩn quẩn.

May mắn thay, em ấy đã gặp tôi sau đó.

Tôi nhìn vào mắt em và nói với em ấy rằng tôi yêu em ấy.

Tôi nói với em khi đang khóc trước gương với vẻ mặt thờ ơ.

Em càng khóc lớn hơn.

"Phi..."

"Sao anh lại tới đây..."

Đôi khi tôi còn nghĩ, may quá có mình ở đó, nếu không thì em ấy sẽ làm sao?

Nếu Ngood nghe được điều này, em ấy sẽ gọi tôi là kẻ cứu rỗi.

Nhưng đừng cười, chính Ngood đã nói với tôi như vậy.

Hôm đó sau giờ học, em ấy nhìn thấy tôi đón em ở cổng trường. Khi em ấy nhìn thấy tôi, đôi mắt em như được cứu rỗi.

Tôi thấy em ấy có điều gì đó không vui nên tôi liền hỏi: "Thời gian ở trường của em thế nào?"

Mắt em đỏ hoe, nhưng em lại nói: "Rất tốt."

"Phi, em ổn, nhưng em nhớ anh rất nhiều."

Em ấy tựa đầu lên vai tôi, tôi cảm thấy quần áo và chăn bông của mình đều ướt.

"Phi, em sẽ làm gì nếu không có anh?"

--Bạn có nghe thấy điều đó không? Đây là những gì em ấy đã nói.

Lúc đó tôi đã nói với en rằng tôi sẽ luôn ở bên em.

Tôi là em, em là tôi, và tôi sẽ không rời bỏ em.

Khi chưa đầy ba tuổi, cậu bé chợt mất tập trung khi đang lật một cuốn sách tranh. Em nhìn thấy ánh nắng rực rỡ ngoài cửa sổ và nhìn thấy những đứa trẻ nắm tay bố mẹ ra ngoài chơi. Em sẽ thầm nói trong lòng: " Họ có đi công viên giải trí không?"

"Công viên giải trí có vui không?"

"Có lẽ mình không thích công viên giải trí, mẹ nói ở đó không vui."

Khi em 13 tuổi cẩn thận ở lại trong lớp và một mình lau bảng. Âm thanh của việc xóa bảng đen vang lên trong lớp học yên tĩnh. Em tự nhủ: "Vì mọi thứ bừa bộn nên phải dọn dẹp sạch sẽ." Ánh nắng bên ngoài chiếu vào, cả lớp học đều có màu cam. Em ấy nhìn ra ngoài cửa sổ rồi mỉm cười nói: "Đẹp quá."

Năm 15 tuổi, trong một nhà hàng, em mải mê nghịch điện thoại di động để tránh cơn giận của mẹ, m đã nhắn tin cho chính mình trên mạng xã hội: "Đừng sợ, dù sao người khác cũng sẽ không nhớ đâu."

Mỗi lần nhìn vào gương, em ấy đều tự mỉm cười và nói: "Chỉ có anh mới có thể cười với em."

Rồi cuối cùng cũng có một ngày, em ấy nhìn thấy tôi.

Em ấy khóc và nói với tôi: "Sao anh lại đến đây?"

Ngood vốn sợ bóng tối từ khi còn nhỏ. Em thường xuyên gặp ác mộng nhưng mẹ bảo em ngủ ở phòng riêng vì bà không thích em cứ trằn trọc vào lúc nửa đêm, nên ban đêm em sẽ rúc vào giường và nghĩ ra một bài hát để xoa dịu chính mình. Nhưng rồi em đã có tôi, tôi có thể cùng em ấy dỗ em ngủ.

Tôi có thể hiểu tất cả nỗi buồn của em ấy, tôi sẽ thực sự hạnh phúc vì sự trưởng thành của em ấy, tôi sẽ ghi nhớ tất cả những sở thích của em. Đúng như em ấy đã nói với tôi, tôi là người duy nhất trên thế giới có thể làm được điều này.

Chỉ trước mặt tôi em ấy mới rơi nước mắt, và chỉ trước mặt tôi em ấy mới mỉm cười từ tận đáy lòng. Tôi thích cách cuối cùng em ấy có thể thư giãn trước mặt tôi. Tôi luôn thầm thề trong lòng rằng sẽ không để em ấy thay tôi phải chịu bất kỳ sự bất công nào.

Có lần em xem một bộ phim, khi bộ phim sắp bắt đầu, em bước vào rạp và thấy rằng toàn bộ rạp không có khán giả nào khác.

"Địa điểm hôm nay sẽ không được 'đặt trước' phải không?"

Thực tế là, địa điểm đã thực sự được "đặt trước".

Nhưng tôi chỉ bảo là một sự trùng hợp ngẫu nhiên. Em đang ngồi một mình giữa rạp. Khi đèn tắt, tôi cảm thấy em nắm chặt tay tôi.

Cuối phim, tôi thấy em khóc.

Em ấy nói với tôi: "Phi, may là anh ở đó, nếu không thì em sẽ sợ."

Và bộ phim đó chính xác là bộ phim em ấy đã xem khi kỳ thi tuyển sinh đại học kết thúc.

Em ấy thi rất tốt và được nhận vào một trường tốt, nhưng nụ cười của em lại yếu ớt đến thế.

Em nói với tôi rằng em thực sự rất bình tĩnh.

Chúng tôi cùng nhau đến Thụy Sĩ, đây là cuộc nổi loạn lớn nhất của em ấy trong hơn mười năm. Em bán đi những món đồ xa xỉ mà mẹ để quên trong một góc vì bà không thích chúng, lấy số tiền tiết kiệm từ nhỏ rồi lên máy bay mà không nói cho ai biết. Em ấy nói đó là nơi mình luôn muốn đến. Chúng tôi cùng nhau đi ăn, em ấy rất vui khi cho những miếng bánh mì giòn vào miệng; chúng tôi cùng nhau đến Zermatt để sống trong một căn nhà gỗ, giống như một thế giới cổ tích vậy...

"P'Jeff, anh thường nghĩ về tương lai chúng ta sẽ như thế nào. Khi nào em lớn lên và có việc làm, lúc rảnh rỗi sẽ cùng anh nướng một mẻ bánh mì. Có lẽ chúng ta sẽ tổ chức đám cưới. Chúng ta không cần khách mời trong đám cưới, chỉ có chúng ta. Nắm tay nhau, mục sư dẫn chúng ta đọc lời thề. Nếu em tan làm muộn, anh vẫn đang đợi em ở nhà và chuẩn bị bữa tối, mặc dù em thực sự không muốn tin vào tài nấu nướng của anh..."

"Phi, em thực sự muốn ở bên anh mọi lúc."

Khi em nói điều này tôi thấy em nghẹn ngào.

Tôi đã nói với em rằng chúng tôi sẽ luôn ở bên nhau.

Em ấy mỉm cười với tôi.

"P'Jeff, thực ra anh không tồn tại, phải không?"

Cái kết đã được em luyện tập nhiều lần trong đầu, cuối cùng cũng đến mức này. Có thể một số người không hiểu rằng mọi thứ dường như đang trở nên tốt hơn kể từ bây giờ, nhưng tại sao kết quả vẫn không có sự cải thiện? Nhưng Ngood nói với tôi rằng thực ra bây giờ không hề hối hận, nghĩa là tôi có ra đi cũng không sao cả.

"Ngay cả khi sau này có ai đó nhắc đến em, họ có thể sẽ chỉ nghĩ đến kết quả kỳ thi đại học lý tưởng của em trong trường hợp đó, họ có thể sẽ không nói xấu em".

"Tuy nhiên, em thực sự không nghĩ có ai sẽ nhớ đến em."

Em ấy đến Thụy Sĩ và uống thuốc.

Em ấy sẽ chết và tôi sẽ biến mất cùng em bởi vì tôi là nhân cách của em.

Tôi biết em ấy đã từng nghĩ đến việc muốn để lại thư tuyệt mệnh cho mình thì nên viết gì, nhưng cuối cùng em ấy lại không viết vì cảm thấy chẳng có gì muốn viết cả.

Nhưng tôi nghĩ, vào giây phút cuối cùng, tôi sẽ viết về em trong mắt mình.

Khi tôi gõ xong những dòng cuối cùng trên máy tính, em sẽ nhắm mắt lại còn tôi sẽ theo em lặng lẽ từ biệt thế giới này.

"Phi, nếu thật sự có luân hồi thì ở kiếp sau, em nghĩ...Quên đi, em vẫn không muốn kiếp sau, em không muốn quay lại thế giới này."

Thế giới này em dành cả đời để dịu dàng, nhưng thế giới chưa bao giờ dịu dàng với em.

Nhưng không sao đâu, Ngood và tôi sẽ luôn ở bên nhau.

ˆ ˆ Tác giả: Jeff Satur

▶Bản này dịch lâu rồi nhưng mà dím xong quên luôn giờ mới nhớ :)))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro